- Tốt, dám giết người trước mặt Băng Sương Đao ta. Tiểu tử, ngươi giỏi, hôm nay ngươi phải chết!
Lâm Tiêu lạnh lùng cười:
- Câu này nên là ta nói, chỉ bằng vào hành động của ngươi thì ta giết luôn!
- Càn rỡ, ngươi chết chắc!
Lạc Gia Thành không nói nhiều, gã tức điên hai tay giơ cao chiến đao giáng xuống.
Ầm ầm ầm!
Đao quang trắng tinh như thất luyện xẹt qua hư không. Đao quang xuất hiện,
thiên địa bỗng nhiên biến sắc, bông tuyết bay bay. Tuyết như đao bay
bổng, Lạc Gia Thành dốc sức khống chế đao quang hàn băng thất luyện từ
trên trời giáng xuống chém mạnh về phía Lâm Tiêu.
- Hoang Thú Vô Cương!
Dù đối diện võ giả Quy Nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong thì Lâm Tiêu vẫn vẻ
mặt hờ hững, hắn vận chuyển chân nguyên tinh thần trong người, sử dụng
chiêu Cuồng Thú đao pháp.
- Grao grao!
Trong tiếng gầm
đinh tai nhức óc, ảo ảnh hoang thú khổng lồ hiện ra. Cuồng Thú đao pháp
là đao pháp địa cấp cao giai, Lâm Tiêu thi triển lúc còn là Hóa Phàm
Cảnh thì hư ảnh hoang thú còn hơi mờ nhạt. Sau khi đột phá Quy Nguyên
cảnh, chân nguyên biến đổi làm hư ảnh hoang thú có hình tượng sống động
như thật, như có con yêu thú cao trăm thước chạy chồm vọt ra khỏi chiến
đao.
Ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hư ảnh hoang thú
và đao quang hàn băng vỡ nát. Đao khí rậm rạp bay tứ tán, đâm nát mặt
đất, nham thạch thủng lỗ chỗ, đóng lớp băng dày.
Lạc Gia Thành trợn to mắt, khó tin nói:
- Không thể nào! Rõ ràng ngươi mới chỉ là Quy Nguyên cảnh sơ kỳ, sao có thể chặn lại một đao ta dốc hết sức?
Lạc Gia Thành có tự tin mãnh liệt khi đấu với Lâm Tiêu, vì gã là cường giả
Quy Nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong kinh nghiệm lâu năm. Khí thế trên ngươi Lâm Tiêu chỉ là Quy Nguyên cảnh sơ kỳ, độ mạnh chân nguyên cảu hai
người chênh lệch rất lớn. Lạc Gia Thành cho rằng sẽ dễ dàng đánh bại Lâm Tiêu, nhưng nhát đao vừa rồi làm lòng gã kinh hoàng.
Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng nói:
- Không có gì là không thể.
Lâm Tiêu bỗng biến mất.
Lạc Gia Thành giật mình kêu lên:
- Nguy rồi! Đóng băng thiên địa, phong lại!
Trong cảm giác của Lạc Gia Thành không tìm ra được bóng dáng Lâm Tiêu. Lạc
Gia Thành thi triển đóng băng thiên địa, đao chém ra. Đao khí mông lung
xẹt qua, chân nguyên băng sương khuếch tán. Không khí quanh chỗ Lâm Tiêu vừa đứng như hồ nước bị đông lại hình thành khu vực băng giá. Chính
giữa băng giá, Lâm Tiêu hiện hình, bị đông lạnh.
Lạc Gia Thành mừng rơn:
- Chết đi!
Đao phong xẹt qua, băng sương đao rạch vệt quái dị chém vào Lâm Tiêu trong băng giá.
Răng rắc! Răng rắc!
Băng cứng rạn nứt như mặt hồ nứt vỡ, một vết nứt dài lan tràn. Đao quang sắc bén xẹt qua, Lâm Tiêu bị đóng băng trúng đao. Thân thể Lâm Tiêu nổ
tung, lạ là không có máu chảy.
Lạc Gia Thành hết hồn:
- Là phân thân!
Trong lòng Lạc Gia Thành dâng lên cảm giác nguy hiểm thấu xương. Bản năng
chiến đấu quanh năm khiến Lạc Gia Thành có phản ứng rất nhanh nhạy.
Thiêu đốt chân nguyên, ngọn lửa màu lam âm u tựa băng giá bốc cháy quanh
người Lạc Gia Thành. Ngay khi Lạc Gia Thành thiêu đốt chân nguyên thì
đao quang sắc bén từ giữa hư không chém ra, nhanh như chớp đâm vào ngực
gã.
Trong tình huống này bình thường võ giả chú ý sau lưng, trên
đầu, hai bên, những chỗ khó phòng ngự hơn. Lạc Gia Thành cũng vậy, nhưng không ngờ Lâm Tiêu tấn công ngay mặt. Lạc Gia Thành vội vàng chỉ kịp
giơ băng sương đao lên che trước ngực.
Ầm ầm ầm!
Vang
tiếng nổ điếc tai, đao quang hất bay chiến đao của Lạc Gia Thành, chém
vào ngực gã. Lửa chân nguyên rực cháy vặn vẹo, chân nguyên hộ thể của
Lạc Gia Thành vỡ nát, đao quang chém trúng ngực gã.
Vào phút sống chết, Lạc Gia Thành hét to một tiếng:
- Băng Tinh Hộ Thể!
Lửa chân nguyên màu lam âm u bốc cháy lên cao, quanh người người Lạc Gia
Thành hình thành tinh thể hộ giáp màu lam. Đao quang chém vào tinh thể
hộ giáp, tan vỡ. Hộ giáp cũng nứt rạn.
Lạc Gia Thành hộc máu, tuy kinh hoàng nhưng không bối rối. Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm khiến
Lạc Gia Thành nương xung lực nhanh chóng thụt lùi lại. Lạc Gia Thành
định kéo giãn khoảng cách với Lâm Tiêu, lấy lại ưu thế.
Ánh mắt
Lâm Tiêu lạnh băng, không để Lạc Gia Thành thực hiện ý định. Vô Cực đao
chém ra, Lâm Tiêu cũng tích súc lực lượng, mắt lóe tia sáng rực rỡ,
thiết quyền tung ra.
- Trích Tinh Nã Nguyệt, vỡ!
Ầm ầm ầm!
Thứ thứ ba của Man Vương Bá Quyền đượcị chân nguyên tinh thần thúc giục trở nên cứng rắn không gì phá nổi đấm vào ngực Lạc Gia Thành. Quyền uy mênh mông, không gì địch lại. Băng tinh hộ giáp vốn đã bị chém nứt giờ vỡ
tan, quyền lực nặng bảy chục ngàn cân đập vào lồng ngực Lạc Gia Thành.
Vang tiếng xương ngực vỡ, Lạc Gia Thành hét to một tiếng:
- A!
Lạc Gia Thành hộc máu, người đập mạnh vào vách đá gần đó, vô cùng chật vật.
Hai người đánh nhau chỉ giây lát, rất ngắn ngủi, nhưng kết quả làm trợn mắt há hốc mồm. Một bên là Lâm Tiêu ngạo nghễ đứng, vẻ mặt thản nhiên. Bên
kia là Lạc Gia Thành cực kỳ chật vật, người loang lổ vết máu. Người ngốc mấy cũng nhìn ra được trong hai người ai chiếm ưu thế.
Nham thạch vỡ nát, Lạc Gia Thành thiêu đốt chân nguyên mặt dính máu, ánh mắt dữ tợn rống to:
- Không thể nào! Ta đường đường là cường giả Quy Nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh
phong sao có thể thua tiểu tử Quy Nguyên cảnh sơ kỳ nho nhỏ nhà ngươi?
Đỡ một chiêu của ta, Băng Hà Tuyệt Cảnh!
Lạc Gia Thành thi triển tuyệt chiêu đáng sợ nhất của gã.
Đao quang sáng chói, băng hà uốn lượn giữa hư không như nước đổ từ chín
tầng trời xuống chảy vào biển cả không trở về. Băng hà mênh mông thẳng
tiến, đóng băng người. Khí lạnh làm Đao Vương cốc bị đông lại lớp băng
mỏng. Đao ý hàn băng lục phẩm cường đại chuyển động chứa ý cảnh băng
toát ra khí lạnh đóng băng linh hồn người.
Răng rắc! Răng rắc!
Không khí nhanh chóng bị đông lại, băng lan tràn hướng tới chỗ Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nhìn ra được nhát đao của Lạc Gia Thành cường đại, nhưng vẻ mặt
của hắn hờ hững như cũ. Chân nguyên tinh thần chuyển động đến tột đỉnh
rót hết vào Vô Cực đao, chân nguyên trên Vô Cực đao tràn ngập. Đao ý vô
tận lục phẩm thi triển chém mạnh vào Lạc Gia Thành.
- Thông Thiên Nhất Đao!
Ầm ầm ầm!
Tuyệt chiêu của hai người va chạm. Đao ý vô tận và đao ý hàn băng đụng độ, mơ hồ có đao ảnh như vuốt nhọn đấu với băng hà xuyên suốt trời đất.
- Cái gì? Đây là đao ý vô tận lục phẩm, sao có thể như vậy?
Khiến Lạc Gia Thành thấy không ổn là trong đao quang của Lâm Tiêu chứa đao ý
là đao ý vô tận đặc biệt trên Đảo Đao Vương, cao cỡ lục phẩm. Lâm Tiêu
chém nhát đao như đao ý vô tận của cả Đao Vương cốc bị hắn lôi kéo. Lạc
Gia Thành cảm giác gã đang đối kháng với nguyên Đao Vương cốc, thậm chí
là vực đao ở gần đó. Lạc Gia Thành cảm giác mình thật nhỏ bé, sắp bị
nghiền nát.
Răng rắc!
Biên độ sóng đao ý vô tận đẩy uy
lực đao quang của Lâm Tiêu lên đến cực hạn, dọc đường thế như chẻ tre
như trượt băng. Băng hà ngập trời bị chém một khe nứt, vết nứt lan tràn
chớp mắt đến trước mặt Lạc Gia Thành, chém nát chân nguyên hộ thể của
gã, để lại vết đao dài gần thước thật sâu. Máu phun như suối, Lạc Gia
Thành như diều đứt dây bay ra ngoài.