Trạm Liên từ trong gương nhìn Xuân Đào hốt hoảng, để cho nàng đem lời nói rõ ràng.
“Có hai gia đinh cao lớn thủ ở trong viện, nói là ngoại viện có khách quý tới, ngài không được ra khỏi viện!”
Trạm Liên đi tới ngoài phòng, nghiêng đầu nhìn hai nô tài đứng ở cửa
viện, một tả một hữu giống như hung thần ác sát ở cửa. Trạm Liên tức
giận, Mạnh Quang Đào muốn làm gì, muốn giam lỏng nàng sao?
Nàng đi nhanh đến dưới bậc thang, lạnh lùng trừng mắt về phía hai nô tài vẻ mặt nghiêm túc, “Tránh ra!”
Hai gã gia đinh nhìn về phía phu nhân mặc dù nhỏ nhắn xinh xắn nhưng
vênh váo hung hăng, không hiểu được vì sao hơi khẩn trương, vẫn nói khá
lịch sự, “Phu nhân, tiểu nhân chỉ phụng mệnh lão gia, lão gia nói ngoại
viện có khách quý, nữ quyến không thích hợp gặp mặt, cho nên bảo bọn nô
tài tới thông báo ngài một tiếng.”
“Ta nghe thấy được, các ngươi đi đi.” Trạm Liên cắn răng nói. Cho tới
bây giờ không ai dám giam lỏng nàng, ngay cả hoàng đế ca ca cũng không
dám giam nàng, Mạnh Quang Đào hắn là cái thá gì!
“Lão gia bảo chúng tiểu nhân đứng ở chỗ này, đợi cho khách rời đi.”
“Hiện tại ta muốn đi ra ngoài.” Dứt lời Trạm Liên liền cất bước bước lên bậc thang.
Hai tên gia đinh hoảng hốt, cùng nhau đứng chắn, Trạm Liên rất tức giận, đưa tay đẩy một cái, ai biết không đẩy ra được, tay của nàng còn bị bắn ra, lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã từ trên bậc thang xuống.
“Phu nhân!” Xuân Đào bước lên phía trước đỡ lấy nàng.
Trạm Liên vừa giận vừa lúng túng, Lục công chúa tôn quý chưa từng bị sỉ nhục như thế này.
Ma ma quản sự trong viện tiến lên đỡ lấy một cánh tay Trạm Liên, tận
tình nói: “Phu nhân, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, cô gia làm vậy là có đạo lý của ngài, ngài nhịn một chút, chờ qua lần này lại đi
cũng không muộn.”
Trạm Liên hít sâu hai cái, đè nén tức giận trong lòng xuống, nàng quá
vội vàng rồi, không nghĩ tới Mạnh gia lại dám làm chuyện như vậy với
nàng. Cái nhục ngày hôm nay, mai sau nàng sẽ đòi lại gấp bội!
Trạm Liên vung ống tay áo, xoay người trở về.
Đức phi ở trong cung nghe công công nói nàng dâu Mạnh gia đột nhiên mắc
bệnh không xuống giường được, đầu tiên là kinh ngạc, khi hắn muốn đi
thăm bệnh, lại bị Mạnh lão phu nhân và quản gia ngăn cản, nói dễ dàng
lây bệnh, công công không còn cách nào, đành phải hồi cung.
Hoàng hôn, Mạnh Quang Dã từ Bát Phiến Môn trở về, nghe mẫu thân nói việc này, không khỏi kinh ngạc.
“Không cho nàng ra khỏi viện là muốn tốt cho nàng, nàng không có lương
tâm cho rằng chúng ta đối xử tệ với nàng, con nhìn xem, lại còn không
đến thỉnh an, nhà chúng ta có nàng dâu như vậy, thật sự xui xẻo tám
đời!” Mạnh mẫu vẫn nhịn không được phun một câu.
Mạnh Quang Dã trầm ngâm chốc lát, từ lúc đi ra phòng Mạnh mẫu, vốn muốn
trở về viện mình, nhưng nửa đường lại dừng lại, xoay người đi hướng gian nhà Trạm Liên.
Lúc tiểu nha đầu thông báo Mạnh nhị gia tới, Trạm Liên đang ở phòng trang trí cho con diều, nàng thản nhiên nói: “Không gặp.”
Mạnh Quang Dã ở ngoài cửa nghe thấy được, nhếch môi, kêu một tiếng, “Đại tẩu.”
Trạm Liện tiện tay đem chén trà sứ Thanh Hoa ở trên bàn bên cạnh đập, “Ai là đại tẩu của ngươi!”
Mạnh Quang Dã biết nàng phát hỏa, không biết vì sao lại hơi buồn cười, hắn suy nghĩ một lát, tự mình vén rèm vào.
Mạnh gia vốn không phải là nhà giàu gì, Mạnh Quang Dã cũng không phải là người bảo thủ, hắn không thông báo liền tiến vào phòng tẩu tử không
phát hiện có gì đó không ổn, miệng Trạm Liên há ra có thể nhét vừa quả
trứng vịt. Đồ dê xồm từ đâu tới, người man rợ!
Mạnh Quang Dã thấy nàng tức giận và kinh ngạc, mỉm cười nói, “Đại tẩu, đệ nói mấy câu liền đi.”
Xuân Đào đứng ở một bên, mời hắn ngồi cũng không được, không mời cũng không được.
“Đại tẩu, chuyện hôm nay đệ có nghe nói, vốn là Đức phi nương nương cho
gọi đại tẩu vào cung, bị đại ca cản lại. Huynh ấy có ý tốt, bởi vì tẩu
là muội muội của Toàn hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương còn chưa gọi tẩu
vào cung, Đức phi nương nương lại gọi tẩu vào, nhất định bên trong có
chuyện gì đó.” Mạnh Quang Dã đứng ở cạnh cửa giống như một bức tường to
lớn, không nhanh không chậm nhìn kỹ Trạm Liên nói.
Trạm Liên làm sao mà không biết phi tử đó muốn lợi dụng nàng để đả kích
Toàn hoàng hậu chứ? Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể tương kế tựu kế, mới
có thể gặp được Tam ca ca của mình.
“Nhưng hành vi của đại ca có hơi quá, đồng thời, nếu Đức phi có tâm, tất nhiên sẽ không bỏ qua một lần.”
Người man rợ này, vì sao lại có đầu óc, nàng còn tưởng rằng trong đầu
hắn toàn là cơ bắp! Trạm Liên tức giận nhìn chằm chằm hắn, “Thì tính
sao?”
Mạnh Quang Dã bị trừng cũng không cảm thấy gì, “Ngu đệ thầm nghĩ thông
báo cho đại tẩu một tiếng, bây giờ đại tẩu đã là người Mạnh gia, nhân
duyên này do thiên gia định hôn, muốn dừng cũng không dừng được, rời
cũng không rời được, chúng ta nhất định cùng vinh cùng họa, đại tẩu rất
thông minh, tự biết lợi hại trong đó.”
Khá lắm Mạnh Quang Dã, bình thường không lên tiếng, lúc lên tiếng lại
rất biết ăn nói. Trạm Liên nói: “Ta không biết, vậy thì các ngươi cũng
không biết sao?”
Mạnh Quang Dã nhếch môi, “Gia hòa vạn sự hưng thịnh, tất nhiên ngu đệ sẽ khuyên bảo mẫu thân và đại ca nhiều hơn, đại tẩu đừng tức giận, đệ thay đại ca xin lỗi tẩu.”
Trạm Liên là người thích ăn mềm không ăn cứng, nghe người hiểu biết nhất Mạnh gia xin lỗi, nàng không nói thêm nữa. Nhưng mà chưa nguôi giận,
nghiêm mặt không nói lời nào, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Mạnh Quang Dã ho nhẹ một tiếng, lúc này hắn chỉ tới nhìn một lát. Nhìn nàng tức giận biến mất, hắn thức thời liền cáo từ.
Mạnh nhị gia đi rồi, Xuân Đào hạ cửa sổ vuông, nhỏ giọng nói: “Nhị gia
này, tự nhiên là xông vào nhà tẩu tử, cũng không biết cấm kỵ.”
Trạm Liên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Tam ca ca nói nam nhi thế gian
ngoại trừ hắn, không có một ai tốt, lời này quả nhiên không sai, “Xuân
Đào, sáng mai ngươi thay ta làm một chuyện.”
Thư đồng của Mạnh Quang Dã tìm tới, đứng ở bên ngoài viện của Trạm Liên
thấy Mạnh nhị gia đi ra, thư đồng nói: “Nhị gia, ngài muốn nói gì thì cứ để tiểu nhân thay mặt ngài nói, hà tất gì phải tự mình qua đây.”
Mạnh Quang Dã không lên tiếng, bước nhanh chân rời đi.
Quả nhiên như Mạnh Quang Dã dự liệu, Đức phi ở trong cung lại sai Chung
công công đến, không chỉ mình hắn đến, còn dẫn theo cả đại phu, giống
như là không đạt được mục đích sẽ không rời đi. Mạnh phủ nho nhỏ không
thể một lần nữa từ chối Đức phi được thánh sủng, Mạnh Quang Đào không
còn cách nào, chỉ có thể sai người đi gọi Trạm Liên, chỉ nha đầu bên
mình thay thế Xuân Đào theo nàng vào cung.
Trạm Liên ngồi trong xe ngựa, than nhẹ một tiếng. Bước thứ nhất rất nguy hiểm, nhưng mà, con đường sau này cũng rất khó khăn.
Làm thế nào để Tam ca ca tin tưởng đây là thân thể Toàn Nhã Liên, còn hồn phách là của Trạm Liên…
Xóc nảy hơn một canh giờ, xe ngựa tiến vào cửa tây hoàng cung. Sớm có
thái giám đã bẩm báo Đức phi. Đức phi sớm đã dự liệu lần này nhất định
sẽ thành, đã mời hoàng hậu và phi tần hậu cung đến Bình Dương Cung dự
tiệc, sau khi nghe xong báo lại, thần thần bí bí nói với Toàn hoàng hậu
và cười nói phi tần: “Hoàng hậu nương nương, chư vị tỷ muội, thiếp vì
muốn mọi người chơi vui vẻ, cố ý thỉnh bệ hạ, mời một vị cao thủ bắn
cung vào bình từ ngoài cung vào.”
“Cao thủ bắn cung vào bình là sao?”
“Hôm trước có một vị phu nhân ở trong yến tiệc Phương Hoa Huyện chủ làm
chủ khai triển phong thái, bắn tên vào bình có thể nói là rất tuyệt, tí
nữa thiếp và mọi người có thể xem người này dùng tuyệt kỹ bắn tên vào
bình.”
Bây giờ trong cung Đức phi là phi tử được bệ hạ sủng ái nhất, tiến cung
chưa được một năm, liền từ chiêu nghi thăng làm Đức phi. Minh Đức Đế và
tiên đế rõ ràng trái ngược nhau, không thích nữ sắc, một tháng chỉ có ba bốn lần tiến vào lục cung, ngoại trừ đi nội cung, thời gian còn lại
phần lớn là ở trong cung Lương quý phi và Đức phi, thỉnh thoảng mới sủng hạnh phi tần khác.
Nhưng mà từ khi trưởng công chúa mất, Lương quý phi vì bi thương quá độ
mà sinh non, hoàng đế không có thương tiếc, ngược lại bởi vì Lương quý
phi không thể bảo hộ tốt long mạch, một đạo thánh chỉ biếm vào lãnh
cung.
Lương quý phi vốn dưới một người trên vạn người trong hậu cung, mấy ngày ngắn ngủi mất đi bầu trời tiến vào mười tám tầng địa ngục, Đức phi một
mình ở hậu cung độc quyền, khó tránh, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng phải nể nàng ba phần.
Thảo nào hôm nay Đức phi cười tươi như hoa, ngay cả hàm răng cũng lộ ra. Còn nói cái gì mà “Được bệ hạ thỉnh vào cung cao thủ”, đây rõ ràng là
đang khoe khoang mà? Một số phi tần không được sủng ái âm thầm chua xót.
Nhưng vài phi tử ưu đãi trong cung lại không để tâm, những thứ này chỉ
là một chút kiến thức nhỏ mà thôi, các nàng con chưa chứng kiến qua bộ
dáng đau thương.
Trong lòng Đức phi luôn ngứa mắt với Toàn hoàng hậu lúc nào cũng là vẻ
mặt cao cao tại thượng, nghĩ đến lát nữa bộ mặt này sẽ bị phá hủy, không khỏi cười trộm.
Ai biết mới được một lát, vào cửa tây còn chưa tiến vào Bình Dương Cung
thỉnh an, Đức phi thấy sắc mặt phi tần phía dưới biến đổi, ngôn ngữ thăm dò, lúc này đại cung nữ của nàng vội vàng vào, thì thầm vào tai nàng
hai câu, Đức phi nghe xong, vô cùng kinh ngạc.
Từ lúc hạ kiệu Trạm Liên biết mình không phải đến Bình Dương Cung, mà là chỗ phi tần tế bái, rất ít có người tới Giao Dương Điện. Trạm Liên thầm nghĩ không lẽ Toàn hoàng hậu phát hiện muội muội vào cung, nơi cho
người đưa nàng đến đây. Có bước chân phía sau, Trạm Liên quay đầu, đầu
tiên đập vào mắt là màu vàng chói mắt, vừa nâng mặt lên cao, một tuấn
nhan quyen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa.
Khuôn mặt như quan ngọc, lông mày đen như mực. Không phải Minh Đức Đế thì là người nào?
Nhất thời Trạm Liên choáng váng. Nàng đã nghĩ tới rất nhiều lần tái kiến Tam ca ca, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới gặp không chuẩn bị trước như
vậy.
“Thánh thượng ở chỗ này, còn không quỳ xuống!” Có thái giám thấy nàng không quỳ, lập tức quát lên.
Trạm Liên phục hồi lại tinh thần, nhịn xuống vui sướng xúc động nhào vào trong ngực hoàng đế ca ca, theo lời quỳ xuống. Khi là Vĩnh Nhạc công
chúa, mặc dù từ nhỏ đến lớn mỗi ngày đều gặp hoàng đế, nhưng số lần quỳ
với hắn tính trên đầu ngón tay, ngoại trừ các trường hợp không thể không quỳ, những lúc khác nàng không cần quỳ với Tam ca ca.
Giờ phút này tâm Trạm Liên đập thình thịch, chẳng lẽ Tam ca ca phát hiện ra nàng là Liên nhi rồi sao?
Giày thêu hình rồng vàng chói trước mặt nàng, Long Tiên Hương bay vào
chóp mũi. Trạm Liên còn nhớ mình vì Tam ca ca mà phối hương, mặc dù
hương liệu chủ yếu là long tiên, nhưng nàng cho thêm một loại hương
liệu, làm ra Long Tiên Hương không quá nồng khiến người ta đau đầu.
Tam ca ca, nếu hiện tại huynh có thể nhận ra Liên nhi, Liên nhi đảm bảo
sau này sẽ không phát cáu với huynh nữa. Tâm tình Trạm Liên kích động
nắm chặt mép váy, quỳ trên mặt đất.
Hai tay Minh Đức Đế chắp sau lưng, mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn
đỉnh đầu đen tuyền trước mắt, tổng quản thái giám Thuận An yên lặng vẫy
lui những người không liên quan.
Rất lâu sau, Trạm Liên quỳ trên phiến đá cứng rắn cảm thấy xương cốt
sinh đau, cắn chặt răng thừa nhận vừa rồi mình nghĩ quá ngốc, Tam ca ca
hoàn toàn coi nàng như Toàn Nhà Liên mà đối đãi!
Giày long đứng rất lâu, rốt cuộc cũng dịch bước chân đến điện giường nhỏ ngồi xuống, vẫn trầm mặc như cũ không gọi người quỳ đứng dậy.
Trạm Liên quỳ mồ hôi lạnh ứa ra, chân run rẩy, xương bánh chè sắp nát,
mới nghe được giọng nói đã từng ôn nhu hiện giờ lạnh như băng, “Ngẩng
đầu lên.”
Trạm Liên mím môi cắn chặt răng, ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi ủy khuất đối mặt với đôi mắt đen. Cho tới bây giờ tâm tư Tam ca ca thâm trầm, nàng
vẫn không thể nhìn rõ thâm ý trong mắt, chỉ chắc chắn tuyệt đối hắn sẽ
không hại nàng, hiện giờ đôi mắt này càng lúc càng phức tạp khó dò, thậm chí chưa chắc cũng thay đổi, không hiểu được cảm thấy sợ hãi.
Minh Đức Đế quỷ dị nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng noãn khả ái một lúc lâu, bỗng dưng đôi mắt đen sâu không thấy đáy lóe lên, Trạm Liên giật
mình, muốn trốn khỏi chỗ này. Bỗng nhiên giống như cuồng phong thổi qua, mắt Trạm Liên nổ đom đóm, nửa bên mặt bị tát lệch sang một bên, nàng
hậu tri phát giác má đau đớn, sờ lại không có cảm giác, mặt trong nháy
mắt sưng phồng lên.
Tam ca ca đánh nàng! Uỷ khuất kèm theo đau đớn kịch liệt kéo đến, nước
mắt nàng cứ thế rơi xuống, cẩn thận suy nghĩ lại, một cái tát này của
hắn có hận thấu xương, đúng là còn chưa bỏ qua khúc mắc!
“Một cái tát này, trẫm nên thưởng cho ngươi vào năm năm trước.” Giọng
nói lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền đến, “Ngươi là một tai họa
đáng chết.”
Trạm Liên rơi nước mắt như mưa nhìn về phía Trạm Huyên không chút nào
che dấu hung ác, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như nhìn một con vật chết.
Tam ca ca bị hận ý làm mờ hai mắt, làm sao có thể phát hiện Toàn Nhã
Liên chính là Trạm Liên!
Minh Đức Đế vốn chỉ muốn nhìn xem vì sao Toàn Nhã Liên lại giống Liên
nhi của hắn, nhưng mà thấy tận mắt người hại muội muội, từ trước đến nay trước núi thái sơn sụp đổ mặt không đổi sắc bị hủy hoại trong chốc lát, hắn không có cách nào khắc chế lửa giận dâng lên, chỉ cần nghĩ tới tai
họa này hại chết Liên nhi, hắn hoàn toàn quên mất chuyện hắn là đế
vương, giống như huynh trưởng bị thương đã lâu không kìm nén được lửa
giận.
Vẻ mặt Thuận An công công phức tạp liếc trộm chủ thượng trẻ tuổi, quả
nhiên chuyện liên quan đến Vĩnh Lạc công chúa, bệ hạ sẽ không còn thành
thục lão luyện như thường.
“Cút, đừng để cho trẫm nhìn thấy ngươi.” Minh Đức Đế hối hận khi nhìn
thấy Toàn Nhã Liên, nhưng mà hắn không hiểu, nàng không phải là Liên nhi của hắn, ma xui quỷ khiến vì sao hắn muốn tận mắt thấy nàng chứ? Nhưng
mà đem chuyện vùi lấp ngày xưa bị xé mở ra mà thôi.
Thuận An vội vàng cho người đem Trạm Liên xuống, Trạm Liên vừa nhìn
hoàng đế hung ác độc địa vừa bi thương, một câu cũng không nói nên lời,
bị người kéo chỉ nhìn hoàng đế ca ca không ngừng rơi lệ.
Trạm Liên bị xô đẩy chật vật không chịu nổi hướng Bình Dương Cung, các
nha hoàn nhìn quý nữ sưng nửa gương mặt không ngừng khóc ngầm cười, bình thường những quý nữ vào cung đều lịch sự nhã nhặn, sao lại có người
giống như người điên thế này?
Tới bây giờ Trạm Liên là một công chúa sĩ diện, mặc dù nàng còn nhỏ tuổi nhưng nàng cũng thích chưng diện ăn mặc thật xinh đẹp, hôm nay trước
con mắt bao nhiêu người, nàng không để ý chút nào, bởi vì giờ khắc này
tâm can của nàng đau đớn, gần như bị một bàn tay bóp nát.
Nàng nên làm gì bây giờ? Tam ca ca chắc chắn hận thấu xương, hắn đã nói
ra là thánh chỉ, lẽ nào sau này nàng không thể gặp được hoàng đế sao?
Nàng còn cần gì hy vọng biết được sự thật? Vạn nhất xúc động, làm tăng
thêm đau lòng cho hắn, e rằng hắn không để ý đến hứa hẹn ban đầu, đem
Toàn Nhã Liên chém thành trăm mảnh.
Trong chốc lát Trạm Liên mất hết can đảm, ngay cả lúc nào vào Bình Dương Cung cũng không biết.
Toàn hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ vị, dẫn đầu nhìn thấy Trạm Liên thất
hồn lạc phách, đầu tiên nàng cả kinh, sau đó buồn bực, chỉ cảm thấy
người này rất quen mắt.
Đức phi đã biết Minh Đức Đế phái người ngăn cản kiệu, hiện nay gặp Toàn
tứ tiểu thư không chịu nổi như vậy, trong lòng mừng rỡ. Nàng muốn mang
Toàn Nhã Liên dưới ánh mắt hoàng đế, ai biết nàng còn chưa mời hoàng đế, hoàng đế đã nghe được tin tức, đem kiệu Toàn Nhã Liên ngăn lại dạy dỗ
một trận, có thể thấy được là rất chán ghét, như vậy Toàn hoàng hậu được thánh sủng sẽ càng ngày càng giảm, ngày nàng leo lên vị trí hoàng hậu
sẽ cách không xa.
Mặc dù Đức phi vui mừng nhưng trên mặt lại là bộ dáng khiếp sợ, “Chuyện gì xảy ra thế?”
Phi tần khác cũng kỳ lạ nhìn, đến cùng là ai, dung nhan như vậy mà cũng dám diện kiến nương nương hậu cung?
Chung công công bảo Trạm Liên quỳ xuống trước mặt Toàn hoàng hậu và Đức
phi, hắn cũng quỳ xuống bẩm: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Đức phi
nương nương, Đức phi nương nương, Quốc Tử Sử Sử Thừa Mạnh phu nhân Toàn
thị đã tới.”
Toàn thị? Quốc Tử Sử Sử Thừa phu nhân sao? Đó không phải là…! Toàn hoàng hậu vốn không thèm để ý hai mắt giống như ngọn đuốc, nàng nhìn nữ tử
đang quỳ lần nữa, thật sự là hận không thể bỏ Tứ muội muội này trở về
bụng nương?
“Mau đứng lên, mau đứng lên.” Đức phi luôn miệng nói, bảo nô tỷ nâng
Trạm Liên dậy, sau đó đứng lên hành lễ với Toàn hoàng hậu sắc mắt đã
biến rồi nói, “Hoàng hậu nương nương, hôm nay thần thiếp mời cao thủ bắn tên vào bình chính là Tứ tiểu thư nhà mẹ đẻ ngài, vốn muốn cho ngài một kinh hỉ, nhưng không biết vì sao nàng lại biến thành bộ dáng như vậy,
thần thiếp nghĩ không chu toàn, chịu tội với ngài trước.”
Các phi tần phía dưới đều kinh hãi, thì ra người này chính là người tiếng xấu loan xa Toàn Nhã Liên!
Ngón tay Toàn Hoàng hậu thật dài để trên ghế dựa, vịn vào tay cầm bằng
gỗ lim, “… Được rồi, đứng lên đi.” Nàng xem nhẹ Đức phi rồi, không nghĩ
tới trắng trợn ngáng chân nàng, còn một đao đâm vào bên trong trái tim
nàng.
Đức phi đứng lên, xoay người hỏi Trạm Liên phía dưới, “Mạnh phu nhân, mặt ngươi bị làm sao vậy? Bị ai đánh?”
Vẻ mặt Trạm Liên hốt hoảng, cúi đầu không nói, Đức phi không so đo,
ngược lại nhìn về phía Chung công công, Chung công công hiểu ý, cúi
người nói: “Bẩm nương nương, nô tài cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ biết Thuận An công công phái người tới đón Mạnh phu nhân đi, lúc
Mạnh phu nhân trở về đã thành bộ dáng như vậy.”
Thuận An? Toàn hoàng hậu giống như bị người ta đánh một cái tát, sắc mặt trắng bệch ngay cả son phấn cũng không giống được. Bệ hạ biết được tin
tức nhanh như vậy sao? Không lẽ hắn vẫn phái người lưu ý động tĩnh của
tứ muội? Toàn hoàng hậu nhìn khuôn mặt sưng đỏ không chịu nổi, khắc chế
không được mà lắc đầu liên tục, đó là bệ hạ đánh sao? Vĩnh Nhạc công
chúa đã qua đời hai năm, bệ hạ vẫn hận như lúc ban đầu, từ trước đến nay ngay cả nô tỳ trong cung hắn cũng không đánh, một cái tát này của hắn
đánh vào mặt tứ muội, hắn cũng muốn đánh vào mặt mình à!
Bệ hạ nào có bận tâm một phần tình cảm của hoàng hậu này chứ? Toàn hoàng hậu vuốt bụng, trong miệng đắng chát. Khó khăn lắm bệ hạ mới quên đi
Vĩnh Nhạc công chúa một chút, rốt cuộc cũng ban thưởng cho nàng sinh
hoàng tử, ai ngờ bây giờ lại trở về nguyên hình!
Chúng nữ ngồi dưới người nào mà không biết Thuận An công công là thái
giám thân tín của bệ hạ, ngoại trừ không hiểu rõ lắm, nhưng mọi người
đều biết cái tát này là hoàng đế thưởng cho Toàn Nhã Liên. Đức phi rõ
ràng là đánh vào mặt Hoàng hậu, chúng phi tần gian xảo tâm tư thay đổi,
chốc lát toàn bộ đều an tĩnh không nói.
“Ai nha, tất cả đều là lỗi của thần thiếp.” Đức phi giả khổ sở nói,
“Thần thiếp chỉ muốn gặp Mạnh phu nhân có tài bắn tên vào bình, chưa
từng nghĩ nhiều như vậy, Hoàng hậu nương nương, thần thiếp…”
“Bộ dáng Mạnh phu nhân như vậy, có lẽ đầu cũng đau.” Toàn hoàng hậu cắt
đứt lời nàng, đỡ bụng đứng lên, nô tỳ một tả một hữu bước lên phía trước đỡ lấy hai bên cổ tay hoàng hậu.
Sau khi Toàn hoàng hậu đứng vững, tiếp tục nói: “Đã như vậy, tất cả mọi
người giải tán thôi, Bổn cung và tứ muội nhiều năm không gặp, dẫn nàng
hồi cung ôn chuyện một chút.”
Hoàng hậu đã lên tiếng, hậu cung không ai không dám nghe, nhao nhao đứng dậy quỳ xuống, cung tiễn hoàng hậu mang theo Trạm Liên đi xa.
Đức phi đợi mọi người rời đi, một thân một mình ở nội điện cười to không tiếng động.
Đức phi vô cùng đắc ý, hoàng hậu lại u ám. Trở về nội cung, Toan hoàng
hậu cho những người không có nhiệm vụ lui ra, đứng trước mặt Trạm Liên
trừng mắt nhìn tiểu muội muội bao năm không thấy, hoàn toàn không có vui mừng khi gặp lại, chỉ thấy đầy tức giận, càng trừng càng thấy khuôn mặt sưng đỏ của nàng chói mắt, dưới xúc động lại giơ cao tay lên, đánh một
cái tát vào nửa kia khuôn mặt, móng tay thật dài chạm vào khuôn mặt
trắng nõn của Trạm Liên tạo ra mấy vệt máu.
Trạm Liên bị ca ca đánh tỉnh mộng, lại bị tẩu tẩu đánh thức. Nàng khiếp
sợ vuốt mặt lùi một bước, bất khả tư nghị nhìn về phía khuôn mặt dữ tợn
phía trước, Toàn hoàng hậu ngày thường không phải là đoan trang ôn hòa
nhất sao? Sao lại hung ác như vậy?
“Hoàng hậu nương nương bớt giận, thân thể của ngài còn rất yếu!” cung nữ nhất đẳng Nhạn nhi bước lên phía trước khuyên nhủ Toàn hoàng hậu.
Toàn hoàng hậu đẩy nha hoàn ra, vẫn tức tối như trước, “Ngươi làm gì mà
như con bướm thiêu thân thế? Không phải bình thường ngay cả cửa cũng
không ra một bước sao? Sao còn nổi tiếng trong tiệc của Phương Hoa huyện chủ, còn truyền tới lỗ tai Đức phi hả?” chỉ trách nàng gả cho thiên tử, nàng cũng không muốn nghe tin tức làm nàng bực bội nữa, vì vậy mà Đức
phi có cửa.