Nắm bàn tay mềm mại ấm áp của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn ngây ngất, mặt vui
đến quên cả trời đất. Nàng mang theo Tạ Sơ Thần ròng rã ba năm không
xuất phủ đi du ngoạn, lãnh hội thức ăn ngon cảnh đẹp của kinh thành. Hai người chơi chơi chơi, ăn ăn ăn, đến hoàng hôn mới bước chậm trở về phủ.
Đến Tiêu phủ, Tiêu Vãn vẫn không buông tay Tạ Sơ Thần ra, vì vậy dưới ánh
mắt quỷ dị của mọi người, một đường tay trong tay vào bên trong phủ.
Tiêu Vãn len lén liếc mắt một cái, thấy tâm tình hắn không tệ, Tiêu Vãn bước chân dừng lại, khe khẽ mở miệng: "Sơ Thần, ba năm trước đây......"
Tạ Sơ Thần ngẩng đầu lên, lông mi thật dài khẽ chớp, ánh mắt trong suốt
sáng ngời nhìn Tiêu Vãn vẻ mặt không hiểu. Tiêu Vãn nuốt một ngụm nước
bọt, âm thanh không tự chủ êm ái mấy phần: "Tạ Thanh Vinh nói từng phái
côn đồ khi dễ ngươi, ngươi...... Có bị thương không......?"
Vẻ mặt Tạ Sơ Thần cứng đờ, lông mi run run nhẹ rũ xuống.
Cho là mình đụng trúng vết thương chôn dấu trong lòng của Tạ Sơ Thần, chạm
vào vết sẹo của hắn, Tiêu Vãn hận không được tát mình một bạt tay.
Tạ Sơ Thần buồn buồn cúi đầu: "Có người đã cứu ta......"
Tiêu Vãn vội vàng hỏi: "Là ai? Bây giờ nàng ở đâu?" Nếu hiểu tâm ý của mình, Tiêu Vãn cảm giác mình cần hiểu rõ tất cả mọi chuyện của Tạ Sơ Thần.
Bức họa hắn coi như bảo bối kia, có phải cô gái kia hay không......
Nàng nhất định phải tiêu diệt toàn bộ kẻ địch mới được!
Thấy Tạ Sơ Thần long lanh nhìn mình. Tiêu Vãn phát giác giọng nói mình mới
vừa quá mức hung hãn, không khỏi gãi gãi đầu, chột dạ nói: "Ta hỏi ngươi không có ý tứ gì khác...... Chỉ là nếu như ngươi không tìm được
nàng..., ta phái người tìm giúp ngươi một chút. Ta là thê chủ của ngươi, mặc dù là chuyện ba năm trước đây, nhưng dù sao có ân cứu mạng với
ngươi, ta sẽ báo đáp nàng!" Sau đó cảnh cáo nàng không được đến gần Sơ
Thần!
Thấy Tiêu Vãn ra sức muốn "báo đáp" vị kia như vậy, nếu
nói ra ân nhân cứu mạng, Tạ Sơ Thần "Xì" một tiếng bật cười. Hắn nhếch
lông mày lên, vẻ mặt mềm mại tươi cười nói: "Ta đã tìm được nàng. Người
nọ chính là ——"
"Tiểu thư!" Họa Hạ hấp tấp chạy tới, âm thanh lo lắng hoàn toàn che giấu lời nói nhỏ nói ra chân tướng của Tạ Sơ Thần.
"Quý công tử hắn về rồi!"
"Về?" Vẻ mặt Tiêu Vãn cứng đờ, không ngờ Quý Thư Mặc khó chịu không ngừng như thế, thế nhưng mới ngày thứ tám đã trở về. Nàng còn tưởng rằng muốn
giằng co trái phải nửa tháng, đợi đến khi lời đồn đãi nổi lên bốn phía
thì vị tài tử thanh cao này mới có thể khiêm nhường mà trở lại.
"Đúng vậy đúng vậy!" Lau mồ hôi hột vì chạy như bay đến một cái, Họa Hạ vội
vàng nói: "Hắn trở lại phát hiện tiểu thư không có ở thư phòng, liền đến nơi ở tìm tiểu thư ngài, tỷ tỷ đang giữ chân hắn ở Mặc Uyên cư đấy."
Hai tỷ muội nhất trí cho rằng, không thể để cho Quý Thư Mặc nhìn thấy tiểu
thư đang thân mật thắm thiết ở chung một chỗ với Tạ công tử. Ngày hôm
qua tiểu thư mới vừa lạnh lùng cự tuyệt gã sai vặt của Quý Thư Mặc nói
mình không rảnh tới Qúy phủ đón Quý Thư Mặc, hôm nay Quý Thư Mặc đột
nhiên trở lại, không biết có mưu ma chước quỷ gì, ngộ nhỡ gây bất lợi
với Tạ công tử thì sao?! Hơn nữa tiểu thư nói qua, Quý Thư Mặc có hành
động gì, sẽ phải lập tức trở về báo cho nàng.
Họa Hạ một lòng vì
chủ hoàn toàn không ý thức được, nàng cắt đứt dũng khí khó lắm Tạ Sơ
Thần có được, cho tới khi Tạ Sơ Thần phồng mặt bánh bao lên, gương mặt
không vui nắm chặt tay Tiêu Vãn, dùng sức muốn kéo lực chú ý của Tiêu
Vãn về.
Lúc ban đầu, Tiêu Vãn cố ý không nhìn Quý Thư Mặc, chính
là muốn giày vò kiêu ngạo của hắn, dùng chuyện này thăm dò hư tình giả ý của hắn một chút. Nhưng gần đây, chung sống với Tạ Sơ Thần càng lâu,
nàng càng quên mục đích và quyết tâm lớn nhất khi sống lại.
Hôm
nay, Quý Thư Mặc nóng lòng khác thường đưa tới cửa như vậy, có thể thấy
được hắn đã nghe được những lời đồn truyền trong kinh thành. Vốn tưởng
rằng hắn còn có thể nhịn một chút, không ngờ tâm nhẫn nại của hắn cũng
không lớn như trong tưởng tượng của nàng.
Biểu hiện không tự tin, hay là hắn sợ mất đi sủng ái của nàng, từ đó kế hoạch thất bại đây?
Thấy Quý Thư Mặc đã không tự chủ giẫm vào bẫy rập mình bày ra, Tiêu Vãn theo bản năng buông lỏng tay Tạ Sơ Thần ra đi tới với Họa Hạ, đi được mấy
bước, nàng ý thức được Tạ Sơ Thần còn ở đây, khẩn trương quay đầu lại
dặn dò: "Sơ Thần, chuyện ba năm trước đây, tối ta quay lại hỏi lại
ngươi. Nhớ lấy cho ta...đừng đến gần Quý Thư Mặc. Nhìn thấy hắn, nhất
định phải cách thật xa. Hắn nói bất kỳ lời gì, ngươi đều không được
tin!"
Một ngụm giận dỗi nghẹn ở trong lồng ngực khó có thể thoải
mái, Tạ Sơ Thần giương mắt nhìn gò má nghiêm túc của Tiêu Vãn, bàn tay
trống không run rẩy. Hồi lâu, hắn khẽ mở miệng, vốn là âm thanh dịu dàng uyển chuyển khẽ giương, có chút ê ẩm đáp lại: "Sơ Thần biết, thê chủ
ngươi đi gặp Quý công tử đi."
Tiêu Vãn nóng lòng muốn biết Quý
Thư Mặc có mục đích khác hay không, cũng không cẩn thận quan sát vẻ mặt
dấm chua của Tạ Sơ Thần. Thấy Tạ Sơ Thần đồng ý mình, trong lòng nàng
yên tâm, theo Họa Hạ đi tới Mặc Uyên cư.
Thấy Tiêu Vãn rời đi cũng không quay đầu lại, căn bản không có phát giác mình ăn ở hai lòng, lòng Tạ Sơ Thần chua xót.
Không phải là trở về phủ sao? Phải vội vã rời đi gặp hắn ta như vậy sao? Chậm một chút nghe hắn nói xong không được sao?
Hắn đá hòn đá nhỏ trên đất, buồn buồn không vui đi về phía Mai viên.
Một ngày không gặp như cách ba năm, bọn họ cũng tám ngày không gặp, cũng
không biết thê chủ nhớ nhung hắn thành cái dạng gì rồi......
Biết rõ mình không nên ghen, biết rõ Quý Thư Mặc mới là chính phu danh chánh ngôn thuận cưới vào cửa của Tiêu Vãn, biết rõ mình đã từng bảo đảm qua
tuyệt không quấy rầy Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc, sẽ ngoan ngoãn lặng yên
sống ở một bên, nhưng vừa nghe thấy Quý Thư Mặc về phủ, Tạ Sơ Thần phát
hiện bình dấm chua trong lòng mình hoàn toàn đổ, lại khắc chế không được suy nghĩ lung tung.
Lúc không có lấy được Tiêu Vãn dịu dàng thì
Tạ Sơ Thần chỉ muốn lặng lẽ làm phu lang của nàng, có thể len lén liếc
nhìn nàng một cái đã thỏa mãn, cùng nàng nói một câu là có thể vui mừng
mấy ngày, nhưng hiện tại hắn lại cảm nhận sự bất mãn, thế nhưng dần dần
muốn độc chiếm nàng......
Tại sao hắn có thể có lòng tham như vậy!
Thấy công tử hết sức phấn khởi đi ra, thất hồn lạc phách trở lại, trong lòng Chiêu Nhi mắng Tiêu Vãn phụ lòng một trăm tám mươi lần, cảm thấy nhất
định Tiêu Vãn khi dễ công tử!
Hắn cẩn thận nghênh đón, đang muốn
trấn an công tử thì lại nghe Tạ Sơ Thần cúi đầu thì thầm: "Nàng thật sự
quên không còn chút nào......"
Ngày đó, hắn cầm ngọc bội tìm tới
Tiêu Vãn, là muốn nói ra chuyện ba năm trước đây hai người gặp nhau, hắn muốn hỏi nàng, còn nhớ ước định năm đó hay không, nhưng ánh mắt của
Tiêu Vãn nhìn hắn lại hoàn toàn xa lạ, phải nói tất cả đều là khinh bỉ
và trào phúng.
Nàng mắng hắn là kẻ trộm ngọc, trào phúng hắn, căn bản không nghe hắn giải thích nào.
Hôm nay, Tiêu Vãn chủ động nhắc tới chuyện ba năm trước đây, hắn cho là
Tiêu Vãn cuối cùng nhớ lại một chút, cho nên gần đây mới khác thường đối với hắn như vậy. Nhưng để cho hắn thất vọng chính là, Tiêu Vãn vẫn cũng không nhớ......
Hôm qua, Chiêu Nhi rõ ràng nói thê chủ thấy bức họa đấy, làm có thể không nhận ra chứ? Chẳng lẽ bức họa rất tệ sao?
Thế nhưng chính là thê chủ mà!
Nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Sơ Thần càng thêm uất ức, trước hăng hái tràn đầy muốn
cùng Quý Thư Mặc phân cao thấp, quyết tâm muốn đoạt lấy thê chủ từ trong tay Quý Thư Mặc trong nháy mắt vỡ tan tành.
—— Nếu như ngươi có thể giống như Quý Thư Mặc tài tử đệ nhất kinh thành.....
Ngay cả bức tranh cũng vẽ không được, làm sao có thể trở thành tài tử giống như Quý Thư Mặc đây......
Tiêu Vãn và Họa Hạ đi tới Mặc Uyên cư thì Quý Thư Mặc và Vân Yên vẫn còn ở
trong viện giằng co. Thấy Vân Yên một bước cũng không nhường, thậm chí
mở miệng một tiếng Quý công tử, Quý Thư Mặc Tâm không kiên nhẫn, vừa
muốn lên tiếng, lại thấy Tiêu Vãn xa xa đi tới.
Ánh mắt hắn nhanh chóng biến đổi, vẻ mặt nhu nhược mím mím môi: "Vân cô nương, ta chỉ là
muốn gặp mặt thê chủ một chút...... Có phải thê chủ vẫn còn ở giận ta,
cho nên không muốn gặp Thư Mặc hay không?"
Thiếu niên ở trước
mắt, một đôi mắt đầy tràn uất ức, nụ cười như ngọc vẻ mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu hơi hơi run rẩy, khiến người ta bất tri bất giác sinh ra ý
muốn bảo hộ.
Nếu là Tiêu Vãn trước đây, sớm đã ôm hắn vào trong
ngực hảo hảo mà dụ dỗ rồi, thậm chí sẽ còn không phân tốt xấu quát lớn
Vân Yên "khi dễ" Quý Thư Mặc, khẽ vuốt lên cặp lông mày xinh đẹp kia.
Nhưng Tiêu Vãn bây giờ, chỉ không biến sắc nhìn hắn, thu lại tất cả cảm xúc mãnh liệt sâu trong nội tâm.
"Thê chủ!" Đôi mắt xinh đẹp vọt sáng, vẻ mặt Quý Thư Mặc một bộ mới vừa nhìn thấy Tiêu Vãn, mặt mang vui sướng cùng với nhu tình quyến luyến. Hắn
khéo léo khẽ nhún người với Tiêu Vãn, giọng nói mềm mại tràn đầy nhu
nhược, hết sức làm người thương yêu: "Thê chủ, Thư Mặc trở lại."
"Trở lại à......" Tiêu Vãn nhàn nhạt đáp một tiếng, khóe miệng cười như
không cười. Cũng không nhiệt tình, lại không lạnh nhạt, khiến cho Quý
Thư Mặc luôn có thể nhìn thấu nàng, trong lúc nhất thời có chút mơ hồ.
Hắn cho là, Tiêu Vãn vừa nhìn thấy hắn, sẽ hung hăng trách cứ Vân Yên, sẽ
vui mừng ôm lấy mình, sẽ lảm nhảm không ngừng bày tỏ những ngày qua nàng nhớ nhung mình đến cỡ nào. Mà hắn thuận thế dịu dàng đáp lại, thậm chí
thể hiện tư thái rộng lượng chính phu cần có đối với Tạ Sơ Thần, khiến
Tiêu Vãn vì hắn hiền lương thục đức mà tán thưởng.
Tiêu Vãn yêu
mình, cũng chỉ là bởi vì chính mình không ở người bên, mới đi lưu luyến
những thứ hoa hoa thảo thảo kia. Hôm nay, hắn đãtrở về, lòng của Tiêu
Vãn tất nhiên sẽ trở lại trên người của chính mình.
Về phần vị
phu lang Tiêu Vãn cưới vào cửa kia, hắn mới vừa rồi phái người cẩn thận
điều tra một phen. Con nhà giàu thất thế nhếch nhác, lại bị thứ hệ khi
dễ đến loại trình độ này, quả thật thật quá ngu xuẩn, căn bản không có
bất kỳ nguy hiểm nào. Coi như Tiêu Vãn thật sự có cảm tình đối với Tạ Sơ Thần, hắn cũng có thể bóp chết phần hảo cảm này từ trong trứng nước.
Hắn sẽ khiến Tiêu Vãn biết, mình so với Tạ Sơ Thần không có tài cán gì này, tốt hơn gấp nghìn lần gấp vạn lần!
Nhẹ nhàng liếc mắt một cái Vân Yên, Quý Thư Mặc mím mím môi, ủy khuất hỏi:
"Thê chủ, mới vừa rồi Vân cô nương vẫn ngăn Thư Mặc, không để cho Thư
Mặc gặp ngươi, nhưng ngươi vẫn còn đang giận Thư Mặc?" Giọng nói nhìn
như êm ái, cũng là ở trong lúc lơ đãng tố cáo Vân Yên.
Vân Yên
vẫn luôn im lặng, tỉ mỉ quan sát, thấy thái độ Quý Thư Mặc trong giây
lát biến chuyển, khóe miệng giật giật, ấn tượng trong lòng đối với Quý
Thư Mặc lập tức giảm mấy phần.
Lần này giọng Quý Thư Mặc êm ái
uyển chuyển, khiến Tiêu Vãn không thể liên tưởng tới kiếp trước. Kiếp
trước mình ngu xuẩn mà trúng bẫy rập trong lời nói của hắn, từng nhiều
lần trách phạt Vân Yên và Họa Hạ.
Khi đó Vân Yên và Họa Hạ cũng
đã cảnh cáo mình, nói Quý Thư Mặc dối trá làm bộ, muốn nàng cẩn thận đề
phòng, kết quả bị chính mình chửi mắng nhiều lần, còn bảo vệ Quý Thư Mặc khắp nơi, thậm chí tin tưởng Quý Thư Mặc lòng muông dạ thú, trục xuất
Họa Hạ ra khỏi phủ.
Thấy Tiêu Vãn âm trầm hạ mặt, cũng không trách cứ Vân Yên, tâm Quý Thư Mặc không tự chủ căng thẳng, trong lòng âm thầm hối hận.
Ngày mình về nhà thăm bố mẹ không nên quá mức vội vàng lỗ mãng, nếu thật sự
chọc giận Tiêu Vãn, nếu thật sự khiến người khác quyến rũ lòng của Tiêu
Vãn, vậy những thứ này ngày giờ tới uất ức cầu toàn, nhưng tất cả đều
uổng phí......
Hắn cẩn thận từng li từng tí đến gần Tiêu Vãn, lần đầu tiên ở trước mặt Tiêu Vãn hạ thấp tư thái, thậm chí mang theo từng
tia đau buồn.
"Là Thư Mặc sai lầm rồi, ngày về nhà thăm bố mẹ không nên chống đối thê chủ...... Cầu xin thê chủ tha thứ Thư Mặc!"
Đôi mắt xinh đẹp trước mắt này, giống như nước suối trong suốt, đẹp đẽ động lòng người, Tiêu Vãn lại nổi hết cả da gà. Môi nàng run rẩy, lạnh nhạt
mở miệng: "Thư Mặc luôn miệng nói mình sai lầm rồi, vì sao hôm nay mới
về phủ?"
Không có trách phạt Vân Yên, vừa mở miệng lại là hỏi tội mình. Tâm Quý Thư Mặc thắt lại, rất nhanh, hắn nổi lên tươi cười, thử
dò xét lấy lòng nói: "Thư Mặc nghĩ tới mình chọc thê chủ tức giận, cho
nên những ngày qua đều đóng cửa suy nghĩ, chờ thê chủ bớt giận mới trở
về."
Nhìn thiếu niên trước mắt mặt lộ vẻ lo lắng, trong lúc nhất
thời Tiêu Vãn có chút buồn cười, cảm giác mình và Quý Thư Mặc cũng rất
tiện. Quý Thư Mặc không để ý tới nàng còn nàng thì luôn đỏ mắt chờ mong
dán đi lên, lấy lòng các loại. Mà bây giờ, mình chỉ hơi lạnh nhạt đối
với Quý Thư Mặc một chút, thế nhưng hắn lại hoảng hốt mà bắt đầu lo
lắng, lại bắt đầu nghĩ hết biện pháp chủ động đến gần mình, chủ động lấy lòng! Kiếp trước không có được đối xử như vậy! Nhìn dáng dấp, hắn thật
nóng nảy, thật sợ!
Mà nàng như thế nào nhẫn tâm để cho hắn thất vọng đây......
Nàng sẽ bày thiên la địa võng, chờ đợi hắn ngoan ngoãn nhảy vào!
Hung hăng bấm mặt một cái, ở bên trong đau nhức, Tiêu Vãn hưng phấn kích
động kêu lên: "Mới vừa rồi, ta vẫn cho là mình đang nằm mơ, thì ra là
Thư Mặc ngươi thật sự trở lại! Thật sự là quá tốt!!!"
Trong sự kích động, Tiêu Vãn ôm lấy Quý Thư Mặc, cánh môi đỏ thắm nhanh chóng hướng về phía Quý Thư Mặc.
Trong nháy mắt sắc mặt Quý Thư Mặc thay đổi, muốn phản kháng lại phát hiện
mình không thể động đậy, đang cho là Tiêu Vãn sẽ thành công trộm được
một miếng hương thì nàng lại đột nhiên ngừng ở trước mặt của hắn.
Nụ cười không ngây ngô ngu ngốc giống với quá khứ, giờ phút này dung nhan
giống như bạch ngọc chạm trổ gần trong gang tấc, dưới ánh mặt trời lóe
ánh sáng lộng lẫy mê người.
Không thể phủ nhận, dung nhan Tiêu
Vãn xác thực rất tuấn tú anh tuấn, da thịt ôn nhuận như ngọc, má ngọc
không phấn son, nhưng bên trong nàng lại là ngây thơ vô năng, phẩm hạnh
thật sự là thấp kém vô cùng, cho nên Quý Thư Mặc chưa bao giờ để ý dung
mạo Tiêu Vãn.
Hắn trào phúng cho rằng cuộc sống Tiêu Vãn hạnh
phúc xa hoa lãng phí như thế, cũng chỉ là bởi vì có một gia thế tốt mà
thôi. Không có Tiêu gia che chở, một người bình thường nàng cũng không
bằng.
Quan Gia đại tiểu thư cơm tới há mồm, y đến vươn tay, thì làm sao hiểu được tâm tình những người khác!
Nhưng đám cưới tám ngày trước kia, lại làm cho hắn cảm nhận được Tiêu Vãn khác biệt.
Hôm đó nàng đột nhiên bỏ đi những xa hoa lãng phí trước đây, một thân trang sức màu đỏ, lại tản mát ra một cỗ thành thục mê người sức quyến rũ.
Thân hình xinh xắn thon dài, vòng eo thẳng tắp, càng trở nên ngọc thụ
lâm phong, hiên ngang mạnh mẽ, để cho hắn trong nháy hạ kiệu hoa mắt,
đột nhiên hoảng thần.
Mà giờ khắc này, cô gái trước mắt mang nụ
cười dịu dàng, hô hấp êm ái thỉnh thoảng thổi lất phất ở trên má hắn,
lại khiến cho mặt của hắn nóng lên. Tâm trí trong nháy mắt trống không,
lại quên mục đích lúc đầu.
Hắn hốt hoảng đẩy Tiêu Vãn ra, hít sâu, cũng không thể bình tĩnh.
Thu lại nụ cười trong mắt, trong lúc Quý Thư Mặc hoảng hốt không cách nào
tập trung chú ý thì Tiêu Vãn mở mắt nói bậy nói bạ: "Thư Mặc, ta làm sao có thể trách cứ ngươi...ngươi là người ta thích nhất, ta làm sao có thể nhẫn tâm để cho ngươi chịu một chút ủy khuất. Lần trước là ngươi nói
muốn ở lại Quý phủ mấy ngày, ta mới không có tới quấy rầy các ngươi đoàn tụ...... Ta còn sợ ngươi giận ta, không muốn trở lại......"
Giống như là che chở một đóa kiều hoa, Tiêu Vãn chủ động kéo tay Quý Thư Mặc, khi hắn hoảng hoảng hốt hốt lại ẩn nhẫn, nhẹ nghiêng đầu, dịu dàng nói: "Mới vừa rồi, vừa nghe đến tin tức nói ngươi trở lại, ta vội vàng ngựa
không ngừng vó chạy về. Những ngày này, ta chính là ngày nhớ đêm mong
Thư Mặc. Hôm nay Thư Mặc trở lại, ta có thật nhiều lời muốn nói với
ngươi đấy."
Kể từ khi nhìn thấu Quý Thư Mặc ngụy trang, Tiêu Vãn
phát hiện tình yêu của mình đối với Quý Thư Mặc càng ngày càng trở nên
đạm bạc, hận ý lại càng ngưng càng sâu. Rõ ràng hôm qua nhắc tới Quý Thư Mặc thì ngực của nàng còn đau như thế, nhưng hôm nay, nàng lại có thể
đè xuống hận ý trong lòng, làm ra động tác trái lương tâm.
"Bên
ngoài gió lớn, chúng ta đi vào nhà nói đi!" Ngoài miệng nói như vậy,
trong đầu Tiêu Vãn hiện lên đều là thiếu niên làm người ta ấm áp, suy tư ân nhân cứu mạng của hắn đến tột cùng là người nào......
Đánh nhanh thắng nhanh giải quyết xong Quý Thư Mặc, sớm một chút hỏi rõ ràng Tạ Sơ Thần đi!