Sau khi chuyện này xảy ra, tin tức không hề được
truyền đi, mọi người thực sự nghĩ rằng Đỉnh Châu gặp phải ôn dịch. Triều đình rất khen ngợi cách xử trí nàycủa Lưu Kỵ. Cho rằng trong người hắn
có phong thái của một nhân tướng. Nhờ chuyện này mà cuối cùng Lưu Kỵ
cũng thoát khỏi hào quang của hàn Thế Trung, trở thành một đại tướng
thống soái được mọi người tán dương. Bất kể là người của mình hay là kẻ
địch, đều không có ai thích kẻ trắng đen rõ ràng. Trái lại, người ta khá tôn trọng một người như Lưu Kỵ -người mang trong mình vầng sáng nhân
nghĩa.
Tình hình của địa phương cũng ngoài dự liệu của Lưu Kỵ, do từ bỏ truy kích mà quay sang cứu chữa bệnh cho mọi người, khiến ôn dịch được kiểm
soát mà bách tính hồ Động Đình cứ cảm ơn hắn mãi không thôi. Mọi người
đều gọi hắn là Lưu Công. Có người mắc bệnh được Lưu Kỵ chữa khỏi mà hết
lòng cảm kích, nguyện ý dẫn quân Tống đi truy kích Chung Tương.
Thời gian lại kéo dài hơn một tháng, mãi đến trung tuần tháng mười,
sau khi phá vỡ một thủy trại của Chung Tương, Tống Giang mới bắt sống
được Chung Tương cùng đám vợ con của hắn. Khởi nghĩa của Dương Ma, Chung Tương tuyên bố thất bại. Quân chính phủ lại một lần nữa trấn áp được
lực lượng vũ trang tà ác phi chính phủ.
Nhưng kinh tế, nhân văn, kiến trúc và thành trì ở khu vực hồ Động
Đình đều vướng phải sự hư tổn chưa từng có từ trước tới nay. Năm huyện
và một châu của Đàm Châu, cùng với năm huyện của Đỉnh Châu đều bị hư
hỏng, thiêu rụi. Thương nghiệp ngừng trệ, kinh tế cũng đình trệ, muốn
khôi phục lại như cũ chắc phải cần đến mấy năm, thậm chí là mấy mươi
năm. Số dân chúng vô tội bị sát hại càng khiến cho người ta kinh hãi
hơn. Mặc dù cuộc khởi nghĩa của Chung Tương không phải là cuộc khởi
nghĩa với quy mô lớn nhất, nhưng lại là cuộc khởi nghĩa nông dân có sức
phá hoại lớn nhất. Chính quyền Ngụy tấn công trên diện rộng vốn là việc
hiếm thấy trong lịch sử cổ đại.
Âu Dương vừa nhìn thấy Chung Tương liền cho hắn một bạt tai. Chung Tương mắng:
"Tham quan."
"Giờ ta không có hơi mà nói chuyện đạo lý với ngươi."
Âu Dương nhìn chiếc long bào ở bên cạnh và nói:
"Ngươi điên rồi nên mới muốn làm Hoàng Đế. Ngươi nói cho bản tham
quan nghe xem, vì sao lại muốn làm Hoàng Để? Nếu câu trả lời của ngươi
khiến bản tham quan vui vẻ thì hôm nay coi như xong. Nếu câu trả lời của ngươi khiến ta không vui, thì ta sẽ khiến cho từng đứa con trai, con
gái của ngươi phải chết thảm trước mắt ngươi."
"Hừ."
Chung Tương cười lạnh, đáp:
"Phúc sào chi hạ, an hữu hoàn noãn.*.
*Phúc sào chi hạ, an hữu hoàn noãn: Một điển cố trong Tam Quốc Chí,
nói về Khổng Dung bị Tào Tháo bắt, xin cho hai con nhỏ vô tội được sống, hai đứa con tuy còn nhỏ nhưng đã nói câu nói trên, ý là tổ chim đã bị
phá, trứng còn nguyên vẹn được sao?
"Chết đến nơi mà còn mạnh miệng."
Âu Dương hỏi Lưu Kỵ:
"Ngươi thấy thế nào?"
"Theo pháp luật Đại Tống, chắc chắn Chung Tương sẽ bị xử giảo, phơi thây bảy ngày."
Lưu Kỵ nói:
"Lẽ nào đại nhân còn muốn biến phế thành bảo sao?"
"Nói đúng rồi."
Âu Dương cười nói:
"Long bào của tên này chúng ta đã sưu được rồi, nhưng tài sản của hắn thì vẫn chưa thấy đâu, còn có Chung Tử Ngang- con trai trưởng của hắn
đến nay chưa rõ tung tích nữa."
Lưu Kỵ nói:
"Tà tâm không dứt, vẫn vọng đồ Đông Sơn tái khởi."
Khi công phá một thủy trại cuối cùng, phát hiện ra còn thiếu Chung Tử Ngang và mấy tên cận vệ của tên này. Còn thiếu cả kho báu mà theo tính
toán của Âu Dương, giá trị của nó thuộc hàng trăm vạn không biết đã đi
về hướng nào rồi. Qua tìm hiểu mới biết, lúc ở Đỉnh Châu, Chung Tương đã bí mật vận chuyển tài sản bí mật của mình đến một nơi nào đó ở hồ Động
Đình. Nghe đâu còn chinh tập ba mươi mấy thợ thủ công, nhưng lại không
có ai nhìn thấy binh sĩ vận chuyển và thợ thủ công. Cho nên Âu Dương mới có hứng thú cùng Chung Tương gặp mặt như thế này. Trong dự liệu của
hắn, Chung Tương là một con vịt chết với cái mỏ cứng ngắc. Nhưng Âu
Dương lại không thể giết chết Chung Tương, nếu không triều đình sẽ không vui.
Chung Tương là người có kiến thức, nghị lực và sự can đảm, Âu Dương
biết mấy thủ đoạn của mình chẳng có tác dụng gì lớn đối với hắn. Trong
lúc hắn đang trầm tư, nghĩ phải làm thế nào để đối phó với Chung Tương
thì Lưu Kỵ nói:
"Đại nhân, ta thấy số tiền này chúng ta không lấy ra được rồi. Chỉ có thể bảo ngân hàng tư nhân để tâm đến thôi."
Âu Dương nói:
"Trăm vạn này chỉ là cái đinh trong mắt ta thôi, cái ta lo lắng là
tên Chung Tử Ngang vẫn còn muốn làm mưa làm gió trong tương lai kia."
"Nếu là vậy thì ta có kế này."
...
Ngày thứ hai, tổng diệt ( Bộ tổng chỉ huy diệt trừ phiến loạn) thông
báo, treo thưởng cho Chung Tử Ngang và thân gia của Chung Tử Ngang hơn
trăm vạn. Ngày thứ hai sau khi thông báo được đưa ra, đầu của Chung Tử
Ngang được đưa đến trước mặt Chung Tương.
Chung Tương không dám tin vào mắt mình:
"Không thể nào, họ sẽ không phản bội Tử Ngang."
Họ ở đây là mấy tên cận vệ.
"Đúng là họ sẽ không làm như thế."
Lưu Kỵ nói:
"Ta cũng rất bái phục những anh hùng hảo hán không vì tiền tài mà bán rẻ anh em như vậy. Nhưng họ không làm, người nhà của họ sẽ làm. Vừa dán thông báo treo thưởng, người nhà của các cận vệ đã liên lạc với chúng
ta, còn cung cấp thói quen sinh hoạt của các cận vệ nữa. Có kẻ ham đánh
bạc, có kẻ nghiện rượu, cũng có kẻ háo sắc. Có một kẻ còn có gian tình
với đại tẩu góa chồng của mình nữa kia. Người đàn bà đó đến tìm bọn ta,
nói chỉ cần bọn ta giúp họ sửa hộ tịch, cao chạy xa bay, hơn nữa không
làm hại đến người đàn ông của cô ta, cô ta sẽ dẫn ta đến tìm tên cận vệ
giàu tình cảm kia."
Âu Dương bổ sung:
"Tên cận vệ đó lo lắng đại tẩu thường xuyên bị đại ca mình đánh đấp,
đã lén lút lẻn vào trong nhà, **nữ yêu căn bản không có bí mật gì. Tuy
không nói cho đại tẩu của mình biết nơi mình náu thân, nhưng lại hẹn ước thời gian gặp lại. Nam nữ si tình thật. Sau khi bọn ta bắt được tên cần vệ kia, hắn nhất quyết không chịu khai, sau cùng dưới sự nhu tình cộng
thêm việc dọa sẽ tự sát của đại tẩu, hắn cuối cùng cũng đồng ý rồi, dẫn
bọn ta đến nơi mà hắn cùng đám huynh đệ ẩn thân."
"Nữ nhân, haha, đúng là nữ nhân."
Chung Tương ngấn lệ chảy dài.
"Nam nhân nguyện vì nữ nhân mà chinh phục thế giới, nữ nhân vì thế giới mà chinh phục nam nhân."