Có vẻ như công văn đã được đưa tới nhanh hơn so với tin tức, lẽ nào Thái Hư Tử và Triển Minh bày ra hố đen.
Hồ Hạnh Nhi còn chưa di chuyển thì có người hô hoán ở trên phố:
"Nha môn thông báo tất cả người Chân Nhân trên đất Tống phải giải quyết hộ tịch ngay lập tức."
Khoảng một trăm tên hương binh, hai mươi tên nha dịch, còn có mấy
chục tên gia đinh được tổ chức thành một đội xuất hiện trên phố. Dẫn đầu là một tên có giọng sang sảng, dùng ngôn ngữ của tộc Nữ Chân hét lớn:
"Theo như công văn của Hộ Bộ, để tiến hành thủ tục làm hộ tịch cho
người Nữ Chân, người Nữ Chân trong thành lập tức đến nha môn để giải
quyết. Nha môn sẽ cử người đến mỏ quặng xử lí chuyện của mỏ quặng. Muốn
đánh nhau thì qua bên kia mà đánh, còn muốn đăng kí hộ tịch thì hãy mau
chóng đến nha môn. . ."
Mấy người Nữ Chân đang đánh nhau ở trong thành và chuẩn bị đến mỏ
quặng đánh nhau nghe thấy thế đều sửng người, đột nhiên ý thức được sự
diệt vong của Kim quốc hình như là một tin có lợi cho mình. Mình phải
làm nhiều năm như thế mới có được hộ tịch, giờ nó nhanh chóng có được
trong tầm tay rồi.
Tên có giọng sang sảng nói tiếp:
"Người Nữ Chân trên đất Tống sau khi được đăng ký hộ tịch sẽ từng
bước được hưởng những lợi ích như các lao động người Hán, được hưởng sự
bảo hộ của luật pháp và thương nghiệp Đại Tống, được thương hội Dương
Bình và Đông Nam đảm bảo các phúc lợi cơ bản theo quy định như với lao
động người Hán.".
Giống như tuyên bố của chính phủ Mỹ, tất cả những di dân phi pháp sẽ được cấp cho các thẻ xanh giống nhau. Cái gì là cừu hận, là tổ quốc đều lần lượt quên hết.
Người Nữ Chân ở trong thành vội lao vụt đi. Người là loài động vật
rất thực tế, cho dù có lãng mạn cũng chỉ dành cho ái tình mà thôi. Người Nữ Chân căn bản chưa từng được tiếp nhận sự giáo dục, không biết quốc
gia là vật có hình thù như thế nào, định nghĩa ra làm sao. Họ luôn coi
bộ tộc là quê hương của mình. Khi đến xếp hàng trước cửa nha môn, giữa
bọn họ lại nảy sinh cuộc ẩu đả, tranh giành. Nhưng đến Âu Dương cũng
không ngờ, chỉ cần một tên nha dịch quát một cái, đám người đánh nhau sẽ từ động thủ chuyển sang hậm hực. Lúc Âu Dương đi ngang qua nha môn cũng hết sức kinh ngạc. Sáu tên nha dịch, so với hơn ba trăm người Nữ Chân
thật sự là... .
Điều Âu Dương không nghĩ tới chính là, vì động thái làm hộ tịch cho
người Nữ Chân của triều đình mà những lao công phi pháp không phải là
người của tộc Nữ Chân vô cùng bất mãn. Tin tức truyền đến mỏ quặng,
người Nữ Chân thi nhau tuyệt thực, người Cao Ly kết bè kết phái với
người Nữ Chân cũng bấm bụng chịu đói. Nguyên nhân chỉ vì một câu nói:
"Chúc mừng các ngươi đã trở thành con chó của Đại Tống."
Âu Dương tiếp kiến Vương chưởng quỹ, phủ Vương ngoài mặt biểu hiện
không có chuyện gì, nhưng nội bộ lại như lâm vào đại địch vậy, Hộ Viện,
gia đinh, còn có các thanh niên trai tráng đều cầm trong tay vũ khí các
loại. Vương chưởng quỹ vừa nhìn thấy Âu Dương liền oán trách:
"Sao phải gấp như vậy chứ?"
Âu Dương bất đắc dĩ nói:
"Ta với họ đã ước hẹn thời gian. Thời gian vừa đến bọn họ liền động thủ."
"Lão gia, mỏ quặng loạn hết cả lên rồi."
Một tên gia đinh bước vào báo cáo:
"Một người Nữ Chân bị chết. Bây giờ là người Nữ Chân đánh người Cao
Ly, người Nữ Chân đánh người Nữ Chân. Tuy có quan phủ ra không ngừng la
hét ra lệnh, nhưng vẫn loạn như trước."
"Bảo quan phủ lôi hai người Cao Ly chém ngay tại chỗ."
Âu Dương lập tức nói.
Gia đinh ngẩn người:
"Cái này. . . Ngươi là ai?"
Vương chưởng quỹ nói:
"Còn không mau đi đi."
"Đợi một chút."
Âu Dương ngẫm nghĩ một lát rồi bổ sung thêm:
"Để trống một sân nhỏ của Vương gia, cho người Nữ Chân tiến vào. Nhớ nói khéo léo một chút, cứ nói là để bảo hộ sự an toàn cho bách tính Đại Tống, không muốn bọn họ tham gia vào chuyện tranh giành."
Vương chưởng quỹ gật đầu:
"Vẫn là hiền đệ thông minh, cơ trí, gặp loạn mà không hề nao núng."
Chém mấy người Cao Ly, vừa có thể có tác dụng giết gà dọa khỉ, vừa không kích động các đoàn thể Nữ Chân có nhân số đông đảo.
Âu Dương gật đầu:
"Chuyện bên này có Vương chưởng quỹ sắp xếp, quan hệ không lớn đến
các mỏ quặng nhỏ khác. Nhân thủ phân tán, có náo loạn cũng không làm nên động tĩnh gì lớn, ít nhất cũng không chọn cách gây chiến với Đại Tống.
Dù sao thì các quản đốc kia vẫn có tác dụng rất lớn. Bây giờ người liên
lạc của Nữ Chân chắc cũng không ngờ chúng ta lại có động thái này, thế
nào cũng dâng sớ lên hỏi nên làm thế nào. Còn Hoàn Nhan Lan đã bị giam
lỏng, cho dù có chủ ý thì một đến một đi sẽ hao phí rất nhiều thời gian, khi đó tình thế sớm đã ổn định lại rồi. Mấy tên kích động kẻ khác kia
không nhận được chỉ thịđương nhiên cũng không dám tự ý hành động. Vả
lại, với thế cục hiện nay như thế, cho dù bọn họ có đăng cao nhất hô, e
là cũng không có mấy người hưởng ứng. Các mỏ quặng nhỏ nếu hợp lại chắc
cũng có khoảng hơn vạn người, nếu như không có viện quân mạnh mẽ dẫn
đầu, cũng sẽ không phá vỡ được sự ổn định của Hạc Bích, phế bỏ bảy vạn
binh mã, tản ra khắp các mỏ thì ít ra cũng sẽ có viện binh trên đường.
Phía Y Xuyên nếu ổn định cũng sẽ khiến cho viện quân của Nữ Chân gồm
sáu, bảy vạn người bị chọc thủng. Mỏ than đá bậc trung có khoảng hơn một vạn người, mỗi mỏ ước tính cũng có khoảng một nghìn đến hai nghìn
người, chắc chắn không đủ để phát động đấu tranh bằng vũ trang. Hơn nữa, Lưu tướng quân đã dẫn theo một vạn binh mã, chia làm ba hướng tiến vào
núi Tiểu Tần. Thêm vào đó còn có sự giúp đỡ của các quản đốc Nữ Chân,
không sợ gì các mỏ quẳng bậc trung."
"Nếu. . . Nếu Hồ chưởng quỹ làm ẩu làm càn thì không ổn rồi."
Âu Dương cầm bản đồ, nói.
"Gần Y Xuyên có ba mỏ quặng bậc trung và ba mỏ quặng nhỏ. Người gốc
Nữ Chân hợp lại thì có khoảng vạn người, nếu như Y Xuyên nổi dậy quật
khởi, xông thẳng đến những mỏ quặng này thì có thể kêu gọi được vạn
người. Sau đó cùng nhau hướng về Hạc Bích, thêm vào đó là sự gia nhập
của các lực lượng khỏe mạnh của các bộ tộc khác, có thể sẽ đạt tới con
số hai vạn người. Nhưng ta đã viết thư gửi cho Hồ trưởng quỹ rồi, trọng
dụng Kim Tứ, giết Kim Nhị, đặc biệt nhấn mạnh phải cắt toàn bộ vây cánh
của Kim Nhị."
Vương chưởng quỹ lau mồ hôi, hỏi:
"Nếu chỉ trọng dụng Kim Tứ mà không giết Kim Nhi thì sao?"
Âu Dương rít một hơi lạnh:
"Có Kim Nhị, Kim Tứ căn bản không có cách gì để kiểm soát người Nữ
Chân. Thầm chí có thể bị uy hiếp tới mức cùng hắn tạo phản. Không phải
chứ, Vương chưởng quỹ có phải lại lo bò trắng răng rồi không?"
Vương chưởng quỹ trầm mặc một lát rồi nói:
"Theo như những gì ta biết, Hồ đại ca hầu như không thích chuyện
người khác can thiệp vào việc mà ông ấy quản lý, hơn nữa ông ấy đối xử
với Kim nương rất tốt, muốn ông ấy giết Kim Nhị, e có chút khó khăn."
". . . . Nữ nhân. . . ."
Âu Dương nói:
"Lực lượng mà Kim Nhị hiệu triệu được rất mạnh, nếu thêm khu vực có
nhiều núi, địa hình hiểm trở, thì cho dù ba nghìn quân mã phân hướng của Lưu tướng quân có đến kịp cũng sẽ không chống đỡ được. Không biết Kim
Tứ có khả năng hại chết Kim Nhị trong âm thầm không nữa?"
Vương chưởng quỹ nói:
"Sợ là cũng không có khả năng đó. Kim Tứ đương nhiên biết rõ, nếu
mình hại chết Kim Nhị thì Kim nương nhất định sẽ không tha cho hắn. Kim
lương chỉ cần đưa ra điều kiện với Hồ đại ca, chịu nạp nàng ta làm thiếp thì cái mạng nhỏ của Kim Tứ sẽ chẳng có ai quan tâm. Cho nên ta cảm
thấy Kim Tứ này không có ngu xuẩn như vậy, đi đắc tội với một nữ nhân
như vậy khác nào tự mình tìm đường chết."
"Kể ra cũng có lý. Vương chưởng quỹ, chuyện ở bên này phải nhờ đến
người rồi. Ta đến Y Xuyên xem sao. Hi vọng rằng tin tức vẫn chưa truyền
tới nơi, hoặc là Hồ chưởng quỹ có năng lực hơn người kiểm soát cục
diện."
Còn có một hi vọng nữa mà Âu Dương chưa nói, chính là hi vọng Y Sách cũng loạn thành nhất đoàn. Đáng tiếc là bên đó có một phần tử dân tộc
cực đoan có tài hiệu triệu hơn người - Kim Nhị. Hi vọng này rất mong
manh.
Hồ Hạnh Nhi nói:
"Ta đi với ngươi."
Mặc dù nàng ta không hiểu tình hình cho lắm, nhưng cũng đoán ra được vài phần. Mà Y Xuyên dù sao cũng có quan hệ cha mình, nên đương nhiên
là mình cũng phải đi.
Vương chưởng quỹ nói:
"Đại liệt nữ, ngươi có đi cũng không giúp được gì đâu. Tạm thời Hạc
Bích vẫn an toàn. Tương lai nếu có biến, chúng ta vẫn có thể đi từ phủ
Kinh Triệu đến quân lộ Vĩnh Hưng."
"Vương thúc thúc, ta có chuyện, cha ta lo lắng. Cha ta gặp chuyện, ta đương nhiên cũng lo lắng, để ta đi đi."
Vương chưởng quỹ ngẫm nghĩ một lát rồi cũng gật đầu:
"Vậy thì phải phiền hiền đệ rồi."
"Đâu có. Y Xuyên có chuyện chẳng lành thì ta đây cũng chết."
Âu Dương chắp tay:
"Vậy ta đi trước, bên này phải phiền tới Vương chưởng quỹ. Nhờ đến
quan hệ rộng rãi của Vương chưởng quỹ với các quan phủ lân cận và các
chủ mỏ. Nhân tiện ta cũng hỏi luôn một câu, Vương chưởng quỹ cũng sẽ
không có... . ."
Vương chưởng quỹ lắc đầu:
"An Lao Xử sẽ không xuất hiện nữa. Chuyện liên quan đến quốc gia đại sự. Vương mỗ không có gì phải khách khí."
"Rốt cuộc là tình huống gì vậy?"
Hồ Hạnh Nhi hỏi.
"Tình huống là trong số các lao động là người Nữ Chân đang làm việc ở Đại Tống có không ít các gián điệp nằm vùng. Đợi đến khi thời cơ chín
muồi, thì người Nữ Chân ở khắp mọi nơi sẽ hưởng ứng và tập hợp lại thành một đội quân, xông thẳng đến Đông Kinh. Có khả năng liên quân Liêu -
Kim sẽ chọc thủng đương Hà Bắc Đông, nhập vào Hà Bắc, chiếm lấy Đông
Kinh."
". . ."
Hồ Hạnh Nhi giận dữ:
"Ngươi nói rõ mọi chuyện với Vương thúc thúc, nhưng sao chuyện lớn
như vậy mà không nói cho cha ta biết? Hứ, chẳng trách ngươi đều đến mỗi
mỏ quặng tuần tra, sau đó để thư, bảo các chủ mỏ phải cẩn thận."
"Đúng vậy! Ta nói cho họ biết, một khi có biến hóa, thì hãy khiến
nội bộ của người Nữ Chân hỗn loạn, nhưng không được làm dao động đến
người Tống. Thêm vào đó lại có sự giúp đỡ của các quản đốc Nữ Chân thân
Tống do ta đích thân tuyển chọn, nên có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì
lớn."
Âu Dương nói:
"Về phần cha của ngươi, nói thật lòng ta cũng không tin cha ngươi
hiệp cốt nhu tình*. Ta cũng biết ông ấy sẽ không hài lòng về chuyện Âu
đại nhân của chúng ta đến can thiệp vào chuyện của Hà Nam, nơi ông ấy
quản lí, nhưng trong thư đã mạnh mẽ yêu cầu ông ấy phải xử lý Kim Nhị."
*Hiệp cốt nhu tình: hiệp cốt: cốt cách của hiệp sĩ; nhu tình: tình
cảm mềm mại, dịu dàng (của người thiếu nữ). => xuống nhẹ tay. ^^!
Từ Hạc Bích đến Y Xuyên mất khoảng một ngày rưỡi mã trình. Lúc trước vẫn là tuyến đường chính, sau đó đến Y. . . Có nửa lộ trình là đường
hoàng thổ. Hai người mau đến giao hội của con đường, một đám nhân mã từ
trên tuyến đường chính lao vụt đến. Âu Dương thấy họ thì mừng rỡ:
"Là cấm vệ quân của Đại Tống, có thể là cùng một đội với quân của Lưu tướng quân."
Hồ Hạnh Nhi:
"Ngươi vui mừng cái gì chứ, bọn họ dựa vào cái gì mà lại nghe lời một tên quan sai như ngươi chứ?"
Âu Dương cười hả hê:
"Ta có thánh chỉ a! Thánh chỉ này là ta tự viết, ngươi đừng có nói với người khác nhé."
Hồ Hạnh Nhi không nói lời nào, nếu không phải nói khoác thì lá gan
của người này đúng là không có biên giới. Nàng ta không biết Âu Dương
giả tạo thánh chỉ không phải là lần một, lần hai hay lần ba. Vả lại,
nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là sao chép, chứ không thể nói là giả tạo được.
Mặc kệ là nghĩ như thế nào, Âu Dương cũng đã chặn được đoàn quân mã, tướng quân tiên phong phất tay ra hiệu dừng quân, quát:
"Dẫn hắn qua đây."
Âu Dương bị người ta dẫn qua, quan tiên phong hỏi:
"Ngươi là kẻ nào, dám ngang nhiên cản đường của đại quân ta."
"Mời tướng quân xem."
Âu Dương lấy thánh chỉ ra và dâng lên.
Tướng quân vừa nhìn thấy liền kinh hãi, vội xuống ngựa, quỳ một mình và nói:
"Tiên phong Mộ Dung Mặc ra mắt Khâm Sai đại nhân."
"Miễn lễ."
Âu Dương hỏi:
"Chủ tướng đâu? Lưu tướng quân có ở trong đội."
"... . . . ."
Mộ Dung Mặc do dự một lát rồi nói:
"Bẩm đại nhân, Lưu tướng quân trú quân ở kinh thành. Ta chính là chủ tướng."
Chủ tướng là quân tiên phong, không phải chứ? Âu Dương thận trọng hỏi:
"Ngươi có bao nhiêu binh lính?"
"Năm trăm người."
Mộ Dung Mặc nói:
"Lưu tướng quân vốn muốn dẫn theo một vạn binh, nhưng thánh chỉ của
Hoàng Thượng nói, chỉ có thể dẫn theo một nghìn năm trăm binh tiến vào
đất Hà Nam rộng lớn để dò xét kết cục thế nào đã."
Âu Dương suýt nữa hôn mê, Triệu Ngọc vẫn còn sợ chết. Lo sợ Hà Nam
không thể cứu vãn được, nên mới phái đội quân trinh thám đến Hà Nam điều tra tình hình rõ ràng, mà không dám để cho bản bộ của Lưu Kỵ mà nàng ấy khó khăn lắm mới khiến hắn trở về được rời khỏi Đông Kinh. Âu Dương lấy súy thủ pháo của một binh sĩ ở bên cạnh mình xem qua một chút rồi gật
đầu, hàng hóa mang tiêu chuẩn Dương Bình, xem ra Lưu Kỵ vẫn là cử đội
quân tinh nhuệ đến thám thính tình hình. Phải biết rằng xưởng quân sự
Dương Bình đã sản xuất rất ít loại vũ khí, nhưng vũ khí của đại tướng vệ binh vẫn là sản phẩm do Dương Bình chế tạo. Ví dụ như súy thủ pháo này
đây, cho dù có kỹ thuật bảo quản hỏa dược, thì khi vận chuyển đến Đông
Kinh vẫn sẽ có chút ảnh hưởng. Còn hỏa dược của xưởng quân sự hiện nay
có kỹ thuật chế tạo khá tốt, thêm vào đó là sự đè nén không phải của sức người, nên uy lực của nó vẫn cao hơn so với Đông Kinh một bậc.
Mặc dù chỉ có năm trăm người, thôi thì đành tử mã quyền đương hoạt mã y*. Âu Dương cầm bản đồ rồi nói:
"Đây là thảo đồ do ta vẽ, bên trong đường hoàng thổ kia chính là Y
Xuyên~Đó là nơi dự phòng trọng điểm ~ Các ngươi hãy đi sau ta mười dặm ~ Ta đi xem tình hình trước, nếu đã không thể vãn hồi thì ngươi hãy dẫn
mọi người trở về Đông Kinh chuẩn bị đại quân vây quét, nếu vẫn còn khả
năng, ta sẽ kéo súy thủ pháo, các ngươi đến tiếp ứng."
*Tử mã quyền đương hoạt mã y: thành ngữ. Ý nói liều một phen, chỉ đã biết rõ việc không còn cứu vớt được nhưng vẫn nuôi hy vọng, cũng chỉ
việc muốn thử lần cuối cùng.
Quan tiên phong Mộ Dung Mặc do dự một lát rồi nói:
"Đại nhân, không phải mạt tướng bất tuân. Trên thánh chỉ nói Đại
nhân chỉ có thể điều động doanh trại Tây quân cấm vệ quân Đông Kinh. Bọn mạt tướng lại thuộc về quân Tây Bắc, hơn nữa ở Đông Kinh là tuyển chọn
quân cảnh vệ Đông Kinh. Vả lại, quân lệnh mà Lưu tướng quân giao cho mạt tướng là: điều tra tình hình Hà Nam. Đại nhân biết đấy, không thể làm
trái quân lệnh được."
Một tên phó tướng đến bên cạnh Mộ Dung Mặc và nói:
"Tốt nhất là ngươi nghe lời của hắn đi."
Mộ Dung Mặc hỏi:
"Quân lệnh như sơn."
"... . Đây là ý của các huynh đệ."
Phó tướng nói xong liền lui về sau. Ông chủ chưa chắc đã nhận ra
nhân viên, nhưng nhân viên nhất định sẽ nhận ra ông chủ. Mặc dù bản bộ
Lưu Kỵ đa phần là tân binh, mặc dù chiến tranh với Tây Hạ lần thứ hai Âu Dương ở phía của Hàn Thế Trung, nhưng có không ít bộ hạ cũ vẫn nhớ Âu
Dương. huyện Lũng mà Âu Dương trấn thủ là bản bộ của Lưu Kỵ. Kiếm tiền,
lĩnh công trạng, không chết dù chỉ một huynh đệ, một sự đãi ngộ tốt như
vậy thì cho dù Âu Dương có hóa thành tro bọn họ vẫn sẽ nhận ra. Nếu Khâm Sai là người khác thì có thể hoài nghi tính chân thực của thánh chỉ,
hoặc cũng có thể lấy quân vụ mà thoái thác. Nhưng nếu là Âu Dương thì sẽ khác. Không cần nói những cái khác, lúc trở về ngươi nhất định sẽ không biết phải giải thích thế nào đối với Lưu Kỵ, rõ ràng là biết Âu Dương
cần điều động binh mã, ngươi đã không nguyện ý mà còn tìm mọi cách thoái thác. Mộ Dung Mặc thấy thái độ của phó tướng, chỉ có thể chắp tay:
"Lúc nãy có mạo phạm, mong đại nhân thứ tội. Đại nhân bố trí như thế nào thì cứ làm như thế."
"... . . . Đa tạ!"
Âu Dương hô lớn:
"Sau việc này, chỉ cần Âu Dương ta không chết, mỗi người sẽ được
thưởng ba trăm quan tiền cộng với phần thưởng của triều đình."
Kể ra tên tiểu tử này cũng có vận khí tốt, nếu Mộ Dung Mặc không
đồng ý, Âu Dương chắc sẽ mạo hiểm đoạt lấy binh quyền, kích động nổi
loạn.