" Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, chỉ cần biết rằng nói là sự
thật là được rồi, dù sao ta cũng có thân phận hoàng gia, muốn biết một
chuyện cũng không phải là không có cách."
Hoàn Nhan Lan hỏi:
" Tin tức này có phải có thể đổi lấy điều kiện ta vừa đưa ra không?"
" Điều kiện gì?"
Âu Dương mờ mịt hỏi.
" Trừ phi ngươi thực sự không muốn biết, vì sao ta sẽ dẫn đường ngươi đi điều tra Kim Tam."
Hoàn Nhan Lan bán đứng Kim Tam, Âu Dương vẫn là phi thường tò mò. Kim
Tam thật không là thuộc hạ trực thuộc Hoàn Nhan Lan, nhưng Kim Tam ẩn
núp với Nữ Chân chỉ có lợi không có hại mới phải.
" Ừ..."
Âu Dương sau khi trầm tư nói:
" Thật ra thì ngươi nên biết, ta không thể nào có thể trói buộc thái độ
nhiều thương nhân như vậy đối với lao công Nữ Chân. Có điều ta có thể
giới thiệu ngươi và người hiệp hội thương nghiệp quen biết với nhau,
ngươi dù sao cũng là công chúa, nếu như có thể tranh thủ trao đổi được
chỗ tốt gì với thương nhân, có lẽ sẽ có cách nhìn mới."
" Chỗ tốt gì?"
" Tỷ như... giới thiệu một ít lao công nữa."
Âu Dương thấy Hoàn Nhan Lan giận dữ vội nói:
" Tỷ như ngươi có thể thuyết phục hoàng thượng làm ra một chút quyết
sách. Rất nhiều lao công đều đang ở Tiểu Tần Lĩnh đào quặng, nếu ngươi
có thể thuyết phục hoàng thượng đề cao giá cả vàng, sắt hoặc là giảm
thuế má gì đó, bọn họ tất nhiên cũng sẽ bánh ít đi, bánh quy lại."
Hoàn Nhan Lan hỏi:
" Cái gì là bánh ít đi, bánh quy lại?"
" Hả... Ngươi ném ta một quả đào, ta dùng quả mận ném lại. Hình dung trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu."
" Hừ, ngươi còn từng nói với ta lúc ngủ mơ thấy y phục chính là đang suy nghĩ có nên mua y phục hay không."
Âu Dương tâm thần dịu lại, nhớ tới tình hình năm đó đi Kim quốc. Người
lạnh như băng này bởi vì bảo vệ mình mà hy sinh. Có câu là yêu càng sâu, hận càng sâu. Nàng nhất định không ngờ nàng cứu mình, mà mình một tay
làm cho Nữ Chân và người Khiết Đan tiến vào trong chiến tranh kéo dài
không dứt. Khó trách nàng hận mình như vậy. Nghĩ tới đây, Âu Dương ngược lại có chút thoải mái. Mặc dù mình với Hoàn Nhan Lan một chút hảo cảm
kia đã sớm đi vào bụng cá mập rồi, nhưng ít nhất đối với nữ nhân đáng
thương này nên tốt một chút mới phải.
" Khụ.."
Triển Minh ho khan một tiếng, làm cái gì vậy. Thần thái tiểu nữ nhi kia
đỏ mặt thì thôi đi, tại sao đại nhân dường như cũng mơ màng theo vậy.
Huệ Lan từng nói với Triển Minh, năm đó sau khi Hoàn Nhan Lan được Âu
Dương cưỡng ép đến Dương Bình, hai người cũng có chút ý tứ. Đáng tiếc,
lần thứ hai Hoàn Nhan Lan đến Đại Tống, lại là nhiệm vụ ám sát. Không
chỉ có khiến một đoạn oan nghiệt từ đó kết thúc, còn đem một nữ nhân vốn không có cơ hội đưa vào lòng Âu Dương.
Âu Dương vội nói:
" Chúng ta nói lại vấn đề ban đầu kia đi."
Hoàn Nhan Lan cũng ý thức được thất thố, vội nghiêm chỉnh ngồi lại hỏi:
" Vừa rồi là vấn đề gì?"
"...."
Âu Dương nhìn Triển Minh.
Triển Minh nói:
" Đại nhân nói, Hoàn Nhan công chúa có thể thông qua trao đổi ưu đãi để đạt thành mục đích."
Hoàn Nhan Lan gật đầu nói:
" Thứ ta cần còn nhiều hơn nữa."
" Nhiều hơn thế nào?"
" Ừm..."
Hoàn Nhan Lan sau khi ngẫm lại nói:
" Trung Nguyên có câu phùng giai tiết bội tư thân (mỗi lần tết đến nhớ nhà biết bao)."
Âu Dương gật đầu:
" Những lời này ta biết."
" Mà Trung Nguyên xem trọng nhất cũng chính là đoan ngọ và năm mới."
Hoàn Nhan Lan nói:
" Cho nên đoan ngọ và năm mới ta muốn đi thăm bọn họ."
" Yêu cầu này ngược lại cũng không xem là quá đáng."
Âu Dương nói:
" Chỉ có điều ta không quá tin tưởng ngươi chỉ là muốn đi thăm bọn họ."
" Ngươi sẽ không hiểu."
Hoàn Nhan Lan thở dài nói:
" Chúng ta thường nói, dã tâm Đại Tống người qua đường đều biết. Tương
lai người Nữ Chân ta hoặc chết trận đến người cuối cùng, hoặc là đầu
hàng vong quốc. Đáng thương nhất đương nhiên chính là những lao công ở
Đại Tống. Người Nữ Chân biến thành người Hán, bọn họ đãi ngộ cho dù tốt
đến đâu. Nhưng mà người Nữ Chân ở Tống..."
Cũng có vài phần đạo lý. Hoàn Nhan Lan kể từ khi lần thứ hai đến Tống,
đã thoát khỏi tầng lớp quản lý Nữ Chân. Mấy lần gặp mặt với Âu Dương,
cũng đều là hi vọng Âu Dương đừng tạo ra thêm bi kịch chiến tranh nữa.
Điểm xuất phát vẫn luôn đều là lấy con người làm gốc, chứ không phải vì
quyền lợi của bên trên làm gốc. Nàng thật sự quan tâm con dân Nữ Chân,
chứ không phải giống như Hoàn Nhan A Cốt Đả, quan tâm chính là đánh bại
kẻ địch, tôn nghiêm người Nữ Chân là khẩu hiệu hắn dùng để lấy lòng
người Nữ Chân, tính mạng của người Nữ Chân là hắn tấm bia hoàng vị của
hắn. Nguyên nhân trực tiếp hắn khởi binh là Liêu muốn hạ thủ với hắn,
mới buông tay đánh cược một lần. Còn có một màn nước mắt diễn xuất trước khi khai chiến Hộ Bộ Cương Đạt, so ra còn vượt hơn cả Lưu Bị Tam Quốc.
Hoàn Nhan Lan cũng là hồn nhiên cho rằng Hoàn Nhan A Cốt Đả đúng là một
lòng suy nghĩ vì người Nữ Chân. Mỗi lần Âu Dương nói, Hoàn Nhan Lan cũng sẽ thay A Cốt Đả hết sức phản bác, nhận định tính chính nghĩa khi Nữ
Chân khởi binh. Càng dần về sau Hoàn Nhan Lan càng nhìn rõ những người
bên trên kia, chẳng qua là lợi dụng tình cảm dân tộc người Nữ Chân mà
thôi. Sau khi giải phóng, nông thôn lại không có ai để ý tới. Các quý
tộc được người dân tận tình cứu vớt, thậm chí đều không quay lại thăm
hỏi ân nhân cứu mạng của mình.
Âu Dương nói:
" Nếu ngươi thực sự xuất phát từ mục đích đơn giản như vậy, kỳ thật
không cần dùng điều kiện gì để trao đổi, trực tiếp nói một tiếng với ta, ta cũng sẽ giúp."
Hoàn Nhan Lan gật đầu:
" Nếu các ngươi còn có gì muốn hỏi Kim Đại, thì cứ hỏi đi."
Hào phóng như vậy nhất định là không có gì có thể hỏi, Âu Dương nói:
" Các ngươi đem Trương Kim Nhi đưa đến nha môn Đề hình kinh kỳ đi."
" Đương nhiên."
Bầu không khí hai bên trở nên hữu hảo, Âu Dương viết phong thư để bản
thân Hoàn Nhan Lan đi tìm Châu An. Vào lúc canh ba tiễn Hoàn Nhan Lan
tới cửa rời khỏi.
" Đại nhân đừng trách ta lắm mồm."
Triển Minh nói:
" Mỗi lần gặp Hoàn Nhan Lan, ta cũng cảm giác nàng càng không đơn giản một phần."
" Có một số việc chỉ có thể lựa chọn tin và không tin, ta thiếu nàng một mối nhân tình. Hơn nữa nàng nói cũng hợp tình hợp lý."
"Ừ."
Triển Minh thấy thái độ lúc này của Âu Dương không nói gì nữa, mà lẳng
lặng nhìn cỗ kiệu đã đi xa. Triển Minh đọc sách, hơn nữa còn đọc qua rất nhiều sách. Thành tựu văn học tuyệt đối không kém vị trạng nguyên Âu
Dương này. Mà với trí tuệ văn học mấy ngàn năm tổ tiên lưu lại, Triển
Minh cũng hơi có chút tâm đắc. Hắn trực giác tự nói với mình, Hoàn Nhan
Lan không chỉ không giống như biểu hiện bên ngoài, hơn nữa còn có mưu đồ khác. Có lẽ vụ án xác chết chìm Dương Bình thật sự là do nàng làm, có
lẽ vụ án này tất cả chỉ là một khúc nhạc dạo đầu cho một âm mưu mà thôi. Có lẽ hết thảy đều là bản thân mình suy nghĩ nhiều, nhưng Triển Minh
biết rõ, Hoàn Nhan Lan tuyệt đối không còn là Hoàn Nhan Lan đơn thuần
như lần đầu tiên đến Dương Bình nữa. Triển Minh cảm giác hôm nay Âu
Dương xử sự có chút lòng dạ đàn bà. Vậy cũng càng nói rõ sự đáng sợ của
Hoàn Nhan Lan, Âu Dương thế nhưng lại đã quên hỏi chuyện Kim Tam, tuy
rằng hỏi cũng như không hỏi.
...
Lại qua vài ngày, báo hoàng gia đưa tin quá trình Lý Cương tiếp nhận ấn
tướng. Về phần chỗ trống Lý Cương để lại ở quân Tây Bắc, để cho Đại học
sĩ điện tư chính, Vũ Văn Hư Trung tiếp nhận. Âu Dương biết Vũ Văn Hư
Trung này cũng là người có đại tài. Cùng với Lý Cương bất đồng chính là
hắn sẽ không chỉ trích ai là gian thần, người nào làm không đúng, mà là
sẽ chuyên tâm làm tốt chuyện mình có thể làm được, hơn nữa tính tình
kiên nhẫn, không những có thể chịu khổ mà còn có thể tiếp nhận nỗi khổ
tinh thần. Chính là đại thần yêu nước có đảm lược nhìn xa trông rộng
hiếm thấy của Đại Tống.
Lại qua mấy ngày, Lý Cương mới vừa lên chức đã dâng tấu xin Triệu Ngọc
nhất định phải trị tội Vương Phủ. Trong thời gian này còn mang một lượng lớn nhân chứng vật chứng viết vào tấu chương, hơn nữa còn có sách cáo
trạng của tất cả khổ chủ. Bách quan cũng dâng tấu chương buộc tội Vương
Phủ. Kết cục của Vương Phủ đã định, sẽ không nặng cũng sẽ không nhẹ, lưu vong là tất nhiên. Nhưng trong triều đều nhất trí đồng ý xử theo pháp
luật, lại phân ra hai phái, một phái là Lý Cương yêu cầu tịch thu gia
sản, một phái là Lý Bang Ngạn cho rằng không phải là tội hình sự lớn như theo bọn phản nghịch các loại cho nên cho làm sĩ phu là được rồi.
Kỳ thật bọn quan viên cũng không phải có lòng đồng tình với Vương Phủ,
mà là sợ lần này mở ra một lệ mới, tương lai nếu có chuyện rơi xuống đầu mình, chỉ sợ cũng kết cục đồng dạng như vậy. Nhưng phái mới và Lý Cương ý chí vô cùng kiên quyết, cho rằng Vương Phủ chính là bách tham (tham
muôn nơi), cần phải nghiêm trị. Triệu Ngọc lúc này mới biết được, để cho người đen trắng rõ ràng như Lý Cương này lên nhậm chức có tác dụng phụ
gì.
Triệu Ngọc biết rõ, trong bách quan người tham ô nhiều vô số kể. Trong
đó tệ nạn quá nhiều, nếu không bởi vì chiến tranh kéo dài, mâu thuẫn
không thể điều hòa trong triều đình đã sớm dữ dội rồi. Có người có thể
tham, cũng không phải người người đều có thể tham. Chẳng hạn như cục khí tượng, cục thuế vụ. Người nào có thể tham được người nào không đây?
Theo như lịch sử ghi lại, bọn người Trần Đông thật sự là nhìn không được mới dâng thư liệt bọn người Thái Kinh vào lục tặc (sáu loại người ác
làm hại thiên hạ), yêu cầu xử lý nghiêm khắc, cuối cùng cũng bởi vì
chuyện này khiến lục tặc đều không có kết cục tốt.
Nếu đồng ý tịch thu tài sản, bách quan tất nhiên lòng người bàng hoàng,
Lý Cương còn có thể làm trầm trọng thêm. Không đồng ý tịch thu tài sản
thì chính là không nghe theo tân nhậm Tể tướng. Dưới tình huống khó xử
này, Triệu Ngọc đành tuyên bố: bỏ phiếu đi.
Thời gian bỏ phiếu là triều hội nửa tháng sau, mà Lý Cương dưới sự nhắc
nhở của thân tín, suốt đêm tới Dương Bình tìm Âu Dương hỏi kế. Hắn biết
rõ thủ đoạn của Âu Dương, hắn đọc quá nhiều sách thánh hiền, không nghĩ
dduowcj làm sao dùng hành vi quân tử để giải quyết vấn đề này, nhưng hắn tin tưởng Âu Dương nhất định có biện pháp.
"A?"
Âu Dương nghe nói Lý Cương tự mình chạy tới Dương Bình, sợ hết hồn. Ta
van ngươi, đây không phải là ở Tây Bắc, ta làm khâm sai, ngươi làm thuộc hạ. Ngươi bây giờ là chính là nhất phẩm đại thần, ta chẳng qua là quan
tép riu lục phẩm mà thôi. Hơn nữa lại nói, ngươi như vậy gióng trống
khua chiêng cảm tạ ta tiến cử ngươi, không có cảm giác không thích hợp
sao?
" Cái gì?"
Âu Dương nghe nói mục đích tới của Lý Cương lại càng giật mình hơn. Bởi
vì Lý Cương cùng ngày đã ngồi xe ngựa đến Dương Bình, Âu Dương thậm chí
không biết chuyện phát sinh ở triều hội.
Lý Cương nghiêm mặt nói:
" Từ xưa tà không thể thắng chính, ăn lộc vua, thay vua phân ưu. Mà nay
trên triều đình ô quan khắp nơi, khó được Hoàng thượng chăm chú xử trí
Vương Phủ. Nếu như không nhân cơ hội này, nghiêm túc triều cương, thế
tất hậu hoạn vô cùng."
Âu Dương cười khổ nói:
" Lý đại nhân, chúng ta lén nói chuyện vậy trực tiếp một chút luôn.
Hoàng thượng chưa hẳn không biết ô quan khắp nơi. Mà xử trí Vương Phủ
thì là bởi vì chuyện Thái Kinh khiến dân thường căm phẫn. Cũng không thể bắt Thái Kinh đã cáo lão trở về thẩm tra đúng không?"
" Quân tử yêu tài phú nhưng lấy phải có đạo. Phàm là bóc lột mồ hôi nước mắt nhân dân là kẻ hại nước hại dân. Thiếu hụt quân nhu trung gian kiếm lời bỏ vào túi riêng là ác trong ác. Ta cũng biết quần thần đều có sự
ác, bách quan muốn thanh liêm lại vô pháp, Hoàng thượng muốn trị lại vô
phương. Mà nay Hoàng thượng thánh minh vô cùng, hiếm thấy ra tay giải
quyết theo đạo, cho nên ta nghĩ rằng nên rèn sắt khi còn nóng, cho dù
không thể trừ tận gốc tệ nạn, cũng có thể cảnh cảo thế nhân. Thân là
tướng của Đại Tống, đây cũng là chức trách của ta."
Đạo lý này Âu Dương cũng hiểu. Phi pháp chiếm ruộng đất bóc lột nhân
dân, sẽ dẫn đến dân biến. Tuyên Hòa nguyên niên, cũng chính là một năm
trước khi soán vị, Vương Phủ xếp đặt với Thái cục, Hà thủ vơ vét trân
châu dị vật tứ phương làm của riêng. Vương Phủ nghe nói triều đình có ý
liên minh với Kim để kháng Liêu, Vương Phủ tận lực giựt dây, trắng trợn
vơ vét bốn phía, được hơn sáu ngàn vạn, tương đương lợi nhuận Âu Dương
thu vào trong hai mươi mấy năm. Quân nhu thiếu hụt, quan trọng hơn là,
một khi đánh trận không có hậu cần, thậm chí ngay cả vũ khí cũng đều đồ
cũ, vậy còn đánh cái rắm. Nhưng... Âu Dương thật sự không muốn bị cuốn
vào trong loại chuyện như vậy.