Nhìn Triển Minh trước nay bình tĩnh giờ khẩn trương, Âu Dương không khỏi cũng khẩn trương hỏi:
" Là ai?"
Triển Minh tiến tới bên tai Âu Dương nhỏ giọng nói:
" Thống lĩnh đại nội."
Âu Dương kinh hãi:
" Nội vệ Chỉ Huy Sứ? Kỵ binh tướng quân? Tổng lão đại nội vệ khắp thiên
hạ, phụ tá Thần Tông hoàng đế, được Triết Tông hoàng đế ủy thác kia?
Không thể nào đâu, hắn trung thành với hoàng thượng..."
"Suỵt!"
Triển Minh cắt ngang nhỏ giọng nói:
" Căn cứ theo ta hiểu, Lưu Tứ Nữ này thật ra là âm thầm dốc sức cho
đương kim hoàng thượng. Đại nhân ngẫm lại thử xem, nếu thái thượng hoàng có tâm tư hay động thái gì, liên hệ với bên ngoài chỉ có thể dựa vào
ai? Chỉ có một ngoại thích Lưu Tứ Nữ. Còn nữa, thái thượng hoàng với Lưu mỹ nhân vẫn như cũ sủng ái vô hạn. Nào có nữ nhi không hướng về phụ
thân. Chỉ cần có gió thổi cỏ lay, Lưu Tứ Nữ làm sao lại không biết tin
tức? Cho nên âm thầm mua chuộc Lưu Tứ Nữ, nhất cử nhất động thái thượng
hoàng tất cả cũng đều trong tầm giám sát của đại nội, lọt không khỏi
lòng bàn tay."
Âu Dương không tin nói:
" Làm sao có thể được, nếu như hoàng thượng muốn hại hắn, không cần phải làm cảnh tượng lớn như vậy, trong tay nàng nắm rất nhiều nhược điểm của ta."
Không từ mà biệt, chuyện này căn bản là không cần tự mình thẩm lý, theo
như lệ cũ giam lỏng mình, để cho người khác đi tra án. Tám chín phần
mười cũng là có thể có một tội danh.
Triển Minh buông tay, nói:
" Ta đối với vấn đề này cũng là phi thường khó hiểu. Nhìn hoàng thượng
Dương Bình nhiều ngày, trước sau vẫn là bảo vệ đại nhân, hơn nữa cũng
không nhìn ra, hoàng thượng có lý do gì phải xuống tay với đại nhân."
Âu Dương hỏi:
" Có thể khẳng định hoàng thượng cùng Lưu Tứ Nữ có liên lạc hay không?"
" Có thể khẳng định, thông qua tiền trang bí mật điều tra nghe ngóng,
mấy năm qua Lưu Tứ Nữ sử dụng tín vật đổi tiền bốn lần, trong bốn lần,
hai lần là phụ thân của Thống Lĩnh gửi tiền, cũng chính là Triết Tông
đại nội Thống Lĩnh gửi tiền, còn hai lần là Thống Lĩnh tự mình gửi tiền, số tiền mỗi khoản ít nhất là một vạn quan, nhiều nhất là bảy vạn quan."
" Nước càng lúc càng đục rồi."
Âu Dương ở trong phòng đi tới đi lui suy tư một hồi lâu sau rồi nói:
" Ra lệnh cho nha dịch đi Đông Kinh bí mật điều tra rút về hết, nói cho
Lý Dật Phong không được điều tra thêm chuyện này nữa. Ngươi một hồi nói
cho huynh đệ hình đường, vụ án này đến đây thôi. Bất luận kẻ nào cũng
không cho phép nghị luận, đàm luận về vụ án này.
" Vâng."
" Triển Minh à, nếu thật là hoàng thượng muốn mua chuộc bọn người Trương Tam Lý Tứ giám thị ta, thì sẽ có rất nhiều chuyện có thể xảy ra rồi."
Triển Minh chậm rãi gật đầu, không phải không thể, biện pháp tốt nhất
giám thị Âu Dương chính là mua chuộc người bên cạnh Âu Dương. Nếu hết
thảy là Triệu Ngọc sai khiến, đầy đủ mọi thứ đều chân tướng rõ ràng. Tin tức Triển Minh mang đến cho Âu Dương, giống như là sấm sét kinh thiên
động địa. Đề phòng liên lụy người khác, Âu Dương vẫn nên sai người dừng
lại án này. Vốn cho là có thể dính líu tới đại thần nào đó, nhưng không
ngờ rằng dính líu tới tận nội vệ. Nếu như là hiện đại, Âu Dương chắc
chắn Triệu Ngọc ra ngoài dùng cơm, đem mọi chuyện hỏi rõ ràng. Nhưng
niên đại nơi này, Âu Dương không có ngu ngốc như vậy. Lễ nghi quân thần, thật là phiền phức.
Nhưng Triệu Ngọc căn bản không biết rõ tình hình, không biết người mình
tín nhiệm nhất thật ra đang làm chuyện xấu thì sao? Còn có tin tức Lý
Dật Phong nắm được có thể bị người làm giả hay không? Tống Huy Tông rốt
cuộc muốn cùng mình nói cái gì, nhất định không lo phía nội vệ nói chứ?
Vô số nỗi băn khoăn, Âu Dương cảm giác đầu rất đau.
Còn có vạt áo Hoàn Nhan Lan cho kia, Âu Dương nhìn vạt áo suy nghĩ người bản thân có thể tin được. Nếu như là Triệu Ngọc giở trò, chỉ sợ người
mình có thể tin tưởng chẳng qua có hai người Triển Minh cùng Âu Bình mà
thôi. Triệu Ngọc kia tại sao phải giở trò chứ? Triệu Ngọc đã nhìn thấy
nguy hại của thương nghiệp làm biến đổi chế độ phong kiến rồi sao? Hoặc
là hiểu rõ chuyện của mình và Lương Hồng Ngọc, hoặc là gian thần vu oan
bản thân? Nếu nói rõ tìm mình phiền phức, bản thân cũng là người có uy
vọng, khẳng định sẽ dẫn đến nghi kỵ và bất mãn của giới thương nghiệp,
cho dù ở dân gian và triều đình, uy tín Triệu Ngọc cũng phải giảm bớt đi nhiều, chim chưa chết, cũng đã hết... Nếu như là mượn danh nghĩa hình
ngục, tất cả mọi người trong thiên hạ không cách nào nói được gì. Nếu
thật là như vậy, diễn xuất của Triệu Ngọc có thể đoạt giải nữ diễn viên
chính xuất sắc nhất của Oscar. Nhưng ngẫm nghĩ lại, chính trị gia không
giỏi diễn xuất có thể làm được chính trị gia sao?
Triển Minh thấy Âu Dương lấy vạt áo nhìn đến xuất thần, nói:
" Đại nhân, vạt áo này là?"
" Triển Minh, ngươi có người nào đáng tin ở trong cấm quân Đông Kinh không?"
" Cấm quân Đông Kinh? Đường đệ ta ở trong đó được phân quản lý vật tư."
" Vừa khéo, có thể tin được không?"
Triển Minh cười nói:
" Hắn là tiểu đầu mục phòng bếp, mấy năm đã kiếm được ba lão bà, hai ăn
nhà, không chỉ có khôn khéo, người tinh khôn. Về phần đáng tin, chỉ cần
không bảo hắn giúp chuyện tạo phản, giết người thì không có vấn đề gì."
Âu Dương gật đầu:
" Bí mật bảo hắn điều tra chủ nhân vạt áo này, có thể làm được chứ?"
" Gấp không?"
" Không vội, thà mất chớ nên làm kinh động, ổn thỏa là chính."
Triển Minh gật đầu:
" Không có vấn đề. Huệ Lan mấy ngày nữa sẽ đi Đông Kinh một chuyến. Đến
lúc đó ta cùng đi với Huệ Lan, thuận tiện tới thăm và nói với hắn một
tiếng."
" Ừm."
Âu Dương ngả người vào chiếc ghế dựa:
" Nếu như tất cả là thật, vậy thì phiền toái rồi."
Hắn nghĩ tới Trương Huyền Minh, Trương Huyền Minh đoán được là chuyện
Triệu Ngọc làm, chuyện cấp cao như vậy xử trí, dường như mật báo tin tức cho người nào đó, như vậy thì có thể giải thích được rồi. Về phần
Trương Huyền Minh tại sao muốn giúp mình, đáp án rất đơn giản cũng rất
có thể, nếu có người muốn động Âu Dương, Trương Huyền Minh hi vọng bản
thân là thanh đao kia, chứ không phải người khác. Đương nhiên hết thảy
đều là phỏng đoán, chân tướng cách sự thật vẫn rất xa xôi.
...
Đêm đó cùng nhau ăn cơm với Âu Bình và Vương Bảo Phúc, tâm tình Âu Dương cũng không tốt, khẩu vị cũng không tốt. Vương Bảo Phúc thật biết điều
về phòng viết chữ trước. Âu Bình thì cảm giác mặc dù vụ án chứng minh Âu Dương là bị người vu oan, nhưng bản thân Âu Dương cũng không hề chú ý
đến vụ án này. Có nghi vấn thì phỉa hỏi, Âu Bình rất trực tiếp hỏi:
" Thiếu gia, rất hiếm khi thấy ngươi có chuyện khó xử như vậy."
Âu Dương gật đầu:
" Ừm, ta phỏng đoán có người muốn xuống tay với ta."
" Có người?"
Âu Bình nói:
" Thiếu gia, người này là ai?"
Âu Dương chỉ chỉ nóc nhà không nói lời nào. Âu Bình cả kinh, dĩ nhiên là hoàng đế muốn xuống tay với Âu Dương. Âu Dương thấy Âu Bình muốn nói,
bèn mở miệng trước:
" Đừng hỏi, cũng đừng can thiệp vào. Nếu có chuyện không hay xảy ra, vẫn phải nhờ ngươi chiếu cố Bảo Phúc và bá phụ, bá mẫu."
Âu Bình cẩn thận nói:
" Thiếu gia, ta cảm thấy không thể nào là hoàng thượng. Nếu như là hoàng thượng, sẽ không dùng hình ngục phức tạp như thế để hãm hại thiếu gia."