"Đây là Xu Mật Viện cùng Thái Kinh cùng dâng tấu. Gần như toàn bộ
đại thần đều đồng ý. Thậm chí ngay cả lão bách tính sau cũng phần lớn
tán thành thủ lợi, vương sư bắc hoàn. Báo hoàng gia ta ngược lại kích
động rồi, nhưng triều đình thủ lợi, bách tính quá thiện lương, thật bất
đắc dĩ. Không chỉ như thế, tướng lĩnh quân Tây Bắc ở Đồng Quán Vi cũng
bày tỏ đàm phán hòa bình là kết cục khá tốt đẹp, bây giờ Đại Tống chỉ sợ Tây Hạ người ta không biết chúng ta có ý đàm phán hòa bình."
"Không được"
Lưu Kỹ kiên quyết nói:
"Như vậy khác gì thả hổ về rừng."
Âu Dương gật đầu:
"Chẳng phải hai tháng sao? Nếu Lưu tướng quân một lòng với ta, việc này ngược lại còn có chút cơ hội xoay chuyển."
"Đại nhân mời nói."
"Có điều trước đó xin nói rõ, tương lai sẽ có phiền toái rất lớn."
Lưu Kỹ nói:
"Kẻ làm tướng bảo vệ quốc gia khuếch trương lãnh thổ chính là bổn phận."
"Vậy thì tốt rồi."
. . .
Lý Kiền Thuận thân mang năm vạn cầm sinh quân, hai vạn năm nghìn
cảnh vệ quân còn cả mười vạn bộ đội địa phương chiếm Long huyện. Binh
lực quân tư phía tây bắc cơ hồ bị hắn tháo nước. Ngoại trừ bộ này, bộ
phận khác phân hai bộ, một bộ là cảnh vệ Hoành Sơn, một bộ là bao vây
huyện Thiên Hoàng. Dụng binh kích thuớc khổng lồ như thế không cần phải
nói Tây Hạ, cho dù là Tống quốc cũng không dám khinh động. Nương theo mà đến chính là quốc lực nhanh chóng tiêu hao, thành quả cuộc sống an
dưỡng sinh lợi mười năm phó mặc ở trong vòng một đêm. Nếu muốn thay đổi
cục diện này, phải lập tức chiếm lĩnh Long huyện, đả thông thông đạo đối ngoại, dùng chiến nuôi quân.
Nhưng khiến Lý Kiền Thuận tuyệt đối không ngờ chính là, lúc đầu
khinh kỵ binh bộ đội vạn người đã gặp trùng kích của ba nghìn Thiết Diêu Tử đầu Tống, kỵ binh triều Tống lại chia ra hai cánh bao vây bộ đội đi
đầu, một ngày một đêm, bộ đội đi đầu đầu hàng hơn phân nửa, bộ phận còn
thừa không phải là bị tiêu diệt chính là chạy tán loạn tứ phía.
Nếu đây không phải tin tức bết bát nhất, vậy tin tức bết bát hơn còn nữa. Tin xấu đầu tiên là sĩ khí quân đội, bởi vì khống chế khẩu phần
lương thực, lại phải gia tăng hành quân, đào binh càng ngày càng nhiều,
có bộ phận vượt qua núi lớn trực tiếp nương tựa quân Tống. Dựa theo lời
đồn đãi trong quân, có cả chi quân đội biên chế tới đầu hàng, mỗi binh
sĩ năm mươi xâu tiền, quan tướng phân ba cấp bậc hai trăm, một ngàn, năm nghìn. Rải rác binh sĩ, mang theo thớt ngựa vũ khí thì bốn mươi xâu,
chỉ mang theo ngựa thì 30 xâu, không mang theo gì cả thì năm xâu. Mặt
khác tất cả binh sĩ đầu hàng đều được chia một mẫu đất.
Thứ hai lần này sức chiến đấu của quân Tống mạnh phi thường, đầu
tiên là sử dụng hỏa khí. Năm trước quân Tống cũng có sử dụng hỏa khí,
nhưng điều kiện quá hạn chế, hỏa dược dễ ẩm ướt, nhưng nhóm hỏa khí này
không chỉ không thành khuyết điểm, mà còn uy lực gia thành, vũ khí cách
tân. Đặc biệt thủ pháo, quả thực chính là ác mộng của quân Tây Hạ. Tiếp
theo sĩ khí quân Tống rất cao, có câu vừa nghe tiếng trống dậy tinh
thần, nhưng sĩ khí quân Tống luôn ở trong tiếng trống. Trông thấy Quân
Tây Hạ hưng phấn giống như là sói đói trông thấy con mồi. Còn có điểm
nữa, quân Tống có năng lực phối hợp mạnh, các loại binh chủng đều có
chức riêng, sức chiến đấu chỉnh thể so với trước cao hơn không ít.
Tin xấu thứ ba, vốn quân Tống này tác chiến không bàn kết cấu lúc
trước, như Hàn Thế Trung trước hãm mình vào tuyệt cảnh, Lưu Kỹ ngàn dặm
đột kích một không chiếm đất, hai không đánh trận, hạ độc thủ đối với
cây nông nghiệp, chắc chắn còn có thủ đoạn khác phải đề phòng.
Tin xấu thứ tư, bởi vì đại bộ phận quân hạt nhân bị bắt làm tù binh, một số quyền quý đã lén tiến hành liên lạc với quân Tống. Bết bát nhất
là những quan lớn kia dùng hay không đều là vấn đề. Đã có tin tức nói
rằng, trước mắt quân Tống có một loại ý kiến dùng tình báo để đổi người.
Tin xấu thứ năm, tâm tình Liêu quốc đột ngột chủ chiến với Tây Hạ
chiếm được thượng phong. Ai cũng nói biên Tây Hạ Liêu đã không có trọng
binh, lúc này không động thủ còn đợi tới lúc nào?
Tin xấu thứ sáu, thị trường giao dịch giữa Thổ Phiên và Tống mở rộng ra, thương nhân Tống đang toàn lực thu mua nhân khẩu, vật tư, ngựa, vũ
khí, gốm sứ. . . mà Thổ Phiên cướp đoạt được ở biên cảnh Tây Hạ. Trước
mắt có tin tức nói, mấy bộ khác của Thổ Phiên cũng rục rịch, cũng muốn
một lần nạn tài nước Tây Hạ.
Tin xấu thứ bảy. . .
Tin tốt duy nhất chính là, triều Tống đã lộ tiếng gió, cố ý đàm phán hòa bình.
Lý Kiền Thuận đương nhiên không muốn đàm phán hòa bình, hắn không
cần suy nghĩ cũng hiểu rõ, đàm phán hòa bình ở dưới tình huống như vậy,
Linh Châu, Vĩnh Lạc tất bị cắt ra ngoài. Mà sự quan trọng của hai châu
với Tây Hạ, tương đương mười sáu châu Yến Vân với Liêu. Mấy tên quan
viên góp lời đàm phán hòa bình đã bị hắn giam lỏng, con của những người
này cũng đều làm tù binh ở bên quân Tống.
Vì ngăn ngừa đào binh làm phản, hai vạn bộ đội cảnh vệ của Lý Kiền
Thuận làm bộ đội đi đầu, gặp phải đào binh, giết không cần hỏi.
. . .
Lưu Kỹ ở đầu tường lẳng lặng nhìn quân cả vùng quân doanh ở phương xa,
kẻ địch quá nhiều, không chỉ tạo áp lực đè lên Long huyện, cũng tạo áp
lực đè nặng lên tâm mình. Giống nhau, sĩ khí của bọn binh sĩ đánh mấy
trận thắng thấy tình hình này cũng không cao, đại chiến sắp tiến hành
tới đây mới là cần mạng người nhất.
Âu Dương không biết cái gì cũng lên tường thành:
"Kẻ địch gấp chúng ta mười lăm lần."
"Quá nhiều."
Lưu Kỹ cười khổ:
"Mỗi người một bãi nước miếng, Long huyện cũng sẽ bị bao phủ."
Âu Dương cười nói:
"Ngươi nên nghĩ như vậy, người Tây Hạ đang được ăn cả ngã về không,
chỉ cần trận chiến này chấm dứt, người Tây Hạ cũng vô lực phòng tiến
công của chúng ta nữa. Chúng ta coi như cơ bản chấm dứt chiến tranh với
Tây Hạ."
Lưu Kỹ nói:
"Đại nhân rất có lòng tin sao?"
"Lòng tin thì không dám nói, Lưu tướng quân thấy sao?"
"Tường thành bạc nhược yếu kém, lại thêm chiến đấu lúc trước có
nhiều tổn hại. Mặc dù tạm thời gia cố, nhưng khó ngăn cản mũi nhọn của
kẻ địch."
Lưu Kỹ nói:
"Thành ở nơi hiểm yếu, nhưng chính vì nơi hiểm yếu, nếu địch đoạt
đầu tường, quân ta ít nhất chỉ có thể phòng thủ ba trăm người. Đối phó
nhóm nhỏ bộ đội thì dễ, nhưng nếu quân Tây Hạ không để ý sống chết quyết tử công kích, chỉ sợ. . ."
Nỗi lo của Lưu Kỹ còn chưa nói xong, thiết bị chuyên công thành của kẻ địch đã đưa đến vị trí.
"Đám vũ khí cuối cùng cũng đã vào vị trí của mình."
Âu Dương nói:
"Cá nhân ta nghĩ rằng kẻ địch không cách nào dựa vào cường công
chiếm lấy Long huyện. Còn nữa Lưu tướng quân cũng không phải người bó
tay chịu trói."
"Ừm, mạt tướng đã học phương pháp Hung Nô, phái bộ đội ra chôn xác
kẻ địch, súc sinh bệnh chết ở miệng nguồn nước trong phương viên năm
mươi dặm. Hiện giờ đã đến mùa hè, thi thể thối rữa, lại là mùa địch cần
uống nước nhất, nên sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho bọn họ."
Lưu Kỹ nói:
"Mặt khác mạt tướng từ lộ quân Vĩnh Hưng đã điều tới mười đài xe bắn đá, bao thuốc nổ chuyên dùng để ném nặng năm mươi cân, địch sẽ không
thể không để ý. Còn nữa, mạt tướng đã bảo một số hàng binh cần tiền
không cần mạng trở về quân Tây Hạ mật thám, thăm dò tin tức tiếp tế hậu
cần quân của Tây Hạ. Nếu thuận lợi, đến lúc đó có thể đem năm nghìn bao
thuốc nổ giả thành lương thảo đưa đến đại doanh quân Tây Hạ."
Âu Dương khen:
"Tướng quân nhiều bố trí như vậy còn sợ Quân Tây Hạ không phá sao?"
Lưu Kỹ cười khổ nói:
"Thứ duy nhất mà mạt tướng lo lắng chính là kẻ địch quyết tử công kích."
"Chắc không đâu, Tây Hạ không giống với Tống. Binh lực triều đình
bọn họ chính là cảnh vệ, quân hạt nhân. Mà cầm sinh quân lệ thuộc các
Vương gia hoặc là quân tư, bọn họ xem những người này là thế lực của
mình. Còn cả bộ đội địa phương, là dân chúng tạo thành, không thể phủ
nhận cuộc sống du mục bọn họ khiến năng lực tác chiến của từng binh sĩ
bọn họ mạnh. Nhưng một khi chiến trường có biến, hoặc là sĩ khí hạ
xuống, chạy trốn trước tất nhiên là những người này. Tướng quân hẳn
biết, một người tan tác có thể cuốn đi mười người, mười người có thể
cuốn đi trăm người, trăm người có thể cuốn đi ngàn người."
"Ừm"
Lưu Kỹ gật đầu, đột nhiên nói:
"Người đâu."
"Dạ"
Chương Lan đáp dạ.
"Sai người đào hủy tất cả con đường trong năm dặm. Dùng thuốc nổ làm lỡ núi, rải đá lớn gỗ mảnh khắp bốn phía. Sau đó từ dưới núi dẫn nước
tới, liên tục đổ xuống mặt đất."
Lưu Kỹ lại nói:
"Mặt khác mời Lý Cương đại nhân triệu tập sương quân, trong vòng 3
ngày ở ngoài hai dặm cấu trúc ba bức tường cao vòng vèo, tường cao hai
thước, phía trước để trăm bộ xe hỏa tiễn, chừa lỗ quan sát."
"Dạ"
Âu Dương hỏi:
"Lưu tướng quân, đây là ý gì? Ba ngày xây tường thành, chỉ sợ không đủ kiên cố?"
"Trước ngăn cản quân địch công kích một đoạn, sau hai dặm chính là
tầm bắn pháo đốt có khả năng bắn tới. Sau đó ném đạn binh mai phục ngoài tường. Một khi bị địch công phá một bức, có thể lập tức rút lui sau đến bức thứ hai, mà bức tường thứ nhất đổ lại thành chướng ngại ngăn cản kỵ binh đi tới. Âu đại nhân, chỉ cần hậu cần hỏa dược tiếp tế kịp, năm dặm này sẽ thành Địa ngục của quân Tây Hạ. Có mạt tướng ở đây đánh tới mức
quân địch không dám công thành, chỉ có như vậy mới có thể tránh long
quyết tử của quân Tây Hạ. Còn cả xe hỏa tiễn, nặng vô cùng, kẻ địch muốn lấy đi, không có hỏa dược cũng vô dụng, lại ngăn cản cơ động, quân ta
thừa cơ giết chóc. Địch không lấy, sau khi công kích bị đánh lui, quân
ta có thể lấy lại lắp hỏa tiễn. Còn nữa, mỗi tường phân phối mấy bao
thuốc nổ, tuyển tử tù châm đốt, vừa có thể sát thương kẻ địch, vừa có
thể phá hư mặt đường."
Âu Dương đổ mồ hôi nói:
"Lưu tướng quân, mấy đài xe hỏa tiễn cũng hơn một trăm xâu tiền đó, phóng một loạt trăm đài chính là hơn một vạn xâu."
"Mạt tướng chỉ cầu thắng, không có hứng thú với chuyện khác."
"Được, ngươi hào phóng hơn so với ta."
Âu Dương biết chuyện khác còn kể cả tất cả binh sĩ dưới trướng bản thân hắn.
. . .
Bên Lưu Kỹ làm hết thảy, tất nhiên bị thám báo người Tây Hạ hồi báo
Lý Kiền Thuận. Lý Kiền Thuận vừa nghe những thủ đoạn âm độc này liền
biết phần thắng của mình lại ít đi một phần. Loại chiến pháp này không
giống với lúc trước, lúc trước Âu Dương là lấy việc không đả thương hoặc là ít đả thương người một nhà làm mục tiêu cơ bản, mà Lưu Kỹ bố trí là
có thể sát thương kẻ địch lớn nhất. Lý Kiền Thuận thở dài:
"Tướng này không xem tính mạng mình là gì cả. Đổi là trước kia tất
không sợ, nhưng hôm nay lòng quân không yên, thủ đoạn Tu La như thế chỉ
sợ binh sĩ đều sinh lòng sợ hãi."
Một tướng lĩnh hỏi:
"Bệ hạ, nguồn nước gần đó bị quân Tống đầu độc, binh sĩ uống nhầm
nước này đã bệnh, lây bệnh hơn trăm người. Trong quân ta thiếu y thiếu
dược, chỉ có thể để một bên chờ chết, nếu như tiếp tục nữa. . . Hậu quả
không thể tưởng tượng nổi."
"Vũ khí công thành khi nào đến?"
Lý Kiền Thuận hỏi.
"Trong vòng bảy ngày."
"Bảy ngày. . ."
"Báo"
Một tên lính liên lạc tay cầm lệnh bài vào đại trướng:
"Hàn Thế Trung tự mình dẫn một vạn kỵ binh xông ra vòng vây, chạy trốn hướng hành lang Hà Tây."
"Xông ra rồi?"
Lý Kiền Thuận kinh hãi, chạy trốn cái rắm, người ta là phá vòng vây. Vội vàng hỏi:
"Sao ra được?"
"Là nhất bộ ba nghìn người phụ trách phía tây bắc đi theo địch toàn bộ, thả mở phòng thủ."
"Bộ Tây Bắc. . . Bộ Tây Bắc là họ Vãng Lợi, chính là người Đảng Hạng ta, sao lại đi theo địch?"
Lý Kiền Thuận càng kinh hãi, nếu nói là dân tộc thiểu số khác coi
như xong, nhưng tám bộ Đảng Hạng luôn trung thành có thừa, sao lại đi
theo địch?
"Nghe nói là con dâu Tiêu Ngân của tù trường bộ lạc họ Vãng Lợi trở
về khuyên bảo, dường như còn cầm năm mươi vạn xâu tiền thu mua năm ngàn
người họ Vãng Lợi này. Hiện giờ bộ phận tàn binh họ Vãng Lợi đã vào
Thiên Hoàng thành, bộ phận đã tiếp trưởng giả trong tộc ra thẳng quân lộ Vĩnh Hưng. Quân coi giữ Hoành Sơn tưởng là điều hành bình thường, nên
không ngăn trở. Về phần họ Vãng Lợi còn có hiệp nghị khác với triều Tống hay không, tạm thời không biết."