"Ta hiếu kỳ nha, Huệ Lan tỷ ngươi liền mang ta đi đi."
"Có cái gì hiếu kỳ, bên trong đều là đồ của nam nhân."
Lưu Huệ Lan cười nói:
"Nào là phòng bàn tròn, sảnh phi tiêu, giá trống, ta đi một lần, thua một cách hồ đồ, không có gì thú vị cả."
"Chỉ là những thứ này thôi à."
Lương Hồng Ngọc mặc dù không biết là cái gì, nhưng đại khái cũng biết tác dụng đại khái, có hơi thất vọng nói:
"Ngươi phải nói Âu Bình này quá keo kiệt đi. Ta chỉ cầm bản thảo hắn chưa viết xong đọc vài câu, đã trở mặt với ta cướp đi bản thảo. Ta
đương nhiên biết không thể nhìn bậy, nhưng ta cũng chỉ muốn thử xem hắn
rốt cuộc xem ta là người thế nào, hơn nữa ta vào xem thì sao chứ?"
Lưu Huệ Lan cười hỏi:
"Kết quả có phải rất thất vọng? Hắn rốt cuộc không xem ngươi là người của mình."
"Ừm!"
Lương Hồng Ngọc khẽ cười nói:
"Hắn rốt cuộc vẫn ngại xuất thân của ta."
"Nói không ngại là không thể nào. Ta và ngươi cũng biết, nam nhân
nào có đại độ như vậy. Ta nói với ngươi, bên này nếu không phải đại nhân cố ý ủng hộ, ta và tỷ phu ngươi còn chưa chắc thành được. Hơn nữa cho
dù ngươi hoa rơi hữu ý, đại nhân cũng là nước chảy vô tình. Theo như ta
thấy, đại nhân nếu mỗi ngày bận rộn như vậy, đời này đều khỏi nghĩ tới
việc thành thân."
Lưu Huệ Lan nói:
"Cho nên ta cân nhắc, chung quy phải an bài một nữ nhân quản nhà cho đại nhân. Âu Bình dù sao chẳng quan tâm chuyện trong nhà. Cho nên ta
cũng có ý lưu ngươi lại. Ngươi muốn làm thê, nói thật rất khó khăn, ngay cả quận chúa cũng không lọt mắt xanh của đại nhân, vì chuyện này, hắn
có thể tranh chấp với Hoàng đế, bị giam ở hoàng cung cũng không đáp ứng. Nhưng nếu ngươi nguyện ý làm thiếp, dù sao cũng còn có chút hi vọng."
Lương Hồng Ngọc lắc đầu:
"Hắn chân tâm thật ý lưu ta, làm thiếp cũng được. Nhưng hắn hư tình
giả ý hoặc là có cũng được mà không có cũng không sao, Huệ Lan tỷ ngươi
cũng đừng nói nữa. Ta cho dù lại vào kỹ viện, cũng sẽ không để hắn xem
thường."
"Nói bậy, không cho phép nhắc lại chuyện quá khứ."
"Ta vốn chính là không sợ nhắc."
Lương Hồng Ngọc cười nói:
"Ta không sợ mệnh khổ, nhưng muốn để lại chút tự tôn."
Huệ Lan nhìn Lương Hồng Ngọc một hồi thở dài:
"Biết ngươi bướng bỉnh, tốt lắm, việc này cứ như vậy đi, không nói nữa. . . tỷ phu ngươi đã trở lại."
Triển Minh vào gật đầu với Lương Hồng Ngọc xem như chào, Huệ Lan tiếp đao quan dịu dàng nói:
"Ăn cơm xong rồi à?"
Lương Hồng Ngọc thức thời nói:
"Tỷ tỷ, tỷ phu, ta đi trước."
Sau khi đưa mắt nhìn Lương Hồng Ngọc rời đi, Huệ Lan có điểm khó hiểu hỏi:
"Phu quân, lúc trước ngươi nhìn Hồng Ngọc cũng không phải là thái độ này."
Triển Minh lắc đầu:
"Phu nhân có chỗ không biết, đại nhân trước khi đi thuận miệng nói
với ta. Hắn liền kỳ quái một chuyện, ngươi trước kia là người quan gia,
sao lại quen tiểu tức phụ nhà giàu này? Mấy ngày này có nhiều việc, cũng chẳng rảnh hỏi, mà rảnh lại quên việc này."
Lưu Huệ Lan trả lời:
"Ồ! Đó là trước khi cha ta chưa phạm tội, khi còn bé ở trong một lần yến tiệc rất long trọng mà quen được. Cha ta cùng cha nàng nói nếu
chúng ta hợp, không bằng trao đổi tín vật, nói là liền để chúng ta làm
một đôi tỷ muội kết nghĩa, chỉ có điều về sau luôn không gặp. Nếu không
có tin vật, ngươi cho rằng ta ở trên đường cái còn có thể nhận ra nàng
sao?"
"Vậy càng khó thông!"
Trong mắt Triển Minh tinh quang lóe lên nói:
"Tỷ muội kết bái này phỏng chừng phần lớn là một loại ý kết giao của bậc cha chú. Cha ngươi chính là quan viên tứ phẩm, sao có thể chắp nối
cùng một dân cờ bạc?"
"Cũng đúng nhỉ!"
Huệ Lan sau đó ngẫm lại:
"Ngươi nói có phải là nhân vật như thương nhân, rồi sau đó liền bởi vì lỡ đánh cuộc mà gia đạo sa sút không."
Triển Minh lắc đầu:
"Nương tử ngươi không phải người trong triều đình nên không biết,
làm quan rất xem thường thương nhân. Đương nhiên ngươi nói cũng không
phải không thể nào. Bỏ đi, đoán mò bậy bạ như thế, không bằng ta đích
thân đi Tranh Kinh Khẩu cùng Đông Kinh điều tra thử. Chỉ có điều ta lo
lắng, nếu nàng nói dối, hơn nữa có chuẩn bị mà đến, chỉ sợ khó tìm ra sơ hở. Ngươi bảo Lý Dật phong đi Lại bộ giúp ta lấy một phần tư liệu quan
viên trên lục phẩm họ Lương mấy chục năm nay, xem có một quan viên có
con gái tên là Lương Hồng Ngọc không. Tính danh thật tất nhiên không dám giấu diếm, nếu không có vậy ngươi lộ chân tướng rồi."
"Sau cơm trưa, ta chuẩn bị ít lương khô ngươi mang theo, đồ trên đường không sạch sẽ."
Triển Minh nắm tay Huệ Lan nói:
"Vẫn là phu nhân ngươi săn sóc cẩn thận."
. . .
Bên Âu Dương căn bản là không nhớ tới Lương Hồng Ngọc, ngay cả Lý Sư Sư hắn đều sắp quên rồi ấy. Với Lương Hồng Ngọc hắn quả thật có cũng
được mà không có cũng không sao, có cũng được mà không có cũng không sao không phải là nói về làm thiếp, mà nói về công việc. Công việc vẫn phải có, một khi báo hoàng gia khuếch trương liền thiếu nhân tài quản lý. Mà Lương Hồng Ngọc thấy rõ tỉ mỉ, ngược lại quả thật có thể giúp đỡ, chỉ
dựa vào một mình Lưu Huệ Lan thật không được. Đương nhiên người bây giờ
vẫn không rõ, cũng không nên kết luận.
Một nhóm xe ngựa do hơn mười nha dịch, năm mươi công nhân quân hán
tạo thành. Âu Dương bây giờ buồn bực chính là, mình hình như là có thánh chỉ đứng đắn, Lại bộ Lễ bộ có đặc phái viên công văn, tay cầm một cây
tiết trượng, nhìn thế nào trận thế này cũng giống đi chạy nạn cả. Lần
trước sắc phong Triển Minh, thánh chỉ cũng là mình tiện đường mang về.
Xem trên TV, đặc phái viên ít nhất cũng có mấy trăm nhân mã bảo vệ.
Nhưng Âu Dương không biết, trên thực tế, thời cổ đại đặc phái viên
thường chính là quan viên hộ vệ của mình. Sẽ không thêm quyền cho quân
đội bảo vệ ngươi, nhưng có thể tới Lại bộ trả tiền. Đặc phái viên nước
Liêu thời Thái Tông tới Tống, chỉ sáu người, còn một người là tiểu thiếp của đặc phái viên. Ngược lại không phải nói không coi trọng quan hệ
ngoại giao. Quy mô này không liên quan gì tới đặc phái viên, mà là có
quan hệ với thân phận đặc phái viên. Nếu nhất phẩm, nhị phẩm thì không
cần xuất ngoại, đi châu lý nào đó, chiêng trống rầm rộ hơn ngàn người.
Nếu là bát phẩm, ngược lại chính là đãi ngộ như vậy.
Hơn nữa đặc phái viên cổ đại không phải là chỉ người, mà là chỉ vật. Chính là tiết trượng bằng đồng này. Trên đó có khắc long, hổ, nhân. Ba
đồ án này cũng có chú trọng, tỷ như đi Liêu quốc, bình nguyên nhiều,
dùng chính là nhân tiết. Đi ao đầm nhiều thì dùng long tiết, vùng núi
thì là hổ tiết. Âu Dương bây giờ cầm chính là nhân tiết. Nhắc tới đồ này thì dùng khá tốt, đây gọi là giấy thông hành đặc biệt. Cho dù trạm kiểm soát nước nào cũng sẽ không tiến hành kiểm tra ngươi, trực tiếp cho đi, hành lý ngoại giao khá hiện đại. Đáng tiếc tiết trượng này phải trả
lại, nếu không giấu đi một cái, buôn lậu không phải quá đơn giản, nhìn
Triệu Ngọc ngươi sao lấy mất của ta 3% thuế kim.
Đặc phái viên khắp nơi, liền không phải bi thảm như ở trạm dịch, mà
là quan phủ tiếp đãi. Mà đoạn đường lên bắc này, phần lớn là hiệp hội
thương nghiệp Dương Bình, tất nhiên cũng không thiếu người Dương Bình.
Đãi ngộ của Âu Dương không thấp chút nào. Có ăn có uống tới khi gần biên quan. Sau khi tới gần, Âu Dương căn dặn đi vòng, chuyển hướng Tần
Phượng Lộ phía tây, Hàn Thế Trung cũng sớm nhận được tin tức, rất khách
khí dẫn theo mười tướng lĩnh thuộc hạ ở một tiểu huyện ngoài ba mươi dặm nghênh đón Âu Dương.
Âu Dương thấy Hàn Thế Trung xuống ngựa chắp tay:
"Tướng quân, ngươi là chính ngũ phẩm, hạ quan chẳng qua là tiểu tri huyện bát phẩm, như vậy không khỏi quá khách khí."
Hàn Thế Trung cũng xuống ngựa trả lời:
"Đại nhân nói giỡn rồi, ở trong huyện đã chuẩn bị rượu thịt rồi, đón gió tẩy trần cho đại nhân."
Hắn trời sinh tính phóng khoáng, cũng không để ý lời này của Âu Dương.
"Ta đang làm chuyện đứng đắn, thời gian ăn cơm cũng còn sớm. Bên ta
có việc còn phải đi Liêu quốc, không bằng trực tiếp xem hang trước."
Liêu xong rồi còn phải đi mừng thọ Thái Kinh, lúc này cũng không phải là khẩn trương bình thường.
Hàn Thế Trung cũng không khách khí nói:
"Đại nhân sảng khoái, Hàn mỗ bội phục. Trong mười dặm huyện này
chính là doanh trướng tạm thời của Hàn mỗ, nhà của Hàn mỗ cũng ở đây,
không bằng qua đó nghỉ tạm, cũng thử chút tay nghề kém cỏi."
"Được!"
Lê ngựa nói chuyện phiếm, Hàn Thế Trung giới thiệu tướng lĩnh sau
lưng cho Âu Dương trước, đều là ái tướng của hắn, người một nhà cả. Rồi
sau đó Âu Dương biết được, thật ra Tần Phượng Lộ này mặc dù là trọng lộ
quân sự, nhưng thực lực lại không được tốt lắm. Danh ngạch là bốn vạn
cấm quân, sáu vạn sương quân, nhưng người già yếu chiếm tỉ lệ khá lớn.
Lại thêm quân sự buông thả, binh không biết tướng, tướng không biết
soái, mặc dù sau khi Hàn Thế Trung đến sửa trị một phen nhưng suy nhược
lâu ngày thành tật, không phải nhất thời bán hội có thể hoàn thành. Mà
hôm nay nói về tinh nhuệ, thì Hàn Thế Trung tuyển ra chừng ba nghìn
người.
Âu Dương cười nói:
"Tướng quân chi bằng động chút thủ cước ở mặt quân nhu. Đem biên chế vốn mười vạn người ép đến năm vạn người. Dùng tiền lương của mười vạn
người đi nuôi năm vạn người, tinh binh liền nhanh ra."
"Thâm hụt?"
Hàn Thế Trung kinh hỏi.
"Cái gì gọi là thâm hụt, tiền này cũng không rơi vào hầu bao của
riêng ngươi, quân tử chớ đắn đo. Đương kim Hoàng thượng vẫn rất rõ những việc như này, năm vạn tinh binh cùng mười vạn phế binh ai hữu dụng hơn. Hơn nữa, ngươi hẳn có nhận được thủ dụ của hoàng thượng, bảo ngươi bí
mật chuẩn bị chiến tranh nhỉ? Mặc kệ ngươi là mèo đen hay là mèo trắng,
có thể bắt được chuột đều là mèo tốt, bắt không được chuột chính là mèo
xấu. Tướng quân hiểu rõ ý của ta chứ?"
"Đại nhân minh xét."
Hàn Thế Trung bội phục nói:
"Đại nhân chỉ nói một câu đã giải khốn cục của Hàn mỗ. Có điều, Hàn
mỗ còn có một việc thỉnh giáo, hôm nay vật tư khác trong quân còn đỡ,
nhưng mà ngựa lại cực thiếu, cả Tần Phượng Lộ không đến tám trăm ngựa,
lên chiến trường sẽ càng giảm."
"Vậy. . . lá gan của đại nhân phải lớn thêm một chút, theo hạ quan thấy có một cách gọi buôn lậu."
"Buôn lậu?"
Hàn Thế Trung nhỏ giọng hỏi.
Âu Dương gật đầu nói:
"Đúng! Theo hạ quan biết, trà, sắt, gốm sứ, tơ lụa của cảnh nội Liêu từ biên quan Đại Tống đưa qua đánh thuế rất nặng, mà ngựa của họ lại
cực rẻ, một thớt ngựa chiến chỉ hơn mười xâu tiền thôi, nhưng đưa vào
trong Tống, thì hơn bốn mươi xâu trở lên."
Hàn Thế Trung nghĩ xong lắc đầu:
"Đại nhân, Tần Phượng Lộ này không giáp với Liêu."
"Cho nên phải gan lớn."
Âu Dương nói:
"Lộ tuyến buôn lậu này ta đã xem từ sớm, có ba đường, đường thứ nhất xuôi theo biên cảnh Tây Hạ vào biên cảnh của Liêu. Đường thứ hai, qua
Hạ Châu Cảnh của Tây Hạ. Đường thứ ba, mượn đường đông quân."
Đông quân chính là con đường phía đông Hà Bắc, Tây quân là con đường phía tây Hà Bắc, đều là trọng lộ quân sự, tám phần cấm quân tinh nhuệ
của Đại Tống đóng ở hai đường này.
"Ừm, đường thứ nhất có hơn phân nửa là Tần Phượng Lộ quản hạt."
Hàn Thế Trung lấy bản đồ ra vừa nhìn vừa nói:
"Sườn đông Hoàng Hà do Đông quân quản hạt xuôi theo Trường Thành vào biên cảnh Tây Hạ ngược lại có khả năng, nhưng duy nhất ở biên cảnh năm
mươi dặm này, có bộ phận Trường Thành Tây Hạ có đóng quân. Nếu thương
lượng với đông quân, chỉ sợ Tần Phượng Lộ ta nuôi không nổi con sư tử
lớn như vậy."
"Việc này không thành vấn đề, hạ quan cùng Tư gia Liêu quốc có chút
giao tình, bọn họ quan hệ rất tốt với biên cương Tây Hạ, nếu để cho bọn
họ làm người trung gian tiếp hàng từ Tống cảnh, việc này có lẽ sẽ được.
Tí nữa hạ quan bảo bọn họ liên lạc với tướng quân."
Hàn Thế Trung cảm kích nói:
"Vậy thì đa tạ đại nhân."
Hắn đúng là bội phục, may mà mình không mất lễ số, Tư gia này cũng bắc quan hệ được, không phải người tài ba bình thường.
. . .
Đến quân doanh, Hàn Thế Trung dẫn gặp thê tử Bạch thị của mình. Âu
Dương vừa nhìn Bạch thị đã biết là tạo hình hiền thê lương mẫu, mặc dù
cũng rất xinh đẹp, chỉ có điều dạng hiền thê lương mẫu thì nam nhân bình thường đều có bà hai. Bạch thị đi chuẩn bị rượu và thức ăn, còn Âu
Dương thì bảo đoàn ngựa thồ đưa đồ đến sàn vật. Hàn Thế Trung ra quân
lệnh, hai ngàn cấm quân tập hợp, ngoại trừ bộ phận thân binh ra, toàn bộ do tướng lĩnh dẫn dắt rời khỏi chỗ ở.
Vì giữ bí mật, sau khi bọn người rời đi, Âu Dương mới bắt đầu, đầu
tiên đề cử thay đổi hình dạng bao hỏa dược đơn binh, uy lực bao hỏa dược phần lớn ở giai đoạn nhồi đầy. Mà bao hỏa dược của Âu Dương không phải
dựa vào sức người để nhồi vào, mà là dựa vào guồng nước, dòng nước xiết
trùng kích guồng nước, đảo khí chuyển xuống nện ở trên bảo hỏa dược đã
cố định sẵn. Mà cách điều chế hỏa dược cũng bị thay đổi một ít, chủ yếu
là tinh lọc, mặc dù uy lực không lớn hơn bao nhiêu, nhưng hơn một chút
vẫn còn hơn không có. Mặt khác hoả tuyến cũng là thành quả nghiên cứu
của xưởng quân sự công nghiệp, là ngâm mấy loại thảo dược để nấu, sau đó hong khô, bên ngoài thêm giấy dầu, quấn vải, chỉ cần không phải ngâm
trong nước, thì có thể sử dụng vào ngày mưa, còn một ưu điểm, thời gian
cháy càng dễ khống chế.
Tiếp theo là hỏa tiễn, Âu Dương chỉ mang theo hai bệ, không tính quá lớn, nhưng khá nặng, bốn ngựa kéo một bệ. Bịt kín ống sắt chỉ lộ ra mũi tên. Châm lửa ở phía sau, một khi châm lên, bốn mươi chín mũi tên sẽ ** ra. Tầm bắn chừng một trăm bước, mặc dù gần hơn so với bắn tên, nhưng
lực sát thương khoảng cách gần cực lớn, hơn nữa chỉ cần thao tác một
người. Khuyết điểm chính là đánh trận thật, sử dụng xong một lần phỏng
chừng liền không có thời gian để ý tới, Hàn Thế Trung xem như là lợi khí thủ thành nhất đẳng.
Lại thêm một khẩu pháo cỡ nhỏ, đầu nhỏ, tầm bắn cũng chỉ chừng ba
trăm bước, nhưng một tá đạn pháo, nhìn từ xa chính là một vùng lửa,
nhưng lại không dễ dập tắt.
Cuối cùng là bao thuốc nổ, nặng năm mươi cân, có thể tùy xe đẩy đổ
lên chỗ cửa thành mà châm. Dưới thí nghiệm, cửa thành nặng cỡ nào chỉ
cần hai bao thuốc nổ, cơ bản cũng chỉ là kết cục sụp đổ.
Hàn Thế Trung với bốn thứ này thoả mãn phi thường, nhưng lại khó xử nói:
"Đại nhân, mặc dù Hoàng đế ra thủ dụ muốn mạt tướng tích cực chuẩn
bị chiến tranh, nhưng động chuyện lớn như vậy, triều hội còn chưa nghị
luận qua. Chớ nói chi là phê chuẩn hạng mục lớn như thế."
Ý hắn là, ngươi có hàng tốt, đáng tiếc trong tay của ta không có tiền.
"Bốn thứ này Hoàng thượng có thể vẫn chưa biết, nhưng Trương Huyền
Minh Trương đại nhân của Xu Mật Viện đã nghiệm qua toàn bộ, giá cả cũng
coi như hợp lý. Ngươi chỉ cần đưa danh sách cần thiết đến chỗ Trương đại nhân, hắn sẽ nói rõ với Hoàng thượng rồi sau đó giao Binh bộ mua."
Trương Huyền Minh nhìn vẻ ngoài tư văn hữu lễ, nhưng trong xương lại phái chủ chiến. Đừng thấy Lý Hán cậy già lên mặt, nhưng là phái hòa
bình, đại thần chủ trương đoàn kết, dữ trong sợ ngoài. Trương Huyền Minh thượng vị, chiến hỏa này sớm muộn gì cũng sẽ bừng lên, điểm này thì hắn và Âu Dương là giống nhau, từ tư tưởng của hắn cùng ích lợi thương nhân mà Âu Dương chủ đạo để nói, phát động chiến tranh là mục tiêu chung của hai người. Trương Huyền Minh không chỉ có thể khiến mình có không gian
quyền lợi lớn hơn, hơn nữa còn có thể đề cao địa vị quân tướng ở trong
triều đình.
Nhưng mục tiêu này quá xa vời, tư tưởng của những quan văn Nho gia
như bọn Thái Kinh là không muốn nhìn thấy chiến tranh xảy ra. Như bọn họ nghĩ, phồn vinh thời Đường Thái Tông chính là lý tưởng bọn họ truy cầu.
Hàn Thế Trung không ngốc, nhưng hắn không thích đi để ý những chi
tiết này, đối với một võ tướng nhiệt huyết như hắn mà nói, có đánh trận, có tinh binh, có lương mã, có lợi khí, có hậu cần, liền mạnh hơn tất
cả. Chính vì điểm này, cho nên Trương Huyền Minh muốn Âu Dương chuyển
lời với Hàn Thế Trung:
"Trọng điểm ở hai châu Linh Châu, Vĩnh Lạc. Hai thành này chúng ta
rất nổi danh, là Hoàng đế trước của bọn họ Lý Kế Thiên đoạt đi từ Đại
Tống chúng ta. Đến lúc đó triều đình sẽ hạ sử văn, yêu cầu Tây Hạ trả
lại hai thành này."
"Đại nhân yên tâm, đại trượng phu bảo gia vệ quốc, mở mang bờ cõi,
nhân sinh lẽ ra nên như vậy. Hận Tây Hạ đoạt đất tất nhiên phải báo."
Hàn Thế Trung nói:
"Người đâu, đem những vật này niêm phong cất vào kho, người truyền
ra ngoài, tử hình ngay tại chỗ. Đại nhân, bên ta đã chuẩn bị xong rượu
và thức ăn, hôm nay liền tạm thời nghỉ ngơi ở trong doanh, thứ nhất là
cảm tạ dìu dắt của đại nhân, thứ hai là cảm tạ lợi khí đại nhân đưa tới, xin chớ từ chối."
"Chắc chắn không từ chối."
Âu Dương cười ha hả trả lời.
Giữa tiệc rượu mấy vị Đại tướng thân tín tiếp khách, Hàn Thế Trung
cũng đưa ra một số vấn đề tồn tại trước mắt, Âu Dương có thể giải đáp
liền giải đáp, không thể giải đáp thì bảo hắn đi hỏi Trương Huyền Minh.
Còn cả chuyện giám quân, Âu Dương cho rằng nếu đánh trận, có thể sẽ phái Lý Hán tới. Nhường cho Hàn Thế Trung chút công lao, còn nói rõ Lý Hán
người này tính tình hơi xấu, nhưng cũng không phải người xấu.
Do nói chuyện nhiều hơn uống rượu, cho nên Hàn Thế Trung cũng chẳng
để Âu Dương quá chén, đêm đó an bài hai gã doanh kích phục thị Âu Dương. Ở triều Đường doanh kích tràn lan, đến Tống có chỗ thu liễm, bình
thường cung cấp cho quan không gia quyến sử dụng, trong biên quan thành
trấn dựng nhiều nhạc doanh. Những người này phần lớn con gái của kẻ phạm tội hoặc là lưu vong, cũng không bài trừ là bị vu hãm tạo thành. Như
Bạch Liên lúc trước nếu lưu lạc tới biên cảnh, cũng chỉ có một con đường doanh kích. Doanh kích thuộc về quan, mỗi tháng cần phục vụ một lần.
Nhưng các triều đều cấm **, có nghĩa là một kích nữ một ngày tối đa tiếp đãi hai người. Còn một loại thuộc về mua, tỷ như có tướng lĩnh của quan không có vợ, có thể mua một kích nữ ở bên người. Mà kích nữ căn cứ hành vi phạm tội có loại bán mình ba năm, năm năm, một khi tuổi tròn có thể
cầm lộ phí về nhà. Mua kích nữ không phải miễn phí, có chút tỉ lệ khá
quý. Chế độ này đến Minh Thanh mới tiêu vong, tới Nam Tống cũng huỷ bỏ
điều lệ cưỡng chế làm xướng, có lựa chọn tự động như osin cùng xướng
kích.
Bồi bạn Âu Dương tất nhiên là cực phẩm, là Hàn Thế Trung sáng sớm từ châu quận mang đến bố trí ở trong huyện. Âu Dương không từ chối ý tốt
của hắn. Đến doanh trướng mình dừng chân, để hai nữ tử ngủ thiếp bên
cạnh. Đường đi mệt nhọc, còn thêm nữ nhân, đó là tăng gánh nặng cho thân mình. Nam nhân cũng không phải giống trên TV nói, nhìn nữ nhân xinh đẹp là liền kéo quần, nhiều ít cũng phải xem bản thân có tâm tình không.
Mấy phim điện ảnh với truyền hình kia thật trâu, mấy thằng dê vừa đánh
giặc xong, không đếm xỉa thi thể chiến hữu đã chết trợn mắt ở bên cạnh,
cũng không vội quét dọn chiến trường xem còn kẻ địch còn sống không, mà
lại kéo quần với nữ nhân ngay tại chỗ. . . Lại nói nam nhân uống rượu
xong cũng không phải đều háo sắc, trái lại nam nhân uống ít rượu phần
lớn là muốn ngủ. Tâm ý của Hàn Thế Trung là tốt, nhưng không lo lắng đến tình huống ** thể Âu, còn đút hai người.
Ngày hôm sau dậy sớm, sau khi Hàn Thế Trung tiễn hơn ba mươi dặm
liền phất tay cáo từ, Âu Dương mang theo đoàn ngựa thồ đi biên quan. Có
tiết trượng không có phiền toái, giấy thông hành đặc biệt này vừa ra,
quan quân hai bên đều rất nghênh đón. Đại danh của Âu Dương ở Liêu quốc
cũng vang dội, tướng Liêu không chỉ không điều tra, hơn nữa còn phái ít
đội nhân mã hộ tống Âu Dương đi Lâm Hoàng phủ. Âu Dương cũng không keo
kiệt, trực tiếp thưởng hắn mười cân lá trà thượng đẳng. Tướng lĩnh nước
Liêu cực kỳ vui mừng. Sớm nghe nói Âu Dương hào phóng, hôm nay vừa thấy
quả thế.