Triệu Ngọc quát, ý bảo mọi người ngưng lại đừng có nói nữa. Nàng thật
không ngờ việc lũng đoạn thị trường lại có thể tạo thành mối nguy hại
lớn đến như vậy. Vốn dĩ nàng vẫn cảm thấy không tệ bởi vì sự phát triển
của công nghiệp, thương nghiệp Dương Bình khiến cho vật giá ở Đông Kinh
được lợi. Nhưng nàng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế. Nàng
không biết, nhưng Âu Dương thì biết, ví dụ như việc dầu mỏ, hóa thạch ở
trong hiện đại bị phá sản chẳng hạn, sẽ dẫn đến giá cả dầu thô leo
thang, cũng sẽ dẫn tới sự sụt giảm tới mức không nhận ra của ngành công
nghiệp xe hơi, ngoài ra còn dẫn tới việc đóng cửa của các nhà máy sản
xuất linh kiện, máy móc, rồi lại dẫn tới việc số người thất nghiệp tăng
cao, thu nhập bình quân của lao động bị hạ thấp.... Đây chính là xí
nghiệp phá sản, nếu như ngân hàng quốc hữu cũng phá sản giống như ngân
hàng tư nhân Dương Bình, thì chắc chắn sẽ là chuyện không ai dám tưởng
tượng trong thời đại hiện nay, nó sẽ khiến cho nền tài chính bị một phen chấn động, trình độ kinh tế sẽ bị lùi lại ít nhất là mười năm.
Triệu Ngọc nét mặt âm trầm, nàng hỏi:
"Ai nói với các khanh là Âu Dương phải thuyên chuyển công tác?"
"..."
Những người liên quan đều chẳng dám mở miệng, tán hươu tán vượn gì vậy,
người trên Trái Đất này đều biết ai muốn đến Dương Bình nhậm chức, Hoàng Gia báo của người ta cũng đã nói rõ rồi, không những thế còn là bài
phỏng vấn của Sử Bộ Thượng Thư nữa, người hiện tại lại hỏi chúng thần
câu hỏi bại não như vậy là có ý gì chứ.
"Mau truyền ra ngoài khẩu dụ của trẫm, nói rằng Âu Dương còn phải giữ
chức quan tri huyện ở Dương Bình tối thiểu là mười năm nữa, cứ vui vẻ mà làm, để hắn làm quan tri huyện cả đời cũng được."
"Bệ hạ anh minh."
Sau khi bảo các quan đại thần cùng Tô Thiên cuốn xéo, trong bụng Triệu
Ngọc bây giờ đang kìm nén một cổ khí, sớm đã bị sự hốt hoảng lấp kín.
Nàng cứ tưởng rằng thuyên chuyển công tác một tên tiểu tri huyện bé bằng cái mắt muỗi như Âu Dương chẳng phải là chuyện gì to tát cả. Thật không ngờ phản ứng của thị trường lại kịch liệt như thế. Sao nàng lại không
nghĩ tới việc, bây giờ Âu Dương như kim chỉ nam của thương nghiệp rồi
chứ.Ngoài những điều mới nói vừa rồi ra, các thương nhân còn lo lắng
rằng triều đình sẽ bắt đầu trọng quyền ức thương*.
*Trọng quyền ức thương: trọng quyền hành mà kìm hãm sự phát triển thương nghiệp.
Cửu Công Công dâng cho bệ hạ một chén trà nóng. Triệu Ngọc liền hỏi:
"Khanh nói xem tên Âu Dương có phải là rất không hợp với thói thường
không, hắn muốn ở lại thì liền có thể ở lại, trẫm không làm gì được
hắn?"
"Bẩm Bệ hạ, chuyện này thật ra chẳng can hệ gì tới Âu đại nhân cả. Theo
như những gìgia gia được biết, thì Âu Dương vẫn còn cổ phần trong ngân
hàng tư nhân Dương Bình, ngài ấy tuyệt đối chẳng được lợi lộc gì nếu như ngân hàng không may đóng cửa, không những thế mà còn có thể phải bù
tiền tới mức khuynh gia bại sản. Chủ yếu là vì... sự ngờ vực của bách
tính."
"Họ nghi ngờ cái gì chứ?"
"Bệ hạ nghĩ xem, huyện Dương Bình được Âu đại nhân quản lý tốt tới mức
không có điểm nào có thể chê bai. Thế mà nhiệm kỳ của Âu đại nhân còn
chưa hết, lại chẳng phạm phải sai lầm nào, Bệ hạ lại nói người ta ba năm không được thăng chức. Chưa được mấy ngày đột nhiên lại bắt Âu đại nhân thuyên chuyển công tác, bách tính đương nhiên sẽ có muôn vàn suy nghĩ
chẳng đâu vào đầu. Chính yếu là nói Bệ hạ muốn ức thương."
"Nói bậy, trẫm ức thương khi nào chứ. Dân giàu thì nước mạnh. Lẽ nào
thay một tên tri huyện lại có thể áp chế sự phát triển của Dương Bình,
nặng hơn nữa là sẽ phá hoại Dương Bình sao?"
".... Theo cách nhìn của gia gia, thì đúng là sẽ như vậy đấy ạ."
Cửu Công Công nói tiếp:
"Bệ hạ nhìn quan viên hiện nay mà xem, có người cần chính ái dân, có
người liêm khiết phụng công, có người tham ô hủ bại, có người đục khoét
dân chúng. Nhưng chẳng có ai dám nghĩ dám làm, không ngừng sáng tạo vì
sự phát triển của Đại Tống cả. Bệ hạ xem Âu đại nhân dám làm và có khả
năng làm. Lò dân hợp lại làm một, tương hỗ kĩ thuật cho nhau, chất lượng sánh ngang với lò quan, giá tiền lại chỉ bằng bốn phần so với lò quan.
Lại xem đến chuyện nuôi gà, Âu đại nhân kêu gọi mọi người tập trung lại, chọn giống từ trong đống gà hỗn tạp, sau đó lại chọn người có kinh
nghiệm chăn nuôi phong phú mà quản lí. Tập trung thành một vùng chuyên
nuôi dưỡng, gà lớn nhanh thì không nói làm gì, quan trọng là tiết kiệm
một lượng lớn nhân lực và vật lực. Bệ hạ lại nhìn việc thông thương, đối ngoại mà xem, ngân hàng Dương Bình, toàn dân biết chữ, còn có Hoàng Gia báo..v..v tất cả những thứ này đều là thành quả của Âu đại nhân cả.
Người nói xem, trừ Âu đại nhân ra, còn ai có khả năng làm ra những
chuyện này?"
"Haiz... Trẫm vẫn luôn được nghe nói Âu Dương là người có thể làm nên
chuyện, còn chưa biết hắn có thể làm nên chuyện gì thì đã cho rằng hắn
chỉ là tiểu đả tiểu nháo*, giỏi lắm thì cũng chỉ có thể cần chính ái dân mà thôi. Nhưng trẫm không ngờ những chuyện mà tên tiểu tử này làm được
kể ra cũng lắm phết."
* Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước.
Triệu Ngọc suy nghĩ một lát và nói:
"Trẫm không hiểu thì đã đành, nhưng đám Thái tướng lẽ nào cũng không hiểu luôn sao?"
"Bệ hạ, một cây mà đấu với cả rừng, khi gió đến cái cây đơn độc tất
nhiên sẽ bị thổi bay. Trong triều Âu đại nhân chẳng có lấy một ai,
thường ngày cũng không kết giao với các quan đại thần, năm hết tết đến
cũng ít tặng lễ vật. Mấy lần đến Đông Kinh đều không hề đến thăm hỏi bất cứ vị quan nào, kể cả quan Sử Bộ. Nếu ngài ấy không có tiền đồ, chỉ
nhìn vào danh hiệu Trạng Nguyên và là người thân tín với Bệ hạ, bất cứ
ai cũng không dám đi so đo, tính toán với ngài ấy. Nhưng do ngài ấy xem
trọng võ cử mà xem thường khoa cử, khiến cho các quan đại thần bất mãn
cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Còn một điểm..."
Triệu Ngọc nói:
"Chớ có úp úp mở mở như thế."
"Còn một điểm nữa, Lý Hán, Trương Huyền Minh, Âu Dương - ai cũng biết họ là ba người thân tín của Bệ hạ. Vướng mắc lâu như vậy, Bệ hạ liền đẩy
Trương Huyền Minh đến Xu Mật Viện. Âu đại nhân chiến tích hơn người, nếu không trấn áp, e là sẽ có ngày thay thế vị trí của Thái tướng. Nói thế này nhé, bây giờ Bệ hạ bổ nhiệm Âu đại nhân làm Tể Tướng, quan viên có
thể có nhiều điều không vừa lòng, nhưng bách tính ra sức ủng hộ Âu đại
nhân trên khắp Đông Kinh tuyệt đối sẽ nhiều hơn Thái tướng, suy cho cùng thì những việc Âu đại nhân làm cứ bày ra đều đều trước mặt mọi người,
Thái tướng đã làm được gì chứ? E là chính ông ấy cũng không sao nói rõ
được."
"....."
Cửu Công Công nói tiếp:
"Thật ra điều này là do Bệ hạ chưa từng xem Âu đại nhân là người của
mình. Lúc Âu đại nhân giúp Bệ hạ tới bận bịu tay chân thì người không
chịu đưa ra bất kì lợi ích nào của mình, thêm vào đó bản thân người lại
có rất nhiều kiến giải mâu thuẫn, cho nên Bệ hạ mới cảm thấy không thể
xem Âu Dương là người thân tín được."
"Gừng càng già càng cay, lời này quả không sai."
Triệu Ngọc nhìn Cửu Công Công và nói:
"Chỉ có điều, sao bây giờ khanh mới nói những lời này với trẫm?"
"Bẩm Bệ hạ, có nói sớm, Bệ hạ cũng nghe không lọt."
"Được rồi. Khanh bảo Đại Nội và Lễ Bộ hạ một công văn gửi cho Âu Dương,
nói rằng tháng sau trẫm sẽ đích thân đến Dương Bình vi hành."
Âu Dương đang thu dọn hành lý trong huyện nha Dương Bình, theo tin tức
mà Lý Dật Phong đưa tới, thì khoảng một, hai ngày nữa sẽ có tân trị
huyện đến Dương Bình, sau khi tự mình bàn giao mọi việc, phải trở về Sử
Bộ Đông Kinh báo cáo tình hình. Vì những rắc rối của ngân hàng tư nhân
Dương Bình, việc chuyển dời khoản tiền tham ô cũng khá khó khăn. Bản
thân Âu Dương cũng chẳng thiếu tiền, nhưng cũng không dám đảm bảo tâm
sức của mình khi nào sẽ vì chuyện muốn ngoạn ý một chút mà phải tiêu tới tiền. Nghe đâu đã có người chuẩn bị lập bia đức chính, đám người Tô lão gia cũng gom góp vài vật dụng để Âu Dương mang theo, coi như là để bày
tỏ chút tâm ý của bách tính Dương Bình với Âu Dương. Ít nhất thì cái gọi là bách tính hận tham quan cũng không phải là chân lí ở huyện Dương
Bình.
Triển Minh đang giải quyết hậu quả từ phía xưởng quân sự, đám công nhân
đều cho giải tán, còn thợ cả thì ở lại chờ lệnh, tiền lương cứ theo lệ
mà nhận, những người này đều là tài phú, tương lai nếu không thể sắp xếp đi đâu được, thì có thể đề cử cho triều đình, đây cũng được coi là công đức vô lượng. Số hỏa dược còn lại cũng phải áp tải các chuyên gia tới
huyện lỵ.
Việc di dời Hoàng Gia báo thì đơn giản hơn nhiều, xưởng in ấn có thể
đóng gói, kí giả cũng có thể dời đi. Từ danh tiếng của nó mà nhìn, cho
dù Âu Dương không có chỗ đi, thì báo chí vẫn phải tiếp tục làm.
"Thiếu gia, tiệc rượu đều đã chuẩn bị xong rồi."
Âu Bình bước đến và nói:
"Các quan khách đều đã tề tựu đông đủ."
"Uhm."
Âu Dương bỏ đồ đạc lại và đi ra cổng, đến tửu lầu của nhà họ Vương,
người ở trong tửu lầu đều đứng dậy hành lễ. Người không nhiều lắm, chỉ
khoảng hai mươi người.
Sau khi Âu Dương đáp lễ, nâng một chén rượu lên và nói:
"Cả huyện này, người mà Âu mỗ có lỗi nhất chính là mọi người. Tân Thành
vừa khởi công thì đã chết yểu. Tuy Âu mỗ sẽ dốc toàn lực để khuyên nhủ
tân tri huyện tiếp tục xây dựng Thành, nhưng mà... bảo mọi người bỏ tiền ra mua đất, Âu mỗ ta thật sự có lỗi với mọi người, xin cạn chén tạ lễ."
Đại nhân quá lời rồi."
Một vị chủ chợ nói:
"Tất cả những gì mà chúng tôi bỏ vào chẳng qua cũng chỉ là vật ngoài
thân mà thôi, vả lại, cho dù tương lai không có đường đi tiếp, lẽ nào
lại chẳng làm nên chuyện gì sao? Đại nhân không cần phải lo lắng quá
nhiều, khiến chúng tôi thêm áy náy và hổ thẹn, mọi người cạn chén nào."
"Cạn!"
Mọi người đều không có trách cứ gì Âu Dương, ai cũng biết Âu Dương cũng
là bất đắc dĩ mà thôi. Huống hồ họ đều biết số tiền mà Âu Dương đầu tư
vào xưởng quân sự cũng bị thất thoát, thế sự xoay vần – nào ai lường
trước được, bản thân rơi vào chuyện này cũng chẳng biết phải làm thế
nào.
Một vị chủ chợ hỏi:
"Khi nào đại nhân rời đi chúng tôi sẽ tới tiễn."
"Chừng một, hai ngày nữa. Cũng phải đợi tân tri huyện đến nhậm chức mới có thể rời đi."
Âu Dương chắp tay và nói:
"Vị tri huyện này cũng không phải người xấu, nổi tiếng là người thanh liêm, mọi người không cần phải lo ngại nhiều."
Một vị chủ chợ mỉm cười và nói:
"Đại nhân, nói thật lòng, đất Dương Bình của chúng tôi không sợ tham
quan, chỉ sợ dung quan. Quan thanh liêm chẳng qua cũng chỉ là giữ mình
trong sạch, vị quan có triển vọng mới là người mà Dương Bình cần."
"Các vị quá khen rồi."
Âu Dương khiêm tốn đáp.
"Báo."
Bạch Liên bước vào khách điếm và nói:
"Công văn của Đại Nội, còn có khẩu dụ của Hoàng Thượng."
"Chuyện gì? Đừng có nói với ta là cô với Cam Tín không có nhìn trộm nhé."
Bạch Liên xấu hổ cười trừ, sau đó vội nghiêm mặt nói:
"Hoàng Thượng có khẩu dụ, yêu cầu tri huyện Dương Bình - Âu Dương lập
tức làm sáng tỏ tin đồn bị thuyên chuyển công tác và giải quyết công
việc của ngân hàng tư nhân Dương Bình. Nếu xử lý không ổn thỏa, thì sẽ
phải chịu sự chỉ trích nặng nề. Còn nói rằng cả đời này của người đều sẽ phải làm tri huyện, không có cái gọi là tiền đồ về sau."
"Tốt! Tốt quá rồi!"
Các vị chủ chợ liên quan nghe được tin này đều vô cùng mừng rỡ, Âu Dương không đi nữa, thì mọi chuyện ở Dương Bình đều sẽ trở về với quỹ đạo vốn có của nó, điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm đám công nhân đã
cho thôi việc trở về làm việc. Thời đại này chưa có cái gọi là điện
thoại di động, nên muốn tìm người cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Tên tiểu tử Tô Thiên thật đúng là có chút bản lĩnh, Âu Dương không hề
biết rằng, chẳng phải Tô Thiên có bản lĩnh nên mới có thể chỉnh đốn ra
thành như vậy đâu, mà là vì không có bản lĩnh, ngân hàng tư nhân lại lâm vào tình thế nghiêm trọng, chó cùng rứt giậu mới làm ra như vậy. Dù sao thì... cho dù có rách nát tới mức nào đi chăng nữa, chỉ cần Âu Dương
vẫn còn nhậm chức tri huyện Dương Bình, thì Âu Dương sẽ ra tay giúp đỡ
thu dọn cục diện rối rắm này. Âu Dương chắp tay nói:
"Mọi người ở lại ăn uống no say, bản huyện đi xử lý công vụ."
"Đại nhân đi thong thả."
Các chủ thợ liên quan nào dám ngồi lại, vừa thấy Âu Dương rời đi thì cũng tự động giải tán.
....
Vào đêm ngày hôm sau, Âu Dương cùng với mọi người ngồi quay tròn trong
bóng đêm mà mày chau mặt ủ. Chuyện của ngân hàng tư nhân chỉ là chuyện
nhỏ, hôm qua hắn đã nói với Hoàng Gia báo, trừ việc công bố với bên
ngoài chuyện mình vẫn ở lại Dương Bình, còn cần phải nói rõ rằng, bất kì người tiêu dùng nào gửi tiền tiết kiệm ở ngân hàng tư nhân Dương Bình
năm ngày, đều có thể được trả lại phí tổn đã được thu thêm ngoài định
mức trước đó. Chính sách ưu đãi như vậy chỉ nhằm vào huyện Dương Bình.
Ngày hôm sau trở lại Dương Bình, Tô Thiên không hiểu rõ vì sao Âu Dương
chỉ nhằm vào huyện Dương Bình. Âu Dương giải thích với hắn rằng cái này
được gọi là phong thái, ví dụ như chuyện mua bán dao chẳng hạn, mỗi một
nhà đều sẽ bỏ ra mười đồng mua nó, chỉ có một nhà là bỏ ra mười lăm đồng để mua nó, mặt hàng tuy là giống nhau, nhưng tiệm bán với giá mười lăm
đồng chưa chắc sẽ buôn bán kém hơn tiệm bán với giá mười đồng. Theo như
suy nghĩ của Âu Dương, sau khi báo chí đưa tin, ngân hàng tư nhân Dương
Bình sẽ bắt đầu sắp xếp đội ngũ kiểm tra số tiền còn lại trong ngân
hàng, ai không đau lòng vì chuyện tổn thất khi rút tiền trước thời hạn,
giờ có thể bù trở về ai mà không chịu làm chứ? Âu Dương dặn dò Tô Thiên, có thể bố trí một vài thượng khách thích hợp, cho phép gửi tiền tiết
kiệm không cần chịu bất kì quản phí nào, cho vay với lãi suất thấp sẽ
thúc đẩy sự hồi phục của ngân hàng.
Tài chính ổn định, thương nghiệp tự nhiên cũng sẽ ổn định, tuy vật giá
bây giờ đang lâm vào thế bí, nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Sắp
tới, công nghiệp của Dương Bình sẽ được sát nhập vào khu công nghiệp Tân Thành, nên ảnh hưởng của nó với vật giá xung quanh sẽ không hề nhỏ. Âu
Dương sẽ sát nhập các xưởng chế tác nhỏ với nhau, làm nên hình thức hợp
tác sản xuất và tiêu thụ quy với mô lớn, hình thức này đã được các
thương gia Đông Nam đến học hỏi.
Việc khiến cho mọi người ủ dột đăm chiêu chính là tờ công văn kia. Đây
là công văn mà Lễ Bộ và Đại Bộ cùng nhau viết, nói rằng hạ tuần tháng
sau, Hoàng Đế sẽ đến huyện Dương Bình tuần tra. Không hề nói là đến bao
lâu và ngày giờ cụ thể, mà chỉ viết về những nội dung yêu cầu. Thứ nhất: Hành cung của Hoàng Đế phải rộng rãi, thoáng mát, bắt buộc phải có công trình các loại..v..v. Thứ hai: Tiêu chuẩn đồ ăn thức uống của Hoàng Đế, từ nước uống đến nguyên liệu làm món ăn phải ra làm sao. Thứ ba: hơn
một nghìn người theo Hoàng Đế tới đây gồm cấm vệ quân, nội thị vệ, nội
thị, đại thần, đại thần thị hầu, kiệu phu..v..v phải sắp xếp như thế
nào. Thứ tư: phải lát hoàng thổ mười dặm mặt đường. Thứ năm... Tổng cộng có mười ba yêu cầu, mỗi lần Cam Tín đọc một yêu cầu thì tất cả mọi
người đều sẽ hít một hơi lạnh.