“Con phải nhắc mẹ, con trai mẹ không còn trẻ nữa đâu. Với lại, hơn nhau ba tuổi đã là cách cả một thế hệ. Mẹ đếm lại cho kĩ xem giữa chúng con
là mấy thế hệ.” Anh vừa bước lên lầu vừa nói giọng thản nhiên.
“Con đừng có bắt bẻ.” Thấy cảnh ép hôn lại sắp thất bại, chợt bà nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Mạnh Kiều không được, thế Nghiêm Chân thì sao?”
Cái tên này khiến anh dừng bước: “Nghiêm Chân?”
Bà Lý Uyển nhìn thấy hy vọng từ khoảnh khắc ngập ngừng ngắn ngủi ấy: “Cô
giáo Nghiêm lại là tự con dẫn về nhà. Sao hả? Cô này cũng không được à?”
Anh chỉ khẽ cười: “Cô ấy là bạn con.”
“Bạn thì làm sao? Bạn bè thì không yêu đương kết hôn được à?” Bà Lý Uyển nói rất hiển nhiên, “Con mà có lòng, chưa biết chừng đã không còn là bạn từ lâu rồi.”
Nghe tới đây, cuối cùng anh đã mất hết kiên nhẫn tiếp
tục đối đáp: “Me cũng không hiểu gì về Nghiêm Chân, sao lại cuống lên
bắt con phải cưới thế? Sợ con trai mẹ không ai tiêu thụ cho à?”
“Mẹ không chỉ lo cho anh, mà còn lo cho con trai anh, cháu nội mẹ nữa!” Bà
Lý Uyển gay gắt, rõ là đã tức giận lắm, “Thế ra cái cô lần này lại dắt
đến để đối phó với mẹ đúng không? Muốn anh lấy vợ thôi mà khó khăn thế
đúng không? Có phải mẹ Gia Minh mất thì cả nhà này cũng phải chịu tang
cùng đúng không? Có phải anh định cứ ở vậy cả đời, Gia Minh cả đời cũng
không có mẹ đúng không?”
Qua một hồi chất vấn, giọng điệu câu sau lại lớn hơn câu trước, cả nhà đều im thít. Không ai dám hé răng nửa
lời, vì đến cả người kị húy nhất trong nhà cũng đã bị lôi ra, có nghĩa,
đã đến lúc buộc phải nói cho rõ ràng tất cả.
Mẹ anh rất ít khi nổi trận lôi đình thế này. Cố Hoài Việt nhất thời không tìm được lời gì để phản bác lại bà.
Bà Lý Uyển vịn vào thành cầu thanh, khó nhọc đứng vững, lại gạt tay Cố
Hoài Việt giơ ra định đỡ bà: “Mẹ nói cho anh biết này, anh hai ạ, bản
thân anh không buông bỏ được là chuyện của riêng anh, nhưng đừng có kéo
theo cả nhà phải chịu tang cùng. Mẹ còn muốn sống thêm vài năm nữa đấy!”
Lời đã nói đến đây, đồng nghĩa với việc ra cho anh bản tối hậu thư cuối cùng.
Cố Hoài Việt lẳng lặng thu tay lại, bàn tay nắm chặt sát bên đùi, giọng nói khàn khàn cất lên: “Con biết rồi.”
***
Nghiêm Chân trải qua tuần lễ này bình tĩnh hơn là cô tưởng tượng.
Vì tuần sau Nghiêm Chân sẽ chính thức bị điều đi, nên tranh thủ chiều thứ
năm rảnh rỗi, Nghiêm Chân đến thư viện làm thủ tục. Không hổ danh là
trường điểm, nói riêng một khu thư viện này thôi đã được đầu tư đến hàng triệu tê, chưa nhắc tới lượng sách chứa bên trong đó. Bước vào nơi đây, Nghiêm Chân bình tâm lại rất nhanh.
Tiếp đón cô là Chủ nhiệm
Thường Tiếu – người quản lý thư viện. Con người Chủ nhiệm Thường giống
hệt như tên, gặp ai cũng cười, hòa nhã thân thiện, bình dị dễ gần. Nhưng lai lịch của ông lại không hề tầm thường, là thế hệ du học sinh đầu
tiên của Nhà nước mới, từng giảng dạy tại vô số các trường Đại học hàng
đầu, nay tuy đã về hưu cũng không hề nhàn nhã, ở đây giúp trường quản lý thư viện, lúc rảnh có thể an nhàn đọc sách.
“Tiểu Nghiêm đến đấy à, đúng lúc thật.” Chủ nhiệm Thường tươi cười nói, “Lát nữa hết giờ làm là bác về nhà. Cháu mà đến muộn một chút thôi là cánh cửa sắt này khóa
lại rồi đấy.”
Chủ nhiệm Thường vừa nói vừa chắp tay sau lưng dẫn
theo cô vào trong, giọng nói điềm đạm, bóng lưng đôn hậu, tựa như ẩn
giấu sức mạnh bên trong. Nghiêm Chân đi theo sau khẽ mỉm cười. Xem ra,
công việc ở thư viện không hề khốn đốn như cô nghĩ.
Nhân lúc vắng người, Chủ nhiệm Thường dắt cô đi tham quan một vòng thư viện. Khu thư
viện rộng lớn, họ thong thả bước đi. Đi hết toàn bộ hành trình mất gần
một tiếng đồng hồ, bên ngoài trời đã tối đen.
“Công việc trong
thư viện chúng ta là phải coi trọng quy tắc, sách được sắp xếp ở đâu
không được nhầm lẫn, nếu không bọn trẻ muốn tìm sách thì sẽ cuống lắm.”
Chủ nhiệm Thường cười, nhìn sang Nghiêm Chân, “Tiểu Nghiêm, vì sao cháu
lại tới đây, thư viện này chỉ mình bác hiểu rõ. Cháu không cần lo nghĩ,
cứ làm việc cho tốt. Làm công việc gì thì có niềm vui của công việc ấy.”
“Cháu hiểu ạ.”
Cô biết, lời này của ông Thường là để an ủi cô. Vì sao cô tới đây, những
người nên biết đều biết cả, chỉ là không mấy người nói ra miệng mà thôi. Có điều, vậy thì đã sao. Cô đã quyết định chấp nhận thì sẽ không nghĩ
ngợi lung tung, khiến cho bản thân mình không được vui vẻ.
***
Thứ sáu, ngày làm việc cuối cùng, mai đã là cuối tuần.
Nghiêm Chân gấp sách giáo khoa lại, nhìn các em học sinh dưới lớp, nở nụ cười
tươi: “Bài học tuần này đến đây là kết thúc. Mai là cuối tuần rồi, cô
mong các con sẽ chơi thật vui. Nhưng ngoài vui ra, không được quên hoàn
thành bài tập về nhà nhé.”
Các em nhỏ nhao nhao phản đối: “Cô ơi, chúng con còn chưa chơi mà cô đã nhắc bài tập rồi. Áp lực lớn quá đi mất.”
Đám trẻ này! Nghiêm Chân không biết nói sao, gõ gõ xuống bàn ý bảo lũ trẻ
trật tự: “Cô kể thêm một chuyện nữa, các con sẽ thấy thoải mái ngay.”
Các em nhỏ lập tức ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn nghe cô giáo kể chuyện.
“Từ tuần sau, cô sẽ tới thư viện làm việc, không thể tiếp tục dạy các con
nữa.” Nghiêm Chân ngừng lời, suy nghĩ tìm tòi câu chữ xem tiếp theo nên
nói gì, lại phát hiện những lời soạn sẵn trong đầu đã quên hết sạch. Cô
không phải người đa cảm, dễ xúc động, nhưng nhìn xuống những cặp mắt
long lanh dưới kia, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi thở nghẹn lại, nói không
nên lời.
“Cô ơi, cô không dạy Ngữ văn nữa thì cô dạy chúng con
môn khác không? Con nghe cô Vương nói tiếng Anh của cô siêu lắm.” Lớp
trưởng Lâm Tiểu Tiểu hỏi.
Nghiêm Chân ngẫm nghĩ, mỉm cười: “Các con có thể tới thư viện đọc sách, rồi cô sẽ dạy các con môn đọc hiểu.”
Lâm Tiểu Tiểu như hiểu như không gật đầu ngồi xuống. Các bạn nhỏ cũng đều
thở phào nhẹ nhõm. Thì ra còn được học môn đọc hiểu nữa, yên tâm rồi.
Hết tiết, Nghiêm Chân thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng giáo viên. Đúng lúc
cô mở cửa thì nghe thấy tiếng bước chân từ sau vọng tới. Nghiêng đầu
nhìn, là Cố Gia Minh.
Cô ngồi hẳn xuống, nhìn vào mắt cậu bé: “Tìm cô có chuyện gì không?”
Cậu bé Cố Gia Minh hơi bặm môi, ngẩng đầu nhìn cô chăm chăm, rất nhanh lại
cúi xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô ơi, bố con bảo rằng, đào ngũ giữa
chừng là không đúng đâu.”
Cô mỉm cười: “Ừ, đào ngũ là không đúng đâu.”
Xem ra cô đã đánh giá thấp sự nhạy cảm của con trẻ, bao nhiêu học sinh như
vậy, chỉ có cậu bé này hiểu được ý cô muốn nói, biết cô sắp rời đi. Có
điều, cậu bé cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu, bảy tuổi mà thôi. “Gia Minh,
con không muốn cô đi có phải không?”
Câu bé xoắn vặn gấu áo, vành tai hơi đỏ lên. Đợi một lúc, cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh chớp
chớp, tựa như lướt qua trái tim cô, chạm vào nhưng lại vụt mất. Cậu bé
bĩu môi, nói ra một câu: “Cô cũng không đáng ghét.”
Cô cũng không đáng ghét, vậy nên cậu bé vẫn không thể nào thích cô giáo này sao?
Nghiêm Chân thấy lòng xao động, chớp chớp mắt, có cảm giác ươn ướt. Cô
cố kìm nén, nhưng rồi vẫn đưa tay ôm lấy cậu nhóc nhạy cảm lại đáng yêu
này: “Cảm ơn con.”
***
Mấy ngày nay, tâm trạng cậu bé Cố Gia Minh rất tệ.
Ăn tối xong, cậu đặt bát xuống là chạy thẳng về phòng trên lầu hai. Nhìn
theo bóng lưng bé nhỏ vụt đi thoăn thoắt, chị Trương lo lắng bảo: “Hoài
Việt, hai bữa nay Gia Minh sao thế? Bánh sữa bơ lạc chẳng buồn ăn, hoạt
hình cũng không thèm xem, ăn tối xong là chui tọt vào phòng. Hay là bị
ốm rồi?”
Cố Hoài Việt nghe vậy nhíu mày, đặt tờ báo xuống bước lên lầu.
Mở cửa phòng ra, anh thấy cậu bé đang ngồi trên thảm chăm chú lắp ráp khẩu súng đồ chơi mà thường ngày cứ tháo rồi lại lắp, lắp xong lại tháo kia. Nghe tiếng động bên cạnh cửa cậu cũng không thèm ngẩng đầu lên. Cậu
nhóc vẫn còn giận dỗi sao? Khóe môi cong cong lên, Cố Hoài Việt đi vào
trong phòng: “Gia Minh, làm gì đấy?”
Biết rồi còn hỏi. Đương
nhiên cậu bé mặc kệ anh, cắm cúi tiếp tục chơi với khẩu súng lắp ráp. Cố Hoài Việt cúi đầu nhìn một lúc, thấy cậu bé lắp không theo trình tự,
anh liền cầm lấy khẩu súng lắp lại giúp rồi trả về cho cậu, nựng nựng
khuôn mặt cậu, nói: “Bạn nhỏ Cố Gia Minh, thủ trưởng đang hỏi bạn đấy.”
Cậu bé dẩu môi lên, không để ý tới anh. Cố Hoài Việt nhướng mày, ngồi xuống mặt đối mặt với con trai, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Không muốn bố đi
hả?”
Đi. Câu nói này dường như đã chạm đến nỗi lòng của cậu bé.
Cuối cùng cậu cũng buông khẩu súng xuống, mếu máo nói: “Bố ơi, cô Nghiêm không dạy tụi con nữa.”
Cố Hoài Việt bừng tỉnh, thì ra cậu nhóc ở lì trong phòng sầu não bấy lâu là vì nguyên nhân này. Anh chăm chú nhìn con trai đang cúi gằm, vò vò mái tóc mềm mại của cậu, hỏi: “Gia Minh,
có thích cô Nghiêm không?”
Cậu bé cúi đầu không nói. Cố Hoài Việt biết, vậy nghĩa là đã ngầm thừa nhận. Trầm ngâm hồi lâu, anh xoa đầu
cậu bé: “Bố biết rồi.”
***
Cuối tuần. Vì hai học sinh cấp ba mà Nghiêm Chân dạy kèm phải tham gia kỳ thi thử ở trường nên cô được rảnh rỗi ngoài dự kiến.
Những ngày nhàn nhã như vậy không nhiều. Ăn sáng xong, cô cùng bà nội đi chợ. Chiếc quần bò giặt đến bạc màu, chiếc áo len rộng màu oải hương, mái
tóc dài chấm lưng buộc cao lên thành đuôi ngựa. Nhìn mình trong gương,
tâm trạng của Nghiêm Chân không rõ tại sao lại phấn chấn hơn.
Khu chợ cách nhà không xa, thường ngày cô bận đi làm, chuyện chợ búa giao hết cho bà nội.
“Cụ lại tới mua rau đấy ạ?” Một cô bán rau tươi cười chào hỏi nội, thấy
Nghiêm Chân, đôi mắt cười híp cả lại, “Lần này có cả cháu gái đi cùng
đây.”
“Vâng vâng vâng.” Bà nội cười đáp, quay đầu lại còn trách
Nghiêm Chân, “Không phải nội nói con đâu, cuối tuần con nhà người ta thì đi hẹn hò, có mình con lại đi chợ mua rau với bà lão này thôi.”
Nghiêm Chân cúi đầu cười, đỡ lấy chiếc làn từ trong tay bà nội, bước về phía
trước. Về tới nhà, cô vào bếp nấu cơm, bà nội ngồi chuyện phiếm với thím Lý, tự khắc không tránh khỏi sẽ nhắc tới vấn đề của cô. Nghiêm Chân chỉ xem như không biết, để mặc hai người nói.
Trong lòng cô hiểu rõ
bà nội lo lắng cho cô, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, đâu phải cô muốn là có thể quyết định được. Huống hồ, hình như trước nay cô chưa từng nghĩ
tới...
Mải suy nghĩ, mũi dao hơi chệch đi, suýt chút nữa cắt
trúng ngón tay cô. Nghiêm Chân giật mình, vội hoàn hồn lại, tiếp tục
thái nốt chỗ rau dù trong lòng còn hốt hoảng. Đang chuẩn bị mang rau đi
rửa thì di động để trong phòng khách đổ chuông.
“Tiểu Chân, điện thoại.”
“Vâng, con đây.” Cô đáp lời, lật đật chạy ra nghe máy.
Màn hình hiện tên người gọi là “Phụ huynh 02”. Đây là thói quen của cô từ
sau khi đi dạy, lưu số điện thoại phụ huynh theo số thứ tự của học sinh, như vậy vừa nhìn là đoán ngay được phụ huynh em nào gọi đến để chào hỏi thưa gửi lịch sự, trước giờ chưa từng sai sót. Chỉ có điều nhìn thấy
con số này cô hơi phân vân. Số 02, là số thứ tự của Cố Gia Minh.
Bà nội ở bên cạnh đang nhìn, cô mím môi ấn nút nghe.
“Chào cô giáo Nghiêm.” Giọng người bên kia điềm đạm, “Hôm nay cô có rảnh
không? Mấy bữa nữa tôi phải về đơn vị rồi, trước khi đi tôi muốn trao
đổi với cô chủ nhiệm của Gia Minh một chút.”
“À, thực ra tôi...”
Cô ngập ngừng giây lát, không biết nói với anh chuyện cô không còn là
giáo viên chủ nhiệm của Cố Gia Minh ra sao.
“Không tiện sao?”
“Không phải ạ.” Cô vội phủ nhận.
“Vậy vẫn gặp tại quán cafe lần trước nhé, ba giờ chiều nay.”
Cắn cắn môi, Nghiêm Chân nhận lời.
Thời tiết thành phố C hôm nay không được đẹp cho lắm, sau giờ trưa trời mưa
phùn réo rắt, Nghiêm Chân đã cố ý ra khỏi nhà trước bốn mươi phút gọi
taxi đi, không may lại gặp đúng lúc tắc đường.
Trông dãy xe xếp
thành hàng dài trước mắt, lại nhìn cơn mưa mỗi lúc một lớn và quán cafe
cách đó không xa, Nghiêm Chân nghiến răng trả tiền xe, đội mưa chạy về
phía quán cafe. Hiển nhiên, đợi tới lúc cô đến được quán thì cả người đã ướt sũng.
Trông thấy cô, Cố Hoài Việt hơi ngỡ ngàng. Anh lập tức đứng dậy, đưa cho cô một chiếc khăn tay trắng tinh. Sau vài giây ngơ
ngẩn, Nghiêm Chân nhận lấy.
“Thật không phải, tôi tới muộn mất mười phút.” Sau khi ngồi xuống chỗ, Nghiêm Chân cất giọng khàn khàn xin lỗi.
“Người nên xin lỗi là tôi. Thời tiết như vậy còn hẹn cô ra ngoài.”
Thấy anh không để ý, Nghiêm Chân mới yên tâm. Phục vụ bưng một tách hồng trà tới, khi hai tay áp vào bên tách, Nghiêm Chân mới thấy ấm hơn. “Thực ra tôi nên nói với anh, từ ngày mai tôi không còn là giáo viên chủ nhiệm
của Gia Minh nữa.” Nói đến đây cô khẽ cười, trong nụ cười có chút cay
đắng, “Nhưng anh có chuyện gì có thể nói với tôi luôn, tôi sẽ chuyển lời giúp.”
Nói xong cô cúi đầu, đôi bên chìm vào khoảng lặng. Sự
trầm mặc này khiến Nghiêm Chân vô cùng bối rối. Không biết đã qua bao
lâu, mới nghe thấy tiếng anh nhẹ nhàng cất lên: “Cô giáo Nghiêm.”
“Dạ?”
“Cô đã có người yêu chưa?” Miết tay lên miệng tách trà, Cố Hoài Việt trầm giọng hỏi.
Cô ngớ ra, mất một lúc mới ép mình trấn tĩnh được, trả lời: “Chưa.”
Cố Hoài Việt nghe thế gật đầu, còn Nghiêm Chân lại thấy mơ hồ khó hiểu.
“Nghiêm Chân.”
“Vâng?” Nghiêm Chân thoáng giật mình, vì đột nhiên anh gọi thẳng tên cô.
Cố Hoài Việt đặt tách trà xuống, nhìn cô chăm chú, ngập ngừng phút chốc,
anh nói: “Những điều tôi sắp nói, hy vọng cô đừng quá kinh ngạc.”
Không hiểu sao, Nghiêm Chân có một dự cảm kỳ lạ, nhưng cô không đoán được
điều gì từ nét mặt bình thản của anh, liền đáp: “Anh nói đi.”
“Thực ra trước khi đến, tôi đã biết chuyện lớp Gia Minh sắp đổi giáo viên chủ nhiệm. Vậy nên, hẹn cô ra ngoài là muốn nói chuyện khác.” Giọng anh
trầm thấp, nhưng giọng điệu chắc chắn không do dự, ung dung thong thả,
rõ ràng anh đã cân nhắc kĩ trước khi đến, “Không rõ cô có biết hay
không, Gia Minh rất quý cô.”
“Em ấy là một cậu bé thông minh. Tôi cũng rất quý em ấy.”
“Vậy thì tốt.”
Lúc nói chuyện, Cố Hoài Việt đặt hai tay lên đầu gối, tư thế ngồi nghiêm
chỉnh làm Nghiêm Chân thấy lúng túng khó tả. Cô không kìm được hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Cố Hoài Việt mỉm cười, “Tôi
nghĩ là, nếu như cô đồng ý, cho dù không làm giáo viên chủ nhiệm của
thằng bé, cũng có thể tiếp xúc nhiều hơn xem sao.” Ngẩng đầu nhìn cô,
nhìn váo ánh mắt cô, bình tĩnh, dịu dàng, Cố Hoài Việt nói tiếp, “Tức là chúng ta kết hôn.”
Động tác uống trà của Nghiêm Chân cứng đờ,
sau khi hoàn hồn cô không kìm được bật cười: “Lý do này liệu có thiếu
sức thuyết phục quá không? Nếu tôi muốn tiếp xúc nhiều hơn với những em
học sinh quý mến mình, không lẽ đều phải lấy bố của chúng à?”
Nghiêm Chân nói đùa, cố làm ra vẻ thoải mái, thực chất trong lòng cô đang rối như tơ vò.
Cố Hoài Việt để mặc cho cô cười một lúc, rồi thong thả cất lời: “Đó mới
chỉ là lý do đầu tiên. Lý do thứ hai là do đòi hỏi từ phía gia đình.”
Anh nhìn cô, “Mẹ tôi, bà nội cô. Tôi nghĩ chắc hẳn họ đều thiết tha mong đợi.”
Bà nội của cô?! Cô nhìn Cố Hoài Việt ngờ hoặc, nhưng anh
cũng không hề tránh né: “Lần trước đứng ngoài phòng bệnh, tôi vô ý nghe
được.”
Nhắc đến chuyện này, Nghiêm Chân thấy hơi lúng túng, nhưng cô điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, phản bác lại: “Tìm đại một người để
lấy, xét trên phương diện chiến lược không phải là kế hoạch lâu dài đâu. Mặc dù bên nhà tôi cũng giục giã ghê lắm, nhưng tôi cũng không muốn qua loa đại khái. Anh có từng nghĩ, đợi đến khi làm lấy lệ xong rồi, hai
chúng ta thu dọn bãi chiến trường thế nào không?”
“Đấy không phải là vấn đề.” Cố Hoài Việt điềm tĩnh nhìn cô, “Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu.”
“Nhưng mà, hai chúng ta chẳng quen thân gì. Làm sao anh biết được tôi là người thế nào, cả khi bà nội tôi hỏi về anh, tôi cũng không biết đáp sao cho
phải.” Nghiêm Chân nói nghiêm túc, “Hiện giờ cũng không phải thời kỳ
Cách mạng, chúng ta không thể vì yêu cầu của lãnh đạo cấp trên mà vơ bèo vạt tép được.”
“Đấy cũng không phải là vấn đề.” Anh đáp, “Cô có
thể giới thiệu về tôi với bà nội cô thế này, nghề nghiệp: quân nhân,
hoàn cảnh gia đình: thanh niên góa vợ, dưới có một con trai nhỏ. Còn cô
thì nhà tôi đều đã biết cả rồi, là cô giáo của Gia Minh. Cho nên, chẳng
có gì không rõ ràng hết.”
Lời anh nói có trật tự, có căn cứ, mạch lạc rõ ràng, Nghiêm Chân cảm giác mình mà không nhận lời anh thì quả
thực quá vô lý. Suy nghĩ này thật nguy hiểm, cô day day huyệt thái
dương, cố gắng trấn tĩnh lại: “Tôi vẫn còn thời gian, vẫn còn tuổi trẻ,
tại sao phải vì một lý do hoang đường như anh vừa nói mà đem dâng hiến
hết thời gian và tuổi trẻ cho một cuộc hôn nhân không tình yêu? Tự tôi
còn không thuyết phục nổi bản thân mình đi đồng ý với yêu cầu của anh
nữa.”
Hùng hồn tuyên bố xong, Nghiêm Chân mới nhận ra lời mình
nói không kiêng nể gì hết. Còn Cố Hoài Việt chỉ im lặng một thoáng, rồi
chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sắc sảo sáng ngời: “Cô
Nghiêm, tôi xuất thân là lính bắn tỉa của Đại đội Trinh sát.”
Liên quan gì tới cô? Nghiêm Chân tức tối nghĩ.
“Một người lính Trinh sát, đối với con người hay sự việc đều có khả năng
nhận biết và thẩm định một cách chuẩn xác. Còn một tay súng bắn tỉa, khi đã xác định được mục tiêu thì việc duy nhất phải làm là lập tức xuất
kích.” Anh dừng lại giây lát, sau đó nhấn mạnh từng chữ nói, “Thật không may, tôi có đầy đủ phẩm chất của cả hai dạng trên.”
Nghiêm Chân
nghẹn cứng một lúc, phải vất vả lắm mới định thần được, cười khổ: “Như
vậy xin hỏi, với thân phận lính Trinh sát của mình, anh hiểu được những
gì về tôi?”
“Dám hỏi tuổi tác của cô Nghiêm.”
“Hai mươi bảy.” Sau khi trả lời, Nghiêm Chân lập tức thấy hối hận.
Quả nhiên, Cố Hoài Việt tiếp lời cô: “Năm nay cô hai mươi bảy tuổi, theo
như cô nói thì hiện giờ vẫn chưa có người yêu, hơn nữa cũng chưa có ý
định kết hôn. Người như vậy, ngoại trừ vấn đề về giới tính ra thì chỉ có một nguyên do thôi.” Dưới ánh mắt tức giận của cô, Cố Hoài Việt trầm
giọng đáp: “Đó là bản thân cô không tin tưởng vào tình yêu.”
Nghiêm Chân không khỏi kinh ngạc, tách trà trong tay run run, nước trà rớt ra
ngoài một ít, bắn lên tay, trà đã nguội lạnh. Mà phản ứng của cô cũng đã chứng minh phán đoán của Cố Hoài Việt là chuẩn xác.
Xam ra, cô thực sự đánh giá thấp anh.
Nghiêm Chân nhìn chằm chằm vết nước trà, rất lâu không nói. Cố Hoài Việt cũng
không giục cô lên tiếng, dẫu rằng chiếc quần vốn phẳng phiu đã bị tay
anh nắm đến nhăn thành vết. Anh thừa nhận, đối với Nghiêm Chân, quả thực anh không nắm chắc được hoàn toàn.
“Thôi được.” Cuối cùng Nghiêm Chân lên tiếng, còn nở một nụ cười phớt nhẹ tựa như không hề tồn tại,
“Anh nói có lý. Quả thực tôi không tin tưởng vào tình yêu. Cho nên, nếu
muốn kết hôn tôi có thể tìm được rất nhiều người, có rất nhiều lựa chọn, tôi nghĩ anh cũng vậy.” Thoáng ngừng lại, cô nói tiếp, “Quan trọng hơn, tôi đã từng nghĩ, cả đời này, lấy ai thì lấy quyết không lấy quân nhân. Lý do tôi cũng không muốn nói cho lắm.”
Dứt lời, cô lẳng lặng
nhìn anh chăm chú. Còn Cố Hoài Việt chỉ hơi ngẩn người, rồi rất nhanh
bình thản ung dung đáp: “Tôi hiểu rồi.” Nói xong anh khẽ cười, thả lỏng
bàn tay nắm chặt đầu gối, rút một tờ giấy ăn đưa cho cô: “Cô Nghiêm, là
tại tôi đường đột.”
“Không sao.” Cô nhanh chóng nhận tờ giấy ăn,
cắm cúi lau vệt nước loang. Cô đã từ chối anh, nhưng trong lòng lại
không hề thoải mái nhẹ nhõm, chỉ thấy tách trà trong tay càng lúc càng
lạnh.