Bên trong phòng cấp cứu yên lặng như tờ. Dưới ánh đèn chùm, bác sĩ và y tá
vây lại, cùng nhau xử lý vết thương một cách thuần thục. Trên trán nữ
bác sĩ phụ trách lấm tấm mồ hôi, cô đã quá quen với những vết thương,
nên bàn tay cầm kéo vẫn vững vàng, ổn định, nhưng đến khi cắt lớp quần
đang quấn quanh miệng vết thương ra, trong lòng bỗng hít sâu một hơi. Cô tỉ mỉ quan sát vết thương, không nhịn được than thầm, loại vũ khí gì mà gây ra được vết thương sâu thế này.
“Bác sĩ Đồ.” Một y tá đưa
tới dụng cụ kẹp cầm máu, nữ bác sĩ hít sâu thêm một hơi, tĩnh tâm lại,
cầm dụng cụ tiến hành xử lý vết thương.
Bên ngoài phòng cấp cứu,
Lưu Hướng Đông ruột gan như có lửa đốt. Anh ta đi đi lại lại vừa dán mắt vào cửa phòng cấp cứu vừa lắng nghe tiếng nức nở khe khẽ cách đó không
xa, không khỏi càng thêm rối bời. Anh ta vuốt tóc, nói với cậu lính đang đứng ở góc tường: “Thôi ngay nhá, lát nữa ông cụ Cố đến, trông thấy bộ
dạng cậu lại tưởng là Tham mưu trưởng nhà các cậu làm sao rồi đấy!”
Cậu lính nghe vậy đưa tay gạt nước mắt, đầu càng cúi gằm.
Đúng lúc này, ba bóng người từ phía đầu kia hành lang khẩn trương đi tới.
Sau khi đã thấy rõ người đến, Lưu Hướng Đông cấp tốc chạy lại đón. “Lão
Quân trưởng!” Anh ta giơ tay chào ông Cố Trường Chí.
Nét mặt ông uy nghiêm, trầm giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Lưu Hướng Đông nhìn lướt qua bà Lý Uyển và Nghiêm Chân theo phía sau, e dè
không dám nói. Nhìn điệu bộ anh ta, trong thoáng chốc ông cụ Cố đã trở
nên nôn nóng, “Anh nói đi chứ? Cứ chần chừ thế càng làm người ta lo
thêm!”
Bị ông Cố Trường Chí thúc bách, Lưu Hướng Đông nghẹn lời thốt ra được một câu: “Đang ở trong ạ.”
Phòng cấp cứu, ba chữ lớn trên tấm biển khiến ông Cố trầm mặc, cũng khiến cho Nghiêm Chân là người vừa bước tới sau cùng không khỏi cảm thấy hai chân mình mềm nhũn.
“Sao đấy?” Lưu Hướng Đông đỡ lấy cô.
“Không sao ạ.” Nghiêm Chân tái mặt lắc lắc đầu, vịn vào thành tường, từ từ đứng vững.
Ông Cố nhìn Nghiêm Chân, lại hạ thấp giọng hỏi Lưu Hướng Đông: “Bao lâu nữa mới ra được?”
Lưu Hướng Đông lắc đầu, “Vẫn chưa biết ạ. Vết thương sâu như thế, biết làm
thế nào đây, cũng đành phải đợi thêm một lúc nữa thôi.”
Nói dứt lời, lại một hồi trầm mặc kéo dài. Không biết qua bao lâu, ông Cố thở dài: “Ngồi xuống đợi vậy.”
Đôi chân Nghiêm Chân không còn sức lực, vịn vào tường nhích từng bước đến
băng ghế dài ngoài phòng cấp cứu ngồi xuống. Lúc này đã hơn một giờ
sáng, bệnh viện yên ắng, Nghiêm Chân cảm giác bầu không khí xung quanh
mình gần như đóng băng, không nghe thấy gì hết, chỉ văng vẳng bên tai
tiếng khóc sụt sùi của bà Lý Uyển, từng tiếng, từng tiếng dội vào dây
thần kinh của cô.
Cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên rộng mở, mí
mắt Nghiêm Chân giật một cái, lập tức nhảy khỏi băng ghế. Nhưng người ra lại không phải Cố Hoài Việt mà là một y tá. Cô y tá bưng một chiếc khay đi vội về phía họ. Hai ông bà cụ giữ cô y tá lại, sốt ruột hỏi han tình hình, thế nhưng cô y tá trẻ trông thấy ông cụ trước mặt đeo quân hàm
cấp Tướng thì căng thẳng đến độ không nói nên lời, hồi lâu mới thốt ra
được một câu: “Bác sĩ Đồ đang khâu vết thương cho bệnh nhân.”
Theo lời cô y tá, ánh mắt cả bốn người đều đổ dồn vào chiếc khay trên tay
cô, trông thấy đó là một chiếc quần rằn ri, nhưng màu sắc lại có vẻ
không bình thường, giống như đã bị ngâm trong máu. Nhìn chiếc quần thấm
máu, lại liên tưởng tới người trong kia, Nghiêm Chân cuống quýt lấy tay
bụm miệng ngăn tiếng nấc sắp sửa bật ra. Bà Lý Uyển cũng bắt đầu nức nở, ông Cố siết chặt nắm tay, vẫy gọi cậu lính đứng ở góc tường vẫn không
hé răng lên tiếng từ lúc họ đến, ông muốn hỏi cho rõ vết thương của con
trai mình rốt cuộc từ đâu mà có.
Cậu lính nghẹn ngào đáp: “Hôm
qua, sau khi Tham mưu trưởng gọi điện về nhà thì chân anh ấy bỗng lên
cơn đau, nhưng một lát thôi lại không sao nữa. Cháu không để ý, cứ thế
theo anh ấy lên ủy ban dự lễ truy điệu, nhưng đi chưa được mười phút thì Tham mưu trưởng vịn vào vai cháu. Cháu quay lại nhìn, mặt Tham mưu
trưởng tái xanh tái mét, trán vã mồ hôi, làm cháu sợ hết hồn. Thế mà,
lúc gặp cơn dư chấn, Tham mưu trưởng còn xông vào một tầng lầu bên đường đỡ một cụ bà ra ngoài, cả tấm xi măng to bằng ngần này rơi xuống, mảnh
vỡ thủy tinh trên đấy cắm hết vào trong đùi...”
Nghe đến đây, bà
Cố run lên cầm cập, Lưu Hướng Đông vội vàng ra hiệu cho cậu lính kia
không nói thêm nữa. Chốc lát đã yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc
nức nở của bà Lý Uyển, ông Cố Trường Chí chau mày ngồi hút thuốc trên
băng ghế dài. Lưu Hướng Đông đứng cạnh, liên tục ngó nhìn sắc mặt ông,
“Quân đoàn trưởng, cháu nhớ lúc Hoài Việt mới tới Sư đoàn A, chú đã nói
với cháu trong điện thoại là chân phải của cậu ấy có vết thương cũ, bảo
cháu trông chừng cậu ấy. Vết thương do mảnh thủy tinh đâm vào thì đội
quân y có thể xử lý được, nhưng cháu thấy cậu ấy đau ghê quá nên mới đưa lên trực thăng bay thẳng về thành phố B.”
Các phòng bệnh ở bệnh
viện tỉnh Q đều đã chật kín người, những người bị thương nặng còn lại
đều được đưa tới thành phố B. Ông Cố Trường Chí ừ một tiếng, gật đầu,
nét mặt có phần mờ mịt cho đến khi bị điếu thuốc kẹp trong tay làm bỏng
mới định thần lại, nói với Lưu Hướng Đông: “Cảm ơn cậu nhé, Tiểu Lưu.”
“Quân đoàn trưởng, chớ nói vậy ạ.” Trước khi Lưu Hướng Đông được điều đến Sư
đoàn A từng có một thời gian dưới quyền ông Cố Trường Chí. Đó là quãng
thời gian đắc ý nhất trong đời anh ta, không thể tách rời với sự bồi
dưỡng của vị thủ trưởng cũ này. Trong ấn tượng để lại, thủ trưởng cũ có
giọng nói trầm vang, khuôn mặt quắc thước, nhưng giờ ngồi đây lại là một người cha hiền từ với những nếp nhăn in hằn trên khuôn mặt đang lo lắng cho con. “Cháu thấy Hoài Việt cậu ấy đau ghê lắm, không giống chỉ đơn
giản là bị thương thôi, có phải còn bị gì khác không ạ?”
Câu hỏi
của Lưu Hướng Đông làm ông cụ trầm lặng, thoạt tiên ông nhìn Nghiêm
Chân, dập tắt điếu thuốc trong tay, thấp giọng nói: “Chắc là vết thương
cũ tái phát. Lúc trước chân phải của nó bị thương, theo như cậu tả thì
khả năng lớn là lại gãy xương rồi.”
Lời vừa nói ra, lại là một
hồi trầm mặc khiến người ta nghẹn thở. Nghiêm Chân hít sâu một hơi, đứng bật dậy, “Bố, bố để ý mẹ nhé con đi lấy cho mẹ ít nước.”
Ông Cố Trường Chí nhìn cặp mắt cô đã đỏ hoe, gật đầu. Nghiêm Chân cũng miễn cưỡng nở nụ cười, xoay người đi như bay ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng Nghiêm Chân, Lưu Hướng Đông thấy hơi lo, “Có cần bảo Tiểu Trương đi theo xem thế nào không ạ?”
Ổng Cố Trường Chí lắc đầu, “Không cần đâu, con bé nó không muốn khóc trước mặt tôi với mẹ nó, để kệ nó đi.”
Nghiêm Chân chậm rãi bước về phía trước. Nói là đi lấy nước, nhưng lại bước
qua nơi để nước mà không hề chớp mắt, đi thẳng tới cuối dãy hành lang,
rẽ vào một lối ngoặt, nơi đó có một dãy ghế dài, lúc này không có ai
ngồi. Nghiêm Chân đứng tần ngần trước hàng ghế một lúc, đến khi bao sức
lực vất vả lắm mới lôi ra được đã dùng cạn, cô mới dựa vào hàng ghế mà
ngồi xuống.
Từ nhỏ, cô đã không phải người mau nước mắt. Hơn nữa, cô sẽ không gào khóc sướt mướt, cho dù có phải chịu tổn thương to lớn
đến đâu cũng kìm nén lại những tiếng nghẹn ngào. Bà nội đã nói rằng,
tính cô cứ im ỉm như vậy, sau này lớn lên có gì là tốt đâu. Khi đó cô
không cho là vậy, nghĩ rằng đây là biểu hiện của sự kiên cường. Cho đến
giờ phút này, lúc cô muốn tìm một nơi chốn để khóc lên cho thỏa lại phát hiện ra mình không sao khóc nổi. Dẫu cho bao uất ức trong lòng dồn nén
đến ngột ngạt, cũng chỉ có thể túm chặt quần áo, lẳng lặng rơi nước mắt. Cô nghĩ mãi không ra, rõ ràng là đã sắp về nhà rồi, nhưng tại sao chớp
mắt một cái anh đã nằm trong phòng cấp cứu kia? Cả chiếc quần thấm đẫm
máu ấy nữa, vết thương phải sâu đến tận đâu mới chảy nhiều máu như thế.
Lại còn cả anh nữa, rõ ràng phải chịu đựng đau đớn là thế còn nói nhớ cô làm gì. Anh đâu biết, anh nói nhớ cô một cái là cô liền muốn gặp anh
đến thắt cả tim gan. “Đúng là thắt cả tim gan đấy, anh có biết cảm giác
ấy khổ sở thế nào không?” Cô tủi thân cùng cực, túm chặt gấu áo, khóc
đến độ hai vai run rẩy.
Không biết đã qua bao lâu, lâu đến nỗi cô cảm thấy nếu mình tiếp tục khóc nữa sẽ ngất đi mất thì một bàn tay nhẹ
nhàng vỗ lên vai cô, giọng nữ thân thiết dịu êm truyền tới kéo cô hoàn
hồn lại: “Nghiêm Chân?”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt mọng nước ngỡ ngàng nhìn người tới. Là hai vợ chồng bà Chung Lê Anh và ông Tịch Thiếu
Phong. Nghe tin Cố Hoài Việt bị thương được đưa tới bệnh viện Quân khu,
họ cũng tức tốc tới đây. Bà Chung Lê Anh xót xa nhìn Nghiêm Chân, vừa
lau nước mắt cho cô vừa nói: “Cái con bé ngốc này, sao lại ngồi ở đây?
Hoài Việt đâu, tình hình thế nào rồi?”
Nghiêm Chân mấp máy môi, chưa thốt được thành lời nước mắt đã lại lăn dài trên má.
Ông Tịch Thiếu Phong khẽ huých tay nhắc bà Chung Lê Anh không hỏi thêm nữa. “Bà ở đây với Tiểu Chân đi, tôi vào trong xem sao.” Ồng Tịch Thiếu
Phong thấy cảm xúc của Nghiêm Chân bất ổn nên dặn dò bà Chung Lê Anh. Bà Chung Lê Anh làm vợ lính đã bao năm, chuyện nhỏ nhặt này từ lâu đã
hiểu, bà khoát tay bảo ông Tịch Thiếu Phong mau đi. Bà ở lại cùng Nghiêm Chân, ngồi xuống cạnh cô trên hàng ghế dài tại nơi góc khuất không
người qua lại này, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, dỗ Nghiêm Chân như dỗ dành
con trẻ. Mà Nghiêm Chân quả thực cũng giống như một đứa trẻ, lúc vấp ngã không ai dỗ dành thì nín nhịn không khóc, nhưng hễ có người xót thương
thì hệt như phải chịu đựng nỗi tủi hờn to lớn lắm, khóc không sao kìm
lại được: “Cô Chung ơi, anh ấy nói mà không giữ lời...”
Bà Chung
Lê Anh ừ một tiếng, nhưng lại thoáng cười, tay vẫn vỗ về, an ủi cô từng
chút từng chút một, khiến Nghiêm Chân mơ hồ cảm nhận được sự dịu dàng
đến từ người mẹ, hơi ấm yên bình bao bọc lấy. Cô không kìm lòng được
muốn dựa sát vào bà Chung Lê Anh, hiển nhiên bà đã cảm nhận thấy, vòng
tay ôm vai cô vỗ vỗ nhịp nhàng, “Cháu gái, có biết cháu làm cô nhớ đến
chuyện gì không?” Bà nhìn bộ dạng khóc lóc rối bời của Nghiêm Chân, dịu
giọng kể: “Cháu ấy, làm cô bỗng nhiên nhớ lại hồi chú Tịch cháu lần đầu
bị thương. Khi đó cô chú đang ở Tây Tạng, vùng Tây Tạng xảy ra một trận
động đất hiếm hoi, đơn vị của chú Tịch cháu là những người đầu tiên tiến vào khu tâm chấn cứu nạn. Cô ở nhà ra ngóng vào trông, chỉ sợ nhận được tin chẳng lành. Nhưng trên đời đúng là có những chuyện trùng hợp thế
đấy, cô đợi chờ bao lâu thế mà lại nhận được một tin như thế thật. Chú
Tịch cháu bị thương ở cánh tay, gãy xương không cử động được. Về đến nơi người ta đã băng bó xong rồi mà ông ấy vẫn kêu đau, cô mới mắng ông ấy
làm quân nhân mà thế à, đau có chút xíu cũng không chịu được?” Nói đến
đây, bà Chung Lê Anh không khỏi bật cười: “Thế rồi ông ấy ôm ghì lấy
bụng phải, tiếp tục kêu đau rầm trời, gọi bác sĩ trong đơn vị tới kiểm
tra, thì nói là bị viêm ruột thừa cấp tính, phải mổ ngay lập tức. Ngày
đó điều kiện ở Đoàn Biên phòng kém lắm, chú Tịch cháu lại sốt cao, nhưng cứ thế là mổ, mổ xong vẫn khỏe mạnh cho đến bây giờ!”
“Đúng là phúc lớn chứ còn gì! Bác sĩ cũng bảo để chậm thêm là chỉ có thủng
ruột, nhưng chú Tịch cháu thì vô tư lắm, hết đau cái là lăn ra ngủ, cơn
sốt cũng giảm dần. Đến lúc ấy cô nghĩ lại mới thấy sợ, ôm ông ấy khóc
rống lên, làm cho ông ấy tỉnh giấc. Giọng ông ấy khàn khàn mắng cô,
không cho cô khóc.” Không biết có phải do đã già hay không, mà những
chuyện trước đây từng khiến bà đau lòng lại có thể hồi tưởng lại một
cách bình thản như thế. Thậm chí, Nghiêm Chân còn phát hiện, bà và Cố
Hoài Việt giống nhau, mỗi khi đắm chìm trong ký ức, gương mặt đều rất
hiền hòa, đó là sự miên man của những người sau khi đã trải qua rất
nhiều biến cố trong đời mới có. “Sau thì cô biết sợ, nên để cô được yên
lòng, lần nào có chuyện gì phải xông pha chú Tịch cháu cũng lập một tờ
quân lệnh trạng. Nhưng ông ấy thì có thành thực đâu, đi lần nào là mang
thương tích trở về lần đấy. Vậy nên cô mới hiểu, đám đàn ông họ chỉ biết nói mà không giữ lời, chỉ biết đổ máu, đổ mồ hôi chứ không đổ nước mắt. Nước mắt ấy đều dành cho phụ nữ chúng ta khóc hết cả. Nhưng khóc xong
cháu vẫn phải nhớ rằng, mỗi vết sẹo, vết thương trên người họ đều là
huân chương chiến công, là niềm tự hào của họ! Hiểu chưa?”
“Cháu hiểu ạ.” Nghiêm Chân lau khô nước mắt gật gật đầu, giọng nói khàn khàn, “Cháu cảm ơn cô, cô Chung.”
“Ừ, không sao đâu.” Bà Chung Lê Anh khẽ đáp, nghiêng đầu sang bên, lặng lẽ gạt đi dòng lệ nơi khóe mắt.
Đến khi cảm xúc của Nghiêm Chân ổn định lại, Cố Hoài Việt đã được chuyển
tới phòng bệnh thường. Vào phòng, Nghiêm Chân gặp đúng lúc bác sĩ ở
trong đi ra, cô sốt sắng, bèn túm ngay lấy bác sĩ hỏi han tình hình. Nữ
bác sĩ trông đã rất mệt mỏi, nhưng nhìn vẻ khẩn thiết của Nghiêm Chân,
cũng đành phải lên tinh thần mà nói với cô: “Đã khâu vết thương lại rồi, chị vào trong thăm đi.”
“Vâng, phiền bác sĩ rồi ạ.” Nghiêm Chân
vội vã vào phòng bệnh. Ông Cố và ông Tịch Thiếu Phong đang ngồi ở gian
ngoài, còn bà Lý Uyển cùng một y tá đang ở bên giường Cố Hoài Việt. Cô
nhẹ bước tới gần, mới biết họ đang lau những vết thương nhỏ trên mặt,
trên cổ tay cho anh. Cô đứng lặng cách giường không xa, đăm đắm nhìn anh không chớp mắt.
Nằm trên giường bệnh, Cố Hoài Việt đã được thay
bộ quần áo bệnh nhân, vết thương trên đùi cũng đã được băng bó cẩn thận, do khi khâu vết thương phải tiêm thuốc tê nên giờ này anh vẫn đang ngủ. Dẫu cho đang nằm ngủ cũng không yên bình, đầu mày hơi nhíu lại. Có phải là đau quá không? Ý nghĩ này bật ra, cô vội vàng bước tới, nói với y
tá: “Để tôi.”
Cô nhận lấy thuốc và bông từ tay y tá, lại khuyên
bà Lý Uyển ra gian ngoài nghỉ ngơi, rồi cô ngồi xuống bên giường anh,
hết sức chuyên chú lau rửa những vết thương nhỏ, giống như lúc trước anh từng làm. Lau sạch các vết thương cho anh xong, lại cẩn thận bôi thuốc
lên. Trong lúc bôi thuốc, cô không kìm được lòng tự hỏi bao vết thương
của anh từ đâu mà có. Có lẽ là khi cứu những mạng người bị chôn vùi sâu
dưới đống đổ nát, cũng có lẽ là bị vật nặng đập trúng, tóm lại, sẽ không có chuyện ngốc nghếch như cô, tự mình làm mình bị thương.
Bỗng
nhiên, bàn tay mà cô đang nắm khẽ động, cô sợ đã làm anh đau, động tác
làm chậm lại. Nhưng bàn tay kia chẳng chịu an phận chút nào, lại khẽ
động như muốn cầm lấy tay cô. Nghiêm Chân ngẩng đầu nhìn về phía anh,
quả nhiên, một cặp mắt đen lay láy chăm chú nhìn cô không chớp, dường
như đã tỉnh dậy từ lâu, lại dường như chưa hề say giấc ngủ.
Cô ngẩn ra, anh lại khẽ mỉm cười, giọng nói khàn khàn như chuông vỡ: “Anh đã mơ thấy em.”
Hay quá, anh còn nằm mơ! Cô nhìn anh, trong lòng ngập tràn chua xót. Thấy
anh còn muốn nói gì thêm, Nghiêm Chân đưa tay ngăn anh lại: “Anh đừng
nói gì, giọng anh khàn quá, để em lấy nước cho anh.” Dứt lời cô chạy đi
rót nước, nâng đầu anh lên để anh nuốt xuống. “Họng còn khô không? Anh
uống thêm chút nữa không? Có còn đau không?”
Nhìn chân mình đã được băng bó rồi treo lên, Cố Hoài Việt lắc lắc đầu, “Không đau.”
Vết thương sâu như thế, sao có thể không đau cho được, Nghiêm Chân biết anh sẽ bịa ra một lời nói dối không hề có tính thuyết phục nào như vậy để
gạt cô. Nhưng nhìn gương mặt anh tiều tụy, mệt mỏi, cô thực không đành
lòng vạch trần, chỉ biết nắm chặt lấy tay anh, nói: “Vậy thì tốt”.
Cố Hoài Việt nhìn cô, bàn tay được cô nắm lấy khẽ động: “Em ngồi xuống đi, nói chuyện với anh.”
“Vâng.” Cô nghe lời anh ngồi xuống, nhưng cái người bảo cô nói chuyện cùng này
lại chẳng hề mở miệng, chỉ nhìn cô đăm đắm, tưởng chừng như hễ chớp mắt
là không còn được thấy cô nữa, mình anh ở lại sẽ đau đớn đến vô cùng.
“Bà xã.”
“Dạ.”
“Bà xã.”
“Dạ.”
Cố Hoài Việt
gọi, cô đáp lời, sống mũi chợt cay cay, hốc mắt nong nóng. Cuối cùng cô
vùi đầu xuống, úp mặt vào lòng bàn tay anh. Cố Hoài Việt thử động đậy
cánh tay nhưng lại bị cô ấn xuống. Giờ anh là kẻ yếu, không có sức lực,
không địch được cô, vậy nên chỉ đành ngoan ngoãn nằm yên, hồi lâu, anh
nhìn bờ vai cô run run, bảo: “Đừng khóc, Nghiêm Chân.”
“Em có
khóc đâu.” Cô nghẹn ngào bác lại, không mảy may thuyết phục chút nào.
Thế nhưng Cố Hoài Việt mỉm cười, nắm tay cô, như đang vỗ về. Vừa nãy
trong lúc xử lý vết thương anh thiêm thiếp mê man, cảm giác duy nhất là
đau. Nhưng đúng vào lúc anh đau đến mức tim đã sắp thắt lại, mở mắt ra
liền nhìn thấy cô, nhờ đó mà cuối cùng anh cảm thấy được một chút yên
lòng, có cô ở đây là tốt rồi.
Theo nhịp thở dần trở nên bình ổn
của Cố Hoài Việt, đêm dài cũng trôi qua. Hai ông bà Cố và Nghiêm Chân
đều mất ngủ cả đêm, nhưng giờ phút này không ai nghĩ đến chuyện phải đi
ngủ cả, vì tối qua bác sĩ đã làm xét nghiệm cho chân anh, lúc này họ
đang nóng lòng muốn biết kết quả xét nghiệm.
Cùng bận rộn cả đêm
như họ còn có một người nữa, đó là nữ bác sĩ Đồ Hiểu của Viện Quân y.
Đêm qua cô trực ban, trùng hợp sao quả đúng là có một người bệnh cần cấp cứu, sau một hồi bận bịu cô đã ngủ bù hai tiếng, cho đến giờ khi đang
đứng trước mặt ba người họ mà vẫn còn hơi ngái ngủ.
“Bác sĩ Đồ, tình hình Hoài Việt hiện giờ thế nào?” Ông cụ cất tiếng hỏi.
Đồ Hiểu lật giở tập báo cáo xét nghiệm vừa nhận được trong tay, “Thực ra
vết thương trên đùi chỉ chạm vào phần mềm, vấn dề thực sự nghiêm trọng
là ở chân phải của anh ấy, gãy xương, hơn nữa vết gãy bị nứt rộng ra.
Nếu là vết thương cũ, lúc trước chắc đã từng phẫu thuật rồi chứ ạ”