“Anh đang ở Viện Quân Y. Bố của Chính ủy bệnh nặng, anh với Phó Sư trưởng
Kiều thay mặt Sư đoàn đến thăm. Mấy giờ em tan làm, đợi lát anh đến
đón.” Cố Hoài Việt vừa nói vừa bước ra khỏi phòng bệnh, nhận ra sự im
lặng ở đầu bên kia, anh lại gọi cô: “Nghiêm Chân.”
“Anh ngẩng đầu lên.” Giọng cô run run từ đầu dây bên kia vọng đến, thanh âm này cùng
với thanh âm ở ngay phía trước giống hệt nhau, anh lập tức ngẩng đầu,
nhìn thấy Nghiêm Chân đang cầm điện thoại đứng cách đó không xa Cố Hoài
Việt ngẩn người nhìn cô, còn Nghiêm Chân cúp máy, nhào tới sà vào lòng
anh.
Anh vô thức ôm chặt lấy thân mình đang run rẩy của cô, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Nghiêm Chân không đáp. Cô cảm thấy khó lòng tin được, đúng vào lúc cô mệt mỏi
đến sức cùng lực kiệt, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh, cảm giác tựa
như một giấc mơ, cô lắng nghe tiếng anh nói bên tai, trông thấy anh
hướng về phía mình đi tới, rồi ngẩng đầu lên nhìn nhau, ánh mắt thân
thuộc ấy, và vòng ôm mang tới cảm giác vừa mạnh mẽ lại dịu dàng ấy nói
cho cô biết, đây không phải là giấc mơ, đây chính là anh. Nghĩ vậy,
Nghiêm Chân càng siết vòng tay ôm anh chặt hơn. Cố Hoài Việt cũng không
giục giã, cứ để mặc cô ôm lấy mình như vậy, trực giác mách bảo với anh
nhất định cô đã phải chịu đựng điều gì uất ức, bằng không sẽ chẳng như
vậy.
Anh vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói như dỗ dành: “Sao thế, hả?”
Nghiêm Chân còn nín lặng trong vòng tay anh một lúc mới buông anh ra đứng
thẳng lên, cặp mắt đỏ hoe nổi bật trên gương mặt trắng ngần: “Em gây
chuyện rồi.”
“Gây chuyện?” Cố Hoài Việt cau mày, “Gây ra chuyện gì?”
Nghiêm Chân cúi đầu, hít vào một hơi, kể lại hết những chuyện vừa xảy ra. Đầu
mày của Cố Hoài Việt cũng từ từ giãn ra, sau cùng còn thoáng hiện cả nét cười cau có. Anh quẹt mũi cô, nói: “Anh còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn
lắm cơ.”
“Chuyện này mà còn không lớn à?” Nghiêm Chân ủ rũ nói, “giờ em không biết phải làm sao nữa đây.”
Nhìn vẻ mặt bế tắc của cô, Cố Hoài Việt ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế giờ bà cụ đang ở phòng nào?”
Nghiêm Chân chỉ về phòng bệnh không xa lắm: “Phòng đó kìa.”
“Vậy anh qua đó xem sao, em đợi anh ở đây, lát nữa mình cùng về nhà.” Anh
tiện tay vuốt lại mái tóc rối bời cho cô, nét mặt nhìn cô hiền hòa dịu
dàng, Nghiêm Chân dường như gật đầu trong vô thức. Dù sao giờ này bà
Tống Phức Trân cũng không muốn gặp cô, cô đành yên ổn ngồi ngoài này đợi vậy.
Đợi chừng gần mười lăm phút, Cố Hoài Việt từ trong phòng
bệnh bước ra. Nghiêm Chân ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dò hỏi anh, anh
mỉm cười, “Không nói gì cả, bà cụ muốn nghỉ ngơi, trò chuyện mấy câu là
ra đây luôn. Không có chuyện gì đâu, yên tâm đi, nhé?”
Nghiêm Chân gật đầu, vịn vào tay anh đứng lên.
Cố Hoài Việt nhìn cô, nhướng mày: “Em đi được không? Không được thì để anh bế em.”
Anh hỏi rất nghiêm túc, nhưng mấy y tá đi ngang qua tình cờ nghe thấy đều
trộm cười, cứ quay đầu lại nhìn hai người họ. Nghiêm Chân đỏ mặt, mất
một lúc mới lấy lại bình tĩnh: “Không cần đâu, sao bỗng dưng anh lại
về?”
“Bố của Chính ủy Cao bệnh nặng, sức khỏe Lão Lưu cũng không
tốt, nên anh với Phó Sư trưởng Kiều đến thăm. Bác ấy nằm trong Viện Quân y đấy, em có muốn qua thăm không?”
“Thôi ạ. Hôm nay mệt mỏi quá, để mai rồi em đi thăm.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh đi hôm nay hay mai, tối nay có được về nhà không?”
Cố Hoài Việt chăm chú nhìn
ngắm gương mặt cô, anh thấy được sự mệt mỏi, uất ức và nỗi bất an của cô trong đó, tim hơi thắt lại, anh ôm cô vào lòng: “Để anh nói với Phó Sư
trưởng Kiều một tiếng, tối nay không đi nữa.”
Phó Sư trưởng Kiều
là người thấu tình đạt lý, cũng biết rằng mình có phản đối cũng vô hiệu, nói một câu “Đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng” rồi tha cho anh về nhà.
Bận rộn cả một ngày, về đến nhà Nghiêm Chân muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng
vừa vào tới cửa nhà cô chợt nhớ ra một vấn đề, vỗ trán nói: “Chưa đón
Gia Minh về!”
Cô đã hoàn toàn quên mất cậu bé, phen này xong chuyện rồi!
Thế nhưng Cố Hoài Việt lại nói: “Tối nay thằng bé không về nhà, anh bảo Phùng Trạm đưa nó sang nhà họ Lâm rồi.”
“Nhà họ Lâm?” Động tác thay giày của cô khựng lại, rồi lại lập tức xỏ chiếc
giày vừa tháo ra vào, cô không buồn xách theo túi đã bước ra ngoài.
“Nghiêm Chân.” Cố Hoài Việt gọi cô lại.
Nghiêm Chân cũng không quay đầu lại: “Em di đón thằng bé về, em phải đi đón thằng bé về.”
“Nghiêm Chân, em nghe anh nói đã.” Anh níu tay cô, rất nhẹ nhàng liền bị cô
giằng ra, Cố Hoài Việt đành phải dùng sức giữ lấy eo rồi ôm cô trở lại.
“Em không thể để họ trút giận lên thằng bé được!” Giọng nói cô trở nên bức thiết.
“Anh biết.” Cố Hoài Việt giữ đầu cô sát vào lòng mình, “Nhưng ông bà là ông
bà ngoại của Gia Minh, đã lâu thằng bé không sang rồi nên ông bà muốn
gặp nó.”
“Nhưng họ có thương nó đâu!”
“Không đâu mà” Anh
hôn nhẹ lên trán cô, “Bà ngoại Gia Minh nói họ cần thời gian trò chuyện
với Gia Minh, tháo gỡ những hiểu lầm. Chỉ một tối thôi, ngày mai, ngày
mai sẽ đón thằng bé về.”
Anh cam đoan với cô, như dỗ dành một đứa trẻ. Nghiêm Chân dần dần bình tĩnh lại, buông anh ra: “Em biết rồi, em đi tắm cái đã.”
Dứt lời liền đi vào phòng tắm, để lại một mình Cố Hoài Việt đứng chôn chân
tại chỗ, sắc mặt vừa có vẻ bất lực lại vừa dở khóc dở cười. Thế này là
giận rồi sao?
Nghiêm Chân ở lì trong phòng tắm gần hai tiếng,
thỉnh thoảng người nào đó gõ cửa mấy lần hỏi cô đã xong chưa, cô vờ như
không nghe thấy không đáp lời. Đợi cô mặc quần áo xong bước ra ngoài
phòng khách, anh đã nấu xong bữa tối. “Em ăn chút gì đi.”
Cố Hoài Việt kéo ghế ra cho cô, Nghiêm Chân chỉ nhìn lướt qua, nói: “Em hơi mệt, muốn đi ngủ.”
Cố Hoài Việt im lặng mấy giây, rồi nói: “Ừ, vậy thì ngủ đi đã.”
Nói xong anh bước vào phòng ngủ, trải sẵn giường cho cô. Nghiêm Chân với tay ngăn anh lại: “Không cần đâu, để tự em làm.”
Cố Hoài Việt nắm lấy bàn tay đang rối rít khua khoắng của cô: “Nghiêm Chân, mai anh đi rồi đấy.”
Cô ngừng lại, rút tay về, khẽ giọng nói: “Em biết.” Không cần anh luôn miệng nhắc nhở!
Cố Hoài Việt mỉm cười, đi ra phía phòng ăn. Giải quyết xong bữa tối, còn
chu đáo để phần lại một ít cho người nào đó, ai bảo anh chọc cô nổi
giận.
Tắm xong, Cố Hoài Việt trở về phòng ngủ. Căn phòng tối om
không có ánh đèn, anh nằm xuống cạnh cô. Vừa đặt người xuống, cơn mệt
mỏi tích tụ cả ngày nay đã dâng lên. Hôm qua sau khi trò chuyện qua điện thoại với Chính ủy Cao, Lão Lưu quyết định phái hai người trong Sư đoàn làm đại diện đến thành phố C thăm hỏi, ứng viên hàng đầu chính là Cố
Hoài Việt. Anh đồng ý luôn không cần nói nhiều, sáng sớm ngày hôm sau
cùng Phó Sư đoàn trưởng Kiều cùng đến viện thăm. Bản thân anh hiểu được
vì sao, anh đã thấy nhớ nhung. Nhớ cậu bé bướng bỉnh nghịch ngợm, và nhớ cả cô nữa. Nghĩ vậy, anh khẽ cựa người, vòng tay ôm eo Nghiêm Chân, kéo cô sát lại gần mình, thuận đà hôn lên má cô.
Người Nghiêm Chân cứng đờ, quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt ngời sáng của anh giữa bóng đêm đen kịt.
“Hết giận rồi hả?” Cố Hoài Việt hỏi. Nghiêm Chân lặng im một lúc, vùi đầu
vào lòng anh, một lát sau, ấp úng lên tiếng: “Em đang nghĩ, có lẽ em
cũng sai. Em không nên kích động như thế.”
“Bà cụ không trách em đâu.”
“Anh biết cả rồi à?”
“Ừ.” Cố Hoài Việt vừa vuốt tóc cô vừa nói, “Nghiêm Chân, thực ra là lỗi tại
anh. Bà cụ nghĩ rằng quanh năm anh ở xa, không dạy được con đến nơi đến
chốn, nên mới yêu cầu nghiêm khắc với Gia Minh. Thời gian lâu dần, rồi
cũng không biết phải thương yêu cháu như thế nào nữa. Anh đã từng nói sẽ không ép buộc thằng bé làm chuyện gì nó không thích, nhưng lần này
chúng ta cũng hãy cho bà cụ ít thời gian, để bà trò chuyện với Gia Minh, được không?”
Cô nghĩ ngợi một phút rồi mới lên tiếng: “Mai là đưa về hả?”
“Mai là về.”
“Được.” Cô đáp lời, lại dựa vào lòng anh. Nằm sát bên nhau như vậy khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cũng rất an lòng. Chốc lát sau đã nghe thấy Cố Hoài Việt cười cười, cô nghiêng đầu qua hỏi: “Anh cười gì?”
“Anh nhớ ra một câu nói của Phó Sư trưởng Kiều.”
“Câu gì?” Cô hỏi, dứt lời liền thấy hối hận, cảm giác đó chắc chắn không phải một lời tốt lành.
“Phó Sư trưởng Kiều nói, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, thế mà chúng
mình lại lãng phí ngàn vàng để đi thảo luận vấn đề thế này.”
Nghiêm Chân im bặt, định nghiêng đầu quay đi, lại bị anh giữ chặt lấy eo: “Mai anh đi rồi đấy.”
“Em biết rồi, biết rồi!” Nghiêm Chân bực bội kêu lên.
Cố Hoài Việt không tức giận, chỉ ôm cô mỗi lúc một chặt hơn, đầu đã gần
chạm vào trán cô, “Thế nên đêm nay phải làm sao cho khó quên một chút.”
Dứt lời, bờ môi anh đã ép xuống. Đợi đến lúc người nào kia kịp hoàn hồn, cũng chỉ biết thầm oán trong lòng mức độ xảo quyệt của anh thôi!
Sau một đêm triền miên, sáng sớm hôm sau, Cố Hoài Việt cùng Nghiêm Chân đi
đón cậu bé về nhà. Chiếc xe đi thẳng tới bên ngoài nhà họ Lâm, Nghiêm
Chân vừa tháo dây an toàn, ngẩng đầu nhìn đã thấy ngay một đứa trẻ đang
đứng dựa người trước cổng nhà, ngẩn người một thoáng, vội vàng xuống xe.
Cậu bé Cố Gia Minh mặt mày nhăn nhó nhìn cô giáo Nghiêm đang bước về phía
mình, vốn định giữ thái độ nghiêm khắc để phê bình cô mấy câu, nhưng còn chưa lầu bầu ra miệng đã bị Nghiêm Chân ôm chặt lấy, vòng tay ấm áp
khiến tiểu Tư lệnh đem hết những điều oán trách dồn nén lại.
“Lạnh không con, sao lại đợi ở đây?” Nghiêm Chân đưa tay lên kéo thấp chiếc mũ của cậu bé xuống.
Cậu bé nhìn thủ trưởng đang thong thả đi về phía mình, lầu bầu đáp: “Cô ơi chán cô quá cơ, con còn định cho cô một bất ngờ đấy.”
Tối đó lúc Nghiêm Chân đến nhà họ Lâm giao bản kế hoạch, cậu bé ở nhà chơi
điện tử một mình, thì thủ trưởng gọi điện nói hôm sau sẽ về nhà một
chuyến, hiển nhiên là cậu bé vui mừng khôn xiết, nóng lòng đợi cô giáo
Nghiêm về để báo tin vui này cho cô. Ai dè đợi đến lúc cậu ngủ gà gật
rồi mà cô giáo Nghiêm vẫn chưa về. Cậu bé đổi ý, quyết định không nói
cho cô biết nữa, để cô được bất ngờ. Ai biết được, hai người họ lại
chung tay hợp sức tặng cho cậu một “bất ngờ”, là đưa sang nhà bà ngoại.
Đối mặt với màn “lên án” của cậu bé, cô giáo Nghiêm cúi đầu. Cố Hoài Việt
bước lại gần, khẽ nâng chiếc mũ của cậu, cậu bé theo đó cũng ngẩng đầu
lên. Một đôi mắt dán chặt vào anh đưa qua đưa lại. Mới một, hai tháng
thôi, khuôn mặt nhỏ bé của cậu chàng đã bầu bĩnh lên rồi, Cố Hoài Việt
không nhịn được đưa tay ra nhéo má, chọc cho cậu nhóc tức tối.
Nghiêm Chân giải cứu gương mặt bầu bĩnh của cậu bé ra khỏi bàn tay Cố Hoài
Việt, ôm cậu hỏi: “Gia Minh, tối qua có bị mắng không con?”
Cậu
bé đảo mắt nhìn cô, còn chưa lên tiếng, sau lưng đã truyền tới một giọng nam trầm khàn: “Hừm, vẫn cứ nghịch ngợm thế, ai mà mắng được con nhà
anh chị?”
Cố Hoài Việt đứng nghiêm, đưa tay làm động tác chào với người vừa đột ngột xuất hiện ở cửa.
Người đến là ông cụ nhà họ Lâm – Lâm Trọng Bác.
Nghiêm Chân cũng bối rối đứng thẳng dậy, nhìn về phía ông Lâm Trọng Bác đang
khoác chiếc áo măng-tô quân đội trên người, nhận lấy cặp sách của cậu bé từ tay ông. Ông Lâm Trọng Bác đưa tay tỏ ý bảo hai người cứ thoải mái,
ông cúi người xuống nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cậu bé.
Cậu bé Cố Gia Minh là đứa trẻ thông minh biết bao, đáng yêu biết bao, chớp
chớp đôi mắt, toét miệng ra cười, làm cho gương mặt luôn nghiêm nghị của ông Lâm Trọng Bác cũng phải lộ ra ý cười hiền hòa, ông cụng đầu vào
trán cậu bé, xoa xoa đầu cậu rồi đứng thẳng người nhìn sang Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân: “Đưa nó về đi, không thì suốt ngày cu cậu cứ lải nhải
mãi.”
Cố Hoài Việt gật đầu. Cậu bé thoắt cái liền vụt tới bên
Nghiêm Chân, nắm chặt vạt áo cô. Nghiêm Chân có phần ngại ngùng, nhưng
vẫn ôm chặt lấy vai cậu.
Cảnh tượng trước mặt làm ông Lâm Trọng
Bác bật cười, ông nhìn Cố Hoài Việt: “Đi mau đi, nghe nói con cũng không có nhiều thời gian, lúc nào ở bên nhau được thì tranh thủ đi.”
Nghiêm Chân dỗ dành cậu nhóc ổn thỏa, cắn cắn môi nói: “Bác Lâm, cháu muốn gặp giáo sư Tống ạ.” Thấy ông Lâm Trọng Bác nhìn về phía mình, cô nhân lúc
sĩ khí lên cao dứt khoát nói liền một mạch, “Hôm qua, cháu cũng không
đúng, cháu muốn trực tiếp nhận lỗi với cô.”
Cô nói rất thành
khẩn, không ngờ ông Lâm Trọng Bác hừ một tiếng, cất giọng không vừa
lòng: “Chị nhắc tôi mới nhớ, hôm qua bà nhà tôi bị chị làm cho tức đến
phát ốm rồi đấy.”
Nghiêm Chân sững sờ trước tốc độ trở mặt của
ông, Cố Hoài Việt cũng không sao lý giải được, khẽ nhíu mày. Thấy ba
người đã bị dọa cho đờ đẫn, ông Lâm Trọng Bác thư thái nở nụ cười,
“Thôi, không dọa mấy đứa nữa, bà cụ vẫn còn đang ngủ trên lầu. Tối qua
về đã thấy sắc mặt bà ấy bất thường, chui vào phòng Kha Kha không chịu
ra, đợi đến lúc Gia Minh đến lại ôm lấy thằng bé khóc lóc thảm thiết.
Làm cho cả nhà sợ hết hồn, đến tận ba giờ sáng mới ngủ yên được.”
Nghiêm Chân nghe vậy áy náy vô cùng. Cố Hoài Việt biết được tâm trạng của cô,
ôm lấy vai cô an ủi. Ông Lâm Trọng Bác nhìn hành động thân mật chẳng
chút e dè của hai người, trong lòng thở dài não nuột. Kha Kha cũng đã
từng có được cơ hội hạnh phúc như thế, đáng tiếc làm sao. Nhớ tới đứa
con gái mất sớm của mình, ông Lâm Trọng Bác chợt thấy buồn lòng. Ông
phất tay, thong thả bước dạo về phía sau.
Cánh cổng trước mặt
đóng lại, Cố Hoài Việt nghiêng đầu nhìn hai người một cao một thấp bên
cạnh. Cậu bé Cố Gia Minh bị anh nhìn đến mức khó chịu phải dụi sát vào
Nghiêm Chân, không có tật mà cũng giật mình. Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân nhìn nhau, bật cười, cúi xuống một tay nhấc bổng cậu bé lên. Cậu bé níu chặt vai anh: “Làm gì ạ?”