Đèn tín hiệu giao thông chuyển màu đỏ rất đúng lúc, nó vừa vặn làm cho
Vương Thanh phải dừng xe lại, cũng vừa vặn làm cho cậu không còn có việc gì để làm nhưng lại chẳng thể lên tiếng hay là nhìn sang bên phía Phùng Kiến Vũ. Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, chỉ có duy nhất tiếng
hít thở khe khẽ của hai người, Vương Thanh bây giờ thật sự muốn nghe
thấy tiếng sủa của Mật Mật, nhưng đợi mãi cũng không thấy con chó lớn
kia có động tĩnh gì cả.
Phùng Kiến Vũ đột nhiên lặp lại lời nói kia:
“Tôi thích người giống như cậu vậy đó”
Đầu ngón tay của Vương Thanh khẽ siết chặt trên vô lăng, tâm trạng hiện
tại vô cùng phức tạp, thật chỉ muốn ngay lúc này đây mở ra cánh cửa xe
bên cạnh để chạy đi, không muốn đối diện với Phùng Kiến Vũ thêm một giây phút nào nữa. Vương Thanh hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn Phùng Kiến Vũ định lên tiếng, nhưng miệng mới chỉ kịp mở ra còn chưa phát ra
bất cứ một âm thanh nào cả thì đã bị tiếng cười lớn của Phùng Kiến Vũ
cắt đứt:
“Ha ha, cậu nghiêm túc cái gì chứ hả?”
Tâm trạng của Vương Thanh bây giờ có thể so sánh giống như là từ trên
tòa nhà cao tầng ngã xuống đất, không rõ bởi vì sao cậu lại thất vọng,
chỉ rõ một điều là cậu đang tức giận, tức giận vì Phùng Kiến Vũ cái con
người này luôn luôn không bao giờ nghiêm túc cả:
“Phùng Kiến Vũ, tôi nói cho cậu biết tôi ghét nhất là người nào mang tôi ra làm trò đùa!”
Đèn giao thông chuyển xanh, Vương Thanh mạnh mẽ nhấn chân ga phóng đi.
Phùng Kiến Vũ thật sự không có đùa, vừa mới rồi anh chính là nhịn không
được mà phát ra lời kia, nhưng khi thấy bộ dạng hoảng sợ đến nói không
ra lời của Vương Thanh, anh liền luống cuống mới giả bộ làm như mình chỉ đùa mà thôi, đến cuối cùng không ngờ rằng lại làm cho bóng tròn nhà
mình tức giận rồi:
“Thanh Nhi, cậu sao thế?”
Vương Thanh không nói, hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, bàn tay gắt gao nắm chặt lấy vô lăng. Phùng Kiến Vũ ho nhẹ một tiếng cố gắng làm
như không có chuyện gì xảy ra cười cười khẽ gọi:
“Thanh Nhi…”
Vương Thanh đột nhiên bạo phát ở ngay trong xe:
“Cậu lúc nào cũng vậy, cậu so với lúc nhỏ căn bản không có sự thay đổi
gì cả, cậu cảm thấy mang người khác ra làm trò tiêu khiển rất thoải mái
hay sao, cậu lần sau có thể hay không cũng nghĩ đến cảm nhận của người
khác trước khi quyết định nói ra một lời gì đó có được không hả?”
Phùng Kiến Vũ giật mình, đây là lần đầu tiên anh thấy Vương Thanh tức
giận lớn tiếng như vậy, anh thật ra cũng không phải cố ý, những lời vừa
rồi anh nói đều là thật lòng hết, bởi vì sợ người này hoảng sợ rời khỏi
anh cho nên anh mới nói theo hướng khác mà thôi:
“Thanh Nhi… tôi cũng chỉ là muốn thoải mái một chút thôi mà”
Vương Thanh nghe thấy lời kia lại càng tức giận hơn:
“Cậu thoải mái nhưng tôi không thoải mái, cậu làm ơn nghĩ đến người khác nữa có được hay không, cảm nhận của cậu so với cảm nhận của người khác
cũng đều quan trọng như nhau đấy!”
Phùng Kiến Vũ im lặng ngồi ở bên ghế phụ, sau đó giống như đã suy nghĩ
rất lâu rồi mới quyết định mở miệng hỏi Vương Thanh một câu thế này:
“Cậu vì sao lại tức giận như thế?”
Vương Thanh giật mình, một câu hỏi này của Phùng Kiến Vũ liền làm cho
cậu phải thức tỉnh, cậu rốt cuộc vì sao lại phản ứng thái quá như vậy,
vẫn biết Phùng Kiến Vũ con người này luôn tùy ý cợt nhả, vẫn biết những
lời anh nói ra căn bản chỉ đúng sự thật một nửa, vẫn biết cậu không nên
quá mức để ý đến người này tránh cho khó chịu, thế mà chỉ một câu nói
đùa kia của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh cậu rốt cuộc vì sao lại tức giận
đến như vậy đây.
Phùng Kiến Vũ không thấy Vương Thanh trả lời thì khẽ thở dài trầm giọng:
“Được rồi nếu như cậu không thích đùa vậy thì sau này tôi sẽ không chọc
cậu nữa, sau này những lời tôi nói ra với cậu đều là thật, thế có được
hay chưa?”
Vương Thanh nhíu mày:
“Những chuyện của cậu tôi không có hứng thú, cho nên tôi không muốn nghe cậu nói chuyện gì với tôi cả”
Phùng Kiến Vũ thật sự rất đau lòng, anh hết lần này đến lần khác bị
Vương Thanh lạnh nhạt như vậy, hiện tại còn nói không muốn quan tâm anh, còn có không muốn cùng anh nói chuyện:
“Tôi từ sau sẽ suy nghĩ trước khi nói chuyện, sẽ quan tâm đến cảm nhận
của cậu đối với mỗi lời nói tôi chuẩn bị nói ra, nếu như cậu không thích tôi nói điều gì đó thì tôi sẽ không nói điều đó, nhưng mà vì sao cậu
lại không muốn nói chuyện với tôi chứ?”
Vương Thanh không suy nghĩ nhiều đáp:
“Chẳng tại sao cả, tôi không thích thì chính là không thích, cậu không cảm thấy mình rất phiền phức hay sao?”
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh, nhưng ánh mắt của người nọ không một giây phút nào nhìn anh cả:
“Tôi có chỗ nào phiền phức? Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu nhiều một
chút, cậu vì sao lại không thích tôi như vậy, có phải là do chuyện lúc
nhỏ hay không?”
Vương Thanh lớn tiếng:
“Đúng thì đã sao? Đúng vậy đó, bởi vì cậu lúc nhỏ đối xử với tôi không
tốt cho nên bây giờ lớn lên tôi mới ghét cậu như vậy, như vậy có gì là
quá đáng hay sao, có qua thì có lại mà thôi!”
Phùng Kiến Vũ sớm đã biết bởi vì chuyện lúc nhỏ cho nên Vương Thanh mới
luôn khó chịu với anh, nhưng anh không ngờ chính miệng Vương Thanh lại
phát ra những lời kia, khiến cho trái tim của anh trong một giây phút
nào đó giống như ngừng đập. Người ta nói lời nói có thể giết chết một
sinh mạng, một lời nói kia của Vương Thanh chẳng khác nào muốn lấy đi
sinh mạng của anh cả. Phùng Kiến Vũ im lặng không nói chuyện, Vương
Thanh cũng kể từ đó không lên tiếng, hai người không dám nhìn đối phương nữa.
Vương Thanh hiện tại có điểm chột dạ, cậu không nghĩ mình lại có thể
mang những lời nói kia phát ra khỏi miệng, sau khi nói xong rồi mới âm
thầm cảm thấy hối hận. Phùng Kiến Vũ hiện tại lại không nói chuyện, có
phải hay không thật sự bị lời nói kia của cậu làm cho tâm trạng không
vui.
Xe rất nhanh dừng lại ở sân bay, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng vòng xuống
phía dưới mở cửa xe cho Mật Mật. Vương Thanh bước về phía sau mang hành
lý của mình từ trong cốp xe lấy ra rồi một mình đi thẳng vào sân bay.
Phùng Kiến Vũ làm thủ tục gửi đồ cùng Mật Mật phải mất một khoảng thời
gian cho nên khi máy bay chuẩn bị cất cánh Vương Thanh sớm đã lên hàng
ghế của mình ngồi vào đó trước. Phùng Kiến Vũ ba phút sau mới bước chân
lên máy bay, bởi vì Phùng Kiến Vũ cố tình đặt hai ghế gần nhau cho nên
lúc này chiếc ghế bên cạnh Vương Thanh vẫn còn để trống.
Chỗ ngồi của Phùng Kiến Vũ là một chỗ ngồi ngay sát cửa sổ, bên tay phải chính là chỗ ngồi của Vương Thanh. Lúc Phùng Kiến Vũ bước vào bên trong đầu gối còn lướt qua chân của ai đó, người nọ ngay lập tức thu chân lại một chút, ánh mắt né tránh nhìn sang hướng khác. Hai người bọn họ ngồi được một lúc cuối cùng cũng có tiếng thông báo vang vọng ở loa lớn nhắc nhở mọi người kiểm tra lại mọi thứ để chuẩn bị bay.
Máy bay cất cánh Vương Thanh lập tức nhắm mắt lại không nói chuyện,
Phùng Kiến Vũ ngồi ở bên cạnh khó xử muốn nói lại thôi, kết quả cũng
giống như người bên cạnh nhắm mắt trong suốt cả quá trình bay. Vương
Thanh cảm giác mọi thứ xung quanh đều rơi vào khoảng lặng, cái cảm giác
này rất giống với cảm giác 15 năm về trước, khi đó Phùng Kiến Vũ hứa sẽ
quay trở lại đón cậu nhưng anh lại đi thẳng về nhà ngủ luôn, cảm giác ấy vô cùng khó chịu khiến cho người ta phải hoang mang bức bối. Vương
Thanh đột nhiên mở mắt ra quay sang nhìn hàng ghế bên cạnh trống không,
không có một ai cả, cậu giật mình ngồi thẳng dậy nhìn mọi thứ xung quanh để tìm kiếm xem Phùng Kiến Vũ rốt cuộc đã đi đâu rồi. Một tiếp viên
hàng không thấy Vương Thanh giống như đang tìm cái gì đó liền tiến đến
hỏi thử:
“Xin hỏi anh gặp vấn đề gì hay sao?”
Vương Thanh ngẩng đầu lên tiếng hỏi cô gái đó:
“Người ngồi cạnh tôi…”
Vương Thanh còn chưa kịp nói xong thì phía sau đã có tiếng bước chân
trầm ổn tiến đến, cậu quay lại phía sau vừa vặn bắt gặp được ánh mắt của Phùng Kiến Vũ cũng đang nhìn mình, Vương Thanh hốt hoảng quay về phía
trước hướng tiếp viên hàng không kia nói:
“Làm phiền cô lấy giúp tôi một ly nước”
Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười gật đầu rồi rời đi, Vương Thanh tiếp
tục làm như không có chuyện gì xảy ra nhắm mắt lại tựa lưng vào thành
ghế phía sau. Phùng Kiến Vũ không nghe thấy lời Vương Thanh vừa mới rồi
cho nên không thể biết được người nào đó vì anh rời đi mà có điểm hốt
hoảng muốn tìm kiếm. Phùng Kiến Vũ ngồi lại vào ghế của mình định lên
tiếng nói cái gì đó thì nữ tiếp viên hàng không lại đúng lúc mang ly
nước ra đưa cho Vương Thanh, thế là lời nói của Phùng Kiến Vũ cứ như vậy mà trôi xuống cổ họng.
Suốt cả một quá trình bay hai người không hề nói với nhau câu nào cả,
cho đến khi xuống sân bay rồi cũng đều im lặng như vậy, mãi cho đến khi
bước vào khách sạn làm thủ tục nhận phòng mới xảy ra một chút vấn đề
nhỏ. Phùng Kiến Vũ sớm đã đặt phòng trước từ lúc còn ở Bắc Kinh, đương
nhiên là anh chỉ đặt duy nhất một phòng, không phải vì quan tâm đến giá
tiền của nó mà chính là vì quan tâm tới lợi ích của cá nhân, nếu như anh và Vương Thanh có thể ở chung một phòng như vậy không phải là khoảng
cách đã được rút ngắn lại hay sao.
Lúc Vương Thanh nhận được chìa khóa phòng liền trực tiếp hướng nữ nhân viên đứng ở quầy tiếp tân nói:
“Làm ơn lấy giúp tôi một phòng nữa”
Phùng Kiến Vũ nhanh chóng cầm lấy chiếc chìa khóa phòng kia rồi dắt theo Mật Mật rời đi. Vương Thanh ở bên dưới đợi nữ tiếp tân lấy chìa khóa,
trong lúc Phùng Kiến Vũ đã rời đi xa rồi cậu liên khẽ thở dài một hơi
không rõ ý tứ.
“Chìa khóa phòng của anh” Cô gái nọ mang chìa khóa phòng đưa cho Vương Thanh.
Vương Thanh tiếp nhận chìa khóa rồi gật đầu rời đi:
“Cám ơn”
Phùng Kiến Vũ không biết Vương Thanh ở phòng nào, nhìn đồng hồ đã điểm
11 giờ trưa rồi cho nên anh liền lấy điện thoại ra gọi cho Vương Thanh,
đầu dây phía bên kia một lúc sau mới bắt máy, vẫn là giọng nói mang theo tia lạnh lùng đó:
“Có chuyện gì?”
Phùng Kiến Vũ trầm mặc một lúc mới nói:
“Chúng ta xuống sảnh ăn cơm rồi cùng nhau làm việc”
Vương Thanh đáp ứng một tiếng rồi cúp máy luôn, Phùng Kiến Vũ ở bên này sầu não nhìn Mật Mật nói:
“Con nói xem, có phải so với con gái còn khó chiều hơn hay không?”
Thật ra Phùng Kiến Vũ từ trước đến nay chưa bao giờ phải dỗ dành con
gái, những cô gái xung quanh anh đều tự động tiến tới lấy lòng anh, điều này cũng là hiển nhiên dễ hiểu mà thôi, Phùng Kiến Vũ lớn lên vô cùng
đẹp trai nam tính, cộng thêm chức vụ hiện có trong quân đội, có cô gái
nào lại không muốn có được một người như anh đây.
Phùng Kiến Vũ mở cửa phòng đi về phía thang máy đứng đợi, phòng của
Phùng Kiến Vũ ở trên tầng 6, thang máy đang từ tầng 8 đi xuống, Phùng
Kiến Vũ không có việc gì làm liền đưa tay xoa đầu Mật Mật rồi lầm bầm
với nó:
“Thanh Nhi đó mà…”
Phùng Kiến Vũ còn chưa nói xong thang máy liền tự động mở ra, anh vừa
mới ngẩng đầu lên nhìn liền ngay lập tức bắt gặp Vương Thanh đang đứng
một mình ở giữa thang máy, Phùng Kiến Vũ giật mình mang lời nói định nói ra với Mật Mật nuốt vào trong cổ họng rồi do dự bước vào bên trong.
Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, chỉ có duy nhất tiếng hít thở
nặng nề của hai người, cuối cùng Phùng Kiến Vũ vẫn là người đầu tiên lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này:
“Một lát nữa chúng ta sẽ đi đến đồn cảnh sát ở gần đây để lấy một số thông tin cần thiết”
Vương Thanh vẫn một bộ dáng cao ngạo đứng nghiêm nghị nhìn thẳng về phía trước:
“Ừ!”
Phùng Kiến Vũ thở dài một hơi, Mật Mật giống như nhận ra được anh có
điểm khác lạ liền ngẩng đầu lên ư ư một tiếng, Phùng Kiến Vũ xụ mặt đưa
tay xoa xoa đầu Mật Mật một cái. Thang máy mở ra ở dưới sảnh lớn, Vương
Thanh bước ở phía trước, Phùng Kiến Vũ ở phía sau bước theo, người nào
đó đã ngồi an vị ở một chỗ rồi, Phùng Kiến Vũ trước là nhìn sắc mặt của
người ta một chút rồi mới kéo ghế ngồi ở phía đối diện. Nhân viên phục
vụ rất nhanh mang theo thực đơn đi tới, Phùng Kiến Vũ đẩy tờ thực đơn
kia về Vương Thanh nói:
“Cậu chọn trước đi”
Vương Thanh chỉ cúi đầu nhìn lướt qua tờ thực đơn kia không có cầm lên xem:
“Một vịt quay Bắc Kinh, thịt lợn chua ngọt, tôm luộc…” Nói rồi Vương
Thanh liền mang thực đơn đẩy về phía Phùng Kiến Vũ: “Cậu gọi đi”
Phùng Kiến Vũ cầm thực đơn lên nhìn một lượt phát hiện ra ba món Vương
Thanh gọi kia đều là món đầu tiên trong thực đơn này, Phùng Kiến Vũ khẽ
thở dài một tiếng nhất định là bóng tròn nhà anh đến nhìn thực đơn cũng
lười nhìn mà trực tiếp chọn ra ba món đầu luôn. Phùng Kiến Vũ nhìn chằm
chằm thực đơn một lúc vẫn chưa chọn được, phục vụ ở bên cạnh liền lên
tiếng gợi ý giúp:
“Anh muốn gọi canh gì, chỗ chúng tôi có canh sườn heo hạt sen rất được đấy”
Phùng Kiến Vũ gật đầu:
“Được, vậy một bát canh sườn heo hạt sen đi”
Phục vụ lại hỏi tiếp:
“Anh có muốn dùng rau gì hay không?”
Phùng Kiến Vũ đáp:
“Địa tam tiên đi, còn có cho tôi một phần bắp bò loại lớn để cho nó ăn” Phùng Kiến Vũ chỉ về phía Mật Mật.
Phục vụ bàn ngẩng đầu hỏi Phùng Kiến Vũ:
“Hai anh có muốn dùng nước gì hay không?”
Phùng Kiến Vũ nghĩ một hồi lát nữa anh cùng Vương Thanh phải làm nhiệm
vụ cho nên không thể sử dụng đồ uống có cồn được, chính vì thế liền trực tiếp tự mình quyết định:
“Nước khoáng đóng chai!”
Sau đó Phùng Kiến Vũ chợt nghĩ ra rằng Vương Thanh không thích anh lúc
nào cũng tự làm theo ý của mình liền nhanh chóng hướng bóng tròn nhà
mình hỏi ý kiến:
“Thanh Nhi, cậu muốn uống cái gì?”
Vương Thanh vẫn là một bộ dáng thản nhiên, không có quan tâm quá nhiều cho lắm:
“Nước khoáng đóng chai đi”
Phùng Kiến Vũ gật đầu vui vẻ trả lại thực đơn cho phục vụ, phục vụ vừa
rời đi không gian tiếp theo lại rơi vào trầm mặc, không ai có ý định mở
lời nói tiếp với nhau câu nào cả. Vương Thang ngồi ở một chỗ, qua lớp
kính trong suốt nhìn khung cảnh phía bên ngoài. Phùng Kiến Vũ ở một bên
nhìn chằm chằm Vương Thanh, trong lòng vô cùng buồn bực không biết mình
nên phải làm cách nào mới có thể được Vương Thanh để ý tới như lúc
trước.
Nếu như có thể quay trở về đoạn ký ức trước đây, Phùng Kiến Vũ anh nhất
định sẽ đối xử thật tốt với Vương Thanh, ngày nào cũng sẽ cùng Vương
Thanh đi học, là đi song song bên cạnh nhau chứ không phải là người đi
trước kẻ đi sau. Nếu như có thể trở về đoạn ký ức trước đây, Phùng Kiến
Vũ anh nhất định sẽ không ghét bỏ Vương Thanh, ngày ngày sẽ luôn cùng
cậu vui vẻ chơi đùa, anh sẽ không cần chơi với bất cứ người bạn nào
khác, anh chỉ cần có một mình Vương Thanh là đủ rồi. Nếu như đoạn ký ức
trước đây thật sự quay trở về, Phùng Kiến Vũ anh nhất định sẽ không để
mình phải rời xa Vương Thanh những 15 năm, để giờ đây khi hai người gặp
lại, thái độ của Vương Thanh đối với anh so với trước đây thật sự khác
xa nhau đến mức đau lòng. Đương nhiên trong thực tế sẽ chẳng có cái gì
gọi là nếu như như Phùng Kiến Vũ nói, nhưng vẫn có rất nhiều cách giải
quyết để bù đắp cái “nếu như” kia, mà Phùng Kiến Vũ anh nhất định sẽ
kiên trì theo đuổi đến cùng, đến khi nào bóng tròn nhà anh chịu tiếp
nhận anh mới thôi.