Quá nhiều trở ngại
cùng biến hóa dẫn đến nhiều việt vụn vặt, sau khi hai người về Trường
An, số lần gặp nhau cũng ít đến đáng thương, nếu không phải hôm nay Tông Đình chủ động đến đưa cơm, chỉ sợ cũng khó có cơ hội ở chung cùng nhau.
Trong Cam Lộ điện chỉ có hai người, đứng bên cạnh cửa sổ lớn có thể cảm
nhận được sự oi bức của trời chiều. Hương hoa đào trên áo của Tông Đình
vẫn như cũ, Lý Thuần Nhất vừa nhắm mắt khẽ ngửi, nhẹ nhàng nâng cánh tay nắm lấy cổ hắn, dán mặt vào mặt hắn cảm nhận nhiệt độ của làn da hắn- - khô ráo, quen thuộc đã lâu.
Thời gian khi thân mật cùng nhau không cần nhiều lời, nhiệt độ cơ thể
truyền cho nhau khi đó chính là lời an ủi tốt nhất. Từ lúc ấu thơ sợ hãi bất lực đến thời kì thiếu niên khốn đốn tự bế, lại cho tới bây giờ trải qua thân nhân lần lượt qua đời, phong vân biến hoá kỳ lạ, thế cục thay
đổi vô lường, sau khi tất cả bụi bặm lạc định òn có thể có một người
không đổi, đó chính là quà tặng khó có được nhất của đời người.
Giống như cây dây leo quấn giao sinh trưởng trước đây, dù cho từng bị
tách ra, cuối cùng vẫn là phải quay lại như cũ , cho dù cách trở thiên
sơn vạn thủy cũng không ảnh hưởng.
Tông Đình bỗng nhiên thu chặt hai tay, ôm chặt thân thể gầy yếu của nàng vào trong ngực. Nhiều năm trước hắn mạnh mẽ mở cánh của trái tim nàng,
sau đó lại có được nàng, không rời không bỏ. Cho dù là khi cha mẹ hắn
đột nhiên qua đời khiến hắn nản lòng thoái chí, hay là về sau khi hắn vì "Tàn phế" mà không gượng dậy nổi, nàng cũng chưa bao giờ rời bỏ.
Từ cửa sổ có một đám cỏ, sau đó là cây xương bồ tràn đầy sức sống xanh
mướt, là ánh nắng chiếu ấm áp trái tim, cũng là bàn tay duỗi ra trong
bóng đêm, đề phòng hắn sa vào con đường ánh sáng phía trước.
Bây giờ lại phải đi xa, lại phải phân cách, trong lòng chắc chắn khó mà
chấp nhận, nhưng thời cuộc đưa họ đẩy đến đây, bọn họ sẽ không thể chỉ
sống vì dục vọng cá nhân. Tông Đình ôm nàng được càng chặt, hôm nay rõ
ràng là cơ hội cuối cùng hắn có thể danh chính ngôn thuận ở lại ở chỗ,
tương lai sẽ không còn ràng buộc trên danh nghĩa nữa, dường như bọn họ
tựa hồ đều quay về là "Người tự do ", đồng thời cũng sẽ càng khảo nghiệm sự trung thành cùng tâm ý của họ.
Nhân sinh tràn ngập biến hóa, nơi nào cũng là bắt đầu.
Tro bụi rơi xuống sẽ cháy lên một lần nữa, thế sự chưa tới lúc vĩnh viễn thực sự kết thúc. Đối Lý Thuần Nhất mà nói, nếu hiện tại tính là lúc sổ lồng, như thế hành trình của nàng vừa mới bắt đầu, con đường phải vẫn
còn rất dài.
Ánh sáng chậm rãi biến mất, màn đêm cũng dần đến. Từ cửa sổ đến trên
giường êm ái, hai người một tấc cũng không rời, nụ hôn là sự cố gắng áp
chế nỗi nhớ cùng sự luyến tiếc. Thời gian có thể dựa sát vào nhau ngắn
ngủi như vậy, mỗi một hơi thở đều mang khát vọng nắm giữ trân trọng.
Tông Đình lấy thân mình đè lên nàng ở trên giường, đầu ngón tay nóng
bỏng đè lên đôi môi nàng đang cắn chặt "Đừng cố gắng chịu đựng."
Tới nay nàng vẫn luôn có thói quen nhẫn nại, cho dù là chuyện trên
giường. Lúc đó, trước giờ nàng cũng không bao giờ rên một tiếng. Lúc này nàng bỗng nhiên buông lỏng, ngửa đầu thở dốc như thiếu dưỡng khí, mơ hồ nghe được Tông Đình nói: "Có thể nhẫn nại đối với Đế vương mà nói là
một chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu, Điện hạ không cần chỉ một mặt
nhẫn nại."
Có thể chịu đựng mà không yếu đuối, là kỳ vọng của hạ thần như hắn. Hắn
kỳ vọng nàng có thể lúc nào cũng yhuận lợi thích ứng chuyển biến vai
trò, bỏ qua những gánh nặng trách nhiệm và con đường tương lai…
Thời cuộc cần sự kiên trì và tranh thủ của nàng, cuối cùng đẩy nàng lên
vị trí này, trọng trách cũng từ đó mà hạ xuống đôi vai nàng. Từ giờ khắc này, mỗi một sự kiện nàng làm, mỗi lời nói đều cần suy nghĩ tường tận.
Những khuyết điểm mà người bình thường có lẽ chỉ là ảnh hưởng tới bản
thân, nhưng mà với Đế vương, khuyết điểm lại có khả năng ảnh hưởng cả
quốc gia, càng khó vãn hồi.
Cả đời Đế vương không có cách nào quay đầu, hối hận cũng vô dụng, cần
phải có trách nhiệm và cảm giác nguy cơ mạnh mẽ hơn. Tông Đình cũng
không hề nghi ngờ nàng khuyết thiếu những thứ này, nhưng hắn ôm nàng vào trong ngực, khi cúi đầu hôn nàng, lại bỗng nhiên ý thức được một sự
thực không thể tranh cãi - - cho đến suốt cuộc đời, nàng chỉ có thể bị
vây khốn ở chỗ này.
Vì Đại Chu, vì dân chúng, vì lịch sử ... Vây khốn ở Trường An, vây khốn trong cung thành như nhà lao này.
Hắn hoảng loạn hết sức, bỗng nhiên nàng ngược lại đè hắn ở dưới thân
thể, ánh mắt nhạy cảm bắt được một tia mê mang trên mặt hắn, đồng thời
vươn tay ra vuốt tóc dài của hắn, giống như đã