Cả người Tông Như Lai bị người ta ôm lấy, hắn không còn chút sức lực nào để nâng mí mắt,
mơ hồ trong tầm mắt là mặt của Tông Đình. Hắn muốn há mồm nói mấy câu,
lại chỉ phát ra mấy tiếng hít thở nặng nề mệt nhọc, cuối cùng tay dò vào trong tay áo ma sa một lát, móc ra một tờ giấy cùng một miếng ngư phù,
giống như hoàn thành mọi sự được phó thác mà giao cho Tông Đình, mí mắt
liền đột ngột nhắm lại.
Lúc này triều thần đều lục tục nhận được
tin tức hoàng phu chầu trời, nhưng bọn họ cũng không biết, chờ đợi bọn
họ không chỉ là tang lễ của hoàng phu mà còn có sự thay đổi ngôi vị đế
vương.
Nữ hoàng chết bất đắc kỳ tử, mặc dù Lý Thừa Phong cũng lấy làm kinh hãi, nhưng ngay đêm đó nàng ta lập tức khống chế cục diện
trong cung, cả đám phụ tá ở Đông cung cũng mỗi người mỗi vị trí và cương vị riêng, nghiễm nhiên tạo ra một bộ muốn thay mặt nhóm triều thần cũ.
Sáng sớm, đàm người Tông Chính khanh cùng Lễ Bộ Thượng Thư tiến vào Chính Sự đường, thấy thái nữ là nhân vật chủ trì tang lễ của hoàng phu, còn
tưởng rằng thân thể nữ hoàng lại ốm đau, cho nên mới chuyển giao quyền
lực thì Lễ Bộ Thượng Thư hỏi "Chuyện này bệ hạ có gì muốn định đoạt?"
Lúc này Lý Thừa Phong mới như thực mà tương cáo: "Bệ hạ bi thống quá độ, tối hôm qua cũng chầu trời rồi."
Mấy người Tông Chính các nhất
thời giật mình nhảy một cái, chuyện lớn như vậy mà Lý Thừa Phong có thể tâm bình khí hòa nói ra, vả lại nữ hoàng —— thật sự cứ thế mà chết đi
sao? Cả đám người ra sức hạ bệ nữ hoàng mấy chục năm, vẫn còn tưởng rằng bà ta còn có thể gánh vác thêm vài ba năm, thế mà người cũng chỉ vì như thế mà qua đời sao? Mấy người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không dám
lên tiếng, Lý Thừa Phong híp con mắt nói: "Nên soạn sớ truy điệu, sớ
thụy hiệu, còn có Thụy hào của bệ hạ ra sao, cũng giao cho chư vị chuẩn
bị."
Nàng ta nói xong chợt nhắm lại mắt, giống như bận rộn một
đêm đã hết sức mệt mỏi, thậm chí dưới mắt còn hiện rõ một quầng màu xanh đen. Một tiếng giao phó này bức mấy đại thần vào hẹp trong ngõ, quả
thật là tiến lùi đều khó.
Chuyện mai táng hoàng phu mai táng vốn
xưa nay chưa từng có, đã không thể chiếu theo lễ tang thông thường rồi.
Lần này Đế Vương cũng cùng nhau chết rồi, hai chuyện đại sự của hai
người cùng dồn vào một lúc khiến những đại thần phụ trách nghi điển này
cũng luống cuống tay chân, huống chi, ở nơi này còn có đại điển đăng cơ
của tân hoàng còn phải chuẩn bị, bỗng nhiên trước mặt Tông Chính Khanh
tối sầm, giống như cơn ác mộng lúc trước toàn bộ thành thật, nhưng không phải Thái Thường Khanh âm thầm bấm ông ta một cái, chỉ sợ ông ta cũng
chỉ biết đứng ngây ra ở đó.
Trong cung một chút gió thoảng cũng
không có, trong lòng mọi người lại phập phồng không biết phải như thế
nào mới đúng. Đa số quan viên vẫn không biết nữ hoàng đã bỏ ra bọn họ đi xa, dân chúng lại càng không hiểu được sắp có sóng to gió lớn đến, cũ
mới luân phiên đã lặng lẽ kết thúc.
Lý Thừa Phong thấy mấy người
này không lên tiếng, chỉ nói: "Những việc như xuất lâm (phúng viếng),
liệm, hạ táng đều có thể hợp lại cùng làm, còn chi tiết thế nào thì do
chư Khanh thương lượng thỏa đáng rồi cho ta xem." Dứt lời lại ủy nhiệm
Tông Chính Khanh lo việc tang ma sứ, Lễ Bộ Thượng Thư làm lễ nghi sứ,
Thái Thường Tự Khanh lo các loại nghi thức khác, dáng vẻ hoàn toàn tựa
như một Đế Vương mới.
Nàng ta nói xong đứng dậy muốn đi, Lễ Bộ
Thượng Thư đột nhiên mở miệng, hỏi "Nước không thể một ngày không có
vua, Điện hạ ra lệnh cho Thiên Thai Tư lựa chọn, mau chóng lên ngôi mới
đúng."
Những lời này ông ta đã nói đến điểm quan trọng nhất, cũng là nói trúng ngay vào tâm khảm Lý Thừa Phong. Lúc này Tông Chính Khanh
mới hơi khinh thường liếc mắt nhìn Lễ Bộ Thượng Thư, cũng không phụ họa, chỉ nghe Lý Thừa Phong nói: "Khanh nói có lý, cứ làm như vậy thôi."
Lúc này Tông Chính Khanh mới đứng ra nói: "Tang lễ của Đế hậu có nhiều chi
tiết còn hạn chế, khắp nơi cũng cần có người quyết định, Điện hạ quốc vụ quấn thân sợ rằng không cách nào quan tâm tận tình, chẳng biết có thể
để Ngô Vương trông coi phần nào?"
Lý Thừa Phong nghe vậy, ánh
nhìn sắc bén quét qua: "Ngô Vương đau thương quá độ khiến thân thể ốm
đau, nàng có thể làm cái gì?" Trong lời nói của nàng ta hoàn toàn phủ
nhận người tên Lý Thuần Nhất, lạnh lùng cự tuyệt đề nghị này của Tông
Chính Khanh.
Trong lòng Tông Chính Khanh không biết mối ngại về
an nguy của Lý Thuần Nhất, đang muốn lại nói thêm đôi câu, lúc này bên
ngoài lại có thứ bộc báo cáo: "Tông tướng công đến!"
Lý Thừa
Phong bỗng chốc nhíu mày, mấy người trong nội đường nín thở chờ, lại
không nghe được tiếng xe lăn chuyển động quen thuộc của ngày trước, chỉ
có tiếng bước chân nhẹ vô cùng lại hơi lộ sự dồn dập. Tiếng bước chân
kia dừng lại ở ngoài cửa, hình như cởi giày, tiếp theo mới để thứ bộc
dời cửa, nhưng cũng không nóng nảy bước qua cửa đi vào.
Ánh ban
mai không quá chói mắt vượt lên trước thong thả chiếu rọi sảnh đường,
mọi người ngước mắt nhìn, chỉ thấy Tông Đình đứng yên tại cửa ra vào,
nghe được hắn mở miệng nói: "Không biết Điện hạ ở đây, thần tùy tiện đến như vậy đã quá đường đột rồi." Dứt lời chỉ cúi đầu vái chào.
Lý
Thừa Phong quan sát hắn từ đầu đến chân một phen, ánh mắt càng ngày càng lạnh lão, cảm giác chán ghét do bị lừa gạt trêu cợt trong nháy mắt dâng lên tới cực điểm, ngôn ngữ cũng hết sức cay nghiệt: "Hai chân Tông
tướng công không phải là tàn phế sao?"
"Tàn phế thì làm thế nào
đuổi phản tặc bình định Thổ Phiền được? Bệ hạ đã tha thiết dặn dò thần
rằng, chỉ sợ trời xanh cũng xem không được, liền lệnh thần bảo hộ thần
dược ở Lũng Tây, vì sao Điện hạ thấy vậy mà lại thất vọng? Chẳng lẽ thần tàn phế thì Điện hạ mới vừa lòng ư?" Giọng nói của hắn ôn hòa, khí thế
lại không mảy may thua kém Lý Thừa Phong.
Nhóm người bên trong đã nghe ra được ám đấu bên trong, lại không dám lên tiếng, chỉ có Thái
Thường Khanh tỏ vẻ như đang được xem kịch vui, cũng nói: "Tông tướng
công trở về thật đúng lúc, trước mắt trong triều ngoài triều đều có đại
sự, nhất là lúc này không đủ nhân công, Trung Thư Tỉnh cũng rất cần ngài tới chủ trì đấy."
Hắn làm bộ như chẳng hay biết gì: "Mỗ mới vừa chạy về Trường An còn chưa nhận được bất cứ tin tức gì, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tông Chính Khanh không đợi Lý Thừa Phong trả lời, đã lộ vẻ mặt buồn bã cướp
lời nói: "Bệ hạ, Chủ Phụ, tối hôm qua đều quy thiên cả rồi."
Tông Đình bỗng chốc giận tái mặt, lộ ra vẻ mặt không thể tin: "Làm sao có thể, mỗ còn có việc gấp cần bẩm báo bệ hạ ——"
"Còn bẩm báo cái gì, bệ hạ cũng không thể nghe được nữa. . . . . ." Trên mặt Tông Chính Khanh càng lộ vẻ bi thống, giống như từ người thân vừa mất,
ông ta cũng muốn tự vẫn đi theo. Thiếu chút nữa là ông ta khóc lên, bên
kia Thái Thường Khanh lại âm thầm bấm ông ta một cái, lúc này ông ta mới kiềm chế cảm xúc: "Việc gấp gì đấy của ngài sợ rằng chỉ có thể nói với
Điện hạ."
Tông Đình mím môi, nhìn về phía Lý Thừa Phong, cuối
cùng theo lời Tông Chính Khanh mà đáp: "Cũng đành phải như thế. Lần này
thần trở lại, một là vì biên sự của bọn Thổ Phiền ở Lũng Tây, hai là vì
bàn giao sự vụ Trung Thư Tỉnh." Lúc này trước mặt cả đám người, hắn
trực tiếp sắp sửa bẩm báo cho sự vụ trọng yếu nữ hoàng lại phải bẩm báo
cho Lý Thừa Phong, giống như đã hiểu Lý Thừa Phong là người có tư cách
kế nhiệm!
Trong gian nhà chính mấy người vừa nghe xong, suy nghĩ
của tất cả đều có biến chuyển, Tông Đình thật sự đứng về một phía hay là giả vờ quy đầu? Hắn nói "bàn giao sự vụ Trung Thư Tỉnh" là có ý gì? !
Mọi người không hiểu gì cả sững sờ tại chỗ, căn bản không có ý thức được
muốn ra nhà chính. Lý Thừa Phong cũng không hiểu lời Tông Đình nói là
thế nào, hơi nhíu mày mà hỏi: "Lời ấy của tướng công là có ý gì?"
"Lúc trước thần phụng ý chỉ của bệ hạ đi Quan Lũng bình loạn trước, trải qua chuyện này, càng cảm thấy Thổ Phiền đối với ta biên cương quả là lòng
muôn dạ thú. Lần này Lũng Tây gặp nội loạn suýt nữa mất đi quốc thổ, đây lại là tuyến đường vãn lai trọng yếu, con đường này tuyệt không thể
đoạn, Lũng Tây cũng không thể lại nổi loạn nữa. Nhưng nội loạn khiến Đại Đô Đốc Hoàn Đào bất hạnh lâm nạn, Quan Lũng hiện tại không có trụ cột,
chỉ sợ sẽ sống lại không yên ổn." Hắn ngừng lại một lúc: "Vì vậy lúc
trước thần có xin chỉ từ bệ hạ, từ chức Trung Thư Lệnh đi, chuyển về đảm đương cho Quan Lũng, cho nên trở lại bàn giao sự vụ Trung Thư Tỉnh,
cũng xin Điện hạ mau sớm an bài."
Nói tới đây mục đích của hắn mới sáng tỏ!
Luôn miệng nói muốn từ chức Trung Thư Lệnh, nhìn thì giống như đem quyền to
vứt tới một bên, nhưng thực tế lại là muốn danh chánh ngôn thuận hoàn
toàn nắm quân Quan Lũng ở trong tay!
Trong gian nhà chính mọi
người đều là sững sờ một chút, trong nháy mắt Lý Thừa Phong nổi giận lôi đình: "Hồ đồ! Sau khi nội loạn ở Quan Lũng bình ổn thì Bổn vương tự có
an bài, còn cần tướng công tự chủ trương sao?"
Tông Đình không
buông tha cho đống lửa nàng ta tự khơi lên, trực tiếp đặt câu hỏi: "Tự
có an bài? Lại không biết trong lòng Điện hạ an bài chuyện này từ khi
nào, chẳng lẽ còn sớm trù mưu trước cả bệ hạ sao?"
Lúc này mưu
chuyện riêng, lúc nữ hoàng còn sống chuyện ở Quan Lũng cũng chỉ có thể
do bà ta trông nom, làm sao đến phiên thái nữ Lý Thừa Phong. Lý Thừa
Phong nói ra lời ấy trước mặt mọi người, rõ ràng là tự nhận đi quá giới
hạn.
Trên mặt Tông Đình không biến sắc, lại nhìn chằm chằm Lý
Thừa Phong, lưu ý lửa giận của nàng ta, tùy thời chuẩn bị lại chọc giận
nàng ta lần nữa.
Lý Thừa Phong bởi vì đan dược trở nên bộc phát
dễ giận, lúc này nàng ta rõ ràng phát hiện mình muốn nổ tung ra. Muốn cố gắng áp chế, nhưng lửa giận trong lòng lại càng lan ra nhanh hơn, tay
của nàng ta hơi run rẩy, lại chỉ nghe được Tông Đình bình tĩnh đặt câu
hỏi: "Bỏ qua việc đi quá giới hạn không nói, thần cũng muốn thỉnh giáo
Điện hạ tính toán an bài thế nào? Tình hình Quan Lũng nhiều năm qua phức tạp, Điện hạ đã có lòng tin an bài nhân thủ trấn an thỏa đáng, bất quá
chúng thần muốn biết người thích hợp mà ngài chọn là ai."
"Chuyện này không tới phiên tướng công quan tâm."
"Thần thời khắc chỉ mong quốc thổ được trọn ven, không muốn nhìn Quan Lũng
lại hao tổn nhân lực, càng không muốn nhìn Điện hạ vô duyên vô cớ cho
người ta đi chịu chết." Hắn nghiêm mặt gằn từng chữ một: "Nếu Điện hạ đã không có cách nào nghĩ sâu tính kỹ, ở chỗ thần lại có một đạo chỉ ý
tránh cho Điện hạ lo lắng phiền toái."
Hắn đột nhiên nhắc tới "Chỉ ý" khiến mấy đại thần trong gian nhà chính giật mình nhảy một cái.
Nữ hoàng chết bất đắc kỳ tử, một câu di ngôn cũng không lưu lại, cả đám
đang tiếc nuối, kết quả Tông Đình lại đột nhiên tuyên bố muốn lấy di
chiếu ra!
Lúc này trên mặt Lý Thừa Phong đều lộ ra vẻ mặt khó tin!
Mấy đôi mắt cùng nhau tập trung vào Tông Đình, tay Tông Đình dò vào trong
tay áo, cũng không gấp gáp lấy ra, mà kêu Lễ Bộ Thượng Thư nói: "Xin Tào Thượng Thư làm chứng." Lễ Bộ Thượng Thư nghe vậy đi nhanh tới, đưa tay
duỗi ra, Tông Đình liền đem chỉ ý trong tay áo đưa tới.
Thượng
Thư Tỉnh là một trong những nha thự ngày thường tiếp xúc với "Ngự phê
chánh lệnh" thường xuyên nhất, đối với việc tra chỉ ý thật hay giả thì
ông ta đương nhiên có quyền lên tiếng nhất. Lễ Bộ Thượng Thư có chút
thấp thỏm mở quyển trục ra, nhanh chóng lướt qua một lần, cho đến khi
nhìn thấy ngự ấn kia, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi mấy lần.
Ở
trong ý chỉ nữ hoàng an bài Tông Đình tiếp nhận vị trí của Hoàn Đào, cai quản các châu huyện binh mã giáp giới ở Lũng Tây, trấn thủ kho lương
thực, xử lý chuyện ở phủ Lũng Tây! Ngoài ra, còn chuyển cả hai phủ Tây
Đô Hộ bên ngoài Ngọc Môn quan cho hắn. Đồng thời, lại bởi vì làm vương
phu chưởng lý chính vụ có nhiều hạn chế, thậm chí còn cho hắn được hòa
ly với Ngô Vương.
Nữ hoàng bệnh hồ đồ mới viết xuống chỉ ý này
sao? Ngự ấn này hoàn toàn không sai, chữ viết là của nội thị vẫn thường
cầm bút, không sai chút nào.
Lễ Bộ Thượng Thư cả kinh ngây người
tại chỗ, nắm quyển trục này mà lại chẳng thốt nổi chữ nào. Trên mặt Lý
Thừa Phong trong nháy mắt thoáng qua một tia không kiên nhẫn, đưa tay
liền đoạt lấy quyển trục, đọc xong trên mặt cũng chỉ có sự kinh hãi hiện lúc.
Nhưng trong nháy mắt khi nàng ta mới vừa đọc xong, Tông
Đình trên cao nhìn xuống nhanh chóng đoạt lại cuốn thánh chỉ này, nghiêm mặt nói: "Là bệ hạ an bài mỗ trở lại bàn giao sự vụ Trung Thư Tỉnh, tuy là di chiếu, nhưng vẫn có hiệu lực tuyệt đối, mong Điện hạ chớ làm ra
điều gì kháng chỉ." Đồng thời lại nói: "Chuyện hòa ly không phải là
chuyện một người có thể hoàn thành, thần trở về phủ cũng không thấy Ngô
Vương, nhưng nếu Ngô Vương bị giam trong cung, kính xin Điện hạ thả
nàng."