Chiếc bình nát bấy, tro cốt rơi vãi trên mặt đất. Đại điện yên tĩnh đến mức
dọa người. Lý Thuần Nhất cảm thấy tai mình ù cả đi, nàng không kịp phản
ứng, Lý Thừa Phong đã nắm lấy vạt áo của nàng. Ánh mắt của Thái nữ khiến bao người có mặt đều sợ hãi, tựa như muốn đâm thủng lục phủ ngũ tạng
của nàng.
Đi đường vốn đã mệt nhọc, Lý Thuần Nhất không còn tinh thần, chẳng muốn tranh cãi hay đánh nhau với nàng ta, chỉ có thể để mặc nàng ta cấu véo mình.
Hơi thở đột nhiên bị kiềm hãm, nàng nhắm
mặt lại trước cơn sóng lớn, tưởng như mình còn đang ở trong hồ nước bên
cung Thái Cực. Nhiều năm về trước, Lý Thừa Phong giữ chặt người không
biết bơi như nàng rồi lại buông ra, để mặc nàng quẫy đạp trong nước,
muốn nhìn nàng cầu xin tha thứ, nhưng nàng lại để mình bị chìm xuống dần dần, không hề la lên một tiếng.
Bây giờ, tình thế quả thật đổi
thay, đúng lúc Lý Thừa Phong muốn giơ chân đá nàng, Nữ hoàng chợt hô to
một tiếng “Dừng tay”, so với lúc trước vô cùng khác biệt.
Lý Thuần Nhất bị Lý Thừa Phong đẩy ngã xuống nền đất.
Nữ hoàng nhíu mày trong chốc lát, thậm chí quay đầu đi. Cuối cùng, bà ta
cố hết sức để kiềm chế cơn đau đầu sắp bộc phát, ánh mắt chuyển sang
hướng Lý Thừa Phong đang đứng, thấp giọng nói, “Con đánh nó thì có ích
gì?”
Lý Thừa Phong kiềm chế bản thân mình từ trong cơn giận,
nhưng lời nói của nàng ta vẫn rất bén nhọn, thậm chí còn không khống chế được do tác dụng của việc dùng đan dược, “Tại sao Bệ hạ lại phái nàng
ta đi? Nàng ta quyết nhớ kỹ thù xưa, người lại tưởng nàng ta thật lòng
muốn cứu giúp nạn dân thiên tai! Rốt cuộc vì sao Nguyên Tín lại chết?
Tro cốt này có phải của hắn hay không - -" Ánh mắt nàng ta chuyển hướng
sang phía Nữ hoàng, “Cho dù Bệ hạ không tra, nhi thần cũng sẽ tra cho rõ ràng.”
Nữ hoàng lạnh lùng nhìn Lý Thừa Phong. Lý Thuần Nhất vẫn ngồi trên mặt đất, không hề ngẩng đầu lên, chỉ cất tiếng nói, “Xin hỏi
tỷ tỷ, vì sao ta phải nhớ kỹ thù xưa? Ta nhớ kỹ cái gì, muốn báo thù gì? Chẳng lẽ giữa ta và Nguyên Đô đốc có thù riêng đến tận bây giờ sao?”
"Trận cầu trên sân - -" Lý Thừa Phong nhất thời nói ra, đôi mắt lóe lên cái nhìn sắc nhọn.
Trong chốc lát, ánh mắt Nữ hoàng càng lạnh như băng.
"Ý của tỷ tỷ là lần đó, trong trận cầu trên sân, sự cố xảy ra không phải
ngoài ý muộn, tất cả đều do Nguyên Đô đốc tính kế sao?” Lúc này, so với
Lý Thừa Phong, Lý Thuần Nhất đã mệt mỏi rồi, nhưng nàng vẫn bình tĩnh vô cùng, thậm chí còn biết rõ bản thân đang nói cái gì, nên làm gì.
"Ngươi câm miệng! Tất cả đều chỉ do một mình ngươi phỏng đoán, có thể thấy
ngươi chính là chủ mưu, ngay cả chuyện của Sơn Đông đều do ham muốn tham lam của riêng ngươi!”
Lý Thuần Nhất không phải kẻ ngốc, nàng
muốn nói nhưng lại chẳng nói gì. Tâm trạng của Lý Thừa Phong kém như
vậy, quả thực đã vượt qua dự tính của nàng, mà nàng lại có thể xác định
Lý Thừa Phong không biết chuyện Nguyên Tín đã bị bắt. Nếu đã vậy, tình
thế lại trở nên không nắm chắc, không phải là thời cơ tốt.
"Sổ
sách vốn được đưa về cung thành nguyên vẹn, lại có nhiều người ở Thượng
Thư tỉnh nhìn chằm chằm vào, một mình ta sao có thể làm giả được? Sổ
sách này đã sai ở đâu, tại sao lại sai, các vị Ngự sử sẽ trình lên rõ
ràng. Chuyện ở Sơn Đông là chuyện gì? Chuyện này rốt cuộc là sao? Trong
lòng tỷ tỷ sớm biết hết rồi, chẳng lẽ chỉ cần ta có lòng riêng liền có
thể làm giả hết cả ư?” Nàng dĩ nhiên không sợ bất kỳ ai điều tra, cũng
không e ngại mấy lời ngụy biện của Lý Thừa Phong, nàng tin Nữ hoàng hiểu rõ toàn bộ chuyện này.
Cho dù Nữ hoàng không hoàn toàn đứng về
phía nàng, nhưng trong trường hợp này, bà ta sẽ không vì giúp đỡ Lý Thừa Phong mà bức ép nàng.
Đúng lúc Lý Thừa Phong bị lời của nàng
làm cho không khống chế được bản thân, định mở miệng, Nữ hoàng đột nhiên cắt ngang, “Các ngươi câm miệng hết cho ta!”
Nữ hoàng vỗ bàn
một cái thật mạnh, gân xanh nổi rõ trên trán, xem ra bà ta đã phải cố
gắng hết sức để chịu đựng cơn đau đầu cứ bộc phát từng chút một. Ngoài
điện, tiếng ve kêu đầu hè vang lên, hình như có hai bên đang kêu, tiếng
cao tiếng thấp đua chen nhau, không bên nào chịu thua bên nào, khiến
người nghe tâm phiền ý loạn, có cảm giác tiết trời mùa hè hanh khô hơn
hẳn.
Trong điện, bầu không khí trở nên căng thẳng. Nữ hoàng nói
tiếp, “Các ngươi tranh giành như vậy thì còn ra thể thống gì? Trẫm sẽ
phái người điều tra chuyện ở Sơn Đông thật rõ ràng! Về việc Nguyên Tín
đã chết - -" Trong giây lát, bá quan văn võ đồng loạt nín thở để lắng
nghe, “Trẫm sẽ cho Đông cung một câu trả lời. Trước khi sự việc được
điều tra rõ ràng, Ấu Như cứ đợi ở trong phủ, không được phép đi tới nơi
nào. Đông cung lo hậu sự của Nguyên Tín cho thỏa đáng, đồng thời cũng
nên giải quyết tốt quan hệ với Nguyên gia, đừn để chuyện nhiễu loạn phát sinh trong thời điểm mấu chốt thế này.”
Bà ta lạnh lùng nói
xong, không đợi nội thị tới đỡ đã đứng thẳng người lên rồi rời đi. Sau
khi bước ra sau bức màn ở phía bên tay trái, nội thị vội vàng cúi chào,
bà ta liền phân phó, “Giao mật chỉ cho Hạ Lan Khâm, bảo hắn lập tức lên
đường tới Sơn Đông.”
"Dạ." Nội thị nhận lệnh, vội vàng rời đi.
Nữ hoàng vừa đến Thiên điện, còn định trở lại tẩm cung, một nội thị khác đã chạy nhanh tới để bẩm báo với bà ta, “Bệ hạ, Chủ phụ* nguy rồi!"
Nội thị này quả là người trong cung của Hoàng phu, sắc mặt hắn vô cùng nặng nề, tình huống có vẻ khác thường so với mọi ngày. Lửa giận trong lòng
Nữ hoàng chưa nguôi, bây giờ lại có một chậu dầu nóng tạt vào người, lục phủ ngũ tạng của bà ta tưởng như bị thiêu cháy thành tro cả rồi. Bà ta
nhíu mày lại, không nói một câu nào, quay đầu một cái rồi bỏ đi. Nội thị kia thấy vậy liền đuổi theo, đột ngột quỳ sụp xuống, “Bệ hạ, Bệ hạ tới
gặp ngài ấy một lát đi mà - - "
Nữ hoàng dừng bước, siết chặt bàn tay, cuối cùng hít một hơi thật sâu, đi về phía trước. Qua khỏi cửa,
ánh nắng chói gắt từ trên cao chiếu rọi xuống dưới, tiếng ve kêu mùa hè
vẫn không ngừng dây dưa, liên tục đuổi theo nhau. Bà ta vốn định bước về phía Tây, sau cùng lại ngập ngừng, quyết định trở về tẩm điện ở phía
Đông.
Nữ hoàng hành động quyết đoán như vậy, trận giằng co giữa
hai người trong điện cũng đồng thời kết thúc. Khuôn mặt Lý Thuần Nhất bị sưng lên do trúng hai bạt tai, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hướng tới
nàng. Nàng đứng dậy, thái độ không kiêu ngạo, không nịnh bợ, quay đầu,
liếc mắt về phía Lý Thừa Phong đang cố hết sức để kiềm chế cơn giận ở
phía sau.
Trời nóng quá, ánh sáng chói mắt, ngay cả màu xanh lam của bầu trời cũng trở nên giả dối làm sao, trong sáng mà không có một
tạp chất nào.
Gió thổi càng nóng hơn. Lá bốc thoát hơi nước mạnh mẽ, kênh rạch lại lâm vào tình trạng khô cạn, tiếng ve càng ầm ĩ hơn
trong tiết trời nóng nực, tựa như vội vàng muốn chuyển mùa, chào đón một mùa hè nóng bức của đất trời.
Nữ hoàng trở lại tẩm điện, cơn
đau đầu tiếp tục phát tác, nhưng bà ta lại không ngủ, ngược lại còn ngồi xuống trước bàn, ngồi yên một chỗ, tựa như không ai có thể gọi được bà
ta.
Mấy canh giờ lần lượt trôi qua, nội thị e dè bước tới để đổi trà, đổi thuốc, bà ta vẫn ngồi chết trân ở đấy, một sợi lông tơ cũng
không động đậy.
Qua giữa trưa, Lý Thuần Nhất đã về tới vương
phủ. Chấp sự Tống Trân chạy ba chân bốn cẳng tới trước. Không đợi hắn
hỏi, nàng đi thẳng vào trong phủ, chưa kịp thay y phục mà đã mệt tới mức ngã xuống chiếc giường êm ái, mềm mại.
Lý Thừa Phong trở lại
Đông cung, một mình yên lặng uống rượu. Chiêm sự Phủ và một vài triều
thần có đến đấy một vài lần, ngoài việc khuyên giải ra thì không nói gì
khác. Lúc nàng ta phiền tới mức muốn đuổi người đi, nội thị đã hối hả
chạy tới - khi ấy là giờ Mùi, tiết trời khô nóng vô cùng.
Nội thị quỳ ở ngoài cửa, bẩm báo, "Bệnh tình của Chủ phụ trở nên nguy kịch, xin Điện hạ mau tới điện Lập Chính.”
Lý Thừa Phong không còn kiên nhẫn, ném thẳng ly rượu ra ngoài, “Mới có một tháng mà bệnh tình đã nguy kịch đến sáu lần, đám Thái y các ngươi làm
việc kiểu gì vậy hả? Cứ báo mãi như vậy không thấy phiền à!” Nàng ta oán giận Hoàng phu khoanh tay đứng nhìn trước chuyện ở Sơn Đông, do đó mà
chẳng nề hà gì cả, cứ tự nhiên nói ra.
Chiêm sự Phủ và một vài triều thần kinh ngạc nhìn nàng ta, Tằng Chiêm sự liền nói, “Điện hạ uống say rồi!”
Ly rượu rơi vỡ, Lý Thừa Phong mới nhận ra bản thân mình lỡ lời, thu tay
lại mà run lẩy bẩy. Có như thế, nàng ta mới nhận ra mình đã không còn
khống chế được cảm xúc đáng sợ nữa rồi. Từ trước tới nay, Lý Thừa Phong
luôn cho rằng mình kiểm soát được sự ảnh hưởng của đan dược, nhưng đến
bây giờ, nàng ta mới thấy tác dụng mãnh liệt của nó.
Lý Thừa
Phong ngước mắt lên rồi lại buông tay bất lực, cuối cùng đành phải ngồi
xuống giường để giữ chút thể diện cuối cùng của mình.
Nàng ta không tới điện Lập Chính, cũng không uống rượu thêm nữa.
Bầu trời xanh lam dần chuyển sang màu đậm dần, hoàng hôn đẹp đẽ chầm chậm
buông xuống, gió đêm khẽ thổi vào chiếc chuông treo ở cung Thái Cực,
từng tiếng trong trẻo cất lên trong đêm thanh vắng.
Hoàng hôn ấm áp, người dân khắp thành Trường An lần lượt trở về nhà. Họ đi rất
nhanh, có người sớm đã ngồi bên chiếc bàn trong tiểu viện để ăn cơm tối; những con chó canh giữ nhà được chủ cho ăn no đủ, ve vẩy cái đuôi trong đêm tối, hoặc lẳng lặng nằm canh cửa cho chủ; đứa nhỏ được mẫu thân cho uống sữa ngọt ngào, trẻ nhỏ trèo lên nóc nhà kêu gào, nói rằng muốn hái sao trời; nữ nhân giặt quần áo dưới trăng, nam nhân tranh nhau những
trái dưa mát lành, bổ ra rồi chia cho dân thường; một con đom đóm tới
sớm, đậu trên lớp xơ dừa mới phơi khô.
Lý Thuần Nhất vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Tống Trân đang ngồi gần cửa sổ, cạnh bên mép giường.
Nàng bước ra cửa, Tống Trân nói, "Bên ngoài đều có vệ binh canh giữ, Điện hạ đã bị giam cầm rồi.” Lý Thuần Nhất yên lặng lắng nghe, nhưng giống như
chẳng hề để ý, “Biết rồi, làm vài thứ để ăn đi.”
Tống Trân vội vàng đi làm, lúc hắn mang cơm canh lên thì trời đã tối mịt.
Tốt xấu gì thì nàng cũng được ăn cơm, mà lúc này ở trong cung, không kẻ nào có tâm trạng để dùng cơm cả. Tin tức về bệnh tình nguy kịch của Hoàng
phu được truyền đi vài lần, Nữ hoàng chẳng hề mảy may, phải đợi đến khi
Kỷ Ngự y đích thân tới thì sự tình mới biến chuyện được một ít.
Kỷ Ngự y nói thẳng vào vấn đề, "Gặp mặt lần cuối, chẳng lẽ Bệ hạ không
muốn đến nhìn ngài ấy sao? Thần cho rằng Chủ phụ muốn nói gì đó với Bệ
hạ.”
Nữ hoàng nhắm mắt, im lặng một hồi lâu, trong đầu toàn là
hình ảnh của một người khác. Bà ta cố xua đi ý nghĩ ấy, đứng lên khó
khăn, không cần người đỡ, không cần ngồi kiệu. Ngược cơn gió đêm, bà ta
tự mình đi tới điện Lập Chính, theo sau là đám Ngự y, thị vệ và vô số
những người khác, không kẻ nào dám nói gì.
Một đám người đói
đến mức sôi bụng đang chờ ở phía ngoài điện Lập Chính, không ai dám nói
rằng mình đói. Ánh đèn ngoài hành lang cháy rất sáng, không thấy có dấu
hiệu cạn dầu. Trong điện, sau bức màn sa là một nam nhân đơn độc, tính
mệnh dường như sắp phải đi đến hồi kết thúc.
Nữ hoàng vừa đến
đứng ngoài cửa, đám người liền quỳ sụp xuống một cái. Ánh đèn chiếu vào
khuôn mặt già nua của bà ta, tựa như một bóng ma.
Lúc này, Lý
Thuần Nhất đã dùng cơm xong. Có lẽ vì lo lắng về tai họa sắp tới, hoặc
là vì quá đói, nàng ăn sạch sẽ phần cơm canh trước mặt.
Đèn
không thắp, nàng ngồi trong âm thầm, vừa nhắm mắt vừa muốn suy nghĩ.
Chợt nghe tiếng gõ phía sau giá sách, tóc gáy toàn thân nàng liền dựng
đứng, cho đến khi nghe rõ tiết tấu của tiếng gõ thì mới bình tình lại
được. Nàng đứng dậy, đi đến phía trước giá sách, hỏi một người ở cách
mấy bức vách, “Là sư phụ sao?”
“Phải.”
Giọng nói quen
thuộc truyền đến, nàng mở cửa ngầm ra. Năm trước, vào ngày sinh của Nữ
hoàng, nàng sớm đã đào xong con đường này. Khi ấy, nàng dùng danh nghĩa
của nữ quan Tư Văn để làm, do đó, Hạ Lan Khâm biết điều này cũng không
có gì lạ.
Nhưng sao lại tìm tới vào lúc này?
Tuy rằng
trên người Hạ Lan Khâm có hơi ẩm ướt, ông ta vẫn không hoảng loạn hay
chật vật. Đợi nàng khép cửa ngầm lại, ông ta mới nói, “Sáng mai ta phải
đi Sơn Đông. Trước khi đi, ta cần phải nói cho ngươi biết chuyện này.”
Lý Thuần Nhất vừa ngước mắt, Hạ Lan Khâm đã thốt ra từng từ một, “Chuyện của phụ thân ngươi.”