Lý Thuần Nhất quả
thật không phản bác được, nàng nheo mắt rời ánh nhìn về phía một vị khảo quan khác bên người Tông Đình , vị này từng là chiêm sự ở phủ Từng
chiêm sự. Phủ chiêm sự lệ thuộc Đông cung, là ngoại đình đặc chế cho phủ Tể Tướng và phủ Thượng Thư Tỉnh, là phụ tá trọng yếu của Thái tử, mà
Từng chiêm sự rõ ràng là người của Lý Thừa Phong.
Lần này đầy đủ
rồi, Tông Đình Quan Lũng, Từng chiêm sự Sơn Đông, Lý Thuần Nhất Giang
Tả, tranh giành địa bàn, tranh giành môn phiệt cũ cùng sĩ tộc mới, tất
cả đều đặt tới trên kỷ án, ba người hòa hòa khí khí ngồi xuống, nhưng
trên thực tế lại là giương cung bạt kiếm. Lại bộ Chử Thị Lang có chút
không yên ở một bên, nhìn mấy người cùng nhau kiểm tra danh mục cử tử
cuối cùng.
Từng chiêm sự nhìn tới cuối cùng, nheo mắt hỏi: "Hoài
Nam Hạ Lan Khâm? Là vị Hạ tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy Giang Tả kia
sao?" Tông Đình liếc một cái, cũng không coi ra gì, tựa hồ sớm đã biết
việc này.
Từng chiêm sự lại nói: “Năm đó Bệ hạ từng mời Hạ Lan
tiên sinh làm thầy cho Thái tử , lại bị người khéo léo từ chối, nhưng
rồi đến Giang Tả lại thu Điện hạ làm đồ đệ. Không biết điện hạ làm sao
quen biết Hạ Lan tiên sinh, lại làm như thế nào mà đả động được tiên
sinh?" Hắn nói xong nhìn về phía Lý Thuần Nhất, ngoài mặt là cầu đáp án, bên trong lại ẩn giấu vài phần suy nghĩ thối tha, năm đó Ngô Vương mới
là thiếu nữ vừa mới trưởng thành, mỹ lệ lại thông tuệ, nắm được lòng
của một nam nhân già cũng không phải việc khó.
Lý Thuần Nhất dường như không có việc gì cầm cốc trà lên: "Cơ duyên xảo hợp, không phải là việc lạ gì đáng tìm tòi nghiên cứu."
Từng chiêm sự như bị hắt chậu nước lạnh, cũng không tự tìm mất mặt thêm nữa, chỉ chú ý phản ứng của Tông Đình. Tông Đình chỉ hỏi: "Thầy của Điện hạ
đến đi thi, điện hạ lại là quan khảo sách, nếu trúng tuyển, sau này quan hệ của Điện hạ cùng thầy Hạ Lan Khâm chẳng phải là sẽ điên đảo? Ngày
xưa tôn sư giờ lại ở dưới trướng đệ tử, là vì cái gì?"
"Rất quan trọng sao?"
"Đúng, rất quan trọng." Tông Đình nói tiếp, "Triều ta khai chế khoa cử là vì
tìm kiếm hiền tài, vì tạo phúc cho xã tắc, tạo phúc cho thiên hạ muôn
loài, nếu chỉ là vì tư lợi, người như vậy có nên dùng hay không , còn
rất cần phải thương thảo." Ngụ ý là, xưa nay Hạ Lan Khâm thanh cao,
khinh thường con đường làm quan, nhưng lần này lại vì Ngô Vương chủ trì
lần khoa cử này mà đi thi, nhất định là có mưu đồ không thể cho ai biết.
Lý Thuần Nhất hơi nghiêng thân trên về trước, không quan tâm Từng chiêm sự ở bên cạnh, lại gần Tông Đình cười nói: "Bản lãnh suy bụng ta ra bụng
người của Tướng công có phải lại tăng lên rồi không?"
Tông Đình
cũng không tránh, đánh giá một phen khuôn mặt khí sắc cũng không tệ lắm
của nàng: "Điện hạ không cần kinh ngạc như vậy, người làm quyết định sau cùng cũng là Điện hạ, Điện hạ muốn cho hắn thi thì cứ cho hắn thi đi,
chỉ là làm khảo quan, phán quyết cũng không nên có tư tình."
Hắn
dễ dàng nhường bước, Từng chiêm sự cũng muốn xem trò hay khó có này, nói theo: "Điện hạ chỉ cần có thể phân biệt được công và tư là được, Hạ Lan Khâm đi thi, nếu Bệ hạ biết được, chắc chắn cũng là vô cùng vui mừng."
Ba người vui vẻ có được ý kiến chung, Chử Thị Lang bên cạnh thả lỏng một
hơi, đợi sau khi ấn xong ấn phúc khảo, nhận lấy danh sách liền vội vàng
cáo lui.
Sau đó Từng chiêm sự cũng lấy cớ rời đi, đợi hắn xuất
môn, Tông Đình cũng đứng lên, đột nhiên hắn cúi người chống tay lên trên bàn: "Xem ra Điện hạ ăn ngon ngủ ngon, thần thật sự yên tâm." Quả thực
hắn là cao thủ nói kháy, rõ ràng trong lòng nghiến răng nghiến lợi hận
không thể xé tan Lý Thuần Nhất, nhưng chỉ là gió êm sóng lặng đưa tay
nhét một tờ giấy vào tay áo Lý Thuần Nhất, như có như không cọ cọ làn
da mềm mại hơi lạnh của nàng: "Ân sư đến kinh, dù sao cũng nên đi bái
phỏng, Điện hạ nói phải hay không?"
Trong phút chốc hắn thu tay
lại đứng thẳng, lưu lại Lý Thuần Nhất ngồi ở sau kỷ án, đi ra cửa. Lý
Thuần Nhất vừa thấy bóng dáng hắn biến mất sau cánh cửa, đưa ngón tay
vào trong tay áo lấy ra tờ giấy, mở ra đọc, bên trên viết chính là nơi ở của Hạ Lan Khâm ở kinh thành.
Từ phản ứng ngày hôm nay của hắn
mà xem thì chắc là đã theo dõi Hạ Lan Khâm từ lâu, nếu không thì cũng
không có được hành tung nhanh như vậy được.
Lý Thuần Nhất ném tờ
giấy vào chậu than, hôm nay thời tiết lạnh , nàng đã đốt chậu than từ
sớm. Khoảnh khắc tay đưa lên trên chậu than, là sự khô ráo và nóng bỏng, tờ giấy biến thành tro, nàng khép tay lại, đứng dậy ra cửa.
- -* - -* - -* - -* - -
Thí sinh các nơi tới kinh thành, khiến cho thành Trường An sắp vào trời
đông giá rét tăng thêm chút sinh khí vui tươi. Bình Khang phường dường
như triệt để ngâm vào trong vạc rượu, khắp chốn Nam Bắc nhị khúc tràn
ngập mùi rượu, điệu múa Quy Tư dường như xoay tròn ngày đêm cũng không
mệt mỏi; thương nhân Túc Đặc thông minh lanh lợi trăm phương nghìn kế
địa moi móc túi tiền của thí sinh, tính toán mượn cơ hội này kiếm món
lớn; mà từ trên xuống dưới Thượng Thư Tỉnh, lại vội vàng được tới mức
ngày nghỉ lễ cũng không nghỉ, chỉ vì ngày khoa cử đã đến.
Thời
tiết bình thường, mặt trời cũng không quá mạnh, gió vừa phải, có chút
khô ráo, nhưng cũng không đến mức khiến người ta khó chịu.
Người
dự thi đã tới từ sáng sớm, xếp thành hàng dài đứng ở bên dưới hành lanh
thật dài của Thượng Thư Tỉnh. Lệnh sử thẩm tra đối chiếu từng công văn,
Kim Ngô Vệ tiến hành soát người, sau khi kết thúc đứng ở một bên, cho
tới dd leq’don khi tất cả mọi người kiểm tra xong. Lệnh sử Lễ bộ lo lắng thời gian thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên, các ngươi không thể sắp xếp
thêm vài nhân thủ được sao? Thế này phải đợi tới khi nào?" Hắn lo âu đi
tới đi lui, lại lệnh cho Thứ phó đuổi những người không liên quan đang
xem náo nhiệt đi.
Tông Chính Khanh đúng lúc này chạy tới xem náo
nhiệt, hắn đứng trong gió lạnh bắt đầu nói với Thái Thường tự Thiếu
Khanh ở bên cạnh: "Thấy được chưa? Người sau cùng kia chính là Hạ Lan
Khâm." Thái Thường tự Thiếu Khanh mắt trợn tròn lên: "Thật sự là còn
đáng sợ hơn cả người ta đồn đại, chỉ cần đứng đó đã khiến những người
xung quanh trở nên kém cỏi rồi. Thật là thầy của Ngô Vương sao? Nếu đã
là thầy của Ngô Vương, sao còn chạy tới dự thi? Có phải hắn có tật xấu
gì không?”
Tông Chính Khanh xuy một tiếng, vẻ mặt lộ hiểu
biết:"Phác Thiếu Khanh, ta hỏi ngươi, nếu như là người ngươi vô cùng hâm mộ tới đi thi, thậm chí nhập sĩ, ngươi có đi theo hay không?"
"Cái này mà, nếu vô cùng hâm mộ, thì chắc chắn sẽ."
"Ta lại hỏi ngươi, nếu mười người đều thi được như vậy, nhưng các ngươi đều cho rằng mình rất lợi hại, mỗi người lại không tự nguyện hợp lực, nếu
như lúc này người các ngươi hâm mộ xuất hiện, các ngươi có cùng đi theo
hắn không?"
Thái Thường tự Thiếu Khanh cuối cùng cũng hiểu ra. Hạ Lan Khâm chính là một nhân vật như vậy, đáng đi theo, đáng tín nhiệm,
mà cực kỳ khả năng, có bản lĩnh tập hợp các lực lượng sĩ tộc tân tấn
trong triều lại, cũng dẫn tới càng có càng nhiều tân sĩ tử quy thuận
triều đình.
Hắn từng là thầy của Ngô Vương, hiện giờ Ngô Vương
làm chủ khảo, hắn lại tới đi thi, quan hệ thày trò của hai người có thể
không đúng, nhưng mà có thể khẳng định - - quan hệ của hai người này vô
cùng chặt chẽ, tương lai lực lượng dưới trướng Hạ Lan Khâm , cũng sẽ chỉ làm việc vì Ngô Vương.
Thật sự là người thầy tốt a, có thể làm
được tới mức này. Thái Thường tự Thiếu Khanh trầm tư cảm thán vô cùng,
có thứ phó vội vàng chạy tới, khom người với hai người, hạ lệnh trục
khách: "Đắc tội, đắc tội, nhưng có thể mời nhị vị tạm thời rời nơi này
không?"
Tông Chính khanh khép lại tay áo bĩu môi, lại xuy một
tiếng, cũng không mang Thái Thường tự Thiếu Khanh, quay đầu đi về phía
Tông Chính.
Kiểm tra trước cuộc thi cuối cùng cũng nhanh chóng
kết thục, Lễ bộ Lệnh sử nhìn chằm chằm danh sách kiểm tra sau cùng, âm
thầm thở phào nhẹ nhõm, buông nắm đấm nói với Tả Kim Ngô Vệ Trung Lang
tướng: "Ổn thỏa rồi, làm phiền Phó Lang tướng."
Trung Lang tướng
cùng Lệnh vệ binh dẫn theo đám cử tử chậm rãi đi qua Thừa Thiên Môn,
đồng hồ cổ hai bên thành đồng thời gõ vang, đại môn phía bắc Thái Cực
điện mở ra nghênh đón nhóm cử tử.
Đây là nơi của quan lại đại
triều, cũng là nơi Thiên Tử chọn lựa nhân tài vì quốc. Nữ hoàng ngồi
trên Chủ vị Đại Điện, cả điện lớn như vậy xếp đầy các kỷ án, giấy bút
thi vấn đáp đều đặt trên án. Cả ngàn người cử tử nhập điện, đồng thời
quỳ lạy Thiên Tử, lúc này mới ngồi xuống theo thứ tự, sau khi quan viên
Lễ bộ tuyên đọc xonng đề, lúc này mới bắt đầu viết.
Vị trí khảo quan ở ngay ghế trước của các cử tử nhưng nệm êm đặt ở sau án, rõ ràng là ngồi đối mặt cùng nhóm cử tử.
Vị trí của Hạ Lan Khâm bị sắp xếp ở một loạt phía trước, vừa hay đối mặt
cùng một vị khảo quan nào đó ở sườn phía tây. Khi hắn thản nhiên mở cuốn thi vấn đáp, trong không khí bất chợt có hương hoa đào mơ hồ di động,
một người đi qua bên người hắn, đi đến sau án của khảo quan, ung dung
ngồi xuống.
Hắn nâng mắt, đối phương cũng không nhìn hắn, chỉ
thuận tay lật đi lật lại sách trên án, giơ tay nhấc chân đều là vẻ quý
tộc tao nhã. Áo bào tím làm nổi bật lên vẻ tinh thuần ôn nhuận như ngọc, dường như vô hại, dáng vẻ đẹp đẽ không thể soi mói, tuyệt không dễ
dàng chịu thua người. Mà người này đúng là khảo sách quan một trong,
Tông Đình.
Tông Đình xem xong đề thi mới ngẩng đầu nhìn Hạ Lan
Khâm, tư thái có vài phần biếng nhác, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa khiêu
khích. Hạ Lan Khâm cùng người đối diện chớp mắt một cái, ánh mắt bình
tĩnh vô ba, đáy mắt tối tăm, sâu không d/d lequyd;on thể lường. Lần đầu
hai người gặp mặt, mặc dù đều không có động tác tiến thêm một bước,
nhưng chính là đối diện, cũng đã giương cung bạt kiếm.
Hạ Lan
Khâm cúi đầu, bắt đầu mài mực. Cử tử đối mặt cuộc thi vấn đáp vẫn luôn
vô kế khả thi , hắn cầm bút bắt đầu đáp lại, hành động vân lưu thủy (*), ý nghĩ dường như không có bất cứ cái gì ngăn chặn. Cách một kỷ án, Tông Đình thậm chí còn xem được hành văn của hắn, cũng có thể cảm nhận được
mười phần chắc chắn cùng tự tin của hắn
.
(*) mây bay nước chảy—ý nói trôi chảy
Chính là người này, ở bên cạnh Lý Thuần Nhất bảy năm, lần này gạt Lý Thuần
Nhất về Trường An, thậm chí đi thi, mà mục đích của hắn, chỉ là vì giúp
đỡ Lý Thuần Nhất thôi sao?
Tông Đình nhận cốc trà từ trong tay
người hầu, trên mặt đã từ từ có cảm giác kiêu căng cùng áp bách khó
nhịn. Việc sắp xếp chỗ ngồi này chỉ cần một câu nói của hắn là có thể
xong. Hắn ngồi ở trước mặt Hạ Lan Khâm như không có việc gì, danh chính
ngôn thuận theo dõi hắn đáp đề, thật sự là dụng tâm kín đáo. Trên kỷ án
đối diện, hắn đang ở viết bài thi khiến người nhìn vô cùng khó chịu, chữ viết cùng với chữ của Lý Thuần Nhất bây giờ là giống nhau như từ cùng
khuôn mẫu, từ những chi tiết nhỏ cũng mô phỏng vô cùng tinh diệu, thật
sự là nàng không mang bản lĩnh dùng đến vào chính đạo.
Cho dù cực kỳ khó chịu, nhưng Tông Đình vẫn cố gắng duy trì thể diện cơ bản, khi
các cử tử cố gắng dùng bút đáp đề, hắn nhưng lại lấy bút viết thư. Hạ
Lan Khâm chỉ cần ngẩng đầu, là có thể nhìn được hắn đang viết cái gì,
nhưng Hạ Lan Khâm chỉ là vùi đầu viết văn, không thèm quan tâm tới hắn.
Tam khoa đồng khảo, một lần thi tam khoa cũng là toàn bộ cử tử, lúc xong
cũng gần như đã tới chạng vạng. Mà Tông Đình cũng đã viết xong một xấp
thật dày, tất cả đều là thư.
Nữ hoàng đã sớm rời đi, khảo quan
cũng nhao nhao đứng dậy châm nến cho cử tử, Tông Đình ngồi bất động, mà
đối diện hắn, giấy đáp đề của Hạ Lan Khâm đã không đủ, Hạ Lan Khâm nâng
mắt nhìn hắn, hắn lại giả vờ không thấy, cầm lấy cốc uống trà, còn viết
xong phong thư sau cùng một.
Vừa vặn lúc này Lý Thuần Nhất đi
tới, mang giấy đưa cho Hạ Lan Khâm. Từ sau khi chia tay ở Giang Tả, Lý
Thuần Nhất hôm nay mới nhìn thấy Hạ Lan Khâm, lúc trước Tông Đình đưa
địa chỉ cho nàng, nàng đi lại ăn bế môn canh (*), tiểu phó nói là vì tị
hiềm, cho nên không thể nhìn thấy.
(*) ý là không được chào đón
Nàng cúi người tự mình châm nến cho Hạ Lan Khâm, lúc nâng mắt lên vừa lúc
gặp ánh mắt của Tông Đình. Nàng cơ hồ là không chút hoà nhã mà nhìn hắn, dùng thần ngữ nói"Tướng công quá là tính trẻ con rồi.", Tông Đình khẽ
cong lên môi, cũng dùng thần ngữ đáp lại "Hắn chưa hỏi thần muốn, thần
lại không biết là đáp giấy của hắn không đủ" .
(*) Thần ngữ: ngôn ngữ bằng cách xem các chuyển động của môi để giao tiếp.Là một trong những
cách giao tiếp của người khiếm thính. Cũng là kỹ thuật thường được dùng
trong công tác tình báo.
Lý Thuần Nhất vừa nghe đã hiểu đây là
nói dối, trợn mắt nhìn hắn rồi xoay người đi, lại đột nhiên bị hắn túm
lấy áo choàng. Nàng quay đầu, một chồng thư thật dày được đưa tới, đối
phương dùng thần ngữ nói: "Không được trả lại."