Ái Triều
Quả không ngoài dự đoán.Chiều hôm ấy, Tôn Phi Hải đang chăm chú nhìn Miêu
Ánh Huyên say ngủ trong lòng mình.Ban nãy chắc do quá mệt mỏi, nàng ngả
đầu vào tấm lưới ngủ gà ngủ gật.Sợ nàng ngủ không thoải mái, Tôn Phi Hải bèn để nàng dựa vào lòng mình ngủ một giấc, lát sau hắn cũng nhắm mắt
lại dưỡng thần.
Bỗng từ xa vang lên tiếng bước chân sột soạt, Tôn Phi Hải lập tức mở
mắt.Miêu Ánh Huyên trong lòng cũng bị tiếng động ngày càng gần làm cho
tỉnh lại, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh.Khi ánh mắt chạm phải bóng người bên dưới, mặt nàng liền biến sắc: “Đó...đó là...”
...
“Cô nương, công tử, hai người mau vào đây.Nhà vãn bối xấu xí tồi tàn,
cũng không được sạch sẽ lắm.Mong hai vị thông cảm!” Quỷ lão cất giọng
đầy hào sảng.
Tôn Phi Hải không hề để ý bước vào căn nhà rách nát: “Không sao, chúng ta không chê!”
Miêu Ánh Huyên mỉm cười vui vẻ bước vào theo.Nàng nhớ lại khoảnh khắc
nhìn thấy Quỷ lão ban nãy.Lão ta khoác lên mình một bộ đồ bằng da thú
xuyềnh xoàng cũ kỹ, lưng lão gù hẳn lên, tóc tai dài ngoằng che hết cả
khuôn mặt già nua.Tổng thể trông cực kỳ đáng sợ, nàng còn tưởng mình gặp phải quỷ rừng.Tuy nhiên sau đó Quỷ lão đã lập tức cứu nàng và Tôn Phi
Hải xuống, còn ân cần hỏi han thì nàng biết người này tuy bề ngoài quái
dị nhưng không hề có ác ý.Tôn Phi Hải bèn hỏi danh tính của lão để tiện
xưng hô thì lão cười bảo bọn họ cứ gọi lão là Quỷ lão.
Đồ đạc trong nhà không nhiều lắm.Phía đông căn nhà kê một cái bàn và hai
cái ghế, phía tây đặt một chiếc giường nhỏ, ngoài ra còn một số vật dụng sinh hoạt...tất cả đều được đẽo bằng gỗ, tuy màu sắc không được đẹp mắt nhưng kiểu dáng rất tinh tế.
Miêu Ánh Huyên không khỏi tò mò: “Mọi thứ trong nhà đều là do Quỷ lão tự mình đẽo sao?”
Quỷ lão cười lớn: “Đúng vậy, vãn bối ở đây một mình đã nhiều năm, cả
ngày không có việc gì làm, rảnh rỗi nên đẽo một số vật dụng dùng tạm!”
“Thiên hạ rộng lớn, cớ gì tiền bối lại tự nhốt mình ở nơi quanh năm vắng vẻ đìu hiu này?” Tôn Phi Hải khó hiểu.
“Haha...công tử nói vậy cũng không hẳn đúng! Thiên hạ tuy rộng lớn nhưng lắm tai ương.So với hồng trần phù phiếm, nơi này lại chính là chỗ dừng
chân tốt nhất.Huống hồ...” Quỷ lão tiến lên trước vài bước, ánh mắt như
nhuốm chút muộn phiền, thở dài: “Huống hồ, người thân của ta cũng chẳng
còn ai.Ta thân phận thấp kém, năm ấy đến cả hồng nhan tri kỷ cũng không
giữ được.”
Miêu Ánh Huyên và Tôn Phi Hải gật gật đầu như đã hiểu.Họ không tiếp tục
hỏi nữa, chỉ sợ hỏi phải chuyện không nên hỏi sẽ khiến Quỷ lão thương
tâm.
“Vậy còn phu thê hai người, cớ gì lại rơi xuống vách núi?”
Miêu Ánh Huyên nghe Quỷ lão gọi họ là phu thê thì giật nảy mình: “Quỷ lão, chúng ta không phải...”
“Phu thê chúng ta hôm nay lên rừng hái thuốc, không ngờ lại bất cẩn
trượt chân rơi xuống vách núi.” Nàng còn chưa kịp nói xong đã bị Tôn Phi Hải cướp lời.Nàng trợn mắt nhìn Tôn Phi Hải nhưng chỉ nhận được một nụ cười mỉm của hắn.
“Hóa ra là vậy! Hai vị không biết đấy thôi, người không may rơi xuống
vách núi này tuyệt đối sẽ không vấn đề gì.Cấy cối dưới sơn cốc quanh năm um tùm, lá rụng trát đất, lâu ngày hóa thành một lớp mùn đất dày.Người
rơi xuống căn bản không chết được.” Quỷ lão cười ha ha: “Trời cũng sắp
tối rồi, hai vị đã đến nhà ta thì đều là khách của ta.Ta tranh thủ đi
bắt mấy con thỏ rừng về làm bữa tối.”
“Vậy chúng ta xin đa tạ!”
Quỷ lão đi rồi, căn nhà chỉ còn lại Miêu Ánh Huyên và Tôn Phi Hải.Hai
người đều im lặng không nói khiến bầu không khí có chút gượng gạo.
“Huynh...”
“Nàng...”
Hai người bất ngờ cùng lên tiếng khiến đối phương hơi sửng sốt, nhưng
ngay lập tức Miêu Ánh Huyên cười cười: “Huynh nói trước đi!”
“Nàng nói trước đi!”
“Vậy được, ta hỏi huynh...tại sao ban nãy huynh lại nói với Quỷ lão chúng ta là...là phu thê?”
Tôn Phi Hải vừa nghe đến chuyện này bèn sờ sờ mũi: “À...chuyện này, ta
cảm thấy nếu Quỷ lão đã hiểu lầm rồi thì cứ để ông ấy nghĩ vậy đi.Dù sao cũng chẳng có ai biết, ta và nàng lại không cần dài dòng giải thích.”
Miêu Ánh Huyên nghĩ cũng cảm thấy có lý: “Vậy huynh muốn hỏi ta chuyện gì?”
Tôn Phi Hải: “Cũng không có gì, ta chỉ muốn hỏi xem sáng nay rơi xuống vách núi nàng có bị thương chỗ nào không?”
“Ừm...ta không sao, huynh đừng bận tâm.” Như nhớ ra điều gì nàng vội hỏi: “Thế còn huynh, có bị thương ở đâu không?”
Mặc dù lớp mùn đất dưới sơn cốc rất dày nhưng chung quy vẫn là rơi từ
trên cao rơi xuống.Hơn nữa vì nàng mà hắn mới bị vạ lây, lòng nàng rất
áy náy.
“Chỉ bị xây xát chút thôi!” Tôn Phi Hải cử động tay: “Tay cũng hơi đau.”
“Đau tay sao? Để ta xem!” Nàng cầm tay Tôn Phi Hải, xắn tay áo hắn lên
khẽ nắn: “Xem ra khớp khuỷu tay của huynh bị trật rồi.Để ta nắn lại giúp huynh, huynh cố chịu đau một chút.”
Tôn Phi Hải gật đầu đồng ý, chỉ cần là nàng chữa trị hắn hoàn toàn tin tưởng, hắn cũng không sợ đau.
Miêu Ánh Huyên dùng tay phải giữ lấy cổ tay Tôn Phi Hải, tay còn lại cố
định khuỷu tay hắn, ngón cái đặt tại vị trí chỏm xương hơi nhô ra.Một
tiếng 'rắc' vang lên, Tôn Phi Hải nhíu chặt mày.
Nàng xé rách một miếng vải trên váy buộc vào khuỷu tay Tôn Phi Hải dặn
dò: “Trong vòng nửa tháng huynh cố gắng đừng để tay hoạt động quá mạnh
là được!”
Tôn Phi Hải nhìn tay mình rồi lại nhìn nàng: “Cảm ơn nàng!”
“Là ta phải cảm ơn huynh mới đúng!” Miêu Ánh Huyên giúp hắn kéo tay áo
xuống: “Nếu không có huynh, người bị thương đã là ta rồi!”
Đúng lúc Quỷ lão trở về, tay phải lão xách ba con thỏ rừng, tay trái ôm một
bó củi lớn: “Phu thê hai người mau ra đây giúp vãn bối một tay!”
Miêu Ánh Huyên và Tôn Phi Hải lập tức chạy ra, cười vui vẻ: “Được, để chúng ta nhóm củi giúp lão.”
***
Ngoài bìa rừng, trời tối đen như mực, ánh trăng ẩn hiện sau những lùm
cây rậm rạp không đủ để soi sáng cảnh vật.Không gian lặng ngắt như tờ
càng khiến tiếng bước chân vội vã của Chương Hàm thêm rõ ràng.Dừng bước
tại một nơi thông thoáng, hắn nhanh chóng phát tín hiệu.Không lâu sau,
một đám người từ bốn phương tám hướng phi đến, quỳ rụp xuống.
“Tình hình thế nào?”
Đám người đang quỳ nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau rồi lại cúi gằm mặt
xuống.Một tên trong số đó vội lên tiếng: “Chúng thuộc hạ đáng chết, vẫn
chưa tìm ra tung tích của Bát gia.Mong Chương tổng quản trách tội!”
Chương Hàm nhắm mắt lại hít sâu một hơi, giọng đè nén: “Những người còn lại đâu?”
“Thưa Chương tổng quản, chúng thuộc hạ đã chia người ra thành bốn nhóm
vào sâu trong rừng tìm kiếm, hiện tại những người còn lại chưa trở về, e là...e là đã gặp phải chuyện bất trắc rồi!”
Chương Hàm tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng sớm đã nổi sóng.Vậy còn vương gia thì sao? Rốt cuộc người đang ở đâu?
“Tiếp tục tìm.” Chương Hàm gằn giọng: “Bằng mọi giá phải tìm được Bát
gia về đây cho ta.Ta sẽ trở lại phủ điều thêm nhân lực, các ngươi thay
phiên nhau tìm kiếm.Ngoài ra, chuyện Bát gia mất tích, bất cứ ai cũng
không được hé miệng nửa lời.Ai làm trái mệnh lệnh, giết không tha.”
“Chúng thuộc hạ đã rõ!”