“Xẻng Lạc Dương, bùa mô kim, ân phát
khâu, móng lừa đen… cậu mua mấy thứ này ở đâu thế?”. Gã chủ tiệm thấy
bác sĩ lấy những thứ này trong ba lô ra càng nhìn càng tối sầm mặt mũi. Rốt cuộc cuốn tiếu thuyết đạo mộ nào đã khiến cậu ta nhầm lẫn thế này?
“Trên taobao đấy! Gửi thẳng tới khách sạn của chúng ta, tiện lắm”. Bác sĩ vừa đắc ý nói vừa tiếp tục lấy những vật dụng cần thiết khi đạo mộ trong ba lô ra. Trước khi xuất phát anh đã tra rất nhiều tư liệu, cả hai ở trong một khách sạn suối nước nóng của Ly Sơn, đặt đồ trên mạng xong gửi
thẳng tới đây. Nếu không anh nghi ngờ mình mang những thứ này đi theo
liệu có thể qua cửa an ninh máy bay không.
* Taobao: Một trang web bán hàng online phổ biến ở Trung Quốc.
Có điều, anh vô cùng bất ngờ khi gã chủ tiệm xuất trình được chứng minh
thư để mua ve máy bay. Bác sĩ rất muốn nhìn xem ngày tháng năm sinh của
gã trong chứng minh thư có phải trước Công Nguyên không, nhưng anh không có gan.
Gã chủ tiệm liếc nhìn bác sĩ tiếp tục bới ra hàng loạt
đồ tiên tiến ví dụ như máy quét ra đa, máy dò kim loại, máy phân tích
khí thể… “Những thứ này cũng mua trên mạng?”. Vậy chắc anh ta cũng tốn
không ít tiền.
“Không phải không phải, tôi mượn của ông chú giám
đốc viện bảo tàng đấy”. Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, cười hi hi nói.
“Tôi chỉ gọi cho ông ấy một cuộc điện thoại, yên tâm đi tôi không nói cụ thể gì đâu. Ông ấy nghe thấy tôi đi với anh nên lập tức gửi chuyển phát siêu nhanh tới đây. Thực ra tôi nghĩ nếu không phải ông ấy đang họp ở
Bắc Kinh thì chắc chắn sẽ đóng gói mình mà gửi tới đây luôn rồi”.
Gã chủ tiệm bất lực nhắm mắt lại, mặc dù bác sĩ không nói cụ thể với ông
giám đốc nhưng những thứ này đã được gửi tới Ly Sơn, đồ ngốc cũng biết
họ đang định nhòm ngó ngôi mộ nào, cần gì phải hỏi nữa?
“Anh xem
sẽ dùng tới thứ gì? Khi nào chúng ta hành động?”. Bác sĩ hào hứng hỏi.
Trước khi tới đây anh và gã chủ tiệm đã có cuộc tranh cãi kịch liệt,
cuối cùng anh giành được thắng lợi to lớn, gã chủ tiệm đồng ý dẫn anh
vào địa cung lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
Đó là lăng mộ Tần Thủy Hoàng đấy! To bằng bảy mươi tám cố cung Bắc Kinh, tượng binh mã Tần Thủy
Hoàng nổi tiếng thế giới cũng chỉ là giữ cửa bốn phía cho lăng mộ mà
thôi. Nếu nói kim tự tháp Ai Cập cổ là vương lăng trên mặt đất lớn nhất
trên thế giới, vậy thì lăng mộ Tần Thủy Hoàng Trung Quốc chính là hoàng
lăng dưới lòng đất lớn nhất thế giới, rõ là kỳ quan thứ chín của thế
giới vẫn chưa được khai quật! Mặc dù Hạng Vũ, Hoàng Sào đã từng muốn
trộm lăng mộ Tần Thủy Hoàng, nhưng Hạng Vũ chỉ đốt được kiến trúc bên
trên lăng mộ, đào được hai dòng “suối Bá Vương”, chứ họ không tìm được
đường vào đĩa cung. Cho đến nay vẫn chưa có ai thực sự vào được địa cung lăng mộ của Tần Thủy Hoàng…
À không đúng, thực ra có một người, đang đứng trước mặt anh đây.
Gã chủ tiệm nhìn ánh mắt sáng như sao của bác sĩ, bất lực thở dài: “Tối
nay trời quang mây, cậu nghỉ ngơi đi, thời gian vẫn chưa tới, trời tối
chúng ta xuất phát”.
Đau đầu nhìn đống đồ dùng trộm mộ và các
loại máy móc bày khắp phòng, bác sĩ vò đầu bứt tai khó xử: “Những thứ
trên mặt đất này có phải mang đi không? Tôi sợ mình không cõng nổi…”.
“Nếu chỉ dựa vào những thứ này mà có thể vào được lăng Tần Thủy Hoàng, vậy
thì địa cung sớm đã bị trộm rồi”. Gã chủ tiệm nói đều đều.
Bác sĩ bị đả kích quá dữ dội, có điều nghĩ cũng phải, những thứ này chắc chắn
sẽ hữu dụng với cổ mộ bình thường, nhưng lăng Tần Thủy Hoàng nổi tiếng
thế giới đương nhiên không thể dùng cách bình thường được. Bác sĩ ngoan
ngoãn thu dọn những món đồ này sau đó liếc nhìn ba lô của gã chủ tiệm để trong góc, nghĩ chắc những món đồ cần thiết gã chủ tiệm đều mang theo
rồi, vậy anh có thể mang theo máy ảnh kỹ thuật số không nhỉ? Hê hê…
Màn đêm buông xuống rất nhanh, gã chủ tiệm đeo một ba lô, bác sĩ cũng mang
theo một ba lô. Mặc dù gã chủ tiệm nói anh không cần mang mấy thứ đã mua kia, nhưng anh nghĩ vẫn cần mang theo một chút mới yên tâm. Ví dụ đèn
pin, nước, lương khô. Dù sao gã chủ tiệm không cần ăn uống trong thời
gian dài nhưng anh thì cần.
Ly Sơn tự cổ nhiều suối nước nóng, hồ Hoa Thanh nổi tiếng cũng nằm trên núi Ly Sơn, vì thế các bệnh viện trị
liệu bằng suối nước nóng cũng rất nhiều. Khách sạn suối nước nóng tư
nhân họ ở buổi tối có ra ngoài cũng không ai chú ý. Bác sĩ đi theo gã
chủ tiệm vào trong núi sâu, ban đầu vẫn không cảm thấy gì, nhưng càng đi càng thấy phía xa chỉ có ánh trăng và sao trên trời bầu bạn, còn tuyệt
nhiên không có chút ánh đèn điện nào. Bác sĩ vốn lo lắng liệu trong hai
nghìn năm qua gã chủ tiệm đã từng tới đây chưa, không biết đường, nhưng
nhìn thấy gã luôn dựa vào hướng sao trên trời để thay đổi phương hướng,
anh mới an tâm. Mặc dù hai nghìn năm đủ để bãi biển biến thành nương
dâu, nhưng những ngôi sao trên trời rất khó thay đổi.
Bác sĩ sợ ở trong rừng ánh sáng của đèn pin quá bắt mắt nên không bật. Ban đầu anh
còn để ý dưới chân, sau đó không nhìn nữa, cứ đi theo dấu chân lúc nông
lúc sâu của gã chủ tiệm xuyên qua núi rừng. Khó khăn đi bộ hơn ba tiếng, cuối cùng gã chủ tiệm dừng chân lại khi thấy ánh mắt chờ đợi của bác
sĩ.
Mặc dù đang rét đậm nhưng mồ hôi túa ra trên trán bác sĩ. Anh uống nước, nhìn ngó bốn phía xung quanh, thấy ở đây và khu rừng họ đi
qua lúc trước không có gì khác nhau. Điểm nổi bật rõ nhất chính là có
mấy đống đá cỏ mọc xung quanh không theo quy tắc nào cả.
“Chúng
ta đến nơi rồi, có điều phải chờ đến giờ Tí mới có thể tìm được đường
vào”. Mặc dù gã chủ tiệm cũng đi con đường như anh nhưng trên mặt không
có nửa giọt mồ hôi, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
“Ừ”. Bác sĩ tìm bừa một phiên đá rồi ngồi xuống, rảnh quá nên hỏi: “Lát nữa chúng
ta sẽ vào địa cung từ lối nào? Không phải nói lăng mộ Tần Thủy Hoàng có
rất nhiều cơ quan sao? Liệu có nguy hiểm không?”. Bác sĩ quyết định buộc chặt dây giày thêm chút nữa.
“Đá bịt cửa chính của địa cung đã
dỡ xuống từ lâu, Hồ Hợi đương nhiên phải tạo ra chứng cớ vờ như Tần Thủy Hoàng đã được mai táng. Thực ra địa cung vẫn còn vài cửa vào ẩn khuất,
tôi biết sau này hắn ta sẽ vào địa cung nên lúc đó sau khi chôn Phù Tô ở một trong số đó xong, đã chặn hết các cửa vào ở những nơi khác rồi”.
Gã chủ tiệm chắp tay đứng ở đó, nhìn về lăng mộ Tần Thủy Hoàng cách đây
không xa, khu mộ bị lấp đất của lăng mộ tạo thành một cánh cung rất lớn
nhìn giống như một ngọn đồi bị người ta đẽo bằng. Gã chủ tiệm biết nơi
này mặc dù nhìn hoang vu vô cùng, nhưng hơn hai nghìn năm trước nó đã
từng là cung thất tẩm điện huy hoàng, là công trình kiến trúc khiến
người ta tấm tắc khen ngợi, thế nhưng sau đó bị một ngọn lửa của Hạng Vũ thiêu đốt trơ trọi.
Dường như chớp mắt một cái là có thể nhìn
thấy cảnh cung điện tráng lệ đang chìm trong biển lửa ngùn ngụt; dường
như hít một hơi là có thể ngửi thấy mùi khói khét nồng ấy; dường như
nghiêng tai lắng nghe lạ có thể nghe thấy tiếng khóc la ai oán thê
lương…
Bác sĩ ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cô đơn của gã.
Một cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua khiến tấm áo của gã chủ tiệm bay phần phật.
Bộ áo Xích Long vốn vừa sát với cơ thể gã, nhưng mấy hôm nay gã gầy đi
rất nhiều, càng ngày càng mỏng manh. Con rồng đỏ trên bộ đồ kiểu Trung
Sơn chỉ trong mấy hôm đã trở nên to hơn, dường như bá chiếm hết một nửa
bộ đồ. Vảy rồng trên lưng phản chiếu ánh trăng lấp lánh trên trời, móng
vuốt sắc nhọn sống động như thật, không ngừng cuộn bay trong đêm gió
thổi, dường như có thể xé tan bộ quần áo nuốt trọn gã chủ tiệm bất cứ
lúc nào.
Dường như ngay giây sau đó con người trước mặt sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh.
Nỗi bất an dội lên trong lòng bác sĩ, anh đứng dậy bước tới sánh ngang với
gã chủ tiệm, khẽ ho nhẹ, truy hỏi: “Cửa vào địa cung đều bị chặn rồi?
Vậy chúng ta vào làm sao?”.
Gã chủ tiệm ngây người đứng trong gió rất lâu, mãi mới sực tỉnh, đáp bâng quơ: “Sau khi Thủy Hoàng Đế chết,
lăng mộ vẫn đang xây dựng, đều do chủ ý của Hồ Hợi. Khởi nghĩa Trần
Thắng Ngô Quảng xảy ra cũng do không chịu nổi sự chèn ép của Hồ Hợi, đám thợ xây biết cuối cùng mình cũng phải chết theo nên đã lén đào một mật
đạo, để thoát thân khi cần. Đáng tiếc khi tuẫn táng lại không phải chôn
sống, mật đạo đó thành phí công chuẩn bị”.
Bác sĩ nghe mà nổi hết gai ốc, anh biết số người chết trên mảnh đất này nghìn nghìn vạn vạn,
nếu sinh ra zombie… bác sĩ không chịu nổi bèn cúi đầu nhìn chân mình, sợ có một bàn tay xương thò lên từ lòng đất túm lấy cổ chân anh.
Gã chủ tiệm liếc nhìn anh một cái, nói: “Xem quá nhiều phim kinh dị cũng không tốt”.
Góc trán của bác sĩ toát mồ hôi lạnh, anh vẫn không quen với việc gã chủ tiệm làm mặt nghiêm túc nói đùa với anh.
Gã chủ tiệm nhìn sắc trăng trên trời, bước tới một đống đá bên cạnh, lấy
trong lòng ra một viên ngọc lưu ly hình dạng không cụ thể to bằng quả
bóng bàn, nhét vào giữa đống đá. Bác sĩ tròn mắt nhìn đống đá tầm thường kia và viên ngọc lưu ly vừa khớp hoàn mỹ với nhau, giống như thiên
nhiên tạo ra vậy. Bác sĩ không dám tin liền vòng sang phía bên kia của
đống đá, thấy phía sau có một cái lỗ bằng đầu ngón tay.
“Đây là
cái gì?”. Bác sĩ quay đầu lại, thấy viên ngọc lưu ly khảm nạm trên đá
đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng, nhìn ra biết không phải vật tầm
thường.
“Sách Hoài Nam tử” có viết, “Viên châu Tùy Hầu, ngọc bích Biện Hòa ai có nó thì giàu, ai mất nó thì nghèo”. Tùy Hầu châu cùng với Hòa Thị Bích là hai bảo vật thời Xuân Thu, người đời vẫn gọi là Tùy
Châu Hòa Bích”. Gã chủ tiệm lấy tay bao trọn ánh sáng lưu ly của viên
Tùy Hầu Châu, ngăn không cho ánh sáng quá nổi bật trong đêm đen.
“Tùy Hầu Châu? Lại là dị bảo đứng trước cả ngọc bích Hòa Thị? Nhưng sao
không mấy nghe nói đến?”. Đáy mắt bác sĩ vẫn lưu lại vẻ tuyệt đẹp của
Tùy Hầu châu, phải chớp mắt mấy cái mới thích ứng được.
“Đó là
bởi vì ngọc bích Hòa Thị được trao cho ý nghĩa ngọc tỉ truyền quốc, được lưu truyền lâu đời trong dòng chảy lịch sử. Còn Tùy Hầu Châu, chỉ được
ghi chép vào thời Thủy Hoàng Đế trong chính sử, sau đó hoàn toàn bị mai
một”. Gã chủ tiệm ngẩng đầu nhìn trời, bình tĩnh đáp: “Thời gian cũng
tương đối rồi”.
Gã vừa nói vừa mở lòng bàn tay ra. Lúc này ánh
trăng chiếu thẳng vào khe đá, thông qua lỗ ở mặt bên, ánh trăng chiết xạ liên tục trên tinh thể bên trong của Tùy Hầu Châu, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Tùy Hầu Châu càng lúc càng sáng hơn, cuối cùng chiếu
thành một đường sáng thẳng tắp.
Thực ra ánh sáng này rất yếu, nhưng nơi này không có nguồn sáng nào khác nên tia sáng này vô cùng bắt mắt.
Bác sĩ đã hiểu tại sao gã chủ tiệm phải đợi trời quang mây mới thực hiện
được, và Tùy Hầu Châu tại sao lại biến mất không tăm tích sau đời Tần
Thủy Hoàng. bởi vì thực tế dị bảo thiên cổ này được làm ra vì lăng mộ
Tần Thủy Hoàng.
“Đó là cửa vào khẩn cấp của địa cung, đi năm mươi ba bước về phía Bắc là có thể tìm được một mật đạo, đó là con đường
những người thợ năm xưa để lại đường rút cho mình”. Gã chủ tiệm nhớ rõ
từng hướng mà ánh sáng Tùy Hầu châu chỉ ra, sau đó lấy nó ra cất vào
trong lòng. Thực ra, trước đây gã không cần dùng tới Tùy Hầu Châu định
vị, nhưng hơn hai nghìn năm đã trôi qua, vật đổi sao dời, cần chắc chắn
một chút mới được, nếu không Ly Sơn to như thế này gã phải đi đâu để tìm một cửa vao bé tẹo?
Gã chủ tiệm chau mày trong bóng tối, nhớ lại trước khi xuất phát còn gọi điện cho ông giám đốc viện bảo tàng, xác
nhận chiếc đỉnh luyện đan vàng đen thời Chiến Quốc do một người trẻ tuổi chuyển tay cho ông, hết sức dặn dò ông mang chiếc đỉnh này tới Á Xá đổi đồ vật.
Là Hồ Hợi? Lẽ nào là hắn cố ý dụ gã chủ tiệm? Hắn ta vẫn chưa từ bỏ chuyện vào địa cung Tần lăng này sao?
“Chủ tiệm”. Bác sĩ quay sang, gọi gã với vẻ nghi hồ.
Gã chủ tiệm nén tâm tư trong lòng đáp: “Chúng ta đi thôi”.
Hai nguời đi chưa xa, sau đống đá đột nhiên xuất hiện một bóng đen, lặng lẽ bám theo.
4.
Mật đạo hơn hai nghìn năm qua chưa từng được mở, có mùi khiến người ta khó mà chịu nổi.
Mặc dù bác sĩ đã quen ngửi mùi thuốc hóa học nhức mũi trong bệnh viện nhưng khi mùi thịt thối rữa thêm mùi mốc meo nghìn năm xộc vào mũi, cứ nghĩ
tới nguyên nhân gây ra mùi này anh chỉ muốn quay đầu đi thẳng.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, suốt dọc đường đi tới đây rồi tại sao lại vì
mỗi chuyện nhỏ này mà bỏ cuộc giữa đường. Có điều khi gã chủ tiệm đưa
cho anh một vật trong bóng tối, anh vẫn sững người.
“Mặt nạ chống độc, đeo vào sẽ đỡ hơn”. Gã chủ tiệm đã đeo mặt nạ, lời nói như bị nén
lại: “Đây là mặt nạ phòng thủy ngân bốc hơi, càng đi vào sâu càng cần
thiết.