Bác sĩ cúi đầu nhìn chiếc khóa Trường Mệnh theo mình hai mươi tư năm, đầu óc bỗng dưng trống rỗng.
Chiếc khóa Trường Mệnh này vỡ thành hai mảnh chỉnh tề nằm trên mặt đường đá
xanh. Vết vỡ ngang, tách đôi bốn chữ “trường mệnh bách tuế” ra.
Chiếc khóa Trường Mệnh là di vật mẹ để lại cho anh, khi còn rất nhỏ anh đã
được dặn dò nghiêm khắc là không được tháo chiếc khóa ra, ngay cả lúc
tắm cho đến lúc trưởng thành bước vào phòng phẫu thuật nó cũng chưa từng rời khỏi người anh. Anh từng nghĩ sẽ thay đổi sợi dây đeo màu đỏ nhưng
sợi dây đỏ đeo chiếc khóa này dù có mòn đi nhưng vẫn rất chắc chắn, nên
anh đã từ bỏ ý định kia.
Ai ngờ, nó lại đứt vào đúng hôm nay mà không hề báo trước.
Bác sĩ sững người nhìn chiếc khóa Trường Mệnh vỡ thành hai mảnh, mặc dù anh coi nhẹ những vật ngoài thân, nhưng nhìn thấy miếng ngọc đẹp đã bên
cạnh mình hai mươi tư năm lại rơi vỡ trước mặt thế này, anh không nén
được xót xa trong lòng. Sừng sờ đau đớn một lúc, anh mới tỉnh người cúi
xuống nhặt nó lên.
Nhưng bàn tay với những ngón thon dài trắng
trèo đã nhanh hơn anh, miếng ngọc vỡ thành hai mảnh nằm lặng lẽ trong
lòng bàn tay gã chủ tiệm, bác sĩ thấy gã không có ý định trả lại anh nên nhìn gã với vẻ khó hiểu.
“Cậu… có cảm giác gì không?”. Gã e dè quan sát sắc mặt bác sĩ, hỏi.
“Cảm giác?”. Bác sĩ không hiểu: “Cảm giác gì là sao?”.
Câu hỏi của anh khiến gã chủ tiệm khựng lại, dường như gã không dám tin khi nhìn bác sĩ không hề hấn gì, sau đó hậm hực không nói năng gì kéo anh
bước ra đường lớn.
“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?”. Bác sĩ cảm
thấy gã chủ tiệm rất khác thường, một người luôn nhếch đôi môi mỏng với
vẻ khó đoán hàng ngày, bây giờ lại mím chặt môi thành một đường thẳng,
thậm chí đôi mày hiếm khi chau lại bây giờ cũng đang chau thành một
khối.
“Tìm người, sửa chiếc khóa Trường mệnh cho cậu”. Gã chủ tiệm đứng bên đường vẫy được một chiếc taxi.
Bác sĩ nghe thấy vậy liền ngoan ngoãn chui vào trong xe. Anh có tình cảm vô cùng đặc biệt với chiếc khóa Trường Mệnh này, mặc dù đã vỡ nhưng ban
nãy thuận lợi thoát thân từ chuyện ly kỳ với Bạch Xà, anh rất tò mò
không biết gã chủ tiệm này còn có thể tạo ra kỳ tích gì nữa.
Nghe gã chủ tiệm thông báo địa điểm cho lái xe, bác sĩ biết nơi sắp tới sẽ
rất xa, anh hít một hơi, lấy điện thoại gọi cho Thuần Qua, thay đổi lịch tổ chức sinh nhật tối nay với giọng xin lỗi. Đầu dây bên kia vang lên
giọng điệu mờ ám của Thuần Qua, trêu chọc anh chắc chắn cùng ai đó đi ăn bữa tối lãng mạn bên ánh nến.
Lại còn bữa tối bên ánh nến! Anh suýt chút nữa trở thành bữa tối của xà tinh rồi đây!
Bác sĩ không thể giải thích nên đành cười trừ cúp máy. Nhìn trộm gã chủ
tiệm đang ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng thầm nghĩ buổi sinh nhật này
chắc phải trôi qua những cơn hãi hùng khiếp vía đây.
Mặc dù chiếc khóa Trường Mệnh đeo hai mươi tư năm đột nhiên rơi vỡ không báo trước,
khiến tâm trạng anh vô cùng buồn bã, tinh thần nhất thời căng thẳng lại
khiến anh mau chóng mệt mỏi rã rời. Bác sĩ nhắm mắt nghỉ ngơi, mơ mơ
màng màng không biết bao lâu đã trôi qua, cảm thấy xe đã dừng lại. Anh
bị gã chủ tiệm lôi xuống xe, kinh ngạc phát hiện họ đang đứng trước cửa
một biệt thự vô cùng sang trọng.
Nhìn thấy phong thái của tòa biệt thự này, bác sĩ lập tức tỉnh người, hai mắt sáng bừng.
Đây là tòa biệt thự mô phỏng kiến trúc cổ phong của Trung Quốc, thực chất
giống một tòa cung điện cổ đại hơn. Nhưng thiết kế không hoàn toàn mô
phỏng phong cách cổ, có rất nhiều chi tiết áp dụng lối kiến trúc thịnh
hành hiện đại, dung hòa với nhau lại không hề có cảm giác lệch tông,
nhìn vào rất hài hào dễ chịu, giống như một món đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo khiến mọi người thán phục. Căn biệt thự này cũng khá nổi tiếng,
thường xuyên xuất hiện trên một số tạp chí kiến trúc, vì thế bác sĩ thấy nó rất quen mắt. Nhưng anh cũng chỉ biết vẻ bề ngoài, nghe nói người
bên trong căn nhà không đồng ý cho phỏng vấn, vì thế bên trong trang
hoàng thế nào đến giờ vẫn chưa công khai.
Gã chủ tiệm ấn bộ đàm
di động hai chiều trên cửa sắt, bác sĩ giật thót, không ngờ người gã
muốn tìm lại ở trong căn biệt thự này.
Cánh cửa sắt lớn lập tức
mở ngay sau đó, để lộ ra một con đường lát đá cuội. Hoa viên phía trước
căn biệt thự không lớn, nhưng trong thành phố tấc đất tấc vàng này cũng
đủ khiến người ta xem thế là đủ rồi. Bác sĩ nhìn ngó xung quanh, đi theo gã chủ tiệm vào trong, dưới mái nhà biệt thự treo chùm chuông gió cổ
xưa, thỉnh thoảng có gió thổi qua lại ngân lên những tiếng chuông vui
tai, là một khung cảnh tuyệt đẹp dưới ánh tịch dương của buổi hoàng hôn. Bác sĩ chợt chậm bước, muốn ngắm nhiều hơn, nhưng gã chủ tiệm lại rất
vội, bước nhanh vào biệt thự, bác sĩ đành phải bước theo.
Vào
trong biệt thự là một hành lang dài nguy nga lộng lẫy, hai bên bày rất
nhiều đồ cổ được bài trí tinh tế. Mặc dù bác sĩ không kịp nhìn kỹ nhưng
anh biết những món đồ cổ này có giá trị không nhỏ. Sau hành lang dài là
phòng khách rộng rãi, cửa sổ chạm đất ở hai bên có thể nhìn thẳng ra mặt hồ bên ngoài, ánh tịch dương chiếu trên mặt hồ, lấp lánh dao động,
khiến cả phòng khách đều phản chiếu ánh sáng vàng chói mắt, thoạt nhìn
cả căn phòng như được xây bằng vàng.
Bác sĩ chớp mắt mấy cái mới
phát hiện ra có một người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Người
đàn ông này có dung mạo bình thường, thân hình bình thường, chừng bốn
năm mươi tuổi, nhưng ánh mắt như trẻ con, trắng đen rõ ràng, trong suốt. Đỉnh đầu ông trọc lốc, không còn một sợi tóc, dưới ánh tịch dương phản
chiếu giống như một chiếc bóng đèn lờn. Bác sĩ biết vị này chắc chắn là
chủ nhân của căn biệt thự, đúng lúc không biết nên xưng hô làm sao thì
đối phương mỉm cười hiếu khách với gã chủ tiệm, chỉ vào sô pha bên cạnh, nói: “Khách hiếm, khách hiếm! Ngồi đi ngồi đi!”.
Gã chủ tiệm
đứng im nhưng bác sĩ đã ngồi xuống theo phản xạ. Ghế sô pha rất mềm,
khiến cả người anh như chìm vào mộng đẹp, ngay cả sức đứng dậy cũng
không có, thậm chí mãi mãi không muốn tỉnh dậy.
Bác sĩ vẫn đang
lơ mơ, gã chủ tiệm đã đưa chiếc khóa Trường mệnh trong tay cho chủ nhà,
giọng đều đều: “Đại sư, tôi tìm ông vì muốn ông xem chiếc khóa Trường
mệnh này có thể sửa được không”.
Bác sĩ nghe thấy gã chủ tiệm
xưng hô như vậy, đột nhiên nhớ tới trước đây khi viện bảo tàng mở triển
lãm, có mời mấy người này tới diễn giảng. Người đàn ông này chính là đại sư có tiếng tăm trong giới sưu tầm, tuyệt kỹ đơn truyền mấy đời chính
là sửa chữa đồ cổ.
Không ngờ chủ nhân căn biệt thự này chính là ông.
Mặc dù gã chủ tiệm đưa khóa Trường Mệnh ra nhưng đại sư vẫn không nhận mà
đưa tay sờ cái đầu trọc của mình, ngại ngùng cười: “Chủ tiệm, cậu cũng
không phải không rõ quy tắc của tôi, tôi sửa đồ cổ của người khác đều
thu tiền cả. Nhưng những món đồ cổ của cậu mang tới đều không phải đồ
bình thường, mỗi lần sửa tôi đều rụng một sợi tóc. Thực sự không phải
tôi không muốn sửa, mà là… cậu nhìn xem, tóc tôi đã rụng hết từ lâu
rồi”.
Bác sĩ nghe xong khóe miệng giật giật, anh biết những người làm nghề sưu tầm đều có tính cách không bình thường, nhưng không ngờ
lại gặp phải người có thói quen rụng tóc kỳ lạ thế này.
Sắc mặt gã chủ tiệm không đổi, tiếp tục nói với giọng đều đều: “Ông xem trước đi, xem thì chắc không sao chứ?”.
“Ha ha, đúng, xem xem! Tôi xem trước đã!”. Đại sư xoa tay, lấy trong lòng
ra một chiếc khăn tay, bao trọn chiếc khóa Trường mệnh bị vỡ làm hai
miếng lại.
Bác sĩ quan sát để ý biểu cảm trên mặt đại sư khi đón
lấy chiếc khóa Trường mệnh, thấy đại sư rùng mình, ngồi thẳng người, lật đật cầm điều khiển từ xa trên bàn trà lên, bấm mấy nút.
Cửa sổ
phòng khách tự động kéo lại, cắt đứt thứ ánh sáng mặt trời chói mắt bên
ngoài, trong phòng cũng sáng rực lên sau đó, thứ ánh sáng dịu dàng rực
rỡ như ban ngày. Bác sĩ nhìn đại sư lấy một bộ đủ loại kính lúp từ trên
bàn trà ra, bắt đầu tỉ mỉ quan sát hai miếng ngọc vỡ.
Bác sĩ vốn
chờ đợi kết luận của đại sư nhưng hơn mười phút trôi qua đại sư vẫn xem
đi xem lại, anh bắt đầu thấy tẻ nhạt. Gã chủ tiệm vẫn đứng thẳng người,
ánh mắt căng thẳng nhìn đại sư, dường như sợ mình chớp mắt một cái sẽ
đánh rơi chiếc khóa Trường Mệnh.
Lại mười phút nữa trôi qua, đại
sư đột nhiên ngửa đầu ra sau, thả người xuống chiếc sô pha mềm mại, lẩm
bẩm: “Tạo nghiệt… tạo nghiệt rồi!”. Ông nói đi nói lại ba chữ này, giọng nói lại toát ra sự giận dữ, cuối cùng tức tới mức mặt mũi đỏ gay, chỉ
trỏ trong không khí: “Là ai? Là ai đã làm vỡ chiếc khóa Trường Mệnh
này?”.
Bác sĩ im bặt, vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, đại
sư đã quay sang anh, bi phẫn tới cực điểm: “Là cậu, chắc chắn là tên
tiểu tử cậu! Chủ tiệm không bao giờ lỗ mãng như vậy, cậu cầm chiếc khóa
Trường Mệnh tới đổi căn biệt thự này với tôi, tôi cũng đồng ý! Sao cậu
lại bất cẩn làm vỡ nó thế! Tạo nghiệt mà!”.
Bác sĩ há miệng đơ
lưỡi trước phản ứng của đại sư, từ thái độ của gã chủ tiệm anh đã đoán
ra chiếc khóa Trường Mệnh này không phải vật tầm thường nhưng không ngờ
nó lại quý giá tới mức này! Căn biệt thự này đã xa xỉ bậc nhất trong
thành phố, do một kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, trở thành thương hiệu kiến trúc của thành phố. Vậy mà một chiếc khóa Trường Mệnh nhỏ lại đáng giá bằng cả căn biệt thự?
Nghĩ tới chuyện trước đây trên cổ mình ngày ngày đeo một căn biệt thự, bác sĩ cảm thấy cổ đau hơn bao giờ hết.
Gã chủ tiệm bây giờ mới lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ đáng giá bằng một căn biệt thự thôi sao? Ông cũng coi thường chiếc khóa Trường Mệnh này quá
đấy”.
Đại sư dường như bị đả kích nên nói ầm lên: “Cậu nghĩ tôi
mua căn biệt thự này bao nhiêu tiền? Đây là miếng đất có giá trị nhất
trong thành phố đấy, tấc đất còn đắt hơn tấc vàng bao nhiêu lần! Có tiền cũng không mua được! Hơn nữa tôi còn dùng một chiếc chén sứ đời Tống để tay kiến trúc sư kia thiết kế cho tôi, nguyên liệu cũng tiên tiến nhất
thượng đẳng nhất, gọi là tác phẩm nghệ thuật cũng không quá! Cho dù
chiếc khóa Trường Mệnh này do Lục Tử Cương khắc, so với căn biệt thự này cũng tương đương thôi.
“Lục Tử Cương khắc? Lục Tử Cương này là
ai?”. Bác sĩ sợ hai người này sẽ cãi nhau nên vội chuyển chủ đề: “Đại
sư, sao ông có thể nhìn ra miếng ngọc này là ai khắc? Tôi nhớ trên này
không ghi tên mà”.
“Tên tiểu tử này, cậu lại không biết Lục Tử
Cương là ai! Lục Tử Cương chính là thợ chạm ngọc nổi tiếng nhất cuối đời Minh, khắc hoa văn nổi, kỹ thuật điêu khắc chạm rỗng, khắc hoa văn chìm đều là các kỹ thuật chế tác đỉnh cao, đặc biệt cậu ta còn khắc ra được
hiệu quả khắc nông. Hơn nữa, tác phẩm của cậu ta đều có ký tên, chỉ là
vị trí khắc vô cùng tinh tế, phần nhiều khắc ở những nơi không bắt mắt
ví dụ dưới đáy vật thể. Tương truyền hoàng đế Gia Tĩnh từng lệnh cho cậu ta khắc một chiếc ấm ngọc, nghiêm lệnh cậu ta không được phép đề tên
lên ấm, Lục Tử Cương bèn vận dụng kỹ thuật nội khắc bằng cảm giác tay,
khéo léo đề tên mình vào bên trong miệng ấm”. Đại sư cô đơn một mình đã
lâu, khó khăn lắm mới có người cho ông lên lớp nên lập tức thao thao bất tuyệt: “Miếng ngọc này mặc dù không đề tên, nhưng cậu nhìn phần sau,
trên hoa văn hoa sen, có hai chữ. Chính là hai chữ “Tử Cương””.
Bác sĩ cầm một nửa miếng ngọc đại sư đưa cho, cầm kính lúp tỉ mỉ ngắm, quả
nhiên phát hiện ra hai chữ triện uyển chuyển, đúng chỗ đường vân nối
cánh hoa sen với nhau, đúng là tinh xảo vô cùng. Bác sĩ cảm thấy rất
thần kỳ, miếng ngọc này anh đeo trên người bất ly thân đã hai mươi tư
năm, mọi chi tiết nhỏ anh đều nhớ trong lòng nhưng không hề phát hiện ra trên đường vân nổi cánh hoa sen lại có hai chữ này.
“Tên tiểu tử Lục Tử Cương, đã bảo cậu ta không được đề tên trên khóa Trường Mệnh
rồi, quả nhiên cậu ta cứ cố chấp thế này, hèn chi cuối cùng bị vị hoàng
đế đó giết hại”. Gã chủ tiệm đứng bên than thở, giọng điệu hoàn toàn
khác với đại sư, giống như gã quen biết Lục Tử Cương vậy.
“Hả?
Anh ta chết rồi?”. Bác sĩ vừa nói xong liền cảm thấy không đúng, đã là
người cuối triều Minh làm sao có thể không chết chứ? Vì thế tự thấy xấu
hổ nên nói thêm: “Anh ta bị giết rồi?”.
“Đúng thế, nghe nói có một
lần Lục Tử Cương chế tác một bộ ngọc điêu cho hoàng đế, sau đó khắc tên
mình trên đường vân ở đầu rồng, vì thế khiến hoàng đế tức giận, không
may bị giết. Lục Tử Cương tuổi trẻ mất sớm, không có con cháu, tuyệt kỹ
cũng vì thế mà thất truyền. Vì thế, ngọc Tử Cương truyền thế mới hiếm
hoi vô cùng, hậu thế mặc dù có vô số đồ giả, nhưng sau kiểm nghiệm xác
nhận chắc chắn chính là ngọc Tử Cương qua bàn tay cậu ta, nếu không bị
bày trong viện bảo tàng thì sẽ được cất giấu ở tư gia, cũng chỉ có mấy
chục món mà thôi”. Đại sư thở dài tiếc nuối, lấy lại miếng ngọc trên tay bác sĩ, mân mê thương xót.
Bác sĩ vẫn như trên mây, cảm giác như đang nghe một câu chuyện thôi, không liên tưởng được mối liên quan với
chiếc khóa Trường Mệnh của mình.
Đại sư đột nhiên kêu lên một
tiếng: “Không đúng, miếng ngọc này nước sơn sáng láng, rất bóng bẩy, ấm
nhuận có dư, linh khí đầy đủ. Niên đại chắc đã lâu… nhưng không hề nhìn
ra vẻ quê mùa…”. Đại sư quan sát kỹ càng dưới ánh sáng, càng lúc càng
kích động: “Miếng ngọc này ít nhất tồn tại hai ba trăm năm rồi, tạo
nghiệt mà! Tạo nghiệt mà! Tiểu tử, miếng ngọc này của cậu từ đâu mà
có?”.
Câu cuối cùng như hung thần dữ tợn quát vào mặt bác sĩ, bác sĩ khựng người đáp: “Là di vật của mẹ cháu… cũng không hẳn là di vật
của mẹ cháu, ông cháu nói, cháu bị đẻ non, có một vị tiên sinh tặng cháu chiếc khóa Trường Mệnh này, để cháu làm vật hộ thân về sau, tuyệt đối
không được tháo ra. Cháu cứ đeo như thế hai mươi tư năm, hôm nay đột
nhiên dây đỏ đứt, khóa Trường Mệnh vỡ…”.
Sắc mặt đại sư càng nghe càng méo mó. Ông nhìn chàng trai trẻ này là biết cậu ta không hiểu
nghề, miếng ngọc này không thể đeo bên người, càng không thể để nó nhiễm xà phòng thơm hay các hóa chất khác, hai mươi tư năm không rời người,
vậy tức là lúc tắm lúc ngủ cũng đeo, miếng ngọc này vẫn bóng bẩy sáng
sủa như vậy, chứng tỏ chất ngọc trước khi được điêu khắc đã được người
ta bàn (nuôi) mấy trăm năm thậm chí lâu hơn.
Bàn ngọc, tức là
trải qua quá trình nuôi, chơi, đeo, mang một thời gian rất dài, giống
như hồ điệp trải qua sự giằng co của nhộng, ngọc dần dần thoát khỏi lớp
vỏ đất xù xì. Ngọc cổ dù có màu ngấm vào đẹp nhất nhưng nếu không nuôi
dưỡng sẽ không lộ rõ màu đẹp nhất, màu sắc của vân ngọc càng không dễ
thấy, tính ngọc không trở lại, hình dáng như đá cuội. Người xưa rất coi
trọng và kỹ lưỡng trong các phương pháp nuôi ngọc, trong sách “Cổ ngọc
biện” chia cách bàn ngọc thành ba loại: Văn bàn, võ bàn, ý bàn. Văn bàn
tức là đeo hàng năm, tậm tâm bảo vệ, thời gian thậm chí có thể kéo dài
tới mười năm, võ bàn tức là dùng miếng vải trắng lau chùi miếng ngọc,
dùng nhiệt độ cao khi lau chùi ngọc để ép ngọc chất ra ngoài, mặc dù
thời gian nhanh hơn văn bàn rất nhiều, nhưng nếu không cẩn thận có thể
khiến miếng ngọc đẹp bị hủy hoại trong chớp mắt. Ý bàn còn mơ hồ hơn,
mời người có đức cầm viên ngọc trong lòng bàn tay, tìm nơi hội tụ linh
khí, dùng ý niệm giao lưu với ngọc, chỉ có người đạt cảnh giới tư tưởng
cao mới có thể làm được. Ban đầu đại sư chỉ quan tâm tới trình độ điêu
khắc của miếng ngọc vỡ này, bây giờ chú ý tới chất liệu của miếng ngọc
ông suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Chất ngọc này cũng chỉ có Lục Tử Cương chịu động Cân Ngô đao của mình, cũng chỉ có kỹ xảo chạm ngọc của
Lục Tử Cương mới xứng đáng với miếng ngọc này.
Đại sư sững sờ một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Chiếc khóa Trường Mệnh này nếu còn
hoàn hảo không hư tổn, đừng nói một căn biệt thự, hai căn tôi cũng đổi
với cậu”.
Bác sĩ nghe xong mà tê hết cả người, dù sao chiếc khóa Trường Mệnh này cũng đứt rồi, kệ ông ấy thích bốc phét sao thì bốc.
Gã chủ tiệm đứng bên lạnh lùng buông một câu: “Cộng thêm tất cả vật sưu
tầm của ông trong căn biệt thự này cũng không địch được một chiếc khóa
Trường Mệnh này”.
Đại sư mặt biến sắc nhưng không hề lật mặt. Căn biệt thự của ông mặc dù đáng tiền nhưng vật sưu tầm trong căn biệt thự
này còn quý giá hơn, rất nhiều bảo vật quý hiếm được tổ tông truyền lại, bây giờ bị gã chủ tiệm nói vậy đại sư muốn nhảy dựng lên nói lý với gã. Nhưng nhà ông và nhà gã có mối quan hệ lâu đời, gã chủ tiệm là bạn thân chí cốt của ông nội ông, từ khi ông còn nhỏ đã quen biết gã chủ tiệm.
Dẫu không hiểu tại sao con người trước mặt mình không hề thay đổi mặc dù bao năm trôi qua, nhưng cũng biết cậu ta không bao giờ phát biểu lung
tung về đồ cổ.
Đại sư nắm miếng ngọc trong tay bắt đầu vắt óc suy nghĩ, tìm trong ký ức xem còn miếng ngọc nào quý giá như thế này nữa,
sau một hồi suy nghĩ ông bật cười: “Chủ tiệm, cậu đừng nói với tôi chiếc khóa Trường Mệnh này chính là miếng thông linh bảo ngọc của Giả Bảo
Ngọc nhé, chữ trên miếng này không khớp đâu”. Có điều ngoài miếng ngọc
này ra ông không nghĩ ra miếng nào khác nữa.
“Thông linh bảo ngọc vốn không phải là vật phàm, không dễ vỡ, hơn nữa mỗi lần đều tự mình
tìm người có duyên”. Gã chủ tiệm nhếch môi: “Miếng ngọc liệu trong tay
ông cùng có nguồn gốc với miếng ngọc Hòa Thị, là miếng ngọc thừa của Hòa Thị”.
“Ngọc Hòa Thị?”. Đại sư kinh ngạc giật mình, biết được nếu những lời gã chủ tiệm nói là thật, vậy chiếc khóa Trường Mệnh này quả
nhiên giá trị không tầm thường. Ngọc liệu truyền lại từ thời Chiến Quốc, trải qua mấy nghìn năm, lại được Lục Tử Cương chạm trổ, rõ là bảo vật
vô giá! Nhưng bảo vật vô giá thế này trải qua thời gian dài đằng đẵng
vẫn nguyên vẹn không hư hại, vậy mà lại dễ dàng vỡ vào hôm nay! Đại sư
đỏ hoe mắt, ném cái nhìn giận dữ về phía bác sĩ bên cạnh mình.
Bác sĩ co người lại trên ghế sô pha, cảm thấy nhiệt độ điều hòa trong phòng khách có vẻ hơi thấp.
“Ngọc Hòa Thị được cao thủ chạm ngọc Biện Hòa thời Xuân Thu Chiến Quốc phát
hiện trên núi Kinh Sơn, ban đầu không ai biết, sau này nhờ Sở Văn vương
thưởng thức, cho chạm trở thành một món trang sức, đặt tên là ngọc Hòa
Thị, trở thành báu vật truyền thế. Thời Xuân Thu Chiến Quốc, lưu lạc vài lần, cuối cùng quy về Tần, Tần Thủy Hoàng chế tác thành ngọc tỉ. Trong
quá trình chế tác ngọc thành ngọc tỉ truyền quốc, ngọc Hòa Thị còn thừa
một miếng ngọc to và bé. Miếng to bằng lòng bàn tay, màu ngọc trắng như
mỡ dê, miếng nhỏ bằng đầu ngón tay, xanh biếc như nước. Vì chưa nghĩ ra
nên chạm hai miếng ngọc này thế nào nên Tần Thủy Hoàng tặng hai miếng
ngọc to, nhỏ này cho hai con trai của mình. Miếng to ban tặng cho con
trai trưởng Phù Tô, miếng nhỏ ban tặng cho con trai út Hồ Hợi”. gã chủ
tiệm chậm rãi kể lại, giọng nói khàn khàn vang vọng trong không gian
rộng thênh thang của phòng khác, giống như mang theo hồi ức buồn thương.
Đôi mắt đại sư đảo một lượt, trọng điểm quan tâm hoàn toàn khác: “Sau khi
Tần bị diệt, ngọc tỉ truyền quốc thuộc về Hán Lưu Bang. Người có được
ngọc tỉ truyền quốc là có được thiên hạ, thứ này và ngọc Hòa Thị truyền
tay hết hoàng đế này tới hoàng đế khác, truyền tới đời Đường, vào thời
Ngũ Đại, thiên hạ đại loạn, ngọc tỉ lưu truyền không biết về đâu…”. Ông
đưa mắt nhìn gã chủ tiệm, mặc dù không biết gì về lai lịch thân thế của
gã, nhưng qua lại mấy chục năm với nhau, ông biết nhiều bảo vật lạ tuyệt diệt trong dòng chảy lịch sử đang được cất giữ trong Á Xá. Ông đương
nhiên không có ý định độc chiếm, nhưng những bảo bối trong truyền thuyết thế này cho dù được nhìn một cái cả đời này cũng xứng đáng.
Gã
chủ tiệm không lĩnh hội ý của đại sư, một mình chìm đắm trong hồi ức xa
xôi, trước mắt dường như xuất hiện hình ảnh Tần Thủy Hoàng năm đó tay
cầm ngọc tỉ thống lĩnh thiên hạ, nhưng trong nháy mắt lại biến thành
cảnh tượng Tử Anh (*) nâng ngọc Hòa Thị quỳ dưới chân Lưu Bang đầu hàng…
(*) Tử Anh là vị vua thứ ba và cũng là vị vua cuối cùng của nhà Tần trong
lịch sử Trung Quốc. Tử Anh lên ngôi từ cuối tháng 8 năm 207 TCN. Khi đó
lực lượng quân Tần ngoài mặt trận đã rất suy yếu, không chống nổi quân
chư hầu, liên tiếp bại trận. Tháng 10 năm 206 TCN, tướng Sở là Lưu Bang
tiến vào Quan Trung. Khi đến Bái Thượng, Lưu Bang sai người bảo Tử Anh
đầu hàng. Tử Anh liệu thế không chống cự nổi, bèn buộc dây ấn ngọc tỉ
truyền quốc vào cổ, ngồi trên một chiếc xe gỗ không sơn do một con ngựa
trắng kéo mang ấn, phù của thiên tử đầu hàng Lưu Bang ở gần Chỉ Đạo
Đột nhiên gã chủ tiệm ho một cơn xé ruột xé gan, bác sĩ thấy vậy vội rót
một cốc nước đưa cho gã thì thấy máu tươi đang rỉ ra từ kẽ ngón tay đưa
lên bịt miệng của gã.
Giữa những ngón tay trắng bệch như tờ giấy, màu máu đỏ tươi chói mắt lạ thường, bây giờ bác sĩ mới phát huy tố chất nghề nghiệp của mình, nhanh chóng bình tĩnh lại, định kéo gã chủ tiệm
ngồi sang một bên để mình kiểm tra sơ bộ. Nhưng gã chủ tiệm gạt tay anh
ra, lấy chiếc khăn tay lau sạch vết máu ở miệng và lòng bàn tay, nhìn
khuôn mặt kinh ngạc của đại sư nói như không có chuyện gì xảy ra: “Tôi
sắp không còn thời gian nữa nên không nói nhiều với ông, miếng ngọc này
ông có sửa được không?”.
Đại sư đưa tay xoa cái đầu trọc của
mình, khó xử nói: “Nếu là ngọc bình thường tôi cũng thử dính lại xem,
nhưng ngọc vỡ chứng tỏ nó đã thay chủ nhân chịu một kiếp nạn, nhất định
không được đeo nữa, phải lấy vải đỏ gói kỹ cất cẩn thận. Huống hồ một
miếng ngọc quý như thế này nếu làm không tốt sẽ xảy ra chuyện lớn hơn.
Ngọc có linh tính, nhưng cũng có tà tính. Ngọc vỡ rất dễ gây ra những
chuyện không tốt…”. Đại sư vừa nói vừa cảm thấy mình cũng khó nghĩ, ông
đứng dậy trịnh trọng đưa chiếc khóa Trường Mệnh vỡ thành hai mảnh cho gã chủ tiệm.
Gã chủ tiệm đương nhiên hiểu được những chuyện đại sư
vừa nói, chỉ là trong khoảnh khắc thấy miếng ngọc mình gìn giữ bảo vệ
mấy nghìn năm đột nhiên rơi vỡ, trong lòng nhất thời rối như tơ vò, khó
mà chấp nhận.
Bao nhiêu năm qua, gã chứng kiến rất nhiều cổ vật
vỡ nát hủy hoại trước mặt mình, tưởng rằng mình sớm đã thờ ơ không quan
tâm. Xem ra không phải như vậy, chỉ là những thứ rơi vỡ không phải là
món đồ yêu quý của mình mà thôi.
Gã chủ tiệm đón chiếc khóa
Trường Mệnh vẫn còn hơi ấm từ tay đại sư, nhìn tinh thần khá ổn nhưng
khuôn mặt đang lo lắng cho gã của bác sĩ, trong lòng gã suy nghĩ mãi về
câu nói “ngọc vỡ chứng tỏ nó đã thay chủ nhân chịu một kiếp nạn”.
Lẽ nào gã luôn hiểu sai? Chiếc khóa Trường Mệnh này vỡ lại là chuyện tốt?
Gã chủ tiệm định thần lại, hít một hơi sâu chắp tay chào đại sư: “Đã làm phiền rồi, tôi đi đây”.
Vì động tác này của gã khiến đại sư nhìn thấy vết rách trên bộ đồ Trung
Sơn của gã, sắc mặt tái đi: “Này, áo của cậu làm sao lại rách thế này?”.
Gã chủ tiệm khẽ cười như không có chuyện gì: “Quần áo cũng chỉ là quần áo, ngọc cũng có thể vỡ, quần áo sao không thể rách?”.
Bác sĩ ngồi bên đẩy cặp kính trên sống mũi, cảm thấy thái độ của hai người
này hoàn toàn khác nhau, dường như chủ nhân của chiếc áo là đại sư mới
phải, gã chủ tiệm lại tỏ vẻ không quan tâm. Lẽ nào bộ đồ này cũng là cổ
vật? bác sĩ nhìn chằm chằm vào con rồng đỏ thẫm trên chiếc áo, anh không cho rằng cảnh tượng mình nhìn thấy là ảo giác - anh thực sự nhìn thấy
con rồng đỏ đang di chuyển.
Sắc mặt đại sư lạnh lùng như băng, một tay lôi gã chủ tiệm dẫn gã vào phòng bên cạnh, gườm gườm nói: “Đi theo tôi”.
“Không phải ông nói tóc ông rụng hết rồi không thể sửa đồ đạc cho tôi được nữa sao?”. Gã chủ tiệm nhíu mày trêu chọc.
“Chỉ là thử thôi, tôi không chắc chắn, dù sao tay nghề của tôi cũng thua kém ông nội tôi quá nhiều, vá không nổi con rồng đỏ sống động như thật này
đâu”. Giọng đại sư có phần thất vọng.
Bác sĩ nhìn theo hai người
mất hút trong phòng, tự giác không đi theo. Nhưng không ảnh hưởng tới
việc anh nghe được mấy câu đối thoại của họ. Chú rồng biết động đậy kia
cũng có công lao của ông nội vị đại sư này? Đàn ông thêu hoa? Bác sĩ
biết nếu có một tấm gương trước mặt mình bây giờ chắc chắn sẽ nhìn thấy
biểu cảm của mình méo mó thế nào.
Hai người kia vừa đi bác sĩ đã
cảm thấy rất buồn tẻ, nhưng không thể đi mà không từ biệt, đành ngồi lại trong phòng khách. Cũng may trong phòng khách có một giá sách, trên đó
có rất nhiều tạp chí, sách vở, bác sĩ tiện tay lật xem, vừa xem vừa uống trà, cũng coi như tự tìm niềm vui. Có điều sách vở tạp chí liên quan
tới giới sưu tầm cũng quá vô vị, ghế sô pha lại quá mềm mại dễ chịu, cứ
xem cứ xem cuối cùng anh ngả người ra ghế ngủ thiếp đi.
Cho đến
lúc bị gã chủ tiệm đánh thức, bác sĩ mới biết mình ngủ tới hơn mười một
giờ đêm, đại sư đích thân lái xe đưa hai người bọn họ về. Bác sĩ liếc
nhìn gã chủ tiệm, thấy vết rách trên áo gã chỉ được vá tạm bợ bằng những đường chỉ qua loa, vết vá thảm không nhìn nổi, thậm chí kỹ thuật khâu
vá còn không bằng anh khâu vết thương.
Chỉ khâu vá như thế này mà mất hẳn mấy tiếng?
Bác sĩ thầm mắng trong lòng tỏ vẻ khinh khỉnh nhưng mặt vẫn làm bộ như không suy nghĩ gì.
Đại sư lái xe đưa hai người tới cửa Á Xá rồi quay về, bác sĩ vốn định vươn
vai ngáp một cái nhưng vừa xuống xe đã bị gió lạnh thổi cho tỉnh người,
lập tức lấy lại tinh thần.
“Cậu về luôn hay vào ngồi một lúc?”. Thấy bác sĩ không có ý định rời đi, gã chủ tiệm khách sáo hỏi.
“Vào ngồi một chút, tôi có vài chuyện muốn hỏi anh”. Ánh mắt lấp lánh của
bác sĩ nhìn gã chủ tiệm, nghi vấn trong lòng cần được giải đáp ngay.
Gã chủ tiệm không trả lời ngay, gã cúi đầu đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa của Á
Xá ra, sờ hộp diêm trên tủ cạnh cửa, đốt ngọn đèn cung Trường Tín ở cửa
lên.
Ánh lửa sáng nhảy nhót trong sắc đêm tĩnh mịch, lúc này
chiếc đồng hồ kiểu Tây thời Dân Quốc đặt trên Bách Bảo Các đột nhiên kêu lên - đúng mười hai giờ đêm.
Gã chủ tiệm thở phào, trong lòng
nghĩ sinh nhật bác sĩ cuối cùng cũng đã trôi qua, đang thầm nghĩ cuối
cùng hắn ta cũng thuận lợi vượt qua tuổi hai mươi tư, thoát được kiếp
nạn, đột nhiên có luồng sức mạnh truyền tới từ phía sau, gã loạng choạng do bị bất ngờ, tiến lên trước một bước vịn vào quầy mới miễn cưỡng đứng vững.
Hoảng hốt quay đầu lại, gã chủ tiệm sợ hãi khi phát hiện ra bác sĩ nhắm chặt hai mắt, dựa vào lưng hắn, đã hôn mê bất tỉnh.