“Về nhà em ăn cơm đi.” Trình Dặc Triết tốt bụng
kéo tôi về nhà cậu ta, nhưng tôi lắc đầu. “Thế chị định đi đâu, cứ ngồi
đây thế này sẽ bị chết cóng đấy.”
“Chết được càng tốt.” Tôi cười
cười, nhưng phát hiện ra câu vừa rồi của mình có lẽ sẽ dọa cậu ta sợ,
quay lại nhìn thì quả nhiên mặt cậu ta ngây ra. “Chị đùa đấy. Em về đi,
lớp Mười hai rồi phải chăm học vào, chị có chỗ để đi.”
“Vậy em đưa chị đi, chân chị...”
“Không sao, chị tự đi được. Chị mượn áo của em, sau này sẽ trả lại.” Tôi vừa
nói vừa cắn răng chịu đau đứng dậy, cố làm ra vẻ không có gì. “Mau về
đi!”
Trình Dặc Triết là người thông minh, tuy vẫn nghi ngờ nhưng
cuối cùng không nói gì, quay người chạy về. Sau khi cậu ta về, tôi bám
tường, bước từng bước khó nhọc về Thành Trì.
Sau khi bị trật
khớp, đáng lẽ phải ít vận động, nhưng con người vừa mới nói không cho
phép tôi ra khỏi giường giờ đây lại để mặc tôi ở bên ngoài. Tôi càng
nghĩ càng thấy bực, dùng sức bám chặt tay vào tường. “Tủi thân sao?” Một giọng trêu đùa chợt vang lên bên tai. Tôi kinh ngạc quay lại, nhưng bị
tuyết che mất tầm nhìn, phía sau lưng tôi là mặt đường trống trải không
một bóng người.
Kể từ lúc xảy ra chuyện kia, tôi chưa trở lại
Thành Trì, nhưng ở thành phố này, ngoài vị trí bên cạnh Thiệu Khải, nơi
duy nhất còn lại tôi có thể đến chỉ có nơi này. Đẩy cửa bước vào, bên
trong vẫn là ánh đèn quen thuộc, tôi đi men đến một chỗ ngồi phía quầy
bar, nói với người điều chế rượu: “Cho em một ly rượu mạnh nhất mà anh
có thể làm được.”
Nhìn thấy tôi, anh ta hào hứng bắt chuyện: “Lâu lắm rồi mới thấy em đến. Chẳng phải bị ốm sao? Rượu loại đó em không
uống được đâu, nhấp môi thôi cũng say đấy!”
“Xí! Tửu lượng em
không kém thế đâu. Hôm nay em là khách.” Tôi khịt mũi khó chịu trước cái vẻ coi thường của anh ta, sau đó mới nhớ ra một chuyện. “Anh nghe ai
nói em bị ốm?”
Anh ta chưa kịp nói thì một âm thanh vang lên phía trên sân khấu thu hút sự chú ý của tôi. Đó là chất giọng nhẹ nhàng
nhưng run rẩy mỗi khi hát, đây cũng chính là chất giọng hằng ngày kể
những câu chuyện cười bên tai tôi, khiến tôi yêu, khiến tôi ngượng
ngùng. Tôi nhìn Thiệu Khải đang vừa đánh đàn vừa hát trên sân khấu, bất
giác mắt đỏ hoe.
Tôi giận anh lừa tôi, tôi giận mình không biết
anh quay trở lại đây hát vào lúc nào, tôi giận tôi ở bên ngoài một mình, anh lại cười xòa như thể chưa xảy ra chuyện gì, tôi giận anh đang mỉm
cười với cô gái ngồi ở vị trí của tôi hồi trước. Chính là cô gái trẻ
hằng ngày ngồi phía dưới sân khấu, ngắm Thiệu Khải bằng ánh mắt si tình. Khuôn mặt cô ta vô cùng diễm lệ dưới ánh đèn, nũng nịu cầm micro, hát
bằng chất giọng như giọng búp bê, nhưng cũng không quá khó nghe.
“Này, rượu của em.” Anh ta đặt ly rượu trước mặt tôi. Tôi không nhìn ra bên
trong là thứ gì nhưng vẫn một hơi uống cạn. Anh ta giật thót mình. “Này, không phải uống kiểu thế đâu.”
“Vậy phải uống thế nào? Chỉ có tí rượu thế này, em muốn ba ly.” Tôi móc hết tiền trong túi ra đặt trên
bàn. “Đủ hay không cũng chỉ có ngần này thôi.”
“Ai đang giở trò ở đây thế?” Ông chủ bước đến từ phía sau, ngồi xuống cạnh tôi, anh ta vẫy tay ra hiệu cho phục vụ đi phục vụ khách khác. “Nếu uống rượu với mục
đích để người khác trông thấy sẽ dễ say lắm đấy.”
Tôi không muốn
bắt chuyện, chỉ lắc đầu loạn xạ không mục đích. Rượu vừa uống rất đắng,
thoáng chốc đã đốt cháy dạ dày tôi, một luồng khí nóng xộc lên tận óc.
Tôi ngẩng đầu lên thấy Thiệu Khải giơ tay vuốt tóc cô gái đó. “Em muốn
uống. Anh không cho, em đi quán khác.”
Có lẽ sợ tôi sẽ gặp nhiều
nguy hiểm hơn nếu đi quán khác, ông chủ liền đưa tôi một thùng bia nói:
“Uống đi, uống hết chỗ này cũng tàm tạm đấy. Không định nói là có chuyện gì sao?”
“Không muốn...” Tôi nằm bò trên quầy, vừa uống vừa liếc nhìn hai người trên sân khấu. Bài thứ ba rồi, bọn họ định diễn trò ân
ái đó đến bao giờ? Tôi muốn cười nhưng bị sặc bia, liền ho rũ rượi, tôi
bịt chặt miệng nhưng cũng không thể ngăn lại, trong cơn ho tôi còn sờ
thấy cả nước mắt. Tôi mở cửa chạy ra ngoài, bởi chân đau, đầu óc choáng
váng nên ngã khụy xuống.
Người qua đường hoặc người muốn vào quán bar đều nhìn đứa con gái vừa khóc vừa nôn như điên trên mặt đất bằng
ánh mắt khinh thường, rồi đồng loạt tránh xa. Tôi không muốn che giấu,
khóc thành tiếng xé ruột xé gan. Hóa ra cũng có lúc tôi buồn như thế
này, nó vượt quá xa tưởng tượng của tôi, dễ dàng hạ gục tôi. Nước mắt và tác dụng của rượu nhanh chóng khiến tôi không thể mở mắt, tôi choáng
váng đổ người ra sau, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được sự lạnh lẽo
của tuyết. Tóc tai và quần áo ướt sũng, tôi run rẩy dựa người vào một bờ ngực ấm áp, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Trong mơ vẫn là
khung cảnh trời đất trắng xóa một màu của tuyết. Tôi đứng dưới một thân
cây mà cành lá nặng trĩu bởi tuyết đọng, nhìn Thiệu Khải tay trong tay
với một người con gái khác đi qua trước mặt tôi. Tôi đưa tay định nắm
lấy tay anh, nhưng phát hiện ra tôi không có cách nào chạm vào được. Tôi xông lên định ôm anh nhưng lại ngã khụy xuống nền tuyết. Hai người bọn
họ từng bước từng bước rời khỏi thế giới của tôi, tuyết xóa mờ bóng dáng họ. “Không... không...” Tôi gắng gượng tiến về phía trước, nhưng người
không thể cử động. Lưng tôi bị cái gì đó quấn lấy, cảm giác càng ngày
càng chân thực, hơi thở ấm áp phả vào tai như hàng triệu con côn trùng
đang chui vào trái tim tôi.
“Đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi!”
Tôi thảng thốt mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường ở nhà, quần áo đã
được thay. “Tỉnh rồi à?” Thiệu Khải ôm tôi từ phía sau, áp mặt vào tai
tôi, thấy tôi tỉnh mới quay người tôi nằm thẳng lại. Tôi nhìn cặp mắt
giống thường ngày của anh, quay mặt đi nơi khác.
“Tửu lượng kém
như thế mà vẫn uống, vừa khóc vừa quấy phá vừa đánh người.” Thiệu Khải
không để ý sự lạnh nhạt của tôi, tay anh nghịch nghịch tóc mái, rồi lại
áp mặt vào trán tôi. “Sao lại nóng thế này? Khó chịu à?”
Một luồng
khí ấm áp từ tận sâu trong trái tim dâng lên, làm tôi nhớ lại bàn tay
này tối hôm qua đã vuốt tóc người con gái khác, tôi bất giác nổi đóa, há to miệng cắn mạnh cánh tay anh, đến tận khi không còn sức để cắn nữa
mới nhả ra. Nhưng anh không có bất cứ biểu hiện đau đớn nào, trái lại,
từng giọt nước mắt của tôi lại đang rơi xuống. “Đừng khóc nữa!” Vết răng hằn sâu một cách đáng sợ, anh còn dùng chính cánh tay đó lau nước mắt
cho tôi. “Lần này công bằng rồi. Rất tốt!” Nói rồi anh cho tôi xem cánh
tay còn lại, trên đó cũng có vết răng cắn.
“Tối qua em quấy phá ghê gớm quá, anh sợ người ta báo cảnh sát, mới cho em cắn, em liền im lặng ngay lập tức.”
Tôi rời mắt khỏi vết cắn, lẩm bẩm: “Không biết là ai cắn...”
“Ha!” Không ngờ anh cười, lại còn cười thành tiếng. “Sớm biết em ghen sẽ thế này thì anh nhất định đã không giận em, thật đấy!”
“Anh... anh nói là anh cố ý?” Cuối cùng tôi cũng phải quay người, để mặc anh đưa cặp nhiệt độ vào trong áo tôi. “Em không tin!”
“Tin hay không tùy em. Em đang bị đau, anh không nên để em ở bên ngoài.” Anh nhìn mắt cá chân tôi. “Vẫn còn sưng, để anh nắn cho.”
Tôi dứt khoát gạt tay anh ra, ngồi dậy. “Em chưa tha thứ cho anh, đừng vội mừng!”
“Thế…” Tôi còn chưa nhìn ra vẻ xấu xa trong nụ cười của anh đã bị một chân anh chặn lên người, sau đó dùng một tư thế rất mờ ám đè tôi xuống. “Thế này được không?”
“Càng không được!”
“Anh nói cho em biết, em
đừng ép anh, anh không muốn bắt nạt bệnh nhân.” Anh giữ nguyên tư thế ôm chặt tôi, sau đó rút cặp nhiệt độ ra, không thèm liếc xem mà vứt sang
một bên, cúi đầu hôn tôi.
“Anh thả em ra đã.” Tôi cật lực đẩy anh ra ngồi dậy, đầu tôi mới lắc lư một chút đã đau như muốn tách đôi.
Thiệu Khải nhìn cặp nhiệt độ, rồi cầm cốc sữa đã để sẵn trên mặt bàn đưa cho
tôi. “Nhiệt độ hơi cao, nào, uống sữa trước, sữa nguội rồi.”
Anh
đặt cốc sữa vào giữa hai tay tôi, ngồi nhìn tôi uống hết. Sự chu đáo của anh khiến tôi nghĩ tới Khúc Thành, mặc dù hai người họ hoàn toàn không
giống nhau. Để cốc lên mặt bàn, tôi sà vào lòng anh, vùi mặt vào ngực
anh, cất giọng ồm ồm hỏi: “Tại sao phải giấu em đi hát, sao cô ta lại ở
cạnh anh?...”
“Xin lỗi, để em phải tủi thân.” Anh vuốt tóc tôi từ trên xuống dưới. “Anh cũng không biết mình bị làm sao, anh thấy ánh mắt em nhìn thằng bé đó liền không thể kiểm soát được bản thân, muốn đánh
người.”
“Không được! Người ta có làm gì anh đâu, em lại không có tật thích phi công...”
“Nhưng ánh mắt em khi nhìn cậu ta rất long lanh, em không có cảm giác gì sao?”
Đầu có tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, thấy vết cắn trên tay Thiệu Khải đang sưng lên, tôi lấy ngón tay xoa xoa. “Đau không?”
“Không biết có phải tiêm thuốc phòng dại không?”
Tôi lừ mắt nhìn anh, nghiến răng. “Anh có tiêm hay không cũng như nhau cả
thôi, dù sao thì lúc nào cũng bị thế.” Thiệu Khải vừa nghe xong đã áp
sát lại tôi, rồi đưa mũi ngửi khắp người tôi như một chú cún con. “Này,
buồn...”
Anh chẳng thèm để ý đến lời phản kháng, cắn vành tai tôi. “Cắn chết em...”
Sau một hồi trêu đùa, chúng tôi đã quên đi vấn đề chính mà cả hai phải
nghiêm túc đối diện lúc đầu. Tôi lại một lần nữa trốn tránh. Tôi có thể
tưởng tượng ra ánh mắt không thể kiềm chế của mình mỗi khi nhìn Trình
Dặc Triết, nhưng không thể nói ra tại sao. Tôi luôn cố chấp cho rằng,
một khi mình nói ra thì tất cả những gì hiện có sẽ lập tức tiêu tan,
ngay cả tư cách để giận dỗi tôi cũng không có.
“Bất luận thế nào anh đều không bỏ em, đúng không?”
Thiệu Khải nghịch ngợm xoa mặt tôi. “Đúng đúng đúng, chỉ có em không cần anh thôi, được chưa?”