Người bên ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa mà không lên
tiếng. Phía trong cánh cửa gỗ kiểu cũ là chiếc then cài lớn bằng sắt,
đẩy một chút là có thể tạo ra khe hở giữa hai cánh cửa. Tôi nhìn không
gian tối om bên ngoài, một bóng người quen thuộc phản chiếu ánh sáng yếu ớt trong đêm tối.
Là anh sao… Bàn tay cứng đờ của tôi cứ đặt
trên cánh cửa gỗ đã tróc sơn rất lâu mà không có phản xạ nào khác. Đến
tận khi tiếng gõ cửa dừng lại, tôi mới mở cửa. Tôi biết Khúc Thành sẽ
không bao giờ xuất hiện trước cửa nhà mình được nữa, còn người vừa quay
lưng định đi, hiện giờ lại quay lưng lại nhìn chỉ là một chàng trai, có
tên… Trình Dặc Triết.
“Muộn thế này em đến đây làm gì?”
“Không có việc gì làm, muốn đến chơi với anh chị, vậy mà có mỗi chị ở nhà.”
Trình Dặc Triết nhìn tôi, nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực: “Thôi hôm khác em lại đến.”
Tôi ngăn cậu ta lại. “Này, em sống ở đâu?”
“Ở gần đây, em đã nghe mấy người hát ở quán bar, rồi có một lần nhìn thấy mọi người cùng đi về đây.”
“Là nhìn thấy...” Tôi cười cười. “... Hay là đi theo?”
Cậu ta bỗng cười ngoác ra, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Khúc Thành,
hóa ra trên đời này thật sự tồn tại một người giống anh đến vậy. “Em có
thể đến chơi, ngày mai họ đều ở nhà. Có điều chỗ chúng tôi hình như
không có gì hay ho.” Tôi để ý ánh mắt cậu ta nhìn chăm chú vào phòng tập phía sau lưng tôi, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó. “Thích thì vào
đi, em có thể chơi.”
Có thể thấy cậu ta vô cùng thích mấy loại
nhạc cụ đó nhưng vẫn có chút rụt rè, có lẽ là ngại bởi tôi chỉ có thân
gái một mình. “Sáng mai em lại đến vậy.”
Tôi gật đầu, rồi lại nhớ ra gì đó, liền gọi với theo cậu ta: “Chiều mai đến, đừng đến sớm quá.”
Tôi chốt cửa cẩn thận, vẫn chưa kịp quay người đi vào nhà thì chiếc đèn duy nhất ở sân vụt tắt, cùng lúc đó chiếc đèn neon trong nhà cũng tắt, tôi
giống như bị quăng vào một nơi hoang vu. Đây vốn là nơi hẻo lánh, ngay
cả ánh sáng ấm áp của chiếc đèn cũng biến mất, chỉ còn lại sự cô đơn
lạnh lẽo, bên tai tôi văng vẳng âm thanh như tiếng quỷ khóc. Lúc ra
ngoài không mặc áo khoác, bây giờ tôi lạnh đến mức phát run. Tôi đi đến
cửa phòng, từ ô nhỏ trên cánh cửa không trông rõ bất cứ thứ gì trong
phòng, lúc mở cửa, tiếng mèo kêu khiến trái tim tôi trấn tĩnh phần nào.
Tôi quỳ trước cửa, gọi khẽ: “Meo...” nhưng gọi hai tiếng mà không thấy
mèo con ra.
Ánh trăng yếu ớt lọt vào phòng, nhảy múa, tạo nên
những hình thù kì dị trên tường. Tôi chợt nhớ ra ở ngăn kéo có đèn pin,
liền vội vàng bước đến lục. Nhưng mấy thứ đồ rõ ràng trước kia đã trông
thấy, tại sao bây giờ tìm thế nào cũng không ra? Tôi rút cả ba ngăn kéo
ra rồi đổ hết mọi thứ bên trong ra sàn nhà, một bức ảnh bỗng hiện ra
trước mắt.
Tôi run rẩy cầm bức ảnh đã nhàu nát đó lên, người
trong ảnh khiến tôi nắm chặt lấy vạt áo trước ngực. Dưới gầm giường bỗng hiện lên một cặp mắt màu xanh sáng rực, khiến nỗi sợ trong lòng tôi bị
đẩy lên đến mức cao nhất.
Là bức ảnh đó, bức ảnh mà rõ ràng tôi đã đốt đi.
Tôi phải đi tìm Thiệu Khải, ở một mình thật đáng sợ. Tôi lao như điên ra
khỏi nơi tăm tối này, ít nhất cũng phải đi đến chỗ có ánh đèn điện,
nhưng chân tôi bị một hòn đá ngáng đường, khi cả người tôi ngã về phía
trước, tôi nghe thấy xương mắt cá chân kêu rắc một tiếng.
Chân
phải đau đến mức tôi hoàn toàn không thể cử động. Tôi cố gắng dùng khuỷu tay và đầu gối chống xuống đất, rồi dùng chân trái gắng gượng đứng dậy, nhưng lại đau đến mức ngồi sụp ngay xuống. Xung quanh chẳng một bóng
người qua lại, giả sử tôi xui xẻo, bây giờ gặp phải người xấu, tôi cũng
chỉ còn biết giơ tay chịu trói. Chẳng lẽ tôi cứ phải một mình đợi đến
khi trời sáng trong bộ dạng này sao?
Không mặc quần áo ấm, không
thể đi lại, cũng không có cách nào thông báo cho người khác biết tôi
đang ở đây. Tại sao tôi lại cứ thích đẩy bản thân rơi vào tình huống khổ sở như thế này? Lạnh quá... Tôi ôm vai, vùi đầu vào khuỷu tay, mắt cá
chân đã sưng lên, đau đến tê dại, nhưng bên trong lại có gì đó đang
chuyển động rất ác liệt. Tôi không biết mình đã ngồi bao lâu, nước mắt
làm cơ mặt cứng đờ lại, thêm vào đó lại bị gió lạnh thổi cho đau rát,
cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, nhưng tình cảnh hiện tại cho tôi biết tôi
không thể ngủ.
Tôi cố gắng thêm một lúc, nhưng thật sự không thể
cố được nữa. Mắt cá chân đã sưng vù lên trông thật đáng sợ, tôi quyết
định nằm nghiêng trên mặt đường. Không biết nếu người qua đường nhìn
thấy bộ dạng đó của tôi thì họ có báo cảnh sát ngay không nữa? Trong bộ
não mơ màng của tôi lại xuất hiện bức ảnh kia. Tôi nhớ rõ ràng mình đã
đốt nó, đó nhất định là ảo giác của tôi. Người trong bức ảnh có nụ cười
thuần khiết như cơn gió mùa hạ. Cả đời này nhất định sẽ không bao giờ
nhìn thấy nữa, nhất định không nhìn thấy nữa...Có lẽ bởi tai áp sát mặt
đường nên tôi có thể nghe thấy từng tiếng động nhỏ nhất. Có tiếng bước
chân chậm rãi đi tới từ đằng xa, tôi dựng hết cả tóc gáy. Nhưng tại sao
bước chân càng gần lại càng trở nên quen thuộc, bao gồm cả bóng dáng
đang tiến đến gần tôi. Anh đứng ở chỗ cách tôi vài bước chân, hỏi: “Ai
đấy?”
Tôi gắng gượng ngồi dậy. “Thiệu Khải... Là em...”
“Mộng Nhi!” Nghe thấy tiếng tôi, anh chạy ngay lại, quỳ trước mặt tôi, cởi áo khoác cho tôi. Sự ấm áp quen thuộc khiến tôi không kìm được bật khóc,
nỗi đau đớn vốn giảm đi giờ lại bắt đầu bùng lên. “Sao vậy? Ừm, đừng
khóc, nói đi nào!”
“Đau...”
“Nào, anh đưa em đi bệnh
viện.” Thấy mắt cá chân sưng to như quả bóng của tôi, Thiệu Khải lo đến
mức ôm lấy tôi chạy như bay trên đường. “Không sao cả, đừng khóc, ngoan, cố chịu một lúc.”
Tôi vừa khóc vừa kéo áo anh. “Em... lúc đi ra không khóa cửa... Mèo con...”
Thiệu Khải đột nhiên bực tức. “Em đừng lo cho nó, trên đời này không có loài vật nào không biết làm người khác yên lòng như em!”
“Xin lỗi... bỗng dưng mất điện, em sợ... xin lỗi...” Không biết do tủi thân
hay vì lý do khác, tôi càng không có cách nào khống chế nước mắt của
mình, tất cả thấm đẫm áo anh, tài xế vừa lái xe vừa hiếu kỳ quay lại
nhìn tôi. “Đau thế này chắc là bị trật khớp rồi.”
Đến bệnh viện
phải lấy số cấp cứu. Cuối cùng tôi cũng phải thừa nhận, tôi đúng thật
không biết cách làm người khác yên lòng. Thiệu Khải ôm tôi ngồi trên
giường bệnh, bác sĩ vừa chạm vào vết thương tôi đã hét lên vì đau. “Anh
nhẹ tay chút được không?” Thấy Thiệu Khải chuẩn bị nổi nóng với bác sĩ,
tôi chỉ còn cách cố nhịn không kêu, nhưng bác sĩ vẫn nói: “Trật khớp
rồi.”
“Lại đây, cắn anh, đừng tự cắn mình.” Biết nắn khớp sẽ rất
đau, Thiệu Khải ngồi cạnh ghìm chặt tôi vào lòng, đưa tay cho tôi cắn,
nhưng tôi cật lực lắc đầu.
“Một lát thôi, nhất định rất đau,
nhưng nắn xong rồi sẽ dần thấy dễ chịu. Cố chịu một chút. Nửa đêm rồi,
sao lại để xảy ra chuyện này?” Bác sĩ nói với tôi, định cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của tôi, nhưng thần kinh tôi đã căng ra như sắp đứt. Tôi không trông rõ anh ta đã làm gì, chỉ nghe thấy xương mình lại kêu rắc
một tiếng.
“Aaaaaaaa...” Tôi đau gần như ngất đi, sau đó toàn
thân không còn chút sức lực. Thiệu Khải đi hỏi bác sĩ tình hình, rồi
quay lại ôm chặt lấy tôi. Tôi nghe thấy anh nói: “Về nhà thôi”, sau đó
mới an tâm nhắm mắt lại.
Tôi ngủ chập chờn, giống như đang nổi
lềnh bềnh trên mặt nước, xung quanh không có bất cứ động tĩnh nào, chân
vẫn đau, nhưng tôi không thể mở mắt. Rồi tôi nghe thấy tiếng mở cửa nhà, có ai đó nhẹ nhàng đặt tôi nằm lên giường. Thiệu Khải cởi áo khoác của
anh đắp cho tôi, lại còn kê một vật mềm giữa hai chân tôi. Anh có vẻ lại sắp đi đâu đó. Tôi không mở được mắt nhưng nắm được bàn tay anh. Anh
xoa xoa đầu tôi. “Anh đi xem tại sao lại mất điện, sẽ quay lại ngay.”
Nghe được câu này tôi mới dám ngủ thật, không lâu sau, tôi cảm nhận được
vòng tay ấm áp của anh ôm tôi vào ngực, tất cả những hỗn loạn vừa xảy ra đều nhất loạt lắng xuống. Cả đêm tôi tỉnh dậy không biết bao nhiêu lần
vì đau, nhưng lần nào tỉnh cũng mơ hồ cảm thấy bàn chân tôi được ai đó
điều chỉnh cho dễ chịu hơn, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Lần tỉnh giấc
cuối cùng của tôi là vào lúc gần sáng, tôi thấy Thiệu Khải đến quần áo
cũng không thay ra, đang ngồi dựa vào đầu giường, một cánh tay vòng qua
người tôi, tay còn lại nắm tay tôi, cằm tựa đỉnh đầu tôi, cứ như vậy mà
ngủ. Lúc đó tôi mới biết hóa ra cả đêm anh đã bảo vệ tôi như thế.
Ảnh? Bức ảnh ấy! Tôi cố hết sức chống người dậy rồi nhìn xuống dưới sàn nhà, tất cả đồ đạc bị tôi đổ ra đã không còn ở đó. Nhất định Thiệu Khải đã
phát hiện ra tôi đang lo lắng điều gì, anh vuốt tóc tôi. “Đèn pin chẳng
phải vẫn ở trong ngăn kéo sao, lúc đấy em hoảng sợ thì tìm thấy thứ gì
được.”
Xem ra quả nhiên đó chỉ là ảo giác, không biết tôi nên vui hay nên buồn, chỉ có thể nhắm mắt để kìm nén tất cả cảm xúc lại. “Sao
bỗng dưng anh lại về?”
“Nói ra chắc em không tin. Buổi tối khi
siêu thị vừa đóng cửa, anh lo đến đứng ngồi không yên. Nghĩ một lúc liền để hai người kia ở lại trông còn anh về xem thế nào. Hai người đó còn
cười nhạo anh là nhớ vợ đến phát điên. Kết quả là em xem em đấy...”
Lẽ nào đây chính là thần giao cách cảm giữa những người yêu nhau mà các
câu chuyện thường nhắc đến? Tôi không tin, nhưng cũng không thể không
tin.