Khuyết tật vách ngăn xảy ra khu vách ngăn phát
triển không bình thường trong thai kỳ, là chứng bệnh tim bẩm sinh thường gặp. Đối với nhưng người bị khuyết tật lớn, triệu chứng bệnh xuất hiện
sớm và rõ ràng, ảnh hưởng tới quá trình trưởng thành. Tim đạp nhanh, thở dốc, mệt mỏi và dễ gặp các chứng bệnh về phổi, nghiệm trọng hơn có thể
dẫn đến suy tim, khi áp lực trong động mạch phổi tăng sẽ xuất hiện hiện
tượng tím tái.
Tăng áp lực động mạch phổi là loại bệnh rất ác
tính, tiên lượng về loại bệnh này là vô cùng thê thảm. Có thể nói loại
bệnh này giống như bênh ung thư trong các bệnh về tim mạch.
Lòng
tôi tĩnh mịch như đáy của chiếc động rỗng khi nghe những lý thuyết lạ
lẫm này. Trong phòng không bật đèn, rèm cửa buông kín, tối đến mức không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt nhau. Tôi cố gắng hắng giọng để phát ra tiếng nói: “Khúc Thành, em là gì trong tim anh?”
“Anh là kẻ ích
kỷ nhất thế gian này, anh biết rõ là không thể, nhưng không có cách nào, anh không thể…” Anh ngồi trên giường đầu cúi xuống, tôi nghe được sự
yếu đuối và run rẩy trong giọng anh, đúng lúc đo anh cũng giơ tay năm
lấy tay tôi, giống như cầu xin. “Đừng rời xa anh, xin em, đừng rời xa
anh!”
Không ai biết tôi đang nhìn anh như một giấc mơ diễm lệ.
Anh trong suốt, bất cứ lúc nào xũng có thể bay xa khởi tôi, vì vậy tôi
mới nhìn chằm chằm anh. Nhưng thực tế lại là giấc mộng nào đó sớm muộn
gì rồi cũng sẽ vỡ vụn. “Chỉ cần anh không rời xa em.” Tôi trượt khỏi
ghê,s ôm lấy đôi vai gầy guộc của anh. “Em sẽ không rời xa anh, tất cả
đều không quan trọng, miễn là anh ở lại…”
Anh dựa đầu vào vai
tôi, tôi có thể cảm nhận được trái tim khiếm khuyết của anh đang đập
liên hồi, cuối cùng anh nắm lấy lưng áo tôi: “Sao em không trách anh đã
lừa dối em lâu như vậy?”
“Bây giờ em hiểu hết rồi.”
Hiểu ết những dằn vặt của anh từ trước tới giờ.
“Mẹ…” Khúc Thành đột ngột buông tay khỏi tôi rồi đứng dậy, tôi quay lại trông thấy mẹ anh đang đứng ở cửa phòng tối om nhìn trân trân vào hai đứa
đang ôm nhau bên trong. Nét mặt của người mẹ trẻ đẹp đó lúc này vô cùng
âm u và nghiêm khắc. Tôi bất giác nắm chặt tay Khúc Thành, nhưng lại
nghe thấy bà nói với tôi: “Cháu ra đây, cô có chuyện muốn nói với cháu.”
“Vâng ạ!” Tôi bước đi nhưng phát hiện hai bàn tay chúng tôi vẫn đang nắm
chặt, không có ý định rời ra. Tôi dùng bàn tay còn lại nắm lấy mu bàn
tay anh. “Anh hãy tin em!”
Ra đến bên ngoài, tôi đứng cạnh chiếc
sofa, không biết nên ngồi hay nên đứng. Tôi thầm nhủ nếu như lúc này bà
dùng lệnh đuổi khách với tôi thì tôi cũng sẽ làm theo, nhưng bà chỉ vẫy
vẫy tay nói: “Cháu ngồi đi.”
“Cô…”
“Hai đứa không thể ở
bên nhau được, bây giờ cô không muốn nói chuyện yêu sớm với cháu, cô sẽ
coi như tình cảm hai đứa là thật, nhưng hai đứa ở cạnh nhau sẽ không thể có tương lai.”
Tôi ngồi ở một góc của sofa, hai bàn tay đan chặt bào nhau, muốn trấn tĩnh nhưng giọng điệu lại vô cùng yếu đuối: “Cháu
biết hết rồi.”
Mẹ Khúc Thành vô cùng ngạc nhiên: “Cháu biết rồi? Vậy sao cháu vẫn…”
“Vì từ trước tới giờ cháu chưa bao giờ mưu cầu một tương lai tốt đẹp. Cô
nói cháu nông cạn hay không có chí khí cũng được, nhưng thật sự cháu là
đứa trẻ bị mọi người cho rằng không có tương lai. Cháu nghĩ cô vẫn nhớ
dáng vẻ của cháu trong lần đầu tiên đến nhà cô. Gặp được anh ấy là điều
bất ngờ lớn nhất trong đời chau, là anh ấy đã cứu cháu. Vì vậy cháu cầu
xin cô cho chúng cháu được ở bên nhau, cháu chỉ muốn ở bên anh ấy…”
“Cháu vẫn không rõ tình trạng sức khỏe của nó. Cứ cho là cô để cho hai đưuá ở bên nhau nhưng cháu có thể đi theo nó bao lâu? Cháu là một cô gái bình
thường, cháu phải kết hôn, phải có cuộc sống bình thường. Cháu còn là
một người con, vì vậy không thể nói ra những điều không thiết thực như
vừa rồi.”
Từng câu từng chữ của mẹ Khúc Thành nói đều rất có
trọng lượng. bà không hề dùng giọng điệu cấm đoán gay gắt, ngược lại chỉ bộc lộ ra sự bất lực lớn nhất của một người mẹ, vì vật từng từ từng chữ giống như những chiếc định ghim chặt vào tim tôi. Tôi vẫn muốn nói
tiếp, nhưng không chờ tôi kịp mở miệng, bà lại bổ sung một câu chí mạng: “Sức khỏe của nó bây giờ xem ra vẫn chưa có vấn đề gì lớn lắm, nhưng
thức chất… Cháu sẽ hại chết nó.”
“Mẹ! Đừng nói nữa!” Khúc Thành ở trong phòng không thể tiếp tục ngồi nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi
nên đã chạy ra, nắm lấy bàn tay của kẻ vừa rơi nước mắt là tôi, nhưng
bây giờ tôi thấy con người đang quỳ trước mặt lau nước mắt cho tôi một
cách trìu mến trở nên vô cùng mơ hồ. “Việc này không liên quan đến cô
ấy, mẹ có cần thiết phải ép cô ấy đến thế không?”
“Mẹ muốn tốt
cho hai đứa, con nghĩ con có thể cho cô bé cái gì? Nó có thể đi cùng con mấy năm? Đến khi nó hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, nó cũng phải kết hôn,
con có thể không?”
Cuộc trò chuyện càng lúc càng gay gắt, tôi có
thể cảm nhận được cơ thể trở nên cứng đờ của Khúc Thành. Anh cũng đang
sợ, tôi chầm chậm đẩy anh ra rồi tiến về phía cửa: “Trần Mộng! Em đi
đâu?”
Tôi không biết, nhắm mắt lại thấy từng tia sét đang giáng xuống đầu mình.
“Được, nếu em muốn đi thì bây giờ đi luôn đi.” Khúc Thành nhìn tôi, từ từ thả
lỏng bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi, từng bước lùi lại sau: “Anh biết sẽ không công bằng nếu bắt em ở lại…”
Anh vừa dứt lời, tôi đột
nhiên lại lao vào lòng anh. Trên cơ thể anh vẫn là mùi hương bạc hà
khiến tôi bình tâm, áo quần anh luôn luôn mềm mại như vừa được phơi khô
dưới ánh nắng mặt trời, khiến người khác mơ màng muốn ngủ. Tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh, chầm chậm thu bờ vai lại.
“Mẹ, dù mai con chết, con vẫn muốn có cô ấy ở bên cạnh.”
Vào khoảnh khắc chữ “chết” được thốt ra, tôi nghe thấy tiếng co thắt của
trái tim cùng vang lên một lúc. Màn đêm dần buông xuống, rất nhanh sau
đó chúng tôi chìm trong bóng tối. Ngày tận thế có lẽ cũng chỉ thế này.
Nhưng vào ngày tận thế, anh vẫn có thể ôm tôi như thế này, vậy còn gì đáng sợ?
Lúc mới sinh, Khúc Thành chỉ nặng có hai cân rưỡi, gầy gò yếu ớt, hô hấp
không tốt nên lúc nào cũng bị sốt. Lúc đó ý học vẫn chưa phát triển, hơn nữa bệnh viện nơi đó cũng không phải bệnh viện lớn, kết quả chẩn đoán
của bác sĩ khi ấy là viêm phổi nên chỉ kê thuốc giảm sốt thông thường
cho đến tận lúc ra viện.
Nhưng sức khỏe của anh vẫn không khá lên được, là một cậu con trai nhưng không thể đá bóng cùng các banj, cơ thể run lên mỗi khi phải chạy, leo cầu thang thì thở dốc. Càng lớn ngoại
hình càng thay đổi, nhưng gương mặt trắng và đôi môi đó thì không bao
giờ thay đổi. Vào năm anh bảy tuổi, một người bạn bác sĩ của bố anh
trông thấy anh mới do dự nói một câu: “Có phải tim của thằng bé không
được tốt?”
Tuy không muốn nghĩ theo hướng đó nhưng sự thật đang ở trước mắt, năm đó bố mẹ đã đưa Khúc Thành tới bệnh viện tốt nhất An
Thành. Khi nhận được kết quả chẩn đoán, bố mẹ anh đã khóc ngay trước mặt bác sĩ.
Đã bỏ lờ thời kỳ tốt nhất để chữa trị, họ chạy khắp các
bệnh viện ở rất nhiều thành phố, nhưng nhận lại chỉ là những cái lắc đầu đầy bất lực.
Khúc Thành là một cậu bé rất kiên cường, anh hiểu
rõ căn bệnh của mình nhưng không bao giờ để ý tới nó, anh chăm chỉ học
hành, tuy cũng có lần phải nghỉ học một, hai ngày vì bệnh tái phát,
nhưng luôn luôn duy trì kết quả học tập tốt. Anh đã sống đến năm mười
hai tuổi, mười bốn tuổi, mười sáu tuổi, không biết có phải do luôn giữ
mình, không bao giờ vận động mạnh hay không mà anh đã đạt được số tuổi
thọ kỳ tích ngoài dự đoán của bác sĩ.
“Trước giờ chúng ta chưa hề có bất kỳ yêu cầu gì với nó, chúng ta chỉ cầu xin nó hãy sống tốt, ông
trời sẽ không tàn nhẫn bắt nó đi.” Mẹ Khúc Thành đã nói với tôi như vậy. Tôi có thể nhìn ra hy vọng của họ lớn dần theo độ tuổi của KHúc Thành.
Họ cho rằng cứ như thế này thì sẽ không có gì đáng ngại. Cho đến khi gặp tôi, tôi đã mang đến cảm giác nguy hiểm cho họ.
Sau khi gặp tôi, con trai họ bắt đầu mất kiểm soát trong hành vi, đứa con gái dẫn về nhà đầu tiên là tôi, lần đầu tiên đòi đạp xe đi học là vì tôi, lần đầu tiên lớn tiếng với bố mẹ cũng vì tôi. “Đáng lẽ nên nghĩ tới chuyện ở độ tuổi này làm sao có chuyện nó không thích bạn gái. Nhưng chúng ta luôn nghĩ
nó biết bệnh của mình nên sẽ khống chế được, vậy mà…”
“Đều do cháu, đều tại cháu, tất cả là tại cháu… Cháu xin lỗi…”
“Chuyện này không thể trách cháu, tất cả chúng ta đều biết ở cái tuổi này không có gì có thể cấm đoán được, nhưng nó lại đồng ý làm ca thuật mà tỷ lệ
thành công chưa đến hai mươi phần trăm vì cháu.”
Tôi há mốc miệng đứng bất động như bị hóa đá, nhìn gương mặt bình thản của Khúc Thành.
Anh đưa tay vuốt tóc tôi định an ủi, tôi lại tránh ra, bàn tay anh khựng lại trên không trung rồi siết chặt lại, thu về bên mình. “Có thể cho
cháu yên tĩnh một lát được không? Cháu đang rất rối.”
Thấy không
ai ngăn cản, tôi đứng dậy chạy một mạch ra khỏi nhà, dựa tay vào tường
đi được hai bước liền ngồi xuống ôm đầu gối. Tôi cắn chặt lòng bàn tay
mình, từng giọt từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống quần áo và nền đất.
Lúc đó tôi chọt nhớ đến truyền thuyết thiên sứ hộ mệnh đã đọc được ở một quyển sách nào đó. Rồi một ngày có người xuất hiện bên cạnh bảo vệ bạn, giúp bạn vượt qua mọi đau khổ, sau đó sẽ biến mất không một dấu vết khi hoàn thành nhiệm vụ.
Truyền thuyết thật lãng mạn, trần đầy hy
vọng tốt đẹp. Nhưng khi truyền thuyết trở thành hiện thực, bạn sẽ thấy
đó là một sự tàn nhẫn không thể chấp nhận được.
Ngồi tời khi chân tê đi, tôi mới loạng choạng đứng dậy, người ngoài nhìn vào chắc sẽ thấy tôi giống như người mất hết hồn vía. Đúng lúc đó, tôi ngẩng lên, thấy
Khúc Thành đứng cách đó hai bước đang nhìn tôi, trong mắt anh là một
thành phố sáng rực ánh đèn, có thể dung nạp tất cả sự nhu nhược, bất
lực, tuyệt vọng, chán nản của tôi.
Anh nói, Trần Mộng, đối với anh, sống
không còn là một mong muốn nữa, anh giống em, không hề có hy vọng với
cuộc sống, nhưng từ khi gặp em anh mới bắt đầu hiểu thế nào là vui vẻ.
Mỗi sáng sớm, khi nhìn thấy em chạt từ trên tầng xuống rồi cười với anh, anh thầm nhủ với mình rằng, anh nhất định phải sống. Em mới chính là
cứu tinh của anh, vì vậy, em phải kiên cường lên.
Trần Mộng, anh yêu em, chỉ khi nào nhìn thấy em, anh mới nhìn thấy hy vọng.
Chúng ta đã chứng kiến không biết bao nhiêu câu chuyện chia ly, trên phim xà
phòng* sướt mướt hay trên phim kim chỉ** dài dòng phi thực tế, ở nhà hay ở rạp chiếu phim tối om, mỗi khi xem đến tình tiết này, chúng ta đều
bất giác muốn nắm chặt tay người ngồi cạnh, ý nghĩ “không muốn mất người ấy” trôi nối trong trái tim chúng ta giống như tăm cá.
* Được
dịch trực tiếp từ tiếng Anh “soap opera”, là một loại phim truyền hình
rất dài tập, tình tiết phi thực tế, được phát sóng vào khung giờ cố định trên tivi.
** Chỉ phim Hàn Quốc
Tại sao phim ảnh lại
chuộng sự chia ly? Bởi thiên tai tự nhiên không thể chống đỡ được như
đông đất, sóng thần, sạt lở, hay bởi những chuyện xảy ra ngoài ý muốn
không thể dự đoán được trước như tai nạn, bệnh tật? Tổng kết lại chỉ có
thể bởi hai chữ, cái chết. Điều khiến chúng ta sợ nhất, không thể ngăn
cản được nhất chính là cái chết.
Nhưng trước giờ tôi chưa từng
thấy sợ hãi cái chết, trong tiềm thức của tôi, chết là chết, là biến
mất, là không có cảm giác, là người khác không nhìn thất sự tồn tại của
mình. Mỗi khi nghĩ như vậy, tôi cảm thấy chết là một việc rất nhẹ nhàng. Nhưng lúc này đây, nhìn Khúc Thành đang ngồi trên thảm cỏ, ánh mặt trời ban trưa phủ một lớp nắng vàng nhè nhẹ lên lông mi anh, anh hơi nheo
mắt nhìn sang phía tôi, tôi đã không kịp giấu đi sự bất lực của mình.
Chỉ cần nghĩ đến việc anh nằm in một chỗ, cơ thể mất đi hơi ấm, tôi sẽ lạnh đến phát run, mặt trời có gay gắt thế nào cũng không khiến tôi ấm áp
lại. Khúc Thành nhìn tôi, không nói gì, kéo bàn tay rôi để trong lòng
bàn tay anh, khẽ nói: “Nếu biết em lo sợ thế này, chi bằng để em đi sẽ
tốt hơn. Chắc chắn sẽ có một ngày anh phải để em đi, bất luận vì lý do
gì, đến ngày đó em phải học cách quên anh, quên một cách triệt để. Trên
đời này sẽ còn rất nhiều người yêu em, chỉ cần quên anh đi, em sẽ hạnh
phúc…”
“Anh đừng nói nữa…”
Sự nhát gan, do dự của tôi nhất định đã làm anh tổn thương, nhưng anh đã quen với việc không biểu lộ
cảm xúc ra ngoài. Tuy cầu xin mùa hè không bao giờ đi nhưng chúng tôi
đều rõ mùa hè đã qua đi rất nhanh, dường như tất cả lá cây đã rụng hết
chỉ sau một cơn gió.
Trước khi bắt đầu năm học lớp Mười hai,
chúng tôi quyết định đi chơi ở một nơi ngoài An Thành, chỉ hai đứa. Lúc
đầu, Trần Niên phản đối do không yên tâm, nhưng tôi đã quyết chí nên ông chỉ còn cách đồng ý. Có điều tôi biết rất khó khăn để Khúc Thành thuyết phục người nhà, tôi nghĩ đó giống như nhiệm vụ bất khả thi.
Tôi
đợi tới tận gần sáng, điện thoại vẫn không rung, cuối cùng tôi cũng
không chịu được nữa, đành đi ngủ. Sáng hôm sau tôi thấy tin nhắn anh gửi đến lúc ba giờ sáng: “Tốt rồi, không sao rồi. Em đi ngủ đi.”
Tôi nghĩ cả nhà anh nhất định đã có một đêm không ngủ.
Kỳ thực nơi chúng tôi đến chỉ là thị trấn nhỏ ngay cạnh An Thành, nơi đó
có một ngôi chùa với lịch sử lâu đời. Khác với nhưng danh thắng nổi
tiếng lúc nào cũng hương khói nghi ngút đông người qua lại, nơi đây vẫn
giữ được bản sắc của chùa chiền xưa. Ngồi xe đường dài hơn bốn tiếng
đồng hồ, để không bị say xe, tôi đã dựa đầu vào vai Khúc Thành ngủ,
trong lúc nửa tỉnh nửa mơ tôi đột ngột cảm thấy có chút ấm nóng. Trái
tim tôi đã phản ứng nhanh hơn não bộ, biết được nó đến từ đâu.
Muốn ở bên anh.
Bất luận thế nào, cũng muốn ở bên anh.
Không thể tưởng tượng được tương lai sẽ thế nào nếu không có anh.
Tôi thầm hạ quyết tâm trong lòng, bàn tay càng nắm chặt tay áo anh.
Khi xuống ce, tôi định tìm nhà nghỉ để nghỉ ngơi trước, nhưng Khúc Thành
muốn đi chơi luôn. Sắc mặt anh rất tốt, không hề có dấu vết của bệnh
tật, thế là chúng tôi cùng đi đến ngôi chùa đó.
Mùi hương trầm
thoang thoảng khiến chúng tôi lập tức bị hòa vào không gian đó. Khách du lịch đúng là rất ít, chúng tôi mua hương rồi cùng bước vào dại điện
chính giữa chùa. Tôi trước giờ không tin vào thần Phật, nhưng giờ đây
lại ngoan ngoãn quỳ trước điện thờ, thành tâm cầu khấn ba nguyện ước,
quay lại thấy Khúc Thành đang yên lặng đứng phía sau lưng. “Sao anh
không cầu khấn?”
“Bởi vì em đã cầu hết cả nguyện vọng của anh rồi.”
Tôi bĩu môi đứng dây, muốn lấy thẻ nhưng bị anh kéo đi. “Sao anh không để em lấy quẻ?”
“Anh còn không hiểu em sao, nếu rút phải quẻ xấu em nhất định sẽ nhẩm đi
nhẩm lại, anh không thể để ba ngày đi chơi của chúng ta bị không khí u
ám phá hỏng.”
Khi sắp ra khỏi chùa, tôi thừa lúc Khúc Thành không để ý đã mua một sợi dây chuyền mặt ngọc Quan Âm rồi bí mật nhét vào ba
lô anh. Lúc để vào đó, tôi đã một lần nữa nhẩm lại tất cả những nguyện
ước mà mình vừa thành tâm cầu khấn trước tượng phật. Thực ra nguyện ước
đó của tôi rất dài lòng, nên giống như tôi đang đàm phán với thần Phật
vậy.
“Nhất định phải để anh ấy sống thọ trăm tuổi, kỳ tích rất có thể xảy ra. Hoặc ít nhất phải để anh ấu sống lâu hơn con, hoặc lấy tuổi thọ của con bù vào tuổi thọ của anh ấy cũng được. Nhưng chúng con muốn
vĩnh viễn ở bên nhau, vì thế nhất định phân bổ tuổi thọ thật công bằng.
Con cầu xin đấy.”
Chúng tôi tìm được một nhà nghỉ ngỏ, chăn, ga,
gối đều trắn phau, gọn gang sạch sẽ. Chúng tôi thuê phòng đôi, trên đầu
giữa hai chiếc giường đơn là chiếc tủ nho nhỏ. Lúc đầu tôi không thấy có gì lạ, đến tận buổi tôi khi đi ngủ, hai người lại cùng bị mất ngủ một
cách kỳ quái.
Dù sao cũng đang ở độ tuổi nhạy cảm nhất, lại là
nam nữ yêu nhau. Trong bóng tôi không nhìn rõ biểu cảm của đối Phương,
chỉ thấy hai đôi mắt cùng mở to sáng rực, không rõ ai khởi xướng, chúng
tôi bắt đầu nói chuyện không ngớt, nói về trước kia, nói về sau này,
cuối cùng nói đến chuyện sẽ trang trí phòng ốc thế nào sau khi cưới, sẽ
trồng hoa gì, ai nấu ăn, ai rửa bát… Đêm đó vô cùng dễ chịu, vô cùng
dài. Tôi rơi vào chính tưởng tượng của mình, tưởng tượng tất cả đều là
thật, đến tận khi cơn buồn ngủ ập tơi,s tôi mới từ từ khép mắt lại.
“Buồn ngủ rồi à?” Khúc Thành thấy tôi rất lâu không trả lời, liền hỏi nhỏ,
tôi muốn trả lời nhưng không thế cất nổi miệng. “Đưa tay cho anh.”
Tôi nhắm tịt mắt giơ một cánh tay ra, anh nắm tay tôi. Khoảng cách giữa hai chiếc giường đủ để chú tôi nắm tay rất tự nhiên. “Ngủ đi!”
Đêm
đó đã chứng mình câu nói ban ngày nghĩ thế nào ban đêm mơ thế đó, tôi mơ thấy tất cả những gì tôi tưởng tượng ra đề trở thành sự thật. Trong mơ, tôi thấy nụ cười của mình rạng rõ như nắng sớm tháng Năm.
Chúng
tôi nghỉ ba ngày ở thị trấn đó, cùng nhau ngồi xe đi đến khắp mọi nơi,
bước trên những con đường xa lạ, cùng che một chiếc ô đi trên con đường
đá xanh gồ ghề khi trời mua, khi đó anh bị ướt một bên vai áo. Anh thấy
sợi dây chuyền Quan Âm mà tôi lén bỏ vào ba lô anh, còn ngoan ngoãn đeo
nó lên cocor. Tôi không yên tâm, còn giúp anh thắt thêm một nút chết.
Khúc Thành nhìn tôi bằng vẻ mặt yêu thương vô bờ bến.
Ánh mắt anh không biết từ bao giờ đã
không còn vẻ cố tình lạnh lùng như trước kia, mà càng ngày càng ấm hơn,
khiến tôi thấy mình như đang sống trong ngôi nhà kính ấm áp.
Nhưng tôi vốn không phải là thực vật sinh trưởng trong nhà kính, tôi là cây dại có độc.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, nhìn vẻ lưu luyến của tôi, Khúc Thành nói:
“Không thì ở thêm hai ngày nữa vậy.” Tôi rất muốn nói được, nhưng cuối
cùng vẫn kiên quyết lắc đầu.
Tôi biết anh đã hứa với người nhà là ba ngày, tôi không thể vì sự ích kỷ, tham lam của mình mà không giữ lời.
Trên đường về tôi vẫn dựa vai Khúc Thành ngủ, anh cũng mệt mỏi dựa vào đầu
tôi, khẽ nhắm mắt lại. Đề phòng trường hợp tài xế phanh gấp, hai cánh
tay anh còn ôm lấy tôi giống như để bảo vệ.
Vừa về đến bên xe An
Thành, tôi đã thấy mẹ Khúc Thành đợi ở đó, lúc xuống xe, tôi hoảng sợ
thả tay Khúc Thành ra. “Đều bình an trở về là tốt, về nhà ăn cơm đi, bố
con đã nấu xong rồi. “ Tôi đang để ý đền chữ “đều”, mẹ Khúc Thành đã
quay sang nói: “Cháu cũng về cùng đi.”
“Không, không cần…”
“Đi thôi, làm nhiều món lắm, ăn xong về nhà cũng được.”
Tôi không biết lúc này nên biểu lộ vẻ mặt thế nào, kinh ngạc hay vui mừng?
Khúc Thành nắm tay tôi, dùng ánh mắt nói với tôi: “Đi thôi!”
Đây
là lần thứ hai tôi ăn cơm ở nhà Khúc Thành, còn ngượng ngùng hơn lần đầu tiên, quá nhiều thức ăn trên bàn khiến tôi không thể không nghĩ rằng
kéo tôi về nhà ăn cơm là kế hoạch được bố mẹ anh quyết định từ trước.
Tôi mang tâm trạng lo lắng đến tê tái ăn cơm trong bát của mình, nghe bố Khúc Thành hỏi anh những câu thông thường như “chơi có vui không”, rồi
đột nhiên quay sang tôi: “Cháu đang họ trung học nghề phải không?”
“A… ừm, vâng ạ!” Chủ đề chuyển quá nhanh khiến tôi không theo kịp. “Nhưng cháu cũng muốn thử thi đại học.”
“ừ, vẫn nên học đaiị học, chỉ cần nỗ lực thì không bao giờ là muộn.”
“Được rồi được rồi, mau ăn cơm đi, hai đứa trẻ đói rồi.” Mẹ Khúc Thành nhẹ
nhàng cắt ngang mấy lời dạy dỗ của bố Khúc Thành, tiện thế gắp thức ăn
cho tôi, tôi sợ hãi đến mức ngay cả từ “cảm ơn” cũng chỉ dám ậm ừ trong
cổ họng.
Khung cảnh này nhìn mới hòa thuận, ấm pá làm sao, giống
như tôi đã được họ chấp nhận vậy. Tôi chỉ dám thầm cầu nguyện trong lòng đây là sự thật, không phải vẻ đẹp của đóa hoa sớm nở tối tàn.
“Lại đây, vào trong này với cô.” Vừa ăn cơm xong, mẹ Khúc Thành đã gọi tôi
vào phòng bà, bât điện, đóng cửa lại. “Cháu đừng sợ, cô biết lần trước
thái độ của cô với cháu không tốt, có điều cô nghĩ cháu có thể hiểu được tấm lòng người mẹ.”
“Cháu biết…”
“Thực ra cô và bố Khúc
Thành luôn cảm thấy cháu là đứa trẻ ngoan. Nào, cô gặp cháu mấy lần rồi
nhưng đều chưa tặng quà cho cháu.” Nói rồi bà lấy từ trong ngăn kéo ra
chiếc vòng tay nhỏ màu xanh biếc, người phải gầy lắm mới có thể đeo được nó. “Đây là vòng mẹ cô tặng cô năm xưa, lúc đó cô cũng gầy giống cháu
bây giờ, vì thế nhất định cháu đeo nó sẽ rất hợp.”
Chiếc vòng ngọc mát lạnh chạm vào da thịt tôi, tôi như bừng tỉnh, vội vàng tháo ra. “Không được, cháu không thể nhận.”
Mẹ Khúc Thành ấn nhẹ chiếc vòng vào tay tôi. “Cháu nhận đi, cũng không phải thứ gì quý giá, đây là tấm lòng của cô.”
“Không được, cháu thật sự không…”
“Hai người đang làm gì thế?”
Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, hai người chúng tôi đang đùn đẩy chiếc vòng cùng dừng lại, quay qua nhìn Khúc Thành đang đứng ngoài cửa trông
vào. “Không làm gì cả, chúng ta chỉ nói chuyện thôi mà, đi ra ngoài đi.” Mẹ Khúc Thành lại đẩy chiếc vòng vào tay tôi, sau đó dùng mắt ra hiệu
để tôi cùng bà đi ra ngoài phòng khách.
Tôi vẫn thấy bất an nhưng không dám để Khúc Thành phát hiện ra, chỉ biết vội vàng giấu chiếc vòng vào túi.
Một lúc sau, tôi tạm biệt bố mẹ Khúc Thành, anh đưa tôi xuống duwois nhà,
tôi nói tạm biệt nhưng anh không có ú định buông tay tôi. “Vừa nãy mẹ
anh nói gì với em?”
Xem ra anh vẫn hiểu lầm, đúng là ở góc độ anh vừa nhìn thấy thì tôi và mẹ anh như đang tranh giành thứ gì đó.
“Không có gì.” Tôi cũng không muốn giấu anh nên lấy chiếc vòng trong túi ra.
“Mẹ anh khăng khăng muốn tặng em cái này, em không thể nhận, anh giúp em trả lại cô rồi cảm ơn cô nhé.”
Khúc Thành nhìn chiếc vòng ngọc nhỏ trên tay tôi, mắt anh ánh lên tia sáng. “Em nói… đây là mẹ anh tặng em?”
“Đúng vậy!”
“Đồ ngốc!” Tôi ngơ nhác nhìn nụ cười tươi rói như trẻ con của anh, không
hiểu gì, cuối cùng anh dùng hai tay nâng mặt tôi lên rồi ôm tôi vào
lòng. “Họ chấp nhận em rồi, hiểu không?”
Tôi cứng đờ trong vòng tay anh, một lúc sau mới hiểu anh vừa nói gì. “Anh nói…”
“Em cứ muốn ở bên cạnh anh, bây giờ hối hận cũng không kịp rồi.”