Vân Nhị lại thắc mắc: - Sao nhất định phải trao đổi với người Thổ Phồn lớn như thế, nếu huynh thèm thịt trâu lấy vài cân
muối nhờ Lại Bát đổi là được rồi.
Vân Nhị thấy Tịch Nhục đã đi làm cơm, lần này quyết truy hỏi tới
cùng, không cho Vân Đại cơ hội né tránh, nó ghét bị Vân Đại coi như trẻ
con.
Vân Đại bế Vân Nhị ngồi trong lòng: - Đệ nói xem ba trăm dặm quanh Đậu Sa huyện bây giờ ai lợi hại nhất?
- Ừm, theo như Lại Bát nói là đám cường đạo trên Nguyên Sơn.
- Vậy đệ nói xem kẻ nào đáng chết nhất?
- Cũng chính là bọn chúng. Vân Nhị vỡ lẽ: - Chẳng lẽ huynh định cấu
kết với người Thổ Phồn để giết đám cường đạo Nguyên Sơn, nhưng bọn họ dù ngốc cũng chẳng giúp huynh trừ khi có lợi ích lớn.
- Một con trâu đổi ba cân muối còn chưa đủ lớn à? Thấy Vân Nhị ngáo
ngáo ngơ ngơ, Vân Tranh giải thích: - Từ xưa tới nay người Thổ Phồn giao dịch với bất kỳ ai đều chỉ có 1 con trâu đổi hai cân muối, còn ta định
đổi cho họ ba cân, với họ mà nói là ân tình lớn rồi. Muốn ra tay với
Nguyên Sơn thì phải tranh thủ được sự ủng hộ của người Thổ Phồn, để
cường đạo Nguyên Sơn kích lên lửa giận của người Thổ Phồn, bọn chúng sẽ
tan thành mây khói, xua hổ giết sói mà thôi, nếu không hi vọng Lưu huyện thừa tiễu phỉ thì râu ta mọc tới rốn cũng không thấy được ngày đám ác
ôn đó trả giá. Rồi vỗ vỗ đầu nói: - Được rồi, chuyện này đệ chỉ cần biết tới đây là đủ, đừng nghĩ nhiều, không lớn nhanh được.
… …..
- Thiên đối địa, vũ đối phong. Đại lục đối trường không. Sơn hoa đối
hải thụ, xích nhật đối thương khung. Lôi ẩn ẩn, vụ mông mông. Nhật hạ
đối thiên trung. Phong cao thu nguyệt bạch, vũ tễ vãn hà hồng. Ngưu nữ
nhị tinh hà tả hữu, tham thương lưỡng diệu đấu tây đông. Thập nguyệt tắc biên, táp táp hàn sương kinh thú lữ ; tam đông giang thượng, mạn mạn
sóc tuyết lãnh ngư ông.
Lạp Ông Đối Vận là thứ tốt nhất để đám trẻ con nắm được cách gieo vần trong thời gian ngắn nhất, Vân Tranh luôn cho rằng con người phải đi
đây đi đó mới trưởng thành được, điểm yếu của trẻ con trong thôn là ít
thấy thế giới bên ngoài, tiếp nhận thêm trí thức mới, mở mang tầm nhìn,
cho nên người xưa mới cảm khái đọc vạn quyển sách không bằng đi một ngàn dặm.
Dạy học xong, Vân Tranh tới tảng đá kia xem tin tức Lại Bát để lại,
nhưng một tháng trôi qua từ ngày y đem muối cùng một số vật dụng để hắn
trao đổi với người Thổ Phồn, vậy mà chưa có tin tức gì, lòng không khỏi
sốt ruột, người Thổ Phồn hung hãn, lại phải qua hẻm Lồng Hấp rồi Nguyên
Sơn, không biết Lại Bát có hoàn thành được sứ mạng này không.
Thở dài về trại, suy tính nếu Lại Bát thất bại thì phải làm sao,
không biết thì thôi, đã biết kẻ thủ ác là cường đạo Nguyên Sơn, ngày nào chúng còn nhởn nhơ ngoài kia, ngày đó Vân Tranh chưa yên.
Hiện trong trại vô cùng bận rộn, phụ nhân thì nấu kén, rút tơ, sào
tơ, bận tới không có thời gian tán gẫu nữa rồi, nam nhân thì khắc mẫu
làm trát nhiễm, rồi nấu thuốc nhuộm, lật vải, đó là công việc của họ.
Sơn dân vốn lười biếng chỉ cần có cái ăn là không làm gì thêm, bỗng
nhiên phát hiện mình không còn thời gian nhàn nhã ngồi ở sân phơi bắt
chấy cho nhau nữa.
Thực ra thì người trong trại bây giờ cũng sạch sẽ lắm rồi, không chỉ
trẻ nhỏ, người lớn cũng thế, ít nhất không còn thấy cảnh đám ký sinh
trùng bò đi bò lại trên người.
Khi nam nhân đập vải lên tảng đá mang lại cảm giác đầy sức mạnh, mỗi
cú quất đều phát ra tiếng động đanh gọn, Vân Tranh không làm được điều
đó, trát nhiễm nhà y đều do Tịch Nhục làm, trước kia nữ tử giặt vải, giờ thành nam nhân làm, người nào người nấy mình trần trùng trục, có tên
còn đóng mỗi khố, làm nàng không thể tới, Vân Tranh phải tự đi giặt vải.
Vân Tranh rất thích trát nhiễm, chỉ có thông qua những hoa văn quen
thuộc này y mới đem tới phần nào những thứ thuộc về thế giới cũ, để cảm
nhận rõ ràng về sự tồn tại của bản thân.
Khó khăn lắm dưới sự giúp đỡ của mọi người Vân Tranh mới giặt xong
vải nhà mình, Tịch Nhục phơi trên cành trúc, bay phần phật trong gió vô
cùng thích mắt.
Làm mãi mà không hết việc, dần dần Vân Tranh phát hiện thời gian nhàn nhã của mình cũng biến đâu mất, không đúng, mình phải là người rảnh
rang nhất trại mới phải chứ, ngồi nhẩm tính công việc mình làm trong
ngày mới phát hiện ra bị Tịch Nhục tính kế rồi.
Đường đường là Vân đại thiếu gia, sao phải làm việc mệt như chó vậy,
hết giặt vải lại đi rút tơ bóc kén, tới Vân Nhị còn chẳng hứng thú bóc
kén, sao mình phải làm?
Tịch Nhục là cô nương có phần hiếu thắng, thứ nhà người khác có thì
nhà mình tuyệt đối không thể thiếu, nàng ghét nhất bị người ta gọi là
nha đầu lười, hoặc bà nương lười, thế là Vân gia cũng phải sống theo
nhịp điệu của Tịch Nhục lúc nào không hay.
Vào một buổi sáng trời trong gió mát, Vân Tranh định lười biếng một
ngày thư giãn gân cốt, trên đường núi xa xa có cái xe trâu đi tới, trên
xe trâu này lắp lán, chứng tỏ bên trong có nữ quyến, thông thường người
đi xe trâu hoặc xe ngựa tới nơi này thì chắc chắn là tìm mỉnh rồi.
Đang suy đoán xem người tới là ai thì chiếc xe kia dừng lại từ rất
xa, một bạch y nữ tử từ trên xe đi xuống, nhún eo thi lễ với Vân Tranh
khi còn cách những ba trượng, trên xe còn có một lão giả ngồi ở càng
điều khiển trâu.
- Vân thế huynh, nói chuyện với muội một chút được không? Động tác
Lam Lam thi lễ đẹp hơn Lương Kỳ cả chục lần, nhất là nàng mặc đồ tang
càng giống như đóa Bạch Ngọc lan, đôi mắt to quá mức kia có thêm nỗi
buồn xa vắng, khiến nàng thêm quyến rũ.
Vân Tranh chợt nhận ra vì sao luôn cảm thấy Lam Lam khác với đám nha
đầu cùng tuổi, cứ nhìn Lương Kỳ đi, đi đường tư thế đều thoải mái tùy
tiện, đó là vì chưa nhận thức được về thân thể của mình, còn Lam Lam thì khác hẳn, tuy nàng cũng chỉ là nụ hoa mới nhú, nhưng đã hoàn toàn ý
thức được mình là nữ nhân.
- Chúng ta vào nhà nói chuyện.
- Không cần, ngoài này rất tốt, muội thích không khí trong trại. Lam
Lam thong thả đi trước, vòng eo nhỏ mang nhịp điệu khẽ khàng tựa cành
liễu rung động trong gió xuân.
Vân Tranh thở dài một cái rồi bước theo, thấy nàng đi qua hàng cây
cũng đưa tay vuốt nhẹ, thấy mấy con gà lạch bạch chạy qua cũng đứng lại
nhìn, vốc ít nước trong chum uống, một căn nhà nhỏ với bờ giậu sơ sài
đang có hai mẹ con đuổi nhau khiến nàng dừng chân càng lâu, ánh mắt vẻ
đầy vẻ lưu luyến, y đoán được mục đích Lam Lam tới đây rồi.
Quả nhiên khi cúi xuống nhặt một cái lá rụng, Lam Lam nói mà không
nhìn y: - Tiểu muội chuyến này đi xa, cho nên tới đây từ biệt.
- Muội định đi đâu?
- Muội có thân thích ở Mi Châu, họ Tô, cũng có chút danh tiếng ở nơi
này, nói ra chắc huynh biết, tên là Tô Lão Tuyền, muội gọi là bá bá.
Vân Tranh thiếu chút nữa thì vấp chân ngã, làm sao không biết cho
được, lòng chửi bậy liên hồi, vì sao người ta tùy tiện có một vị bá bá
lại chính là Tô Lão Tuyền cơ chứ, mình quen một vị gia gia chỉ là tộc
trưởng một sơn trại.
Thế giới này còn có công bằng nữa không? Tô Lão Tuyền đã đủ ghê gớm
rồi, nhưng ông ta có đứa con càng yêu nghiệt là Tô Thức Tô Đông Pha sắp
nổi lên như một vầng mặt trời đỏ rực.
Nghĩ tới cái tên yêu nghiệt khiến nghìn năm sau người ta còn sùng
bái, Vân Tranh cảm thấy mình đúng là " xuyên việt không gặp thời", có
một tên tài hòa ngút ngàn như biển khơi mênh mông đó, làm thơ tự nhiên
như uống nước đó, Vân Tranh cảm giác mình có làm gì chăng nữa so với
người ta cũng thật tầm thường.
Con nhà người ta là yêu nghiệt, nhìn lại thằng nhãi nhà mình, đang
dẫn Vân Tam đi đuổi con rắn trông nhà, mặt thì bẩn thỉu, người cũng bẩn
thỉu, đầu còn dính mấy cái lông gà.
Lam Lam khẽ xoay người đối diện với Vân Tranh, đôi mắt xinh đẹp hơi
nheo lại có vẻ muốn cười nhưng không thành: - Vậy là huynh biết rồi, sau này huynh có đi qua Mi Châu, nhớ vào thăm muội nhé, muội nghĩ, cả đời
này có lẽ không về nơi đây nữa. Nói tới câu cuối thì giọng đã hơi run.
Vân Tranh hít sâu một hơi, y vốn chẳng hề có chút hứng thú với những
tiểu nha đầu, vậy mà vừa rồi cũng cảm thụ được trái tim rung lên khe
khẽ: - Ta có chuyện này phải nói với muội, thực ra sự việc vừa qua không phải lỗi hoàn toàn của lệnh tôn … Rồi thuật lại những điều Lại Bát đã
kể với mình.
- Ra là vậy, ra là vậy … Lam Lam nhìn Vân Tranh qua đôi mắt nhòe lệ,
nói ngắt quãng: - Huynh cũng đừng dằn vặt bản thân nữa, Ngũ Câu đại sư
và Tiếu Lâm đạo trưởng đều có ý trách móc huynh có khả năng cứu được cha muội mà không làm, nhưng họ không biết, muội đã nhiều lần khuyên bảo
cha muội, nhưng cha muội đều không nghe … muội không có thiện cảm gì với Tiêu Vô Căn, chỉ nghĩ, nếu hi sinh mình, biết đầu có thể … cuối cùng
chẳng ích gì …
Xung quanh có người dừng lại chỉ chỏ họ bàn tán, Lam Lam chùi nhanh
nước mắt, nhùn mình thi lễ: - Muội phải đi rồi, Vân thế huynh, xin hãy
trân trọng.
- Muội cũng thế … Vân Tranh nhìn Lam Lam xoay người chạy đi, lòng chỉ thêm nặng nề: