Vân Kiên Cường có vẻ như rất hài lòng với cuộc sống
bây giờ, phải thôi, ở thế giới kia nó cũng chẳng có gì để nuối tiếc,
thậm chí còn rời xa chỗ đau lòng đó, nó còn thấy vui vẻ.
Lúc vận lộn sinh tồn thì tới măng tươi, nhân thông cũng ngon miệng,
bây giờ bê cháo trắng, nhưng Vân Tranh không sao nuốt xuống được.
Mình chẳng biết làm ruộng, không biết săn bắn, không biết nuôi tằm,
dệt vải, làm sao nuôi được hai cái miệng ăn đây? Nếu như trông chờ vào
người ta cứu tế, sống chẳng khác gì ăn mày, chẳng bằng chết cho rồi, y
đem tất cả thánh thần biết tên ra ân cần than hỏi một lượt.
Nhìn ra ngoài cửa sổ lùa gió, nhà rất nhiều cửa sổ, sơn trại về đêm
tối thui, không có đèn điện, ánh lửa chẳng chiếu được bao xa, mới tối
chưa lâu mà bốn bề yên ắng, mọi người như chìm vào giấc ngủ cả rồi, một
cơn gió thổi qua, Vân Tranh rùng mình vì lạnh, ném thêm vài khúc củi vào bếp, củi cũng không có nhiều, lúc nãy được một vị đại thúc què cho một
bó, Vân Kiên Cường dùng không biết tiết kiệm đã đốt mất quá nửa rồi …
Cả đêm trôi qua trong suy nghĩ trằn trọc miên man, tới khi trời sáng
mới mệt mỏi thiếp đi được chốc lát, sáng sớm trong rừng rất náo nhiệt,
nào gà rừng nào chim chóc làm rộn lên, Vân Tranh dụi mắt, chống tay lên
định ngồi dậy, không ngờ xương khớp đau nhức, người như đeo đá, ngã
phịch xuống sàn, ứa mồ hôi lạnh.
Hậu quả mấy ngày liền bôn ba đã hiện ra, hôm trước sống trong sợ hãi, thần kinh căng thẳng quên đi, bây giờ cơ thể vượt quá sức chịu đựng bắt đầu biểu tình rồi, cơ bắp mỏi nhừ đau đớn. Nhưng không cần có cái tên
Kiên Cường mới kiên cường, cơ thể này còn trẻ, nó sẽ chịu được thôi, Vân Tranh thử mấy lần, tới khi đứng lên được thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại,
miệng thì nở nụ cười đắc ý, y làm được rồi, y coi thành công này là
thắng lợi trong cuộc đầu với trời.
Bước từng bước đi ra cửa sổ, đẩy một cái khe nhỏ nhìn ra ngoài, trời
thật trong, mây thật trắng, cảnh tượng đơn giản thôi cũng khiến Vân
Tranh nhìn ngây dại, trong tai loáng thoáng tiếng cười đùa của thiếu nữ, tiếng thanh niên gọi nhau, tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ.
Đó là âm thanh của cuộc sống, vô cùng chân thực.
“ Quên hết đi từ nay đây mới là cuộc đời của mình.” Vân Tranh thầm
nhủ với bản thân, nhắm mắt lại, gói ghém những ký ức cũ cất sâu vào đáy
lòng.
….
Dặn dò Vân Kiên Cường ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lung tung,
Vân Tranh tính tới nhà tộc trưởng mượn dao chặt củi, trước tiên phải lên núi chặt củi đã, ở trong núi thiếu củi là không sống nổi, ban đêm trời
rất lạnh.
Vừa bước ra khỏi cửa thì không khí lạnh xộc tới làm da gả da vịt nổi
cả lên, nhưng tinh thần cũng tỉnh táo hơn nhiều, vươn vai duỗi người,
làm vài động tác thể dục.
Ban mai ló rạng xua đi sương sớm phủ lên thôn trại ở núi sâu, đa số
căn nhà ở đây đều tồi tàn, chẳng khác nhà y là bao, họa chăng cỏ lợp
trên mái mới hơn, dưới nhà có lợn gà, hoặc vài luống rau, đây là cái
thôn trại nghèo.
Căn nhà Vân Tranh đang ở nằm ở tận cùng phía bắc thôn, cũng là cái
tồi tàn nhất, còn nhà của trưởng lão ở chính giữa trại, rất to, phải tới hơn ba tầng, sàn nhà cao hơn nhà khác gấp rưỡi, có rào bao quanh nhà
thành hình tròn, mang ý nghĩa tượng trưng là chính vì trẻ con nó cũng
nhảy qua được, đó là nhà duy nhất có trâu, và chỉ có đúng một con chứ
không hơn, trước cửa chính có hai cái cột gỗ lớn, trạm khắc nhiều hình
thù lạ dữ dằn, Vân Tranh thầm nghĩ có thể là để xua đuổi ma quỷ.
Vân Tranh nghĩ rằng mình dậy sớm, nhưng ở đây vẫn còn là muộn rồi,
ngày mới diễn ra đầy sôi động, người trong thôn đều chăm chỉ làm việc,
thi thoảng có vài người ngẩng đầu lên cười thiện ý với chàng trai người
Hán mới tới, mấy thiếu nữ chỉ y nói cười gì đó, cả thiếu phụ cho con bú
cũng nhìn y, chỉ là cho con bú thì vạch một bầu vú ra là được, sao cởi
áo khoe hai bên vú ra thế kia, còn ngồi trước cửa, thời của mình cũng
không thấy các chị em phóng khoáng cỡ này, đây là thời đại nào vậy?
Hình như ông trời nghe thấy y phàn nàn, vừa mới nghĩ tới đó thì một
lão bà cầm que trong nhà chạy ra, đánh thiếu phụ đuổi vào trong nhà,
tiếc thế, mình có kêu ca gì đâu, chỉ thắc mắc thế thôi mà.
Trưởng lão đang đứng trước nhà múa quyền, nghe trình bày y suy nghĩ
của mình thì gật gù, đi ngay lên nhà lấy dao nhà mình cho y mượn, còn vỗ vai y: – Thiếu niên có sức khỏe, chỉ cần chịu làm việc thì rừng núi sẽ
không để ai chết đói hết, rất tốt. Nói rồi vẫy tay gọi bốn năm thiếu
niên đi ngang qua, dặn dò mấy câu lại bảo Vân Tranh: – Đi theo chúng,
chúng nó hay vào thành bán củi nên biết tiếng Hán, đệ đệ ngươi cũng
không cần lo, lát nữa ta bảo bà nương của Thương Nhĩ sang trông nó.
Bảy thiếu niên, thêm Vân Tranh nữa là tám, kéo nhau đi, đích đến của
họ là ngọn núi cách đó khá xa, không rõ là vì không chặt phá cây gần
nhà, hay cây gần nhà không thích hợp làm củi đốt, trên đường đi Vân
Tranh chủ động làm quen trước: – Ta tên là Vân Tranh, các ngươi tên là
gì?
– Ta tên là Cẩu Tử.
– Ta cũng cũng là Cẩu Tử.
– Ta cũng thế …
Bảy tên mà hết bốn tên Cẩu Tặc à Cẩu Tử rồi, thật ra cũng không lạ,
hồi xưa vì dễ nuôi, cũng vì văn hóa thấp, đặt tên con rất đơn giản lấy
chó mèo bò dê ra đặt tên con cho tiện, tên không phân biệt được thì phân biệt bằng họ, Vân Tranh lại hỏi tên Cẩu Tử cao to nhất: – Thế ngươi họ
gì?
– Ta họ Thương.
– Ta cũng họ Thương.
– Tất cả bọn ta đều họ Thương hết. Một thiếu niên chốt lại bằng giọng rất tự hào:
Thế thì phân biệt ra làm sao, Vân Tranh muốn đập đầu vào tường, thôi vậy mới là ngày đầu, rồi từ từ thế nào cũng quen.
Thực ra bọn họ là người Liêu, tên gọi trong tiếng Liêu cũng không
phải như thế, chẳng qua khi đăng ký hộ tịch thì phải dùng tiếng Hán, cho nên mới có tên Hán.
Chặt cùi không đơn giản như Vân Tranh nghĩ, đám thiếu niên cùng y lên núi đã chặt được cả một đống củi lớn, vậy mà Vân Tranh mím răng mìm
lợi, mướt mồ hôi mà chỉ chặt được một xíu, đã thế chặt không bao lâu mà
lưỡi dao quăn lại, nhìn lại thấy con dao cũ rồi, chất sắt cũng không
tốt, nhưng dao người khác đâu khá hơn.
Một thiếu niên tráng kiện như nghe non lí lố một hồi rồi lấy dao
trong tay Vân Tranh, ngồi xuống tảng đá đổ ít nước trong ống trúc ra
mài, lát sau chỉ Vân Tranh chỉ chỉ mình, tay cầm dao không chém ngang mà chém xiên xiên từ trên xuống: – Người Hán ngốc, phải chặt thế này này.
Vân Tranh nhận lại dao học theo, sau ba dao liền tìm được góc độ chặt
cây cho thích hợp, chặt củi nhanh hơn nhiều, lại đỡ tốn sức, nhìn thiếu
niên cười toe toét.
Đám thiếu niên chặt cúi xong, còn giúp Vân Tranh chặt củi, buộc lại,
mặt trời lên tới ba cây sào, cả nhóm ngồi quây quần đốt lửa ăn cơm, Vân
Tranh bụng sôi ùng ục, y không mang theo cơm trưa, ra sông uống nước,
đám Cẩu Tử nói ăn xong sẽ vào Đậu Sa quan bán củi, y cũng đi theo, muốn
xem có cách nào kiếm sống không, bán củi không phải là cách lâu dài.
Từ chối Cẩu Tử đưa nắm cơm cho mình, họ cũng không có nhiều, trẻ
trong núi rất rộng rãi, nhét cơm vào tay Vân Tranh bảo ăn, sau đó vừa
cười đùa vừa hái quả dại, chỉ Vân Tranh nhiều loại quả ăn được, bọn họ
thậm chí còn chọc một cọng cỏ dài vào tổ kiến, rút ra trên đó chi chít
những con kiến to màu trắng. Cứ nghĩ họ chơi thôi, kết quả đám thiếu
niên tuốt kiến vào cái nổi sắt, đặt lên bếp rang lách tách, thoáng cái
số kiến rang xong đã bị phân chia hết.
Thiếu niên to lớn vê đống kiến trong nổi đưa tới miệng Vân Tranh, Vân Tranh há miệng ăn luôn, nhai vài cái Vân Tranh liền trở thành người bắt kiến nhiệt tình nhất, quá ngon, mằn mặn, lại có mùi cháy thơm, kết quả
lóng ngóng đạp phải tổ kiến làm chúng ùa cả ra khiến cả đám thu dọn nồi
niêu người chạy chối chết, đám thiếu niên cười lớn chỉ Vân Tranh nói
“người Hán ngốc”, Vân Tranh cũng cười.