– La Lan không cần đâu, Hoa thúc cũng đừng giận, cùng lắm hôm nay cháu không bán nữa, tặng con lợn này cho Ôn lão tiên sinh
trả tiền thuốc, dù sao bệnh này không phải một hai ngày mà khỏe được,
cháu không muốn làm phiền Ôn lão mãi, lão nhân gia lương thiện cứ hay
tặng thuốc cho người ta, nhưng thuốc mua vào cũng phải cần tiền chứ, cho nên cháu mới đem lợn đi bán. Vân Tranh giúp Hoa thúc què quặt thu dọn
chỗ thúng mủng tung tóe:
– Được rồi, được rồi, một quan, hôm nay lão tử chỉ có chừng đấy tiền. Trương đồ tể thấy món hời khả năng bay mất, vội xen vào:
– Trương thúc giết lợn vang danh ở Đậu Sa quan ta, nghe nói là nghề
tổ truyền, nhìn một cái là biết con lợn cho được bao nhiêu thịt. Thúc
trả tiểu tử một cái giá đúng đi, con lợn này không phải của cháu, cái
tai đã hứa cho Ôn lão nhắm rượu, cháu là người thích thể diện, thà chết
chứ không nói dối đâu, thúc nâng giá lên chút nữa.
Trương đồ nghe Vân Tranh tâng bốc, người phiêu phiêu, ve cằm nói: –
Con lợn này không tệ đâu, mỗi tội da dày quá, thằng bé nhà ngươi một
thân một mình nuôi đệ đệ cũng không phải dễ, lát lão tử xẻ thịt, để cái
tai cho ngươi, còn lại của ta, ta ra giá 1 quan 200 đồng, đó là do ngươi cần tiền gấp, ta chỉ có chừng đó, không phải cố ý chiếm lợi của ngươi.
Vân Tranh vội chắp tay cảm tạ: – Trương thúc nhân nghĩa, tiểu tử xin nhận, thỏa thuận xong.
Xung quanh không ít người thương hại, con lợn xẻ thịt bán lẻ, khéo
bán cũng được 2 quan, rõ ràng họ Trương bất lương lợi dụng người ta khó
khăn để ép giá, vậy mà thằng bé này không giận còn cám ơn, quá thật thà
hiền lành, tội quá, mong đệ đệ nó chóng khỏe, La Lan còn nói sẽ không
bao giờ mua thịt của Trương đồ tể nữa.
Trương đồ tề bất chấp xung quanh xì xào bất mãn, cười ngoạc miệng
cùng Vân Tranh đánh xe trâu tới quầy bán thịt, hai tên hỏa kế chạy đến
giúp treo con lợn lên giá, chuẩn bị động thủ, thì có một giọng nói trong trẻo chuyền tới: – Khoan, tiểu thư nhà ta muốn con lợn này, 2 quan.
Một tiểu nha đầu mặc váy áo màu xanh khá đẹp đẽ, cầm khăn tay che mũi, đứng bên kia đường nói vọng sang.
Trương đồ tể mặt tối sầm, rõ ràng là cướp vụ làm ăn của hắn, đang
định nổi khùng thì thấy bên cạnh tiểu nha đầu đó có con ngựa kéo xe bích du, không có ký hiệu, nên không biết xe của nhà nào, nhưng chỉ cần xe
ngựa thì biết thân phận người ta không tầm thường, nhà sang lắm chỉ đi
xe la xe trâu thôi, hạng bách tính tiểu dân như hắn tranh không nổi.
Vân Tranh không nhìn tiểu nha hoàn kia, thúc giục: – Trương thúc
nhanh tay lên, tiểu tử đang đợi xem tài nghệ tổ truyền của thúc.
Trương đồ tể ngây như phỗng, chỉ chỉ nha hoàn bên kia, thì thầm: – Tiểu tử, ngươi có bán cho họ ta cũng không trách.
Vân Tranh bộ dạng quân tử nho nhã đàng hoàng, mắt không nhìn ngang
ngó dọc: – Tử nói: Phi lễ vật thị, chúng ta mua bán đã xong, không cần
quan tâm tới thứ khác.
La Lan còn thiện ý nhắc: – Vân Đại, người ta trả 2 quan đấy.
Vân Tranh nói lớn: – 20 quan cũng muộn rồi, nhân vô tín bất lập, tiểu tử đã bán con lợn này cho Trương thúc với giá 1 quan hai. Trương thúc
nhanh lên, cháu đang đợi tai lợn đây, lúc đó thúc muốn bán lại cho cô ấy bao nhiêu thì bán.
Tiểu nha hoàn bên kia nghe thế trừng mắt với Vân Tranh, giận dữ phẩy
khăn tay, đi về bên cạnh xe thì thầm, rèm xe vén lên một khe nhỏ, người
bên nhìn Vân Tranh đứng dáng gầy gò, nhưng lưng thẳng tắp, đứng trong
đám đông mà vẫn nổi bật, khẽ trách nha hoàn một câu, có ý tốt lại làm
hỏng việc, thở dài buông rèm xuống. Xa phu quát to, con tuấn mã cao lớn
kéo xe thong thả lên đường.
Trương đồ hớn hở giơ ngón cái lên với Vân Tranh, xoay người quát lui
hỏa kế, đích thân ra tay, quả nhiên tài nghệ không tầm thường, trong
thời gian ngắn ngủi đã xẻ con lợn phần nào ra phần nấy, ném lòng lợn cho hỏa kế rửa sạch sẽ, dùng bột gạo chà xát, cho cùng vào giỏ mây, Trương
đồ tể xỏ đôi tai lợn đưa cả cho Vân Tranh.
Vân Tranh không từ chối mang cả lên xe trâu, cám ơn xong về Hồi Xuân Đường.
– Nuôi trẻ làm sao mà để sốt tới mức này mới đưa tới đây, chậm chút
nữa thì trời cứu. Ta châm cứu, giảm nhiệt rồi, nhớ khăn đắp trên trán
thay liên tục, vừa uống thuốc xong, phải uống ba ngày, qua được ba ngày
không đáng ngại nữa.
Cái gì mà qua được ba ngày thì không đáng ngại, Vân Tranh nghe Ôn
tiên sinh nói mà mí mắt giần giật, thời của y , bác sĩ thời mình dám nói thế thì chuẩn bị kiếm việc khác luôn đi.
Nhưng lúc này Vân Tranh chỉ còn cách chắp tay tạ ơn, cái Đậu Sa quan
này nhà chế biến thuốc, hiệu buôn thì nhiều, chứ hành y chỉ có Hồi Xuân
đường, đưa đôi tai lợn, trả tiền thuốc, lại ra chỗ nhi tử ông ta bốc
thêm thuốc thanh tâm nhuận phế, rồi cẩn thận bế đứa bé ngủ say lên xe
trâu, lúc này đã là xế chiều, vội đánh xe về.
Xe trâu leo dốc, Vân Tranh chạy theo sau, con trâu già hôm nay lập
công lớn rồi, không thể để nó vất vả thêm nữa. Quay trở lại chỗ cũ, Lại
Bát từ trong bụi cỏ xông ra như thổ phỉ, bế nữ nhi nhìn kỹ, thấy nó
không ho, trán cũng đỡ nóng, vừa khóc vừa hôn hít, Vân Tranh đứng bên
cạnh nhìn cười toe toe, cảm thấy khoan khoái hơn cả kiếm được khoàn tiền lớn.
Vân Tranh lấy ra một bọc thuốc đặt vào lòng tiểu cô nương, đem những
lời Ôn lão tiên sinh dặn dò thuật lại tỉ mỉ mấy lần cho Lại Bát ghi nhớ, chỉ tảng đá lớn có phần hơi khuất bên đường: – Sau này muốn mua bán cái gì thì làm ký hiệu tam giác trên đó, tiểu tử sẽ tới, nói trước rồi đó,
tiểu tử không giúp miễn phí đâu, cũng cần lợi ích để nuôi đệ đệ. Nói
xong đánh xe trâu đi tới công trường.
Lại Bát thộn mắt đứng đó, hết nhìn con lại nhìn theo bóng thiếu niên
chạy sau lưng cái xe trâu, hô lớn: – Lần sau có gì hay nhất định tìm
cậu.
Vân Tranh mang theo một tâm trạng cực kỳ vui vẻ tới công trường, mấy
phụ nhân nấu cơm đã kiễng chân chờ đợi đã lâu, tiểu tướng công ít khi
tới trễ, mong là không có chuyện gì, thấy Vân Tranh liền chạy vội tới
hỏi han, phát hiện hôm nay nhiều gạo hơn thường ngày, nghe y kể chuyện
càng cao hứng, người vùng thôn quê rừng núi đâu có cầu kỳ như vậy, gạo
có thêm ít đá sỏi à, lát nữa ăn nhặt ra là được.
Gan lợn để lại cho Vân Nhị bổ xung vitamin, nếu không nó sẽ bị bệnh
quáng gà, tim cật ruột thì để tối cùng tộc trưởng và hương thân uống
rượu, cám ơn chiếu cố hai huynh đệ họ, phổi lợn cho Vân Tam, đáng thương cho nó từ khi theo hai huynh đệ họ, chẳng mấy khi có thịt ăn.
Kiếm một cái nồi lớn cho cả vào luộc, trong núi thì thứ ít thiếu nhất là gia vị, hoa tiêu với thù du thì đâu cũng có, quế chẳng lo, tiếc mỗi
cái là không có hồi, đập thêm hai củ gừng lớn cho vào nồi. Trong núi có
tí muối là được, cầu kỳ như Vân Tranh có thể gọi là đại tiệc rồi.
Vân Tranh một mình một bếp nấu lòng nhà mình, thỏa mãn vô cùng, hôm
nay là ngày vui nhất của y từ khi tới Đại Tống, cứu được một đứa bé,
kiếm được một khoản tiền, còn được bao nhiêu là thịt thế này.
Lưu đô đầu lại mò tới, dáng vẻ đắc ý lắm, thấy Vân Tranh ngồi bên bếp nấu nướng gì đó, hương thơm ngào ngạt, tò mò mở nắp vung ra, nuốt nước
bọt, vội vàng kiếm cái đũa cả chọc chọc, phát hiện nửa cái thận heo bên
trên đã chín, móc lên ăn luôn, vừa nhai vừa xuýt xoa vì nóng. Ăn xong
ngồi xuống bên bếp lò, mò mẫm áo trong áo ngoài hồi lâu, moi ra được tờ
giấy nhăn nheo: – Hôm qua ngươi phét lác banh nóc nhà, lão tử coi như
nghe cho có, hôm nay nhờ lão chủ bạ ra một đề, ngươi mà đáp được, chuyện tìm người bảo đảm đi thi giao cho ta. Đáp không được thì ngoan ngoãn ở
lại đây quản tiền bạc cho lão tử.
Lão chủ bạ mà hắn nói là Tiêu chủ bạ, già lắm rồi, Vân Tranh nhìn
thấy ông ta một lần, chống cái gậy đi trên phố, mọi người đều chào hỏi
cung kính, xem chừng được lòng người lắm.