Sát Phi, Rất Dũng Cảm
Uống xong một chén trà nhỏ, chậm rãi đặt
trên bàn, trong thanh âm đồ sứ thanh thúy va chạm, Phong Thiên Hoa lạnh
lùng nhấc mắt, nhìn nữ nhân trước mặt. Trên đầu đầy châu ngọc, mặt nàng
ta trắng bệch như tờ giấy, cũng coi như là trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng
trong mắt toàn là âm lãnh.
Lông mày nàng tà tà nhướn lên, đây chính là Nhị phu nhân khẩu phật tâm
xà, chuyên khi dễ kia trong lời Thu Cẩn. Nàng ta cùng nữ như của mình,
bởi vì Phong Thiên Hoa luôn yếu đuối nhường nhịn nên mỗi ngày đều tới
đây, lấy chơi đùa nàng làm thú vui, thậm chí còn động thủ với nàng, mỗi
ngày Phong Thiên Hoa đều âm thầm rơi lệ, càng nhịn lại càng nhịn! Thế
nên, hai mẹ con này một tấc lại muốn tiến một thước!
Phong Thiên Hoa nhấc mi, nhàn nhạt dò xét nàng ta. Nữ nhân này trong
phủ sở tác sở vi, khi dễ tiểu thư con vợ cả thì thôi, nhưng lại muốn khi dễ nàng? Lầm to!
Ngón tay khẽ động, nàng lạnh lùng nói, “Thu Cẩn, đóng cửa lại!”
Thu Cẩn ngẩn ra, không hiểu ý của nàng nhưng vẫn nghe lệnh đóng cửa lại.
Cửa phòng khép lại, che khuất ánh sáng bên ngoài, trong lòng Từ thị bỗng nhiên có một loại sợ hãi mơ hồ. Nàng ta đứng dậy nhìn chằm chằm Phong
Thiên Hoa, lúc này mới phát hiện nàng có chỗ nào đó không giống, nhưng
không rõ là không giống ở đâu, làm sao lại có sự thay đổi này.
Thiếu nữ một thân nguyệt bạch y bào thanh lãnh, chậm rãi đứng dậy, nhếch môi, tràn đầy kiêu ngạo. Chốc lát, tay áo nàng vung lên…
Bốp bốp!
Bàn tay nhanh chóng động, liên tục mười tiếng vang lên trong phòng.
Từ thị bị đánh đến ngây người, thậm chí đau đớn trên mặt cũng quên. Nếu
như nói Phong Thiên Hoa quỳ trước nàng ta, nàng ta có thể tin, nhưng
nàng ta chết cũng không thể tin được, có một ngày bị Phong Thiên Hoa
đánh!
Chớp mắt hoảng hốt, nàng ta sờ sờ má bị sưng đỏ, giương nanh múa vuốt
định đi lên tính sổ, nhưng đột nhiên đứng yên tại chỗ, một cử động nhỏ
cũng không dám.
Chỉ thấy thiếu nữ đối diện thản nhiên thu hồi bàn tay trắng nõn, trong
mắt phượng sát ý như ẩn như hiện, khí phách vương giả bức người, lạnh
lùng nói, “Nếu có lần sau, sẽ không đơn giản như vậy!”
Những lời này rất tùy ý, thản nhiên như một trò đúa, nhưng mà khí phách
phát ra kia lại bức bách nàng ta đến không thở nổi! Nàng ta hít thở
không thông!
Chẳng lẽ…nàng ta đang nằm mơ? Nằm mơ thấy ác mông?
“Nhị phu nhân không khỏe, vẫn nên trở về nghĩ ngơi đi.” Một câu nói của Thu Cẩn kéo hồn Từ thị quay về.
Từ thị quay ngoắt về phía nàng ta, nhìn thấy đắc ý hưng phấn trong mắt
Thu Cẩn, rốt cuộc nhận ra, đây không phải là mơ. Nàng ta run run chỉ vào Phong Thiên Hoa, lắp bắp nửa ngày mới nói, “Ngươi…Ngươi trong mắt còn
có mẫu thân ta không!”
Phong Thiên Hoa lạnh lùng nhìn nàng ta, tự xưng mẫu thân, nàng ta cũng
xứng? Nàng một tiếng cười nhạo, xem ra giáo huấn quá nhẹ, cần phải trực
tiếp chế trụ cổ nàng ta!
Nàng bước lên phía trước một bước, Từ thị liền run run lui lại một bước, rõ ràng ngoài mạnh trong yếu. Nhìn Từ thị như kẻ yếu bị bắt nạt, nàng
cũng không có hứng thú, nữu nhân này trong mắt nàng, chẳng qua là một
con khỉ múa may mà thôi!
Ghét bỏ xua tay, Phong Thiên Hoa cũng không thèm nhìn nàng, vẻ mặt chán
ghét, “Nhớ kỹ, ngươi là loại thiếp thị đê tiện, không cần để ta nghe
thấy hai chữ kia từ trong miệng ngươi.
“Ngươi…” Bên mặt bị sưng lên của Từ thị ẩn ẩn màu tím, nàng ta luôn để ý người khác nói thân phận của nàng. Nàng ta vốn là thiếp thất được dưỡng thành của Thanh Mục hậu, sau này âm thầm theo Phong Thụy An, một lòng
trèo lên vị trí chủ mẫu của tướng quân phủ, bây giờ Phong Thụy An thành
vương gia, vị trí vương phi này càng làm cho nàng ta mỏi mắt chờ mong.
Mà lúc này một câu nhàn nhạt của Phong Thiên Hoa, so với mười cái bạt
tai kia còn ngoan độc hơn!
Nhưng không đợi nàng ta khí nóng dâng lên, thở hổn hển…
“Cút!”
Một tiếng quát lạnh nhạt mang theo lạnh lẽo vô cùng làm cho chân cẳng
nàng ta không nhịn được run lên, mạnh mẽ cắn răng lắp bắp, “Được…Được
lắm…Ngươi…Hãy đợi đấy!” Nói xong, như chạy trốn đi ra ngoài.
Nhìn Từ thị chật vật rời đi, Phong Thiên Hoa vừa quay đầu liền thấy ánh mắt sùng bái sáng lấp lánh của Thu Cẩn.
Tiểu thư thật oai phong!
Chẳng những đánh nữ nhân kia còn làm cho nàng ta không thể tố khổ. Đóng
cửa đánh chó, cho dù nàng ta đi cá trạng, vương gia cũng sẽ không tin
nàng ta!
Phong Thiên Hoa đảo mắt, thấy Thu Cẩn hưng phấn đến nửa ngày, bỗng nhiên dè dặt chạy ra ngoài, một lần nữa đóng cửa lại, lo lắng hỏi, “Tiểu thư, nếu như vương gia…”
Tuy nói vương gia rất chiều tiểu thư nhưng dù sao cũng là nam nhân, hàng năm không ở trong phủ. Tiểu thư từ nhỏ là tự sinh tự dưỡng, bên ngoài
là tiểu thư con vợ cả, nhưng không bằng một nhị tiểu thư thứ xuất.
Phong Thiên Hoa khoát tay, định liệu trước, “Không sao hết!”
Phing Thụy An có tốt hay không nàng không biết, nhưng đã không phải
Phong Thiên Ho trước kia, nữ nhân tự ti yếu đuối, bị người khi dễ. Trên
thế gian này, nếu nàng không đồng ý, không người nào có thể động vào
nàng!
Thu Cẩn gật đầu thật mạnh, lo lắng vừa rồi biến mất, bây giờ nàng nói
cái gì, Thu Cẩn cũng tuyệt đối không nghi ngờ, “Tiểu thư, hôm nay người
thật oai phong, nhìn Nhị phu nhân chật vật như vậy, nô tỳ chết cũng yên
lòng a!’
Phong Thiên Hoa không nhịn được trừng mắt, nói nhiều vậy!
Thu Cẩn sửng sốt, mắt nháy mấy cái. Nàng ta cảm thấy, vừa rồi khóe miệng tiểu thư có tươi cười thoáng qua, từ khi tỉnh lại, trên khuôn mặt lạnh
lùng kia, lần đầu tiên có nét khác xuất hiện.
Tiểu thư như vậy, thật tốt.
Nàng ta tràn đầy sùng bái nhìn, Phong Thiên Hoa lười quan tâm, đi đến góc phòng đẩy cửa sổ ra.
Ngoài viện vài bông phù dung nở rộ, cánh hoa hồng nhạt diễm lệ, trong
gió khẽ lay động. Trong không khí hương thơm nhàn nhạt phiêu đãng, bỗng
nhiên một đoạn bàn luận, theo gió truyền đến.
“Ngươi nghe nói chưa, Tần vương đã trở về! Không biết lần này hắn ở
trong kinh thành bao lâu, đời này nếu nhìn thấy mặt hắn, ta chết cũng
cam lòng!”
“Ngươi thật háo sắc, Tần vương đâu phải người bình thường, ta và ngươi có thể nhìn?”
“Ai…Ta nằm mơ cũng muốn gặp Tần vương, nhất là ba vạn binh mã năm đó của hắn, đối với mười vạn đại quân của Mông Cổ, câu kia nói thế nào nhỉ…Chu dù chỉ có ngàn vạn quân, hắn xông vào mười vạn binh mã như vào chốn
không người, dễ dàng lấy thủ cấp của chủ soái, mang theo hổ lang chi sư
của Đại Chu chúng ta đánh quân Mông Cổ tan tác, vào thẳng kinh thành bắt giữ hoàng đế!”
“Đúng vậy đúng vậy, Tần vương không chỉ phi thường dũng mãnh mà còn cơ
trí bất phàm! Khi cùng Lan Nguyệt đại chiến, vương gia chúng ta lãnh
binh, nghe nói Tần vương gia cách xa ngàn dặm chỉ đưa đến một phong thư, vương gia liền chiếu theo diệu kế bên trong, ngắn ngủn mười ngày đã phá được mười thành, làm cho tướng lãnh Lan Nguyệt nghe đến đã sợ mất mật,
không ai dám ra trận! Ngồi bên trong màn trướng, quyết thắng ngoài mười
dặm, Tần vương quả thật là một vị thần!”
Hai người càng nói càng hưng phấn, Phong Thiên Hoa nghe mà nhíu mày, nếu chuyện này là thật, Tần vương này làm cho nàng nhìn với ánh mắt khác.
Bỗng nhiên, giọng nói của Thu Cẩn phía sau vang lên, “Tiểu thư, thái y trong cung đến, hắn nói vương gia nói chuẩn bị hồi phủ.”
Phong Thụy An quay về? Phụ thân của thân thể này!
Phong Thiên Hoa nhíu nhíu mày, xoay người trở lại phòng.
Thái y nơm nớp lo sợ chuẩn đoán xong, để lại thuốc mỡ đề phòng trên trán để lại sẹo. Sau đó, bị không khí lạnh lẽo của nàng dọa, bóng lưng đeo
hòm thuốc nhanh chóng biến mất.