Sát Phi, Rất Dũng Cảm
Từ thị thích mẫu đơn cao quý ung dung, cho nên trong Thu Hà việc lúc này tràn đầy nụ hoa mẫu đơn các màu đang nở,
thoang thoảng thơm ngát…
Nhưng mà mẫu đơn cao quý như vậy, tập trung lại cùng nhau một chỗ lại
thiếu lịch sự tao nhã cao ngạo, ngược lại có vẻ rẻ tiền phàm tục.
Phong Thiên Hoa ngạo nghễ cười, chậm rãi đi vào trong sảnh.
“Là ngươi hại nương của ta, ta muốn giết ngươi!” Phong Thiên Tuyết thấy
nàng và cửa đột nhiên lao tới, đôi mắt lộ ra bên ngoài mạng che mặt sưng đỏ mà dữ tợn.
Phong Thiên Hoa căn bản không đặt nàng ta ở trong mắt, nghiêng người đi qua, ngồi xuống bên trái.
Phong Thiên Tuyết thẹn quá hóa giận đang muốn chửi ầm lên, lúc này Phong Thụy An từ bên trong đi ra, quát to, “Dừng lại!”
Phong Thiên Tuyết sửng sốt, khóe miệng cứng ngắc.
Từ đầu đến cuối, mí mắt Phong Thiên Hoa cũng không nhấc lên chút nào, như trước lạnh nhạt ngồi.
Từ thị là phu nhân hắn, nếu hắn bỏ qua tình lý, nàng không phải không hiểu.
“Hoa Nhi, phụ thân nghe nói hôm nay có thích khách, con có bị thương
không?” Phong Thụy An nhìn cũng không nhìn Phong Thiên Tuyết, tiến lên
vài bước, ánh mắt lên xuống kiểm tra vài lần, xác nhận không có chuyện
gì mới nhẹ nhàng thở ra.
Phong Thiên Hoa ánh mắt chợt lóe, một tia kinh ngạc xẹt qua, lo lắng
trong mắt dần hòa tan lạnh như băng, nàng ngước mắt, nhìn về phía Phong
Thụy An…
Như trước sam y màu xanh nho, khuôn mặt tuấn lãng, đáy mắt khó nén mệt
mỏi, hắn nhìn chằm chằm nàng, trong mắt lo lằng cùng yêu thương giống
như một tia nắng âm, một chậu than cực nóng trong tuyết, làm cho Phong
Thiên Hoa từng chút một tan chảy.
Trước kia lúc là tướng quân, “Phong Thiên Hoa” luôn gọi hắn là “phụ
thân”, bây giờ tấn phong vương gia, Phong Thụy An vẫn như trước tự xưng.
Đây là tình thương của phụ thân, không có hoài nghi, không có trách móc, chỉ có bao dung cùng sủng nịnh vô hạn!
Trong lòng có chút cảm động, trên mặt lại như trước bất động thanh sắc, nàng nhàn nhạt gật đầu nói, “Ta không sao.”
Phong Thụy An gật đầu, bỗng nhiên nhíu mày, trong mắt có tức giận cuồn
cuộn, hướng ngoài cửa quát, “Người đâu, đi phát bố cáo, bổn vương nhất
định phát được nghịch tặc này!”
Nặng nề nói xong, trong cường thế lộ ra khí phách không tha người ta,
lúc này Phong Thụy An thực sự giống như một tướng lãnh chinh chiến giết
địch, chỉ huy thiên quân vạn mã!
“ Đợi chút!” Phong Thiên Hoa bỗng nhiên đứng dậy, ngăn Phong Thụy An
lại, “Ta với hắn đã giao chiến, người này võ công rất cao, khinh công
cũng không kém, lấy năng lực của hắn, muốn giấu mình trong kinh thành
lớn như vậy thật dễ dàng, cho nên chuyện này giao cho ta làm, ta nhất
định bắt được hắn!”
Nàng cũng không định nói cho Phong Thụy An thân phận người này, là do ai sai khiến!
Đã quyết định giúp hắn, vậy thì từ hôm nay trở đi, chuyện của hắn nàng
sẽ không bàng quan đứng nhìn, mà chuyện của chính nàng cũng không làm
phiền não cho hắn!
Huống hồ tìm một sát thủ, há có thể làm khó nàng?
Phong Thiên Tuyết đứng ở một bên xem phụ từ tử hiếu trước mắt, chỉ thấy
trong lồng ngực dấy lên một ngọn lửa, ngọn lửa này ở trong lồng ngực
hừng hực thiêu đốt, sắp đem nàng ta đốt cháy!
Đôi mắt nàng ta, khuôn mặt nàng ta trở nên dữ tợn đáng sợ!
Là nàng hủy dung mạo nàng ta, đoạt hết thảy sủng ái của nàng ta, hiện tại bởi vì nàng, nương cũng bị thương thành như vậy!
Phong Thiên Hoa, ta cùng ngươi không chung chiến tuyến!
Nhìn Phong Thiên Tuyết đang phát điên, Phong Thiên Hoa cười khinh
thường, chuyển mắt nhìn về phía Phong Thụy An, giải thích, “Từ thị cùng
Vương tổng quan tham ô, định bán sản nghiệp của Vương phủ, có sổ sách
làm chứng, cho nên…”
“Không cần phải nói, việc này phụ thân đã biết!” Phong Thụy An phất tay, ý bào nàng không cần giải thích, chuyện trong phủ hắn mặc dù mặc kệ,
nhưng không có nghĩa là hắn không biết, “Hoa Nhi, Nhị nương của con tham lam hư vinh, đúng là vô lý, nhưng nàng ta dù sao cũng là người Vương
phủ, nếu người ngoài biết sẽ làm danh dự Vương phủ chúng ta tổn hại.”
Cũng không phải trách cứ, mà là một người đương gia vốn có cố kị, Từ thị không được việc ,trên danh nghĩa cũng là phu nhân!
Phong Thiên Hoa gật đầu, nhíu mày, bỗng nhiên nhấn mạng, cố ý làm cho
Phong Thiên Tuyết nghe được, “Chuyện lần trước trên đường bị ám sát cũng là nàng ta làm, còn có…Ta hủy dung mạo của Phong Thiên Tuyết là vì
thuốc kia đã sớm bị các nàng động tay động chân!”
Phong Thụy An mắt trừng lớn, không dám tin!
Phong Thiên Tuyết bị hủy dung, hắn luôn cho rằng nàng ta bị thất thủ ngộ thương, cũng không nghĩ đến cái gì khác, thậm chí cả hỏi cũng khong
hỏi.
Thì ra, trong đó lại có chuyện này!
Tốt lắm Từ thị, ba lần bảy lượt muốn hại Hoa Nhi, nếu không phải nàng mệnh lớn, chỉ sợ lúc này…
“Ngươi nói bậy! Ngươi đồ tiện nhân, hại chúng ta còn chưa đủ, thế nhưng
còn nói xấu chúng ta!” Nói xong, Phong Thiên Tuyết lại ủy khuất đầy mặt
nhìn Phong Thụy An, nói, “Phụ thân, người đừng vội nghe nàng ta nói bậy, ta cùng nương tuyệt đối không làm chuyện như vậy!”
Nàng ta run như cầy sấy nói, bởi vì lúc này trong mắt ưng của Phong Thụy An sớm đã ngập tràn tức giận!
“Từ hôm nay trở đi, mẹ con các ngươi ở trong này tỉnh ngộ đi, không có
mệnh lệnh của ta không cho ra ngoài một bước!” Phong Thụy An chán ghét
nhìn nàng ta, giận dữ phát tay áo, nhanh chóng rời đi!
Phong Thiên Hoa ra khỏi Thu Hà viện, các quản sự chờ bên ngoài vẫn chưa rời đi ào ào đi đến.
Phong Thụy An vừa mới thịnh nộ bỏ đi, sắc mặt cực kỳ khó coi, bọn họ sợ
Phong Thụy An oán trách nàng, cho nên một đám không dám rời đi, đến lúc
đó cũng làm chứng cho tốt.
Hiện tại thấy sắc mặt nàng bình thường, trong mắt ngược lại có ý cười ẩn ẩn, nhất tề hô to khẩu khí.
“Đại tiểu thư, Vương gia không có oán trách người chứ?” Trên khuôn mặt Mạnh Trình tràn đầy lo lắng.
Phong Thiên Hoa cười nhạt, lắc đầu nói, “Mọi người yên tâm, ta không sao!”
Mạnh Trình bởi vì bất an mà luôn nắm tay, “Vậy việc của Nhị phu nhân…Đại tiểu thư muốn làm thế nào?”
Lúc này bọn họ vốn không nên hỏi, mà lúc này Phong Thiên Hoa đối với bọn họ dĩ nhiên là tâm phúc, quan tâm nàng từ tâm cũng từ trí (lý trí)!
Phong Thiên Hoa xoay người, nhìn Thu Hà việc phía sau, trong phượng mâu xẹt qua một tia âm lệ, cười bí hiểm…
…
Trong Tần Vương phủ, Hạ Hầu Uyên một thân cẩm sắc y, ngồi trước bàn, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn không ta cảm xúc, mắt ưng nặng nề.
“Thuộc hạ đi theo hắn mãi cho đến Xích Diễm, xác nhận hắn chính là Mị
Sát của Xích Diễm lâu, nhưng không tra được rốt cuộc là người nào đưa
tiền, bảo hắn giết Phong cô nương!” Vụ Ảnh một thân hắc y, trong thanh
âm lộ ra chút non nớt, nhưng trên khuôn mặt thanh tú sớm đã có trầm ổn
lịch lãm nhiều năm.
“Mị Sát bị thương đào tẩu?” Ngón trỏ Hạ Hầu Uyển chậm rãi gõ lên mặt
bàn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt không dễ phát hiện.
Vụ Ảnh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Uyên, ngây ngốc trả lời, “Vâng!”
Ý cười nháy mắt xẹt qua, Hạ Hầu Uyên lại khôi phục lãnh liệt!
Vũ Ảnh chớp chớp mắt mấy cái, xác định là bản thân hoa mắt!
"Khi thuộc ha trở về, Phong cô nương đang nghị sự với Vương phủ quản sự, nàng nói…” Vụ Ảnh ngước mắt vụng trộm nhìn Hạ Hầu Uyên, rối rắm rốt
cuộc không biết nên nói hay không.
“Cái gì?” Hạ Hầu Uyên ho một tiếng, bỗng nhiên có một dự cảm bất hảo!
Quả nhiên Vụ Ảnh được cổ vũ, lá gan lớn đem một năm một mười bản thân nghe được nói ra…
Một lát sau, một trận cười quanh quẩn trong phòng.
Phanh!
Một bóng đen té ngã, trốn từ trong phòng bay ra, nhanh chóng biến mất trong Vương phủ.
Vương gia chưa từng có mừng rỡ đại bi, một khuôn mặt lanh như băng, cho tới bây giờ cũng không xuất hiện vẻ mặt khác.
Nhưng hôm nay, hắn thế nhưng hai lần, nhìn thấy tươi cười trên mặt Vương gia…
Lần này, thế nhưng là cười to, là chuyện quỷ dị cỡ nào!
Vụ Ảnh nhìn trời, lệ rơi đầy mặt.
Phong cô nương, quả nhiên không phải người bình thường!