Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 45: Cục Cảnh Sát 4


trướctiếp

Edit: Tử Hoa

Beta: A Tử

Tuyết Nhi nhìn đồng hồ trên tường, đã một tiếng trôi qua mà đồng chí cảnh sát còn chưa trở lại.

Nằm úp xuống bàn, nhìn Vương tỷ ngủ gà ngủ gật: “Đại tỷ tỷ, không phải ngươi nói đồng chí cảnh sát rất nhanh sẽ về sao? Tại sao lâu như vậy mà hắn chưa trở về?”

“A, em nằm ở đây làm gì, mau trở về chỗ ngồi.” Vương tỷ bị người đánh thức khiến khẩu khí không tốt.

Tuyết Nhi săn sóc nhìn Vương tỷ: “Đại tỷ tỷ, nếu ngươi buồn ngủ thì nhanh về nhà đi, cứ ngủ như vậy sẽ mệt a.”

Vương tỷ bực bội rống lên: “Ngươi trở về chỗ ngồi cho ta, nơi này là cục cảnh sát, ngươi đừng tưởng là nhà mình.”

Tuyết Nhi nhìn Vương tỷ đỏ mặt tía tai, không rõ vì sao cô ấy tức giận, chẳng lẽ nàng nói sai cái gì sao? Tuyết Nhi nghĩ nghĩ, thật sự không biết mình sai chỗ nào, quên đi, mặc kệ là sai hay đúng vậy, cứ xin lỗi trước vậy.

“Đại tỷ tỷ, ta biết nơi này là cục cảnh sát, coi như ta nói sai rồi, ngươi đừng tức giận nữa, tức giận sẽ khiến ngươi mau già, hơn nữa lại còn rất xấu.” Tuyết Nhi nhìn trên đầu Vương tỷ bắt đầu thoát hơi nước, sợ tới mức ngậm miệng lui về sau.

Lão Lý ngồi đối diện Vương tỷ chứng kiến tất cả, đành bước lên trước trấn an: “Vương tỷ, đừng cùng tiểu hài tử chấp nhặt, lát Tiểu Lưu trở lại thì kêu hắn đưa cô ta trở về.”

Vương tỷ chỉ vào Tuyết Nhi quát: “Ngươi ngồi vào kia cho ta, không cho phép nhúc nhích.”

Tuyết Nhi nhéo nhéo mũi thức thời ngồi trở lại vị trí.

. . . . . .

Tuyết Nhi nhìn đồng hồ trên tường, lại một tiếng trôi qua, đồng chí cảnh sát vẫn chưa trở lại, nàng có chút nóng nảy, nếu không quay về trường học, sẽ bị ba ba phát hiện.

Nàng đứng lên vừa định đi hỏi đại tỷ tỷ, đột nhiên nhớ tới, đại tỷ tỷ nói không cho phép nàng động. Đành phải ngồi ở trên ghế lớn tiếng kêu lên: “Đại tỷ tỷ, ngươi có thể nói cho ta khi nào đồng chí cảnh sát sẽ trở về không? Ta muốn quay về trường học.”

Vương tỷ quay đầu nhìn Tuyết Nhi cả giận nói: “Ngươi câm miệng cho ta, nơi này là cục cảnh sát, không thể lớn tiếng ồn ào.” Tuyết Nhi nhìn đại tỷ tỷ tức giận không hiểu nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi rất hay nóng giận a, có phải . . . . . .”

“Câm miệng.”

Tuyết Nhi sợ tới mức co cổ lại, thầm nghĩ, thanh âm thật lớn, nữ nhân thật hung dữ, may mắn mình không nhận thức nữ nhân nào dữ như vậy.

Thủy Minh Viễn đỗ xe ngoài cửa, nhìn học sinh lục tục từ bên trong đi ra, nhưng đợi hơn nửa tiếng cũng không thấy con gái mình ra, không khỏi có chút bận tâm.

Thủy Minh Viễn nghĩ nghĩ, khóa kỹ cửa xe, đi vào trường học.

. . . . .

Tại cục cảnh sát Nhị Lý Kiều

Lưu Khải Minh cầm một đống giấy trở về, liếc mắt nhìn Tuyết Nhi đang ghé vào trên bàn ngủ.

Lão Lý nhìn đồng hồ, quay sang hỏi Lưu Khải Minh: “Tiểu Lưu tìm được rồi sao? Nửa tiếng nữa là tan tầm rồi.”

Lưu Khải Minh hướng lão Lý cười cười nói: “Không xác định lắm, có hơn hai trăm người tên Thủy Minh Viễn toàn thành phố, ở trong nội thành có hơn ba mươi người, có con gái, hơn nữa cùng tuổi cô ấy không sai biệt lắm cũng có tám người, ta nghĩ đành gọi điện hỏi từng người.”

“Thoạt nhìn có chút phiền phức nga, muốn ta hỗ trợ không?”

“Vậy làm phiền chú, chú giúp con gọi mấy số này.” Lưu Khải Minh nói xong đem giấy ghi số điện thoại cho lão Lý.

. . . . . .

Thủy Minh Viễn nghe thầy giáo nói căn bản côn gái mình chưa từng đến trường hôm nay, trong lòng lộp bộp hạ xuống, có loại cảm giác trời sụp.

Đứng ở cửa xe, Thủy Minh Viễn không biết mình nên đi đâu, hắn nhìn bầu trời, không biết nên đi đâu tìm con mình đây, Huyễn nhi chưa bao giờ ra ngoài một mình, đang yên lành làm sao lại mất tích? Trước nay Huyễn nhi rất nghe lời, chưa bao giờ chạy loạn. Chẳng lẽ có kẻ bắt cóc Huyễn nhi? Nghĩ đến trên báo thường có vụ bắt cóc giết người, giờ phút này tâm tình Thủy Minh Viễn giống hệt lúc Huyễn nhi bước vào phòng phẫu thuật.

“Reng, reng…… ” tiếng chuông điện thoại truyền vào trong tai Thủy Minh Viễn, hắn cả kinh, nhìn điện thoại vang không ngừng chính là không dám ấn nút trả lời, hắn sợ đầu dây bên kia đúng là của bọn cướp.

Điện thoại vẫn reo vang như cũ, Thủy Minh Viễn run run cầm điện thoại, không dám lên tiếng.

“Xin chào, xin hỏi ngài có phải là Thủy Minh Viễn không? Ta là Lưu Khải Minh cảnh sát Nhị Lý Kiều. . . . . .”

Thủy Minh Viễn vừa nghe là hai chữ ‘cảnh sát’ tâm liền chìm xuống, Huyễn nhi thật sự bị người bắt cóc, nếu lúc trước Thủy Minh Viễn cảm thấy như trời sập, thì bây giờ trời đã sập xuống rồi, một câu chưa nói, nước mắt đã chảy dài. Hắn vốn nghĩ bọn cướp gọi điện tới, như vậy ít nhất thuyết minh Huyễn nhi còn sống, nhưng lại là cục cảnh sát, đây không phải nói minh Huyễn nhi đã. . . . . . Thủy Minh Viễn không dám nghĩ tiếp.

“Alo, alo… Thủy tiên sinh ngươi có còn nghe máy không?” Lưu Khải Minh cầm điện thoại có chút khó hiểu, rõ ràng đang thông, tại sao lại không có thanh âm?

Thủy Minh Viễn, hít một hơi thật sâu, áp điện thoại vào tai nói: “Ta là Thủy Minh Viễn.”

Lưu Khải Minh nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo có người tiếp, đây đã là người cuối cùng rồi, nếu lần này cũng không phải, vậy hôm nay hắn chỉ có thể làm thêm giờ.

“Xin chào Thủy tiên sinh, xin hỏi có phải ngươi có một con gái?”

“Dạ, xin hỏi con gái của ta làm sao vậy?” Thủy Minh Viễn tận lực khống chế thanh âm chính mình.

“Thủy tiên sinh, xin hỏi con gái ngươi bao nhiêu tuổi? Có thể miêu tả một chút đặc thù của nàng không?”

Thủy Minh Viễn nhẹ buông tay, điện thoại rới xuống, nước mắt chảy dài: “Huyễn nhi a, con gái ngoan của ta. . . . . .”

trướctiếp