Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 43: Cục Cảnh Sát 2


trướctiếp

Edit: Tử Hoa

Beta: A Tử

Lưu Khải Minh thấy Tuyết Nhi đi ra ngoài, liền lạnh giọng quát: “Đứng lại, ai nói ngươi có thể đi.”

Tuyết Nhi bất khả tư nghị nhìn Lưu Khải Minh: “Vì sao ta không thể đi?”

Những lời này thật đúng là hỏi khó Lưu Khải Minh, vì sao nàng không thể đi? Còn không phải là do nàng ăn cơm chùa sao. Đợi đến lúc Lưu Khải Minh nhớ đến lý do nàng không thể đi thì Tuyết nhi đã ra khỏi cửa cục cảnh sát.

Lưu Khải Minh vội vàng đuổi theo.

Ánh mắt Tuyết Nhi bốc hỏa nhìn Lưu Khải Minh lại ngăn trở nàng, thập phần không hờn giận, cứ nghĩ hắn là người tốt. Ai dè hắn lại coi nàng là phạm nhân, hừ không thèm để ý đến hắn, cứ vòng qua hắn mà đi.

Tay trái duỗi ra, Lưu Khải Minh lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ ngươi có thể rời đi mà không có sự đồng ý của ta sao?”

Tuyết Nhi căm tức nhìn cánh tay che trước mặt nàng, nếu lửa giận có thể làm vũ khí, phỏng chừng cánh tay Lưu Khải Minh đã sớm trở thành tro tàn. Tuyết Nhi nghiêng đầu cả giận nói: “Ta muốn về nhà.”

Tuyết Nhi không hờn giận, Lưu Khải Minh lại càng không vui mừng, nhưng hắn là cảnh sát, đày tớ của nhân dân, hắn phải bình tĩnh, hắn không thể tức giận. Lập tức Lưu Khải Minh đổi thành tươi cười: “Em gái, ngươi có nhớ ngươi ăn cơm còn chưa trả tiền cho người ta không?”

Tuyết Nhi gật gật đầu, nàng lại không bị mất nhớ, đương nhiên là nàng vẫn còn nhớ.

Lưu Khải Minh cười nói: “Ngươi còn nhớ thì tốt rồi, mang ngươi đến cục cảnh sát chính là hi vọng ngươi có thể nói cho ta biết cách liên hệ với người nhà của ngươi, hi vọng. . . . . .” Lưu Khải Minh đột nhiên nghĩ đến một chủ ý tốt hơn, nếu mình cùng nàng trở về, trực tiếp nói với cha mẹ nàng thì không phải tốt hơn a. (Tử Hoa: chính cái chủ ý này hại anh cả đời đấyyyyyyyyyyy. Tội nghiệp, mặc niệm 1 phút. . .)

Tuyết Nhi tò mò nhìn Lưu Khải Minh không ngừng biến ảo, người này thật là kỳ quái, lúc trước thì hung dữ, lúc sau lại lạnh như băng, vừa rồi cười so với khóc còn khó coi hơn, bây giờ lại cười ngu ngốc như vậy, nhất định là có bệnh.

Lưu Khải Minh cũng chẳng quan tâm ánh mắt Tuyết Nhi lộ vẻ kỳ quái, chỉ chỉ xe máy nói: “Để ta đưa ngươi về nhà.”

Tuyết Nhi nhìn cũng không nhìn, bảo nàng ngồi cái xe kia lần nữa á, không thèm, nhưng nàng lại chú ý đến câu ‘đưa nàng về nhà’. Giờ nàng mới nhớ ra mình không biết đường về nhà, nếu vị đồng chí cảnh sát này có hảo tâm như vậy, thôi cho hắn một cơ hội đi. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại. nàng không thích ngồi cái xe kia a.

Tuyết Nhi mỉm cười ngọt ngào với Lưu Khải Minh, lấy ngữ khí đáng thương: “Đồng chí cảnh sát, ngươi có xe ô tô không? Nếu có xe ô tô thì ta đồng ý để ngươi đưa ta về nhà.”

Lưu Khải Minh vừa nghe, cảm thấy rất bực tức, nhưng nghĩ lại, chỉ cần có thể nhìn thấy cha mẹ nàng, những thứ khác có thể bỏ qua, liền nói: “Được, đợi một chút, ta đi lấy chìa khóa.” Lưu Khải Minh đi tới cửa lại quay đầu bổ sung thêm một câu, “Ngươi đừng hòng chạy trốn, ta lập tức sẽ trở lại.”

Tuyết Nhi cho Lưu Khải Minh một ánh mắt trợn trắng, ai thèm chạy, nàng không làm chuyện xấu, tại sao muốn chạy.

Chốc lát sau, Lưu Khải Minh cầm chìa khóa đi ra, thấy Tuyết Nhi vẫn đứng đó, không khỏi nở nụ cười. Mở cửa xe, quay sang nói với Tuyết Nhi: “Lên xe đi.”

Tuyết Nhi nhìn nhìn, xe này thật khó coi nha, tùy không đẹp giống xe của ba ba nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Lưu Khải Minh nhìn Tuyết Nhi đã yên vị, hỏi: “Vậy địa chỉ của nhà ngươi là bao nhiều?”

“Địa chỉ?” Tuyết Nhi lắc đầu.

Lưu Khải Minh nhìn Tuyết Nhi, lại nhớ tới câu hỏi lúc trước, không thể không đổi câu hỏi: “Là hỏi nhà ngươi ở đâu?”

Tuyết Nhi cười nói: “Nguyên lai ngươi hỏi nhà của ta ở đâu nha, ngươi trực tiếp hỏi vậy có phải hơn không, làm chi lại nói khó hiểu như vậy?”

Lưu Khải Minh hít một hơi thật sâu chậm rãi nói: “Dạ, đều là lỗi của ta, như vậy ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết nhà của ngươi ở đâu được không?”

“Ngươi không phải nói muốn đưa ta về nhà sao?” Tuyết Nhi trừng mắt nhìn Lưu Khải Minh, là chính hắn nói muốn đưa nàng về nhà a, sao lại còn hỏi.

“Dạ, ta là nói muốn đưa ngươi về nhà, nhưng ngươi không nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu, thì làm sao ta đưa ngươi về nhà được?” Lưu Khải Minh có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

Tuyết Nhi lắc đầu, vô tội nói: “Ta còn tưởng ngươi biết cơ.”

Lưu Khải Minh cảm giác mình sắp phát điên rồi, mà đầu sỏ gây nên lại còn một bộ vẻ mặt vô tội. Lưu Khải Minh rất muốn nói với mình cô bé trước mắt này đang lừa mình, nhưng khi nhìn vào đôi mắt thuần khiết kia, hắn hiểu nàng thật sự không biết.

Tuyết Nhi đi theo Lưu Khải Minh trở lại cục cảnh sát.

Lưu Khải Minh ngồi vào chỗ của mình, không thể không cẩn thận đánh giá lại cô bé trước mắt, tóc hẳn rất dài, vì phía sau nàng có một bó thật to, sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn hẳn là thực khỏe mạnh, bất quá có điểm hơi gầy, diện mạo chỉ có thể nói là thanh tú, nhưng lại có một cặp mắt to tròn sinh động, giống một vị ngôi sao nổi tiếng họ Triệu.

Lưu Khải Minh nhìn bộ dạng Tuyết Nhi muốn nói lại thôi, trong lòng biết nàng khẳng định có điều muốn nói, hỏi vội: “Ngươi có điều gì cứ nói đi.”. Dù sao hắn không trông cậy nàng có thể nói cho mình điều gì.

Tuyết Nhi có chút ngượng ngùng nhìn Lưu Khải Minh, thẹn thùng nói: “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi các ngươi có buồng vệ sinh không?”

Lưu Khải Minh thở dài nói: “Bên trong, đi thẳng, lại chuyển.”

“Cám ơn.” Tuyết Nhi nói xong liền đi vào bên trong.

trướctiếp