Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 42: Cục Cảnh Sát 1


trướctiếp

Edit: Tử Hoa

Beta: A Tử

Một chút Tuyết Nhi cũng không thích vị quản lí hung hãn trước mắt này, nàng chỉ là quên mất việc ăn cơm xong thì phải trả tiền, hơn nữa nàng cũng không phải định quỵt tiền, chẳng phải nàng đã nói mai nàng sẽ trả sao, vậy mà biểu tình của hắn vẫn cứ hung hãn như vậy.

Không phải là một bữa cơm sao, có gì to tát đâu, nếu hắn mà đến hoàng cung, đừng nói là một bữa cơm, cho dù hắn có muốn ăn cả một năm nàng cũng sẽ không lấy một lượng bạc, giờ thì nàng đã biết, người thời đại này thật là nhỏ nhen.

“Thùng thùng thùng. . . . . .”

“Xin mời vào.”

“Quản lí, vị này là đồng chí cảnh sát.”

Quản lí lập tức gièm pha, nịnh hót đứng lên, đi đến cầm tay cảnh sát nói : “Xin chào đồng chí cảnh sát. Thật xấu hổ, việc nhỏ này mà cũng đành phiền toái ngài.”

Cảnh sát quét một vòng tình hình trong phòng, ánh mắt lại rơi xuống vị quản lí: “Không cần khách khí, đây là bổn phận của tôi, vậy xin hỏi vị nào là vị không trả tiền cơm?”

Tuyết Nhi nhìn đồng chí cảnh sát, thoạt nhìn vị này tốt hơn nhiều so với vị quản lí, hẳn là người tốt.

“Đồng chí cảnh sát, thật sự là quấy rầy ngài, chính là vị tiểu thư này.” Quản lí nói xong kéo Tuyết Nhi đến trước mặt cảnh sát.

Cảnh sát cao thấp đánh giá Tuyết Nhi rồi nói: “Vị học sinh này, vì sao em ăn cơm xong không trả tiền?”

Tuyết Nhi nhìn cảnh sát nói: “Ta không có không trả tiền, ta chỉ là quên mang tiền.”

Quản lí trừng mắt nhìn Tuyết Nhi, nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, ta đã hỏi qua mấy lần mà lần nào cô ta cũng không chịu nói.”

“Nếu như vậy, trước tôi đưa vị học sinh này về cục, sau khi liên lạc với gia đình cô ấy, chúng tôi sẽ thông báo cho họ để họ tới tính tiền.”

“Thật sự là ngượng ngùng, làm phiền ngài quá.”

Cảnh sát đi đến trước mặt Tuyết Nhi nói: “Vị học sinh này, xin mời em đi theo tôi về cục cảnh sát.”

“Có phải nếu ta đi theo ngươi về cục cảnh sát, hắn sẽ không đòi tiền ta?”

Cảnh sát sửng sốt, cũng không biết trả lời Tuyết Nhi như thế nào.

Tuyết Nhi đi đến trước mặt quản lí nói: “Quản lí, không phải ta quịt nợ nha, là ngươi muốn ta đi đến cục cảnh sát nha.” Nói xong Tuyết Nhi đi đến trước mặt cảnh sát nói: “Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”

Thế là vị cảnh sát Lưu Khải Minh mang theo Tuyết Nhi đi ra khỏi phòng quản lý, lưu lại vị quản lí vẫn còn đang ngây ngốc, sau một lúc lâu mới hiểu được ý tứ của nàng là không trả tiền.

Lưu Khải Minh sải bước đến xe máy nói với Tuyết Nhi đang đứng bên cạnh: “Lên đây đi.”

Tuyết Nhi nghi ngờ nhìn Lưu Khải Minh “Lên đâu cơ?”

Lưu Khải Minh tức giận nói: “Đương nhiên là lên xe.” Bọn nhỏ ngày nay thật là càng ngày càng khó dạy, hôm nay cũng không phải là Chủ nhật, mà nha đầu này lại đang dạo chơi bên ngoài, trăm phần trăm là trốn học.

Tuyết Nhi nhìn nhìn xe mô tô của Lưu Khải Minh lắc đầu, xe này không có cửa, lỡ như nàng bị ngã thì làm sao.

Lưu Khải Minh không nhịn được nói: “Bảo ngươi lên thì ngươi lên, mau!!!”

Tuyết Nhi cảm thấy thực ủy khuất, rõ ràng nàng không chọc đến hắn, sao hắn lại hung dữ với nàng chứ.

“Ngồi ở đây.” Tay Lưu Khải Minh chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh.

“Ta biết, nhưng xe của ngươi không có cửa, lỡ như ta bị ngã thì . . . . . .”

Lưu Khải Minh lạnh lùng nói: “Ngậm cái mỏ quạ đen của ngươi lại, mau lên xe.”

Xe bắt đầu chạy, Tuyết Nhi nhắm mắt mắt, hai tay gắt gao cầm hai bên xe.

Tại cục cảnh sát.

Lưu Khải Minh nhìn người ngồi đối diện nói: “Tên?”

Tuyết Nhi nghi hoặc nhìn Lưu Khải Minh nói: “Xin hỏi đồng chí cảnh sát là đang nói chuyện với ta sao?”

Lưu Khải Minh kéo kéo khóe miệng nói: “Xin hỏi nơi này trừ bỏ ta cùng ngươi còn có người khác sao?” Nhịn nhịn nhịn, ta là cảnh sát tốt, không thể chấp nhặt cùng tiểu hài tử.

Tuyết Nhi lắc lắc đầu.

Lưu Khải Minh lại nói: “Tên?”

“Đồng chí cảnh sát, nếu ngươi muốn hỏi ta việc gì thì xin mời thêm chữ xin hỏi.” Cảnh sát thật không có lễ phép, điểm lễ nghi cơ bản ấy mà cũng không biết.

Lưu Khải Minh rốt cuộc biết mình chọc tới phiền toái gì, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vị học sinh này, xin hỏi tôn tính đại danh? Năm nay bao nhiêu tuổi? Địa chỉ gia đình? Địa chỉ trường học?”

Tuyết Nhi cau mày, tức giận trả lời: “Ta gọi là Thượng Quan Phi Tuyết, năm nay. . . . . .” Tuyết Nhi vừa nghe mình nói sai, ngậm lại miệng.

“Bao nhiêu?”

Tuyết Nhi lấy ra tay cười mỉa nói: “Không phải, đồng chí cảnh sát ta mới vừa nói sai chút, ta gọi là Thủy Thanh Huyễn, năm nay hẳn là 17 tuổi.” Thượng Quan Phi Tuyết nhớ hình như Huyễn nhi cùng tuổi với nàng.

Lưu Khải Minh ném bút, đứng lên nói: “Nói cho rõ ràng, rốt cuộc ngươi là Thương Quan Phi Tuyết hay là Thủy Thanh Huyễn?”

Tuyết Nhi cũng đứng lên, trừng mắt quát Lưu Khải Minh: “Ngươi hung cái gì chứ, ta chỉ là nhớ lầm chút thôi, lại nói ta cũng chẳng muốn nói với ngươi điều gì, ta cũng không phải phạm nhân.” Tuyết Nhi nói xong một cước đá văng ghế dựa liền đi ra ngoài.

trướctiếp