Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 41: Ăn Cơm Chùa


trướctiếp

Edit: Tử Hoa

Beta: A Tử

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Tuyết Nhi đã bị đánh thức, vốn nàng muốn nói với ba ba mụ mụ là trường học thật không thú vị chút nào, nàng không muốn đi học nữa, nhưng khi nhìn ánh mắt nhiệt tình của cả nhà, nàng cảm thấy lo sợ, đành phải ngoan ngoãn cắp sách đến trường.

Trước cổng trường, Tuyết Nhi cùng ba ba nói lời từ biệt, nhìn xe ba ba đi xa, nàng có chút do dự. Tuy hiện tại nàng là Thủy Thanh Huyễn nhưng không chừng sau này Huyễn nhi có thể sẽ trở lại, lúc đó nàng cũng phải quay lại thế giới của nàng, thế thì không bằng nàng tận dụng cơ hội này đi thăm thú thế giới. Dù sao đến chạng vạng ba ba mới đến đón, chỉ cần nàng về trước khi ba ba đến đón không để mọi người biết là được.

Nghĩ là làm, Tuyết Nhi liếc nhìn cổng trường phía sau, âm thầm hạ quyết tâm không đi vào, cầm cặp sách đi đến đường cái đối diện.

“Tít, tít, , títtttttttttttt, , , “

“Kéttttttttttttttttt, , “

“MD, ngươi không có mắt à, không nhìn thấy đèn đỏ sao?”

“Muốn chết . . . . . .”

“NND, muốn chết thì đi mà nhảy lầu. . . . . .”

Cả ngã tư đường tràn ngập tiếng chửi mắng, tiếng còi ô tô, tiếng xe phanh gấp, vậy mà Tuyết Nhi chỉ biết ngây ngốc đứng giữa đường, mồ hôi lạnh tuôn ra, nàng không hiểu, đã nhìn thấy có người đang đứng, sao bọn họ vẫn hướng nàng chạy đến, chẳng lẽ muốn đụng chết nàng.

“Em gái, mau đi a.” Không biết từ đâu xuất hiện một vị đại thẩm kéo Tuyết nhi đến phía đối diện.

“Em gái, vượt đèn đỏ là không tốt, tùy thời cũng có thể toi mạng, lần sau trăm ngàn lần đừng bao giờ vượt đèn đỏ nữa.” Tuyết Nhi nhìn đại thẩm lắc đầu rời đi, vẫn cảm thấy không rõ, nàng rõ ràng là nhìn đường đi, làm gì có cái đèn đỏ nào. Nhìn đường cái khôi phục lại vẻ bình thường, Tuyết Nhi lắc lắc đầu, quên đi, hay là đi nhìn xem điều mới mẻ một chút.

Tuyết Nhi đi theo một đám người đi vào thương trường, tầng 1 là quầy bán châu báu, nàng đối với mấy thứ châu báu rực rỡ muôn màu muôn vẻ này chẳng có tí hứng thú nào, ngày xưa Âu Dương Liệt Diễm từng cho nàng châu báu còn đẹp hơn gấp vạn lần, không có ý nghĩa, tiếp tầng 2. Tầng 2 là nơi bán quần áo nam, cũng không có ý nghĩa, nhìn tới nhìn lui cũng không sai biệt lắm, quần áo ba ba mặc cũng giống vậy. Tiếp đến tầng 3, tầng 3 là nơi bán quần áo nữ, thật đẹp, nhưng mà lộ da nhiều quá, nếu để cho Âu Dương Liệt Diễm biết nàng mặc giống vậy, khẳng định tiểu PP của nàng sẽ nở hoa, một chút cũng ngoạn không tốt. Nàng không hiểu, rõ ràng một chút cũng không tốt, cố tình lại có nhiều người thích mặc như vậy, một đám ở trước gương đổi tới đổi lui, một chút cũng không cảm thấy có chỗ nào đẹp. Quên đi, lại đi tiếp, tầng 4 là quầy bán đồ trang điểm, thoạt nhìn cũng không sai, vẫn là son bột nước a, có cái gì tốt. Người đàn bà kia rõ ràng còn già hơn mẹ nữa, vậy mà trên mặt bôi son trát phấn y như người chết, chị gái kia lại còn gièm pha nói xinh đẹp, trẻ tuổi, quá dối trá, tầng này không có người thành thật. Hình như phía trên còn một tầng, thử lên xem.

Thơm quá, vừa ra khỏi thang máy đã ngửi thấy từng đợt mùi thơm, mùi vị cũng không sai, Tuyết Nhi men theo mùi đi lên phía trước.

“Tiểu thư, bên trong là phòng bếp, khách hàng không thể vào, thỉnh tiển thư đợi bên ngoài.”

Tuyết Nhi chép miệng, có gì đặc biệt hơn người, không phải là nơi nấu cơm sao, không cho vào thì không vào, tổng sẽ không không cho ăn đi.

Tuyết Nhi nhìn bàn ghế bên ngoài, đã có rất nhiều người ngồi, tùy tiện tìm một chỗ trống, lập tức có một vị chị gái xinh đẹp đi đến trước mặt nàng, cầm thực đơn xinh đẹp hỏi nàng muốn ăn gì, Tuyết Nhi chỉ chỉ, chỉ từ đầu đến cuối.

Nhân viên phục vụ mở to mắt hỏi: “Tiểu thư, ngài muốn tất cả?”

Tuyết Nhi gật gật đầu, nhân viên phục vụ rung giọng nói: “Xin ngài chờ một lát.”

Tuyết Nhi nhìn một mâm thức ăn cảnh đẹp ý vui, càng nhìn càng thấy thèm, cầm lấy chiếc đũa, không khách khí bắt đầu ăn.

“Tỷ tỷ, có thứ gì để uống không?” Tuyết Nhi mồm miệng không rõ hỏi nhân viên phục vụ.

“Có, xin hỏi tiểu thư muốn uống gì, nhà hàng chúng tôi có nhạc, Sprite, tiên chanh, còn có nước trái cây, xin hỏi ngài muốn uống gì?”

Tuyết Nhi vừa nghe liền cảm thấy phiền toái, cười híp mắt nói với nhân viên phục vụ: “Tỷ tỷ, ngươi xem có thứ gì dễ uống thì mang lên đi.”

. . . . . .

Một giờ sau

Nhân viên phục vụ nhìn Tuyết Nhi, miệng mở lớn không thể khép lại, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thấy qua cô gái nào có thể ăn nhiều đến vậy.

Tuyết Nhi sờ sờ bụng, nhìn nhìn đống chén đĩa hỗn độn trên bàn, vừa lòng nở nụ cười. Ăn uống đã no đủ, nàng nhớ phía trên còn có mấy tầng nữa, vì thế cầm túi sách, chuẩn bị tiếp tục đi lên trên.

Vừa li khai ghế, vị tỷ tỷ vừa rồi đã đi tới: “Tiểu thư, xin hỏi ngài còn muốn thứ gì?”

Tuyết Nhi hướng nàng cười nói: “Không cần, ta đã no, phiền ngươi thu dọn cái bàn một chút thì tốt.” Nói xong liền đi ra cửa.

“Tiểu thư, xin chờ một chút. . . . . .”

“Chị gái, ta thật sự ăn quá no, cám ơn hảo ý của ngươi.”

Nhân viên phục vụ dở khóc dở cười nhìn Tuyết Nhi, cắn răng nói: “Tiểu thư, nếu ngài không ăn nữa, phiền ngài trở lại tính tiền.”

“Tính tiền?” Tuyết Nhi lắc lắc đầu.

Nhân viên phục vụ đột nhiên có loại dự cảm bất thường, nhìn Tuyết Nhi nói: “Tiểu thư, tính tiền chính là mời ngài trả tiền.”

“Trả tiền?” Tuyết Nhi có chút minh bạch, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc, nàng làm sao có thể quên ăn ở bên ngoài thì phải giao bạc, cái này thật thảm, ba mẹ căn bản không đưa nàng tí bạc nào.

Tuyết Nhi đi đến bên nhân viên phục vụ ngượng ngùng nói: “Chị gái, ta đã quên không mang bạc, lần sau trả được không?”

Tuyết Nhi nhìn mặt nhân viên phục vụ chuyển sang màu xanh đã biết điều đó là không thể, nhưng hiện tại nàng không có bạc, vậy phải làm sao bây giờ?

Tuyết Nhi muốn chạy, nhưng lại không dám, đành phải ngơ ngác đứng đó, chốc lát sau, nhân viên phục vụ đi đến trước mặt Tuyết Nhi nói: “Tiểu thư, thỉnh.”

Đi theo nhân viên phục vụ, Tuyết Nhi nhịn không được đoán bừa, phải chăng bọn họ sẽ đánh nàng một trận, sau đó ném nàng ra khỏi cửa? Hay sẽ bắt nàng làm tiểu nhị đến khi trả đủ tiền?

“Quản lí, vị tiểu thư nói cô ấy quên mang tiền.”

Tuyết Nhi cười mỉa nói : “Quản lí đại nhân, thật sự xin lỗi, ta đã quên mang tiền, ngày mai ta trả cho các ngươi được không?”

Quản lí cũng hướng Tuyết Nhi cười cười nói: “Không quan hệ, ngài có thể gọi điện thoại bảo người nhà đem tiền tới.”

Tuyết Nhi vỗ ót nói: “Đúng nga, có thể gọi điện cho ba ba bảo ba ba đem tiền tới nha.”

“Đúng vậy, tiểu thư, đây là điện thoại, ngài có thể gọi điện thoại cho ba ba ngài.”

Điện thoại thì nàng biết, nhưng nàng không biết số điện thoại của ba ba a, Tuyết Nhi ngượng ngùng lắc đầu.

“Ngài không muốn gọi điện thoại cho ba ba ngài sao?” sắc mặt quản lí bắt đầu chìm xuống.

Tuyết Nhi vội giải thích: “Không, không phải, vấn đề là ta không biết số điện thoại của ba ba.”

Sắc mặt quản lí cũng không tốt được bao nhiêu, nói với Tuyết Nhi: “Trừ bỏ ba ba trong nhà của ngài còn có ai khác không, có thể bào người nhà của ngài đưa tiền đến.”

Tuyết Nhi lại lắc đầu.

“Trong nhà của ngài không còn người?”

Nghe thanh âm quản lí càng ngày càng không tốt, Tuyết Nhi có điểm sợ hãi, tiếp tục giải thích: “Không phải, nhà của ta còn có mẹ, ông nội, bà nội, má Vương, Lưu Bá, nhưng ai ta cũng không biết số điện thoại.”

“Nhìn dáng vẻ của ngài, hẳn là học sinh trường học gần đây đi, vậy xin ngài nói cho ta biết trường của ngài.”

Tuyết Nhi gật gật đầu, lại lắc đầu. Nàng xem như là học sinh đi, nhưng nàng không biết tên trường học a.

“Em gái, ngươi nếu không thành thật trả lời, ta chỉ có đưa ngươi đến cục cảnh sát.” (Tử Hoa: chỗ này ta thay đổi cách xưng hô để thể hiện rõ thái độ của quản lí.)

Tuyết Nhi ủy khuất nói: “Ta chính là không biết số điện thoại của nhà, cũng không biết tên trường học, vậy nên ngươi cứ đưa ta đến cái kia cái gì mà cục cảnh sát đi.” Tuyết Nhi chỉ biết người trước mặt không phải là người tốt, nàng rõ ràng đều nói thật, vì sao hắn cứ nhìn nàng như thể nàng hư đốn lắm, đến cục cảnh sát thì đến cục cảnh sát, nàng ăn cơm không có tiền là sự thật. Nhưng rốt cuộc thì cục cảnh sát là cái gì?

trướctiếp