Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 34: Thân Phận Mới 1


trướctiếp

Edit: Tử Hoa

Beta: A Tử

Tuyết Nhi nhìn mẹ Huyễn nhi uy mình ăn cháo, có chút do dự, không biết có nên nói cho bọn họ biết mình không phải là Huyễn nhi hay không. Nếu bọn họ hỏi Huyễn nhi ở đâu thì làm sao bây giờ? Nàng cũng không biết Huyễn nhi ở đâu?

Nhìn biểu tình của con, Bạch Tuyết đoán nàng không thích ăn cháo “Huyễn nhi có phải con không thích ăn cháo không? Chờ lúc xuất viện, mẹ sẽ làm những món con thích ăn nhất : dấm đường cá, sườn kho tàu, thịt om Đại Hà. . . . . .”

Tuyết Nhi nghe vậy nước miếng chảy nhanh xuống quên luôn cả suy nghĩ của mình.

“Bao giờ thì ta có thể xuất viện?” Không biết sao, nàng không thể gọi được chử “mẹ” này. May mắn Bạch Tuyết cũng không thèm để ý điều đó.

“Bác sĩ nói cần theo dõi tình hình, một tháng là có thể xuất viện, với tình hình của con bây giờ, có lẽ sẽ mau được xuất viện thôi.” Bạch Tuyết cười đem ngụm cháo cuối cùng đút cho con.

“Có phải sau khi xuất viện, ta sẽ không cần đến đây không?” Mấy ngày qua, Tuyết Nhi sợ nhất thuốc nước trong bệnh viện, thật sự rất không quen.

“Đương nhiên không cần, sau khi xuất viện, Huyễn nhi của ta có thể giống các cô gái khác, có thể đến trường, có thể đi mọi nơi, không cần phải ở nhà cả ngày.” Bạch Tuyết nhìn con nở nụ cười hạnh phúc, Huyễn nhi của nàng rốt cục có thể làm người bình thường.

Một tháng trôi qua thực dài, nhưng rốt cuộc Tuyết Nhi cũng chờ đợi được, hôm nay rốt cục có thể trở về nhà, Tuyết Nhi nhìn lại vết sẹo xấu xí trước ngực, thật sự rất không quen. Nhớ rõ ngày đó lúc hộ sĩ lấy băng trước ngực nàng ra, suýt chút nữa thì nàng té xỉu, nếu không phải Huyễn nhi đã nói trước cho nàng biết phải làm phẫu thuật tim, nàng nhất định sẽ nghĩ là do yêu quái làm.

“Tốt lắm, chúng ta có thể trở về nhà.” Thủy Minh Viễn cao hứng cầm lấy hành lý, con gái họ rốt cục có thể xuất viện.

“Con gái, nhanh lên xe a, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại đều ở trong nhà chờ con đấy.”

“Lên xe?” Tuyết Nhi nhìn cái thùng kỳ quái trước mặt, có chút sợ hãi, nói cái gì cũng không dám lên, cuối cùng vẫn là ba ba đem nàng dìu vào.

Thủy Minh Viễn giúp con gái cột chắc dây an toàn, ngồi trở lại trên ghế điều khiển nói : “Ổn định chưa, ba ba lái xe nhé.”

“A.” Lúc xe khởi động, Tuyết Nhi lập tức hét ầm lên.

“Làm sao vậy?” Thủy Minh Viễn thắng gấp, thân thể Tuyết Nhi lao về phía trước, may mắn cột dây an toàn, nếu không phải chắc chắn trên trán sẽ có thêm một cục u.

“Con gái ngoan, làm sao vậy, có phải ngực không thoải mái hay không, có cần quay lại bệnh viện không?” Tuyết Nhi thét chói tai thật sự làm Bạch Tuyết sợ hai, có phải con gái lại đau ngực không?

Vừa nghe quay lại bệnh viện, Tuyết Nhi vội hỏi: “Không có, ta không có không thoải mái, có thể đã lâu không ngồi xe, có chút không quen.”

Thủy Minh Viễn nhìn gương mặt con gái tái nhợt có điểm không khẳng định hỏi: “Thật sự không có việc gì? Thật sự không cần quay lại bệnh viện?”

“Ba ba, ta thật sự không có việc gì, chúng ta nhanh về nhà đi, mọi người không phải đang chờ ở nhà sao?” Tuyết Nhi cười cười, làm cho hắn tin tưởng mình thật sự không có việc gì.

“Con thật sự không có chuyện gì chứ?” Bạch Tuyết không yên tâm hỏi.

“Mẹ, ta thật sự không có việc gì, chúng ta nhanh về nhà đi.” Tuyết Nhi cầm tay mẹ, lần đầu tiên kêu mụ mụ tuy rằng không quen lắm, nhưng Tuyết Nhi vẫn kêu.

“Nếu cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói với ba mẹ nha.” Bạch Tuyết nắm chặt tay con, một tháng, nữ nhi một tháng này chưa từng gọi bà là mẹ, hôm nay rốt cục cũng kêu rồi.

“Vậy ba ba lái xe nhé.” Thủy Minh Viễn nhìn hai mẹ con ngồi sau xe.

“Ân.” Tuyết Nhi hít một hơi thật sâu, nàng tin tưởng mình sẽ không hét lên nữa. Theo xe nhanh chóng chạy, Tuyết Nhi bất giác kinh hô, “Thật nhanh.” Nàng không nghĩ tới thứ kêu là xe gì đó có thể chạy nhanh như vậy, chẳng những nhanh hơn cả ngựa mà còn thực thoải mái, cơ hồ nàng liền thích kêu ‘ xe ’ gì đó.

“A, nhanh lắm sao? Vậy ba ba chạy chậm chút.” Thủy Minh Viễn nghe được con gái nói ‘thật nhanh’, lập tức giảm tốc độ.

Ngồi trên xe, Tuyết Nhi cảm thấy rất hưng phấn, mặc dù lúc ở bệnh viện, nàng đã làm quen với những thứ như TV, nhưng thế giới này khiến nàng rất hiếu kỳ, chẳng những phòng ở có thể xây thật cao, thậm chí còn có thể xây cả dưới đất, thật sự thật là rất lợi hại, nhất là cái thứ kêu TV, muốn nhìn cái gì sẽ thấy cái đó, giá như thời đại kia của mình cũng có TV thì tốt biết bao. . . . . .

Trong lúc Tuyết Nhi chìm ngập trong sự diệu kì của thế giới này, xe ngừng lại.

Tuyết Nhi xuyên thấu qua cửa kính xe, nhìn thấy bên ngoài có một đám người đi hướng xe, nàng có chút choáng váng, không phải nói về nhà sao? Như thế nào. . . . . .

“Con gái, đã về đến nhà, xuống xe đi, tất cả mọi người đang chờ con đấy.” Bạch Tuyết nhìn Tuyết Nhi không yên bất an khích lệ nói.

“Mẹ, trong nhà có nhiều người như vậy sao?” Không thể tin được, nàng chưa từng nghe Huyễn nhi nói qua nhà nàng có rất nhiều người.

“Đứa ngốc, hôm nay con xuất viện, là một ngày tốt, tất cả mọi người tới chúc mừng con nha.” Bạch Tuyết cười dẫn Tuyết Nhi ra.

Mới vừa ra khỏi xe, chỉ nghe thanh âm ‘bá, bá, . . ’, có rất nhiều dải băng bay hướng Tuyết Nhi, còn có rất nhiều người vọt tới nàng, “Hoan nghênh tiểu bảo bối của chúng ta về nhà.” Mọi người trăm miệng một lời nói.

Tuyết Nhi tò mò nhìn dải băng bay đến đầu trên người mình, thật đẹp.

“Huyễn nhi, tâm can của ta, ngươi đã trở lại.” Bà nội hiền lành ôm chặt Tuyết Nhi vào trong ngực, nàng không biết là ai, ánh mắt cầu cứu nhìn mẹ.

“Hài tử ngốc, đây là bà nội nha.”

“Bà nội” Tuyết Nhi rụt rè kêu lên.

“Tiểu bảo bối của ông thật sự gầy đi rất nhiều nha.” Tuyết Nhi còn không thấy rõ đã bị ông nội kéo vào trong lòng.

“Ông nội, người đừng như thế, để cho em ấy vào nhà đã, đứng ở trước cửa sẽ mệt a.” Nam nhân anh tuấn dắt Tuyết Nhi vào nhà.

“Ca ca?” Tuyết Nhi không xác định gọi, nếu hắn gọi mình là muội muội, vậy hẳn là là ca ca đi.

(A Tử giải thik chút chổ này, vấn đề xưng hô loạn cả lên chẳng bit chỉnh thế nào cho tốt nữa, vì danh từ nhân xưng bên TQ đâu có thay đổi đâu, ở hiện đại vẩn gọi là muội muội, ca ca mà. Nên mn đọc cũng thông cảm chổ này nhá.)

“Đứa ngốc, em nằm viện choáng váng a, anh là Hải Đường nha, xem ra ở lâu trong bệnh viện sẽ biến thành người ngốc, xem bộ dạng ngây ngô của ngươi này.” Nam nhân anh tuấn gõ đầu Tuyết Nhi.

Người nhà nhiệt tình như vậy, khiến trong lòng Tuyết nhi ấm áp hẳn lên, nàng thật hâm mộ Huyễn nhi, nàng rất thích thân phận hiện tại.

trướctiếp