Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 32: Thức Tỉnh


trướctiếp

Edit: Tử Hoa

Beta: A Tử

“Bác sĩ Vương, động mạch trái của bệnh nhân xuất huyết. . . . . .”

“Huyết áp đang giảm. . . . . .”

“Đồng tử bệnh nhân đang giản, sắc mặt tái nhợt. . . . . .”

“Tim đập càng ngày càng chậm. . . . . .”

‘ tí tách, tí tách, tí tách… ’ theo từng tiếng tí tách vang lên, trong phòng giải phẫu, ánh mắt mọi người đều tập trung vào màn hình máy tính.“Tim ngừng đập rồi.”

“Chuẩn bị kích điện.” bác sĩ Vương lên tiếng, trong phòng giải phẫu mọi người lại bắt đầu công việc bận rộn. . . . . .

5 phút sau

Bác sĩ Vương nhìn lại đồng tử Huyễn nhi, buông dụng cụ trong tay nói: “Tuyên bố tử vong”.

Hắn nhìn đồng hồ trên tường, lại nói: “Thời gian tử vong 0:25 sáng.”

“Bác sĩ Vương, cô ấy mới mười bảy tuổi.” Trong phòng giải phẫu một mảnh trầm tĩnh.

Vương đại phu cầm lấy dao giải phẫu trên khay, tiếp tục việc cuộc phẫu thuật chưa xong “Kìm cầm máu. . . . . .”

Trong phòng phẫu thuật, tất cả mọi người chuyên chú nhìn bác sĩ Vương. . . .

‘ tí tách, tí tách, tí tách. . . . . . ’ thanh âm rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.

Mọi người nhìn về phía máy đo tim mạch, không dám tin mà nháy mắt nhìn đến vài lần.

“Huyết áp tăng lên . . . . . .”

“. . . . . .”

Lại là một trận bận rộn, mọi người trở về cương vị của mình.

Bác sĩ Vương thả dao phẫu thuật trong tay xuống nhìn gần như hết thảy các dụng cụ, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Nửa giờ sau, vợ chồng Thủy Minh Viễn chờ bên ngoài phòng phẫu thuật rốt cục nhìn đến đèn phòng phẫu thuật tắt.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, nhân viên chăm sóc và chữa bệnh đẩy xe đi ra.

“Bác sĩ, cuộc phẫu thuật thế nào?” Thủy Minh Viễn chạy đến trước mặt bác sĩ Vương lo lắng hỏi.

“Không thể hiểu được, thật không thể hiểu được.” Hắn làm bác sĩ ba mươi năm, chưa từng gặp qua tình hình như vậy, 10 phút, tim đình chỉ đập 10 phút, 10 phút kia sinh mệnh gần như đình chỉ, nhưng mười phút sau, không ngờ kỳ tích lại xảy ra, đây là kỳ tích trong cả cuộc đời hắn ít gặp nhất.

“Bác sĩ, có phải Huyễn nhi. . . . . .” Bạch Tuyết lấy tay che mặt khóc nói.

“Không, cuộc phẫu thuật đã thành công, cần theo dõi thêm một tháng, nếu không có hiện tượng bài xích, về sau bệnh nhân có thể sinh hoạt giống người bình thường.” Thủy Minh Viễn cầm tay bác sĩ thật chặt.

“Bác sĩ, con gái của ta thật sự có thể sinh hoạt giống người bình thường?” Bạch Tuyết run giọng hỏi.

“Đúng vậy, hẳn là không có vấn đề gì.” Bác sĩ Vương nghĩ nếu sinh mệnh đình chỉ sau 10 phút lại có thể khôi phục thì sau này sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

“Minh Viễn, anh có nghe thấy không? Con gái của chúng ta có thể sinh hoạt giống người bình thường, con gái của chúng ta có thể. . . . . .” Bạch Tuyết kích động khóc nói.

Thủy Minh Viễn ôm thân thể mềm yếu của thê tử, vô cùng vui sướng: “Anh nghe thấy, con gái của chúng ta còn sống.”

“Thủy tiên sinh, chúc mừng anh, giờ gia đình có thể đến phòng chăm sóc đặc biệt chờ bệnh nhân tỉnh lại.”

“Cám ơn bác sĩ.” Thủy Minh Viễn đưa mắt nhìn bác sĩ Vương rời đi, lập tức ôm vợ đi đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Tuyết Nhi chính là bị đau tỉnh lại, nhất định là do yêu quát ăn mình, nếu không sao lại đau như vậy? Nàng muốn cử động, nhưng lại không thể nhúc nhích; nàng muốn khóc, nhưng yết hầu lại khô rát; nàng không dám mở mắt, nàng sợ nhìn thấy yêu quái. Nhất là ngực, đau đớn khiến nàng không thể chịu đựng, nhất định là do yêu quái móc tim của nàng ra, nàng không muốn trơ mắt nhìn chính mình bị yêu quái ăn, nàng đành phải nhắm mắt lại, tiếp tục thừa nhận đau đớn từ thân thể truyền đến.

“Hộ sĩ, đã một ngày rồi, con gái của ta như thế nào còn không có tỉnh.” Bạch Tuyết lo lắng nhìn Thủy Thanh Huyễn trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh.

“Gia đình không nên gấp, ta sẽ hỏi bác sĩ phụ trách.” Nói xong hộ sĩ bước ra khỏi phòng bệnh.

Lát sau, bác sĩ Vương đi đến.

“Bác sĩ Vương, đã một ngày, sao con gái của ta vẫn chưa tỉnh?” Bạch Tuyết lôi kéo bác sĩ Vương đến trước giường rbệnh.

“Các vị đừng nóng vội, để ta xem xem.”

Tuyết Nhi cảm giác có một bàn tay đặt tại trên mặt, thậm chí muốn mở mắt của nàng ra, sợ tới mức kêu lên.“Không cần, không cần ăn ta.”

“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích. . . . . .” Vài hộ sĩ đi tới đè tay nàng xuống.

“Yêu quái, ngươi đừng ăn ta. . . . . .”

“Mau đè lại đừng cho nàng động, không miệng vết thương sẽ xuất huyết . . . . . .”

“Huyễn nhi, con làm sao vậy, con có nghe thấy mẹ nói không? Con gái ngoan, con vừa làm phẫu thuật xong, đừng nhúc nhích nha. . . . . .” Bạch Tuyết khóc giữ chặt tay không truyền nước biển của nữ nhi.

“Không cần.” Tuyết Nhi mở mắt ra, hướng thanh âm ôn nhu nhìn lại. Không phải yêu quái, Tuyết Nhi không dám tin nhìn căn phòng xa lạ, không có yêu quái, nàng không bị yêu quái ăn, nàng được cứu rồi, Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ mình đã ngủ.

trướctiếp