Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 21: Viên Phòng


trướctiếp

Edit: Tử Hoa

Beta A Tử

“Không cần, ngươi tuyệt đối không thể lại đánh PP người ta, ta đáp ứng ngươi về sau không chọc giận ngươi nữa là được.” Bị Âu Dương Liệt Diễm ném tới trên giường, Tuyết Nhi vừa được chút tự do lại tìm cách chạy trốn.

“Tuyết Nhi, vì sao ngươi mãi không biết ngoan ngoãn?” Âu Dương Liệt Diễm hai mắt thâm trầm nhìn Tuyết Nhi.

“Ngươi. . . ngươi đừng nhìn ta như vậy.” Tuyết Nhi tâm hoảng ý loạn chui tọt vào trong chăn nhìn Âu Dương Liệt Diễm càng ngày càng gần.

“Vậy ngươi nói trẫm hẳn nên nhìn ngươi như thế nào? Hoàng hậu của ta.” Âu Dương Liệt Diễm tiến đến từng bước.

“Diễm ca ca, ta cam đoan về sau nhất định ngoan ngoãn, chỉ cần ngươi hôm nay không đánh tiểu PP của ta.”

“Ngươi yên tâm đi, trẫm hôm nay tuyệt đối sẽ không đánh tiểu PP của ngươi.” Nói xong Âu Dương Liệt Diễm một phen đoạt lấy cái chăn trên người Tuyết Nhi ném qua một bên.

“Vậy ngươi đừng tới đây, ta. . .” không biết vì sao, Tuyết Nhi cảm thấy hôm nay Âu Dương Liệt Diễm đặc biệt đáng sợ, lần này nàng ngược lại hi vọng Âu Dương Liệt Diễm tức giận đánh tiểu PP của nàng, ít nhất như vậy nàng sẽ không hoảng hốt, tim sẽ không đập rộn lên. Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có nơi để trốn, lối ra duy nhất đã bị Âu Dương Liệt Diễm chặn, đành phải ở trên giường nhảy loạn.

“Tuyết Nhi, ngươi dừng lại cho trẫm.” Âu Dương Liệt Diễm rốt cuộc chịu đựng không nổi gọi tới gọi lui, một tay chế trụ Tuyết Nhi ở trên giường.

“Diễm ca ca, ta không nhảy, ngươi đừng đè nặng ta, nặng quá a.” Âu Dương Liệt Diễm hoàn toàn bị Tuyết Nhi đánh bại, chưa từng có nữ nhân dám nói hắn nặng, hắn một ngụm cắn cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng lải nhải kia.

“Ngô, làm sao ngươi có thể cắn. . . . . . “

Âu Dương Liệt Diễm quyết định không để cho Tuyết Nhi có cơ hội nói chuyện, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cạy mở hai hàm răng . . . . . .

Tuyết Nhi trừng to mắt nhìn Âu Dương Liệt Diễm, Diễm ca ca làm sao có thể như vậy, hắn như thế nào lại. . . . . .

“Tuyết Nhi, nhắm mắt lại.”

“Nha” đây là lần đầu tiên Tuyết Nhi nghe lời, quả thực ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

“A. . . ngô. . . ” nhắm mắt lại, đột nhiên Tuyết Nhi cảm thấy trước ngực có cảm giác man mát, vừa định kêu, lại bị Âu Dương Liệt Diễm chặn lại.

“Ngươi không phải muốn biết cái gì gọi là viên phòng sao, hôm nay trẫm sẽ dạy ngươi.” Nói xong Âu Dương Liệt Diễm liền chôn đầu vào trước ngực Tuyết Nhi.

“Viên phòng. . . ” Tuyết Nhi đột nhiên trên mặt xuất hiện hai rặng mây đỏ, không dám tin nhìn trước ngực.

‘ phanh ’ một tiếng, cửa phòng bị người đá tung. Âu Dương Ngọc Linh trợn mắt há mồm nhìn hai người đang ở trên giường.

“Ngươi xem đủ chưa, xem đủ mời tránh.” Âu Dương Liệt Diễm cũng dừng lại động tác trên tay, tiếp tục tiến công tiến thêm một bước xuống phía dưới.

“Khụ, khụ, hoàng huynh, có thể quấy rầy ngươi một chút không?” Âu Dương Ngọc Linh chẳng qua là ngượng ngùng ho khan hai tiếng, tựa hồ cũng không tính rời đi.

“Nói, chuyện gì?” Âu Dương Liệt Diễm cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Hoàng huynh, muội muốn hỏi chuyện hôn sự của mình, mấy ngày nay muội đã suy nghĩ kĩ, Kim Long vương triều cách Phượng Tường quả thật quá xa, nếu muội gả đi, lúc muốn gặp Thái Hậu, hoàng huynh, hoàng tẩu chỉ sợ sẽ rất khó, muội lại cân nhắc, cảm thấy vẫn là không cần gả đi, muội tính ở lại trong cung bồi Thái Hậu.” Âu Dương Ngọc linh vẻ mặt tươi cười nhìn Âu Dương Liệt Diễm, đương nhiên còn nhìn về phía Tuyết Nhi nửa thân trần.

“Ngươi không nghĩ gả?” Âu Dương Liệt Diễm lấy ánh mắt hoài nghi đánh giá thân muội của mình, “Hoàng muội, lúc trước là ngươi tìm cái chết nhất quyết gả cho Đông Phương Xem Nguyệt, lần này lại cùng ta nói không nghĩ gả? Ngươi lại muốn ngoạn cái gì hả.”

“Hoàng huynh, muội nào dám a, chính là muội luyến tiếc rời đi mẫu hậu, còn có Tuyết Nhi, muội nghĩ. . . . . .”

“Ngươi nghĩ không có gì, trẫm đã đáp ứng lời cầu hôn của Kim Long vương triều rồi, nếu không có chuyện khác hãy mau quay về đi.” Âu Dương Liệt Diễm nói xong không hề để ý tới Ngọc Phượng công chúa, cúi đầu tiếp tục việc còn đang dang dở lúc trước.

“Không cần, Linh Linh. . . . . .” Tuyết Nhi từ dưới mặt áo ngủ bằng gấm của An Lộc Sơn giơ tay hướng Linh Linh.

“Tuyết Nhi, ngươi không cần cố kỵ ta, ta đây đi trước, ngươi cùng hoàng huynh tiếp tục.” Âu Dương Ngọc linh ném cho Tuyết Nhi một ánh mắt mập mờ, lập tức thức thời rời đi.

“Hoàng huynh, muốn kêu Tiểu Lý tử canh ngoài cửa không.” Đi tới cạnh cửa, Âu Dương Ngọc linh quay đầu lại hảo tâm nói.

“Cút.” Nhất kiện ám khí hướng Âu Dương Ngọc Linh bay tới.

“Wow, động tác thật nhanh.” Âu Dương Ngọc Linh thân thủ tiếp được, nguyên lai là quần áo của Tuyết Nhi.

“Hoàng huynh, làm sao ngươi có thể. . . . . .” Lại nhất kiện quần áo bay tới. Âu Dương Ngọc Linh thức thời đóng cửa lại, che lại vô hạn cảnh xuân bên trong.

. . . . . .

Tuyết Nhi đầu tựa vào trước ngực Âu Dương Liệt Diễm, nói cái gì cũng không chịu ngẩng đầu.

“Tuyết Nhi, nàng có phải tính vẫn cứ nằm úp sấp như vậy.” Toan tính bị phá hủy Âu Dương Liệt Diễm có điểm hối hận, hắn làm sao có thể cho là Tiểu Tuyết Nhi của hắn vẫn chưa trưởng thành, đã lãng phí rất nhiều thời gian vô ích a.

“Người ta, người ta chính là. . .“

“Chính là thẹn thùng, thế nào thời điểm nàng nhìn lén lại không cảm thấy thẹn thùng đâu?” Âu Dương Liệt Diễm cười nói, nhớ đến một tháng trước nàng mà biết thẹn thùng thì sẽ không da mặt dày chạy đến Vân Hà cung nhìn lén.

“Người ta nào có a.” Tuyết Nhi giống như trả thù khẽ cắn xuống.

“Tuyết Nhi, dừng lại, nàng sẽ phải hối hận.” Âu Dương Liệt Diễm cảm giác liệt hỏa vừa tắt lại bị Tuyết Nhi khơi mào.

“Không cần, chàng vừa rồi cũng cắn ta nha.” Tuyết Nhi chẳng những không nghe khuyên bảo, ngược lại càng ngoạn càng hăng say.

“Đây chính là do nàng tự tìm.”

“A” Âu Dương Liệt Diễm xoay người một cái, Tuyết Nhi lại bị đặt ở dưới thân hắn . . . . . .

Tử Hoa: khổ thân Tuyết tỷ sắp phải chịu khổ rùi nhưng nhờ đó mọi người mới thấy đc sự dũng cảm của Tuyết tỷ. . . Ủng hộ Tuyết tỷ của ta nàoooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo…

A Tử: đừng hưng phấn thế m… coi chừng a…

trướctiếp