Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 18: Rình Coi


trướctiếp

Edit: Tử Hoa

Beta: A Tử

Ban đêm, Ngọc Phượng công chúa mang theo Tuyết Nhi đến ngoài Mây Tía cung chờ đợi, Ngọc Phượng công chúa đã sớm hỏi thăm rõ ràng, tối nay Âu Dương Liệt Diễm sẽ qua đêm với Vân phi ở nơi này.

Trốn trên cây, Tuyết Nhi không hề có chút nóng lòng, “Linh Linh, muỗi cắn chết ta, như thế nào Diễm ca ca còn chưa tới, ngươi có phải nghe lầm không.”

“Sẽ không, ta đã hỏi thăm rõ ràng.” Chẳng lẽ là Âu Dương Liệt Diễm thay đổi thời gian, ai da, xem ra hẳn là giờ tý, hay là thôi đi, này trên cây muỗi thật đúng là không phải bình thường nhiều, “Tuyết Nhi, ta xem chúng ta hay là trước trở về đi, ngày mai ta sẽ tìm thái giám hỏi lại cho rõ ràng, lần sau nhất định sẽ đạt mục đích.”

“Được rồi, nếu không ngày mai chúng ta phân công nhau hỏi thăm, ta đi tìm Tiểu Lý tử.” Tuyết Nhi dẫn đầu theo trên cây trợt xuống, thời điểm trượt xuống đất đã thấy Ngọc Phượng công chúa sớm đứng dưới tàng cây chờ nàng, Tuyết Nhi cảm thấy rất kỳ quái, mở to hai mắt nhìn Ngọc Phượng công chúa, “Di, Linh Linh, làm sao ngươi nhanh hơn ta a.” Tuyết Nhi trong lòng nghi vấn càng ngày càng nhiều, như thế nào từ lần trước tỉnh lại Linh Linh hoàn toàn thay đổi hẳn, lần này chẳng những hội trèo cây, hơn nữa còn xuống nhanh hơn nàng, thật sự là kinh khủng.

Âu Dương Ngọc linh nhịn không được liếc mắt, phải biết rằng Tuyết Nhi là đi, mà nàng là bay, xem ra Tuyết Nhi này tiểu thông minh đầu cũng có lúc không hảo, “Đừng động những thứ kia, mau trở về xức thuốc thủy đi, nếu không một hồi chỗ muỗi cắn đều lên điểm đỏ.”

“Là nga, muỗi thiệt nhiều, ngày mai chúng ta cũng không cần trèo cây nữa, có thể tìm một chỗ không muỗi không.” Tuyết Nhi đáng thương nhìn Ngọc Phượng công chúa.

“Đã biết, đi thôi, còn chậm chạp nữa sẽ bị phát hiện.” Ngọc Phượng công chúa lôi kéo Tuyết Nhi lén lén lút lút chạy về tẩm cung của mình.

Ngày hôm sau, Tiểu Lý tử vẫn chưa nói rõ rệt cho Tuyết Nhi, Âu Dương Liệt Diễm sẽ đi vị nương nương kia, chính là mơ hồ nói câu, hoàng thượng đã lâu không đi Vân phi nương nương rồi, tối hôm qua hoàng thượng duyệt tấu chương quá muộn, hôm nay có thể sẽ đi.

Buổi tối, Tuyết Nhi cùng Ngọc Phượng công chúa sợ muỗi cắn, kế hoạch tối nay, tìm một chỗ ít muỗi nhất. Giờ hợi, hai bóng người lén lút tới gần Mây Tía cung, bên ngoài cửa Mây Tía cung, bóng người lén lút dừng lại, điểm mũi chân chạm vào tường Mây Tía cung.

“Tuyết Nhi, ngươi ở đây đợi lát nữa, ta vào xem trước.” Nói xong Ngọc Phượng công chúa mủi chân điểm một cái, bay đến trên cây, chỉ để lại Tuyết Nhi trợn mắt há mồm, há to mồm chờ muỗi đi đến bên trong phi.

“Tuyết Nhi, hoàng huynh ở bên trong.” ‘ phi ’ quay lại Ngọc Phượng công chúa ở bên tai Tuyết Nhi nhẹ giọng nói.

“Nha” chỉ thấy Tuyết Nhi, mắt to đen tròn chợt lóe, dùng sức nhìn Ngọc Phượng công chúa trước mắt.

“Tuyết Nhi, ngươi làm sao vậy?” Ngọc Phượng công chúa mắt nhìn tay nhỏ bé lôi kéo ống tay áo của mình.

“Linh Linh, ngươi, làm sao ngươi có thể bay?”

Ngọc Phượng công chúa sửng sốt, lập tức nói: “Tuyết Nhi, ngươi trước đừng hỏi làm sao có thể bay, hiện tại hoàng huynh đang ở bên trong, ngươi không phải muốn biết cái gì gọi là viên phòng ư, chúng ta mau vào đi.” Nói xong kéo Tuyết Nhi nhảy vào trong Mây Tía cung.

“Diễm ca ca thật sự có ở bên trong à?”

“Hư, ngươi đừng lên tiếng, mở to hai mắt xem là biết.” Ngọc Phượng công chúa lôi kéo Tuyết Nhi đi vào phía trước cửa sổ, thuần thục dùng hai ngón tay thượng hóa mở cái động, chỉ thấy trong phòng Vân phi đang cấp Âu Dương Liệt Diễm cởi áo, xem ra rất nhanh sẽ có trò hay để nhìn.

“Linh Linh, ta xem không thấy.” Tuyết Nhi đối với lỗ tai Ngọc Phượng công chúa nhỏ giọng nói.

Chỉ chốc lát bên trong truyền ra thanh âm kiều mỵ ‘ hoàng thượng ’‘ hoàng thượng ’, Ngọc Phượng công chúa lôi kéo Tuyết Nhi, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng, Ngọc Phượng công chúa nhẹ nhàng lôi kéo Tuyết Nhi ở nàng bên tai nói nhỏ “Tuyết Nhi, ngươi xem tốt lắm, đây là viên phòng.”

Lúc này Tuyết Nhi sớm bị trước mắt một màn sở rung động, căn bản nghe không được Ngọc Phượng công chúa đang nói cái gì. Tuyết Nhi nhìn chằm chằm trên giường hai cỗ trần trụi thân thể.”Linh Linh, Diễm ca ca làm sao có thể làm chuyện xấu hổ như vậy.”

Đang chuẩn bị trộm quần áo, Ngọc Phượng công chúa bị Tuyết Nhi làm sợ tới mức ánh mắt khép lại, thầm nghĩ, xong rồi, này Tuyết Nhi, không phải đã nói không cần lên tiếng sao. Chỉ thấy nàng mở mắt hai tay chụp tới, đem quần áo ném xuống đất ôm vào lòng, đứng lên sửa quần áo lại, chỉ thấy Tuyết Nhi đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn chăm chú vào hai nam nữ đang kích chiến. Nàng chạy nhanh lôi kéo Tuyết Nhi đang thất thần, “Tuyết Nhi, đi thôi.” Nói xong nàng một tay ôm quần áo, một tay lôi kéo Tuyết Nhi liền hướng cửa cung mà chạy.“Nhanh chút a, Tuyết Nhi, chẳng lẽ ngươi cũng tưởng tham chiến sao.”

Đầu kia tiếng rống giận dữ Âu Dương Liệt Diễm liền truyền tới “Ai? Chết tiệt, quần áo của trẫm.”

“Linh Linh, ngươi đây là muốn đi đâu?” Trở lại Ngọc Phượng cung, Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Ngọc Phượng công chúa đang thu gánh nặng nghi ngờ hỏi.”Tuyết Nhi, ta biết ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng là bây giờ không phải là thời điểm giải thích, đợi lát nữa nếu Âu Dương Liệt Diễm tìm đến, ta liền phiền toái, ngươi là hoàng hậu, là nữ nhân của hắn, hắn sẽ không đối với ngươi như vậy, nhiều nhất là lấy phương thức ngươi thấy vừa rồi đi khi dễ ngươi, đối với ngươi bất đồng. . . . . .” Cuối cùng thu thập xong, “Tuyết Nhi, ngươi chạy nhanh quay về Phượng Minh cung của ngươi, ta muốn chạy trốn a, 88.” Nói xong đeo gánh nặng trên vai chuẩn bị xuất cung, Tuyết Nhi nhanh tay lẹ mắt, một phát bắt được Ngọc Phượng công chúa đang muốn chuồn đi.

(A Tử: 88=> đúng là xuyên qua mà)

“Linh Linh, ta cũng vậy muốn đi, lần trước ngươi theo giúp ta đi ra khỏi cung, lần này ta cũng vậy muốn cùng ngươi đi.” Nói xong lôi kéo Ngọc Phượng công chúa chạy ra bên ngoài.

“Tuyết Nhi, ngươi cũng muốn chạy?” Ngọc Phượng công chúa có điểm không tin hỏi lại. Nhìn Tuyết Nhi ánh mắt kiên định, chỉ đành phải nói “Được rồi, đi thôi.”

trướctiếp