Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 11: Hoàng Hậu Cũng Có Thể Trốn


trướctiếp

Edit: Tử Hoa

Beta: A Tử

Tuyết Nhi bĩu môi nhìn mẫu thân cùng Thái Hậu bàn luận hôn sự, trong lòng cảm thấy rất tức giận, vì sao chẳng ai hỏi nàng có nguyện ý gả hay không. Các nàng đem hôn sự của nàng an bài sau hai ngày nữa, sinh nhật mười bảy tuổi vốn là vui vẻ, tuy nhiên hết lần này đến lần khác hạnh phúc trong cuộc sống ở đây chính là việc nàng gả đi, cho dù phải gả ít nhất cũng phải gả cho người yêu nàng thương nàng nha, hoặc không thì cũng là người nàng thích nha, vì sao nàng mạng khổ như vậy lại phải gả cho Âu Dương Liệt Diễm? Vì sao nàng lại phải cùng đám nữ nhân kia chia xẻ một vị tướng công? Nàng không cần, trên đời này nam nhân còn nhiều, nàng Thượng Quan Phi Tuyết vì sao không muốn ở tại nơi này trên ngọn cây này thắt cổ luôn đi, không, không cần đâu, nàng chính là không muốn phải chết nha.

Nàng nhất định phải chạy trốn, nói cái gì cũng không thể gả cho Âu Dương Liệt Diễm. Hoàng hậu thì sao, hoàng hậu nói thật dễ nghe, chẳng những luôn phải để ý chuyện sinh hoạt hàng ngày của đống nữ nhân hậu cung, còn phải tuân thủ cả đống quy củ trong cung loạn thất bát tao, không bằng làm một thường dân tự do tự tại.

Từ nay đến ngày thành thân, mẫu thân đưa nàng về phủ đích thân tự mình chăm sóc, thậm chí tối tối đều ôm nàng ngủ, Tuyết Nhi nghĩ hết mọi biện pháp chính là khuyên mãi mà mẫu thân không đi. Ngay cả siêu cấp ghen tuông là phụ thân cũng đều ủng hộ mẫu thân, Tuyết Nhi thật sự là vô kế khả thi rồi. Ngày ngày bên cạnh mẫu thân mười hai canh giờ nhanh chóng trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày đại hôn. Sáng sớm Thượng Quan Phi Tuyết đã bị một đoàn thị nữ vây quanh trang điểm, mẫu thân thì ở một bên cười híp mắt, Tuyết Nhi bất đắc dĩ đành giống như con búp bê m ăc cho các nàng bài bố.

Ngồi trên đại hồng hoa kiệu, Thượng Quan Phi Tuyết vẫn cố suy nghĩ cách chạy trốn, không hề vui sướng một chút giống tân nương tử. Mũ phượng nặng nề, lễ nghi r ườm rà mãi đến lúc Thượng Quan Phi Tuyết thật muốn mắng chửi người, may mà khăn phượng đỏ thẫm che đi khuôn mặt buồn bực làm người ta tưởng nàng đang hạnh phúc, Tuyết Nhi dưới đáy lòng thề không bao giờ dám thành hôn nữa, việc này được kêu là thành thân a, quả thực giống như đang tra tấn người đó, thật không rõ sao có nhiều người thích làm tân nương thế. Sau một ngày tra tấn, Thượng Quan Phi Tuyết kiệt sức rốt cuộc cũng bị đưa đến Phượng Minh cung, vừa mệt vừa đói Thượng Quan Phi Tuyết rốt cuộc chịu đựng không nổi, tự mình tháo hồng khăn, mũ phượng, bên cạnh cung nữ, ma ma há hốc mồm không dám tin nhìn hoàng hậu.

Tuyết Nhi cảm nhận được ánh mắt khác thường của họ, giương mắt đảo qua mọi người, “Nhìn cái gì, nếu các ngươi thích thì cho các ngươi mang, dù sao ta cũng dùng xong rồi, các ngươi đi ra ngoài đi, không cần các ngươi phải coi chừng ta.”

Nói xong nàng không để ý biểu tình kinh ngạc của mọi người, cất bước chạy vội tới trước bàn, vội vàng tấn công mỹ thực. Sau khi ăn xong, đầu nhỏ bắt đầu chuyển động, hôm nay là ngày đại hôn, trong cung khẳng định mọi người đều bận rộn chúc mừng, đề phòng khẳng định rời rạc rất nhiều, cơ hội tốt như vậy không tận dụng còn chờ đến khi nào, lúc này Âu Dương Liệt Diễm khẳng định vẫn còn tại đại điện ứng phó với các sứ giả, phải nhanh chóng chuồn đi thôi.

Tròn mắt to đảo quanh dừng trên người đám cung nữ ma ma, nghĩ cách đem các nàng đuổi đi. Mọi người nhìn đến khuôn mặt Hoàng hậu nương nương, từng giọt mồ hôi lặng lẽ rơi, người người như đang lâm trận, dĩ vãng chỉ cần nàng hé ra loại mặt này, nhất định là đang muốn sửa người, chính là các nàng không nghĩ tới, vị hoàng hậu nương nương này ngay cả ngày đại hôn cũng không buông tha các nàng, đều tự nghĩ kế thoát thân, vừa vặn lúc này Thượng Quan Phi Tuyết mở miệng “Các ngươi lui xuống trước đi, Bổn cung mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trước .”

Chúng cung nữ vừa nghe lời này như được đại xá nhanh chóng ra khỏi Phượng Minh cung, Phượng Minh cung to như vậy thế nhưng giờ chỉ còn đám cung nữ chờ ở bên ngoài cửa. Thượng Quan Phi Tuyết vụng trộm cầm trang phục thái giám bình thường hay dùng để trốn đi, lặng lẽ giấu trong làn váy, nghênh ngang đi ra khỏi Phượng Minh cung.

Có thể là do có tật giật mình, thời điểm rời khỏi Phượng Minh cung, Tuyết Nhi miệng thẳng la hét, Âu Dương Liệt Diễm quá phận, nay là ngày đại hôn, thế nhưng lại cho người ném nàng ở Phượng Minh cung một mình, nàng phải đi tìm Âu Dương Liệt Diễm lý luận.

Đám cung nữ nhìn vẻ mặt Hoàng hậu nương nương, lại vẫn thay hoàng thượng lo lắng, Thượng Quan Phi Tuyết làm ra vẻ nghênh ngang tiêu sái rời khỏi Phượng Minh cung. Vừa ra khỏi Phượng Minh cung, Thượng Quan Phi Tuyết lập tức đổi phượng phục trên người, tay chân lưu loát đổi lại một thân thái giám, thuận tiện đem chút bùn đất trát lên mặt, nhàn nhạn đi đến cửa cung. Vừa đến cửa cung mới biết được đều không giống như suy nghĩ của nàng, chẳng những thủ vệ nhiều hơn rất nhiều mà khi đi ra đi vào lại phải có lệnh bài, cái này thực sự phiền toái nha, Tuyết Nhi gấp đến độ không ngừng đi lại một chỗ. Ngay tại lúc Tuyết Nhi định bỏ cuộc, vừa khéo có một sứ giả muốn xuất cung, nhìn sứ giả say khước, mâu quang vừa chuyển, nhất kế nổi lên trong lòng. Tuyết Nhi cười hì hì đi đến trước mặt sứ giả, thân thủ chặn nam nhân trước mặt “Đại nhân, ngươi chậm một chút.”

Cứ như vậy Tuyết Nhi dựa vào trí thông minh của mình thuận lợi xuất cung. Ra khỏi cửa cung Tuyết Nhi hưng phấn kêu to, quay đầu hướng cửa cung làm mặt quỷ, nghĩ rằng, lần này ta sẽ chạy thật xa, lần này không đi Thánh Ưng nên đến Kim Long vương triều tìm Tử Linh tỷ tỷ. Tuyết Nhi hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, lúc này đêm đã khuya, vì an toàn vẫn là sớm một chút ra khỏi thành.

Tiếp sứ giả các nước xong, Âu Dương Liệt Diễm đi thẳng tới Phượng Minh cung, nhìn mũ phượng, khăn phượng bị ném xuống đất, Âu Dương Liệt Diễm có loại dự cảm bất hảo. Chưa kịp nghĩ, Âu Dương Liệt Diễm vọt tới ngoài cửa hỏi cung nữ, “Nương nương đâu?”

Cung nữ vừa nghe thanh âm chất vấn không hề có độ ấm của Âu Dương Liệt Diễm, hai chân khẽ run rẩy, quỳ rạp xuống đất, “Khởi bẩm hoàng thượng…. nương nương …. đi… đi tìm hoàng thượng.”

Âu Dương Liệt Diễm vừa nghe, không nói hai lời, nhấc chân đuổi theo, nghĩ hôm nay thủ vệ so với bình thường nhiều hơn mấy lần, Tuyết Nhi không nhanh đến mức chạy ra khỏi cung, nói không chừng lúc này đang ở đâu đó trong cung trốn thầm cười trộm, nơi đầu tiên Âu Dương Liệt Diễm nghĩ đến là Ngọc Phượng cung.

Tuyết Nhi cùng hoàng muội là hảo tỷ muội, muốn trốn nhất định là tránh ở Ngọc Phượng cung, đuổi tới Ngọc Phượng cung Âu Dương Liệt Diễm đang nhìn đến biểu tình Ngọc Phượng công chúa lập tức hiểu được chính mình đã đoán sai. Chẳng lẽ nàng đã ra khỏi cung rồi, chú rể Âu Dương Liệt Diễm đáng thương lại chạy tới cửa cung, thủ vệ trong lời nói làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra, nếu chưa từng có người khả nghi xuất cung, kia Tuyết Nhi hẳn là còn ở trong cung, chính là hậu cung lớn như vậy, nàng hội đang ở nơi nào?

Hôm nay là ngày đại hôn của hắn, hắn cũng không thể để tất cả mọi người biết đường đường là Viêm Đế ngày đại hôn tân nương thế nhưng không thấy, nhưng là nếu không phát động mọi người tìm kiếm, bằng hắn một người muốn tìm khắp hậu cung chỉ sợ đến hừng đông cũng tìm không thấy. Trở lại càn long cung Âu Dương Liệt Diễm triệu lai Tiểu Lý tử, phân phó thái giám các cung bí mật tìm kiếm Hoàng hậu nương nương, không thể để lộ ra.

Hai canh giờ sau, lấy được tin tức trong cung không thấy bóng dáng Hoàng hậu nương nương đâu, phát hiện phượng phục bị giấu ở trên cây. Âu Dương Liệt Diễm nhìn hỉ phục đỏ thẫm, trong mắt dâng lên một ngọn lửa, nói vậy chính mình thật sự đã quá dung túng nàng, hôm nay là ngày đại hôn, thế nhưng nàng cũng dám trốn, nàng không hề đem hoàng thượng này để vào mắt, Âu Dương Liệt Diễm xiết chặt phượng phục trong tay, mu bàn tay gân xanh nổi lên.

Âu Dương Liệt Diễm cũng không vội đuổi theo Thượng Quan Phi Tuyết, hắn đang suy nghĩ nàng có thể chạy đến đâu, coi cá tính của nàng đến Thánh Ưng tự nhiên là không có khả năng, nhưng là trừ bỏ Thánh Ưng nàng còn có thể đi đâu đây? Lấy cá tính Tuyết Nhi ngày đó không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ sẽ theo một phương hướng khác chạy trốn, mà trừ bỏ Thánh Ưng cùng Phượng Tường thì chỉ có Kim Long vương triều, nhưng là phải rời khỏi biên giới Phượng Tường, chỉ sợ cũng không thể nhanh như vậy, xem ra nàng đích thị là bỏ chạy theo hướng Yến thành.

Ý đã quyết, Âu Dương Liệt Diễm lệnh mọi người không thể để lộ ra, chính mình cuỡi ngựa hướng Yến thành đuổi theo. Có lẽ từ xưa đến nay hắn là hoàng đế đầu tiên ở đêm tân hôn đuổi theo tân nương chạy trốn, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến thanh danh của hắn. Âu Dương Liệt Diễm quyết định nhất định phải bắt được Tuyết Nhi, sau đó nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt, tuyệt không thể lại nuông chiều nàng làm chuyện ác, nàng giờ đã là hoàng hậu, quốc mẫu Phượng Tường tất nhiên là không thể tùy tiện như vậy. Viêm Đế đáng thương cứ như vậy cưỡi ngựa mà đuổi theo hoàng hậu chạy trốn của hắn.

trướctiếp