Ngày hôm sau, lúc một nhà Ngũ lão gia lên thuyền trở về, ở cạnh bến tàu quả nhiên gặp phải nhóm kiểm tra “Chó đen”.
không giống lúc trước bọn hắn đến, lần này, dù Quế thúc đưa tới mộtcái hà bao rất
lớn, những người kia vẫn kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, ngay cả sách San
Nương cầm trong tay cũng bị lục lọi lật giở một lần.
Bất quá, túi tiền rốt cuộc vẫn có điểm tác dụng, ít nhất khi những người kia lục xem hành lý của bọn họ, động tác cũng không thô lỗ như lúc lục soát các
thuyền bè khác. Bọn nha dịch đem sách của San Nương trả lại cho Quế
thúc, San Nương cố ý giả bộ bộ dáng chịu mạo phạm, nàng quay đầu nói:
“không cần!”
Có lẽ sợ Ngũ phu nhân chấn kinh, hiếm khi thấy Ngũ
lão gia liên tục kiềm chế cơn tức như lúc này, chỉ ngồi một chỗ, khuôn
mặt xanh mét trầm mặc trừng mắt nhìn bọn nha dịch. Ngũ phu nhân trái lại lo lắng Ngũ lão gia nổi tính nóng nảy sẽ xung đột với người ta, vẫn
luôn đứng dán vào sau ghế Ngũ lão gia ngồi. Cho đến khi cả nhóm “Chó
đen” đều từ trên thuyền lui ra ngoài, một nhà mấy người mới nhẹ nhàng
thở ra. San Nương vô thức sờ sờ vào lá thư giấu bên hông.
Khi
thuyền chuẩn bị khởi hành, trên bờ đột nhiên truyền đến một trận tiếng
gọi ầm ĩ. Ngũ lão gia nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là lão hòa thượng Đức Tuệ dẫn Viên Trường Khanh đến tiễn bọn họ.
nói thế nào thì Viên
Trường Khanh cũng gọi Ngũ lão gia một tiếng “Ngũ thúc”, có ý đến tiễn
đưa trưởng bối vốn là lẽ đương nhiên, San Nương lại cảm
thấy, hắn không chừng là không yên tâm về lá thư này, đây là muốn tận
mắt nhìn thấy bọn họ bình an rời đi mới có thể yên tâm.
Nàng cho
rằng hắn sẽ tìm cơ hội hỏi nàng một câu tình huống vừa rồi,
lại không nghĩ Viên Trường Khanh vẫn luôn trầm mặc đứng sau lưng lão hòa thượng. Ngũ lão gia Ngũ phu nhân không chủ động hỏi, hắncũng không chủ
động trả lời --- ừm, kỳ thật như vậy là rất bình thường,hắn vốn chính
là một người như vậy, không quá hòa hợp với mọi người. San Nương thật ra cũng không cảm thấy hắn có chỗ nào kỳ quái. Chỉ trừ việc nàng muốn dùng ánh mắt báo cho hắn biết lá thư an toàn, chẳng hiểu sao lại không lọt
vào mắt hắn.
Từ đầu đến cuối, mắt Viên Trường Khanh đều nhìn về
phía người nóichuyện cùng hắn, nhìn Ngũ lão gia và Ngũ phu nhân, Hầu
Thụy và Hầu Quyết, nhìn lão hòa thượng, nhưng một ánh mắt cũng chưa từng nhìn về phía San Nương.
- -- Ơ! Cái này là tránh hiểm nghi quá
kỹ lưỡng đi! San Nương tự cho là mình đã hiểu, bĩu môi một cái liền
nghiêng đầu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Mà cho đến khi mắt nàng dời đi chỗ khác, Viên Trường Khanh mới lần đầu hướng về phía nàng
nhìn sang, sau đó cung kính đáp lời Ngũ lão gia, nói: “Vâng, con sẽ trở
lại kinh thành dịp gần nhất… “
một đường gió êm sóng lặng trở lại trấn Mai Sơn. Lúc xuống thuyền, Hầu Thụy đột nhiên cảm khái một câu:
“Ài, ngày mai lại phải đi học…”
Ngũ lão gia tự tay đỡ Ngũ phu
nhân chuẩn bị xuống thuyền nghe được, lập tức dựng thẳng lông mày quay
đầu lại, Hầu Thụy sợ tới mức cứng hết cả chân, lập tức thở
cũng không dám thở mạnh.
Đúng lúc Ngũ lão gia vừa muốn há mồm
quát tháo hắn, đột nhiên cảm giác Ngũ phu nhân kéo kéo ống tay áo. Ngũ
lão gia cúi đầu nhìn Ngũ phu nhân, lúc quay đầu lại nhìn Hầu Thụy, vẻ
mặt tức giận cũng vơi đimột ít, nói với Hầu Thụy: “Thời điểm nên đưa các con đi chơi, chúng tasẽ tự đưa các con ra ngoài. Nhưng thời điểm các
con phải đọc sách chăm chỉ, các con cũng nên nghiêm túc đọc sách mới
đúng, bằngkhông lần sau không mang theo các con!” --- cuối cùng
cũng không có cao cổ lớn giọng mà mắng chửi người.
Lão gia đỡ phu nhân xuống thuyền, Hầu Quyết kéo tay San Nương, hướng ca ca hắn le lưỡi làm mặt quỷ.
Loading...
***
một câu kia của Viên Trường Khanh, “Có thể sẽ có người theo dõi”, khiến San
Nương không khỏi đánh trống trong lòng. Ngày hôm sau lúcđi học, sau khi
nàng xuống xe ngựa ở trước cửa học lý, theo thói quen tìm dáng hình đồng học, đem mấy người đang đi lại ở gần cửa đánh giá một lượt.
Cái
gọi là nghi lân trộm rìu, trong lòng nàng có việc phải gánh, liền xem ai cũng giống như có điểm đáng nghi, thế cho nên lúc đồng học Triệu Hương
Nhi cùng Du Tuệ lại gần vỗ vai cùng nàng chào hỏi, nàng bị hù đến nỗi
suýt kêu ra tiếng.
(Nghi lân trộm rìu: “lân” trong từ “lân cận”,
chỉ hàng xóm, nôm na là “nghi người trộm rìu”. Chuyện được kể như sau:
Có một người bị mất cây rìu, bèn nghi ngờ đứa con của người hàng xóm ăn
cắp. Do đó ông ta thường xuyên theo dõi cậu thanh niên ấy, thấy chàng
trai đi trên đường giống y như người ăn cắp cây rìu của mình, nghĩ thầm: “Bước đi mà không phát ra âm thanh nào cả, xem ra là người điêu luyện.” Rồi một hôm ông ta nghe cậu thanh niên nóichuyện với người khác liền
nghĩ: “nói mà phát ra âm thanh the thé, dường như sợ người khác nghe
thấy, thật là gian xảo”. Ông ta cảm thấy dáng đi của cậu thanh niên
giống tên trộm, âm thanh giọng nói giống tên trộm, tóm lại toàn thân
từ trên xuống dưới, nhất cử nhất động, không có chỗ nào khônggiống kẻ
trộm. Sau này ông ta tìm thấy cây rìu bị mất, thì ra là khi chặt
củitrên núi, do không cẩn thận làm rơi rìu xuống khe núi. Ngày hôm sau
ông ta lại nhìn thấy cậu con trai người hàng xóm, lại cảm thấy
dáng đi của anh takhông khác gì người thường, lời nói cũng bình thường,
chẳng giống tên ăn trộm tí nào cả.)
Vì vậy buổi chiểu lúc gặp
được Lâm Như Đình ở hội quyên góp, nàng liền tìm cơ hội chặn Lâm Như
Đình ở một góc hẻo lánh, hết sức thuận lợi mà đem lá thư giao cho hắn.
Lâm Như Đình tiếp nhận thư sau một trận kinh ngạc, tựa như có điều muốn hỏi nàng, cuối cùng lễ độ không hỏi nàng gì cả.
Tuy nói San Nương có lá gan lớn, đưa cái thư tín cũng không coi là việc gì to tát,
nhưng đến cùng vẫn là liên quán đến việc cẩn mật, đối với nàng thế nào
cũng là có chút áp lực. hiện giờ rốt cuộc thư cũng đãđược giao, nàng đột nhiên cảm thấy “không nợ nhẹ thân”, liền hướng về phía Lâm Như Đình mỉm cười, nhanh chóng bước chân rời đi.
Nàng vừa mới từ chỗ hẻo
lãnh đi ra thì đụng phải Liễu Mi cũng đang đitìm Lâm Như Đình. Liễu Mi
ngăn nàng lại, “Lâm học trưởng đâu?”
“Ở bên đó”. San Nương thoải mái nhất thời chủ quan, cũng không nghĩ nhiều, liền chỉ về hướng Lâm Như Đình đang đứng.
Mà nhìn Liễu Mi tìm theo hướng tay nàng chỉ, San Nương mới đột nhiên chau
mày --- cái gì gọi là “Lâm học trưởng đâu”?! Nghe như Liễu Mi
biết rõ Lâm Như Đình là bị nàng gọi đi…
Liễu Mi thuận theo hướng
San Nương chỉ mà đi, đúng lúc đi qua vừa hay nhìn thấy Lâm Như Đình
đem một phong thư nhét vào trong ngực. Mắt nàng chợt lóe, chỉ làm bộ cái gì cũng chưa thấy, đi qua đối mặt với Lâm Như Đình, cười nói: “Hóa ra
học trưởng ở chỗ này!”
***
Đảo mắt là đến tết Đoan Ngọ.
Tuy nói bên trong Hầu gia kỳ thật không hòa thuận, nhưng không chịu nổi lão phu
nhân yêu thích bài ca cả nhà vui vẻ, cho nên mỗi năm gặp dịp tết, đám
nam nhân có thể nương các loại lý do để chuồn đi, các nữ quyến
lại không thể không nghe theo lời kêu gọi của lão phu nhân, từtrên xuống dưới đến biểu diễn tiết mục về lòng hiếu thảo.
Năm ngoái Ngũ phu nhân vì trốn tránh trường hợp như vậy, thậm chíkhông tiếc thân
mình đi tắm nước lạnh đến mức bị bệnh. Năm nay chính mình không phải
phiền não, lo lắng, Ngũ lão gia trực tiếp thay bà làm chủ.
Đoan
Ngọ ngày đó, San Nương cùng Hầu Thụy, Hầu Quyết thu thập thỏa đáng chính mình, đang chờ lão gia phu nhân cùng nhau ra cửa, lão gia dạo tới dạo
lui đi tới, nói với bọn họ, lão gia cùng phu nhân đềukhông đi, nhưng
trong nhà không thể không có ai đi, cho nên cần đến bọn họ ba con gấu
con đại diện cho hai vợ chồng họ đến chỗ lão phu nhân tận hiếu thừa
hoan, cho vừa ý lão phu nhân…
Cũng may hôm nay là Đoan Ngọ. Tiết
Đoan Ngọ, xem đua thuyền rồng là điều tất nhiên. Lão phu nhân luôn chú ý đến thời tiết nơi đó, sớm phái người đến bờ sông Lạc Mai dựng một đài
xem thi đấu lớn, lại mời bạn bè thân thích, nhân vật nổi tiếng ở trấn
cùng tới xem. Khi San Nương theo ca ca đệ đệ cùng lên đài xem đấu, lão
phu nhân đã sớm ngồi trên cùng với người nhà các nữ quyến có uy danh,
mọi người ngồimột chỗ đang cười cười nói nói. Đương nhiên, còn có Viên
gia lão thái quân cùng Viên Sưởng Hưng Viên nhị.
Làm lão đại
trong nhà, Hầu Thụy đành phải cắn răng căng da đầu mà bước lên, hướng
lão phu nhân bẩm báo rằng Ngũ lão gia và Ngũ phu nhân đều bị “nhiễm
phong hàn” nên không thể đến.
Mặc kệ lão phu nhân tin
hay không tin, lúc này trước mặt khách nhân, chính là không tin bà cũng
chỉ có thể làm bộ tin, liền lo lắng hỏi thăm vài câu “bệnh tình”, lại ra hình ra dáng mà sai người đi thăm vợ chồng Ngũ lão gia, lại đưa một ít
hoa quả tươi theo mùa và đủ loại bánh chưng, sau khi biểu diễn một màn
tấm lòng người mẹ như vậy, có lẽ cuối cùng trong lòng đã chán, rất nhanh liền phất tay bảo bọn Hầu Thụy đi xuống.
Chỉ là Hầu Thụy Hầu
Quyết là nam hài, hai huynh đệ đi cách đài xem thi đấu bốn phía
cũng không có người quản thúc. San Nương lại bất hạnh là cái cô nương
gia, huống hồ là cô nương gia không có người lớn trong nhà bên cạnh, vì
vậy không chỉ lão phu nhân, ngay cả đại phụ nhân nhị phu nhân tam phu
nhân cùng nhóm bà thím cô dì đều tự giác gánh vác chức trách giám hộ,
gắt gao đem San Nương kéo lên đài xem đấu. Cũng may không phải ai
cũng thật quan tâm nàng, sau khi đơn giản bày tỏ một chút thân thiết
phúc hậu của mình, nhóm phu nhân liền buông tha San Nương. Cư nhiên San
Nương tuổi còn nhỏ, bối phận thấp, nhìn trên đài xem đấu có chỗ nào hơi
thuận lợi một chút đều sớm bị người chiếm, nàng chỉ đành chịu đãi ngộ bị chen lấn vào trong góc đài.
Tuy nói ban đầu đài là để xem đua
thuyền rồng, mọi người cũng đều là nương vào danh nghĩa xem đua thuyền
rồng mà tới, trên thực tế lạikhông có mấy người thật sự cảm thấy hứng
thú với trận đua thuyềntrên sông. San Nương kêu không ra quan hệ thân
thích với nhóm bảycô lớn tám dì cả đó, một đám đều hứng thú bừng bừng mà nghị luận thị phi ngắn dài chuyện của nhà ải nhà ai.San Nương thấp bé
bị lấp ở trong góc, vừa nhấc mắt, cũng chỉ có thể nhìn thấy toàn trang
sức chói lọi, cũng một loạt búi tóc đen nhánh được chải chuốt trơn bóng, đừngnói là thuyền rồng, ngay cả một chút gợn nước sông Lạc Mai đều
nhìnkhông tới.
Nàng nằm ở trên bàn, lấy tay chống trán, ngay cả
lòng dạ cũng đều tháy hối hận. Sớm biết chiêu thức của ông bố không đáng tin cậy ấy nhà nàng có hiệu quả, tối hôm qua nàng nên đi tắm nước lạnh
trước tiên…
Nàng chính là đang hối hận, đột nhiên có người mạnh mẽ ngồi xuống cạnh nàng. Động tĩnh kia rõ ràng mang theo một bụng oán khí.
San Nương từ dưới cổ tay nhìn sang, liền thấy Thập tứ nương sa sầm mặt ngồi bên cạnh nàng. Nàng không khỏi nhướng mày dò hỏi.
Thập tứ nương đầu tiên không có nhìn nàng, một người một mình ở đó lặng lẽ
thở dốc, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, kéo cái khuôn mặt
cứng ngắc tươi cười hỏi: “Thập tam tỷ tỷ một mình ngồi ở chỗ này làm cái gì?”
Vô nghĩa! San Nương yên lặng mắt trợn trắng, lười biếng nói: “Xem thuyền rồng a.”
“Nơi này cái gì cũng không nhìn thấy được.” Thập tứ ngó phía trước thấy một loạt cái ót.
“Đúng vậy”. San Nương lại lấy tay chống trán. Nếu như không phải chú ý đến
dáng vẻ của mình, lúc này nàng đều muốn trực tiếp nằm trênbàn, cho nên
nàng cũng không có kiên nhân đi ứng phó với Thập tứ. --- Thập tứ
thích nói liền nói, không thích nói, nàng còn lười phải nghe đâu!
Thập tứ bảy ra vẻ mặt kia, chính là muốn San Nương chủ động hỏi nàng, San
Nương thế nhưng lại hết sức bảo trì bình thản, vì vậy nàng liền mất kiên nhân, không nén được tức giận.
Nàng đột nhiên quay người lại,
học tư thế của San Nương, cũng đặt khuỷu tay lên bàn, bàn tay chống
đầu nói: “Tỷ tỷ không tức giân?”
“Ta tức giận cái gì?” San Nương vẫn là bộ dáng lười đối phó.
“Các nàng nói tỷ tỷ như vây, tỷ tỷ…” Thập tứ dừng một chút, đột nhiên thở dài, “thì ra tỷ tỷ cũng không biết các nàng nói gì a!”
“Biết cái gì?”
Thập tứ cẩn thận nhìn trái nhìn phải, tiến đến bên cạnh San
Nươngnhỏ giọng nói: “Ta nghe người ta nói, tỷ tỷ cùng Viên đại biểu ca ở chùa Ngọc Phật vụng trộm gặp nhau”.
San Nương ngẩn ra,
tay đang chống thái dương đột nhiên buông xuống. tuy nói nàng cùng Viên
Trường Khanh ở chùa Ngọc Phật gặp mặt không phải việc gì bí mật, chuyện
như vậy không đáng để Thập tứ tới hỏi nàng đi! Lại còn dùng hai chữ
“vụng trộm”.
Nàng phản ứng lại, biểu hiện nhỏ ấy lọt vào mắt Thập tứ, một ánh nhìn lạnh lẽo thoáng hiện hiện lên trong mắt nàng ta. Thập
tứ bỗng dưng ngồi thẳng người, hạ giọng nói: “Chuyện này lại là thật?!”
San Nương nhìn nàng, nhướng mày hỏi ngược lại: “Ai nói với muội?!”
“Mặc kệ là ai nói, tỷ chỉ cần nói cho muội biết, có phải thật vậy
haykhông?!” Thập tứ mắt nhìn trừng trừng vào mắt nàng, biểu tình cơ hồ
như muốn nhào tới cắn nàng.
San Nương không khỏi cảm thấy kỳ quái, “Phải hay không, liên can gì đến muội? Muội như vậy…”
Bang!
Thập tứ đột nhiên vỗ bàn một cái, lại đứng lên, trong nháy mắt hù đến San
Nương, cũng làm mọi người chung quanh tất cả đều quay đầu nhìn lại.
Cho đến khi con mắt bốn phía đều nhìn qua, Thập tứ mới ý thức được nàng
thất thố, vội quay ra cười với San Nương nói: “Làm muội sợ muốn chết,
muội còn cho là có sâu đâu, hóa ra nhìn lầm rồi.” nói xong lại ngồi trở
về.
Chờ đến khi mấy con mắt tò mò xung quanh tất cả đều
dời đi chỗ khác, Thập tứ đột nhiên giữ chặt ống tay áo của San Nương,
nhìn bốn phía cười nói:” Tỷ tỷ bồi muội đi ra ngoài thay xiêm y.”
San Nương tự nhiên không nghĩ động, mà Thập tứ nương ngoan cố rõràng so với nàng nhỏ hơn một tháng, lại cao hơn nàng nửa cái đầu, thế nhưng chính
là nàng bị muội muội kéo từ trên đài xem đấu đi xuống.
Hôm
nay đi theo San Nương là Ngũ Phúc và Lục An. Hai người thấy thế, vội
vàng đi theo, Thập tứ nương lại hung hăng chỉ tay về phía các nàng, “Ta
có lời muốn ní với chủ tử các ngươi!”
San Nương sợ nàng trước mặt mọi người nháo đến khó coi, vả lại nàng cũng muốn biết rốt cuộc chuyện
là như thế nào, liền bảo Ngũ Phúc cùng Lục An ở lại.
Thập tứ kéo
San Nương đi đến một chỗ tránh gió bên bờ sông, nhìn xem bốn
phía không có ai, liền hung hăng vung tay San Nương, cắn răng nói: “Tỷ
tỷ đừng giả ngu với ta! Tỷ tỷ rõ ràng biết, lão thái thái có ý đem ta…”. Nàng cắn cắn môi, vành mắt đột nhiên đỏ, lại giơ tay bắt lấy cánh tay
San Nương, mang theo nức nở nói: “Ta không so được với tỷ tỷ, tỷ tỷ so
với ta thông minh hơn, lại có khả năng hơn ta, Viên đại biểu ca tất
nhiên thích tỷ nhiều hơn thích ta, nhưng ta…”
San Nương lại ngẩn
ra --- đây là chuyện gì a?! Nàng còn tưởng việc Viên Trường Khanh làm bị người phát hiện rồi sao, như thế nào lại chuyển qua chuyện hắn thích ai hay không thích ai?! Hơn nữa, nàng cùng Viên đại cũng không phải loại
quan hệ này…
“…. Tuy nói tỷ tỷ cùng ta giống nhau đều là con vợ
lẽ, nhưng trong nhà tỷ tỷ chỉ có mình tỷ là nữ nhi, Ngũ thúc Ngũ thẩm
đều chiều chuộng tỷ, đâu giống như ta, trong nhà đích thứ tỷ tỷ muội
muội một đống, nếukhông phải ta nịnh bợ lão phu nhân, làm cho lão phu
nhân xem trọng ta liếc mắt một cái, lão gia phu nhân nhà ta sợ là
cũng không biết ta là ai.hiện giờ thật vất vả có lão phu nhân đau ta,
thay ta xem trọng cửa hônsự này, cư nhiên tỷ tỷ đến nhúng một tay, tỷ tỷ đây là ý không muốn cho ta sống.” nói xong, Thập tứ tay kéo ống tay áo
San Nương mắt liền rơi lệ.
San Nương nháy mắt thật lâu rốt cuộc
mới hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, không khỏi thăm dò hỏi: “Ý của
muội là nói, lão phu nhân quyết định muốn đem muội gả qua?”
Thập
tứ gật gật đầu, móc ra khăn tay lau nước mắt. San Nương mộttrận nghi
hoặc. Xem ý tứ Viên gia lão phu nhân là nhìn trúng Thập nhất nương, nàng còn tưởng rằng lão phu nhân sẽ chọn Thập nhất nương…
Có lẽ thấy
vẻ mặt nghi hoặc của nàng, Thập tứ ngẩng đầu nói: “tỷ tỷ thế
nhưng không tin?!”. Lại nói, “Là chính miệng lão phu nhân nói, nóichỉ
chờ Viên đại biểu ca dự xong lễ mừng thọ của cữu cữu hắn trở về liền hạ
định, hôm kia vốn có người nói cho ta, nói là đại biểu ca trước lúc hồi
kinh, từng cùng tỷ ở chùa Ngọc Phật lén gặp nhau, tỷ, tỷ… Tỷ như thế nào có thể như vậy?! rõ ràng tỷ đều đã có Lâm học trưởng…”.
San Nương chính là vì hai chữ “Gặp lén” mà giật mình, bỗng nhiên lại nghe được tên Lâm Như Đình, không khỏi càng thêm kinh ngạc.
“Cái, cái gì?!”
- -- Hay thật, như thế nào lại nhắc đến tên Lâm Như Đình?!