Cũng chỉ thấy Viên Trường Khanh theo một nhóm
hòa thượng từ trong đại điện đi ra, lại theo các hòa thượng đi đến chắp
tay chào tri phủ phu nhân cùng tiểu thư kia, sau đó liền thẳng lưng đứng lui sang một bên, không hề lên tiếng.
Nhưng vị tiểu thư mũi to
kia nhìn qua dường như là có hứng thú với Viên Trường Khanh, liền bạch
bạch chạy đến nói chuyện với hắn.Nếu là Lâm Như Đình gặp chuyện như vậy
cũng lễ phép mà lùi lại sau một bước, Viên Trường Khanh lại chỉ lạnh
nhạt nhìn vị tiểu thư mũi to kia một cái, lập tức liền làm cho vị tiểu
thư nọ tự động mà lùi về sau một bước.
Lúc này San Nương
thấy hắn vậy mà từ trong điện đi ra, để lại tri phủ phu nhân cùng tiểu
thư mũi to ở lại đó, nàng không khỏi nhăn mày----- Tối hôm qua Viên
Trường Khanh còn nửa đêm xông vào phòng nàng, làm cho nàng nghĩ hắn bị
người ta đuổi bắt mới không thể không che dấu hành tung, nhưng lúc này
nhìn thì thấy, ít nhất hắncũng không bị đuổi bắt…. Vậy chuyện tối qua
của hắn là như thế nào?
Tối hôm qua… không, kỳ thật mãi đến khi
Viên Trường Khanh từ đại điện đi ra, San Nương vẫn luôn cảm thấy bản
thân mình làm việc tốt, chuyện nàng là hết trách nhiệm của một con dân
Đại Chu, không so đo hiềm khích trước đây mà giúp Viên Trường Khanh, vậy mà ngay lúc này, hắn còn thản nhiên như xuất hiện nghênh ngang giữa ban ngày như vậy… một khắc kia, San Nương dường như cảm thấy chính mình bị
ai đó đánh cho một bạt tai, trong lòng có một cảm xúc bực
tức không nói thành lời…
Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy
ấn đường đau nhức. Đưa mắt nhìn liền thấy Viên Trường Khanh đang cách
đám đông nhìn nàng. San Nương nhíu chặt mày, nâng cằm trừng mắt
liếc hắn. Viên Trường Khanh giống như bị nàng trừng có chút giật mình,
cũng nhíu mày nhìn nàng, rồi rời tầm mắt.
Có lẽ Viên Trường Khanh là người có dáng vẻ lạnh lùng, đối với người nào cũng đều là thái độ hờ hững nhưng đầy tính khiêu chiến, mũi to tiểu thư cũng không cam lòng mà kéo theo tri phủ phu nhân cũng chạy đến đây. Tri phủ phu nhân, dường
như cũng rất nhiệt tình với Viên Trường Khanh, mẫu tử hai người câu dài
câu ngắn mà vây quanh hắn, Viên Trường Khanh chỉ dùng vài lời ngắn gọn
để đáp lại. Cuối cùng, hình như hắn có chút khó xử mà ngoái đầu
nhìn một lão hoà thượng bên cạnh.
Mãi đến lúc này, San Nương mới
chú ý đến, hoà thượng đứng chung với Viên Trường Khanh nàng cũng quen
biết-----vừa vặn chính là vị hoà thượng chơi cờ cùng cha nàng ngày hôm
qua ‘lão lừa trọc đầu” Đức Tuệ.
Cùng đứng ở đó chung với Đức Tuệ, còn có phương trượng Ngọc Phật tự Đức Nguyên. Đức Nguyên đại
sư đi lên một bước, làm một cái lễ đối với mẫu tử tri phủ phu nhân,
cười nói điều gì đó với hai người, Đức Tuệ lão hoà thượng
cũng đi lên nóithêm lời gì đó, liền quay đầu nói với Viên Trường Khanh,
Viên Trường Khanh liền hành lễ cáo từ.
Nhìn chuyện trên đại điện, mặt San Nương không khỏi xụ xuống.
Tối qua nàng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ theo bản năng mà tin rằng
Viên Trường Khanh gặp phức, nhưng hôm nay đối chiếu lại chuyện trên đại
điện này, lại nghĩ đến tối hôm qua, nàng bỗng nhiên cảm thấy, sự giải
thích của Viên Trường Khanh có chỗ hổng.
hắn nói hắn hết cách nên mới nửa đêm đến truyền tin, nhưng hắn đều có thể quang minh chính đại
mà xuất hiện trước mặt tri phủ phu nhân, vậy thì hắn có cái gì mà bất
đắc dĩ???
hắn nói hắn không có tiện gặp lão gia, nhưng đó là buổi tối nên không tiện, ban ngày là có thể đi? Liền cho là hắn e dè điều gì đó, hắn không phải là quen biết với Đức Tuệ hoà thượng sao? Nhờ lão hoà thượng mang thư đến cho cha nàng là được hẳn sẽ dễ dàng hơn so với nửa
đêm chạy đến phòng nàng.
Lại nói, hắn lo lắng là phu nhân sợ hãi, sao lại không lo lắng nàng sẽ sợ hãi? Nam đơn nữ chiếc, tình ngay lý
gian, nếu bị người khác phát hiện, nàng còn có thể muốn sống nữa
hay không?
Viên Trường Khanh này, đêm qua rốt cuộc là có ý gì!
Mặc kệ là có ý gì, lúc này San Nương có thể chắc chắn rằng, hắn nhất định là đangtính kế nàng.
“Viên Trường Khanh sao lại ở chỗ này?” Bỗng nhiên, Hầu Thuỵ liền nói thầm bên tai nàng “hắn không phải là nên ở sau núi sao?”
“Muội sao mà biết được!”
Sang Nương bực bội mà ném cho ca ca mình một câu, làm cho Hầu Thuỵ nghẹn
họng, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao, cúi đầu nói thầm với Hầu Quyết “Hôm này đến giờ này sao sự khó chịu khi rời giường lại chưa tan hết?”
Hầu Quyết đầy kinh nghiệm, nói: “Sợ là tỷ tỷ ăn chưa no.” --- hiện giờ
người trong nhà đều đút kết được kinh nghiệm, điều biết, cách nhanh nhất đánh bay sự khó chịu khi rời giường của San Nương đó chính là cho nàng
ăn thật no.
Hai người ngày không coi ai ra gì mà xì xào, chọc cho San Nương một phen bực bội, đang muốn há miệng châm chọc ngược lại,
liền thấy Ngũ phu nhân quay đầu, vẻ mặt đầy quan tâm mà nói với nàng:
“Đợi chút dâng hương xong rồi, con liền về trước nghỉ
tạm đi, không cần đi cùng ta nghe kinh. Tội nghiệp, quầng mắt đều có cả
rồi, cho thấy là con nghỉ ngơi không tốt.”
San Nương im lặng, nghĩ có lẽ có thể tìm cơ hội chuồn ra ngoài đi tìm Viên Trường Khanh đối chất, liền đồng ý.
Chỉ là, tên gia hoả đáng chết kia, xuất quỷ nhập thần, nàng nên đi đâu tìm hắn?
San Nương lại không biến, sắc mặt nàng khẽ biến, sớm đã lọt vào trong đôi
mắt ưng của Viên Trường Khanh rồi. Đó là nàng không đi tìm hắn, hắn cũng muốn đến tìm nàng…
*·*·*
Tuy nói San Nương không giống
như người khác, nàng thật ra trong lòng đối với thần phật cũng là nửa
tin nửa ngờ. nói là nghi ngờ, là vì phật gia chỉ lo tu hành, nàng cảm
thấy cuộc sống kiếp trước không tốt, lại không thể hiểu được lại có cơ
hội thay đổi lại tất cả…. Nếu thật sự có thần phật, vậy thì thần phật
này cũng quá bao dung…. Nhưng nếu nói là không có nàng lại cảm thấy tội
lỗi, sợ hãi vô cùng, nhỡ như là có, bị tuệ nhãn của Phật Tổ nhìn thấu
chuyện nàng trộm thiên cơ, trọng sinh trở lại, ngài sẽ coi nàng
là cô hồn dạ quỷ mà thu phục… Tóm lại, San Nương cảm thấy nàng vẫn nên
là tránh thần phật một chút sẽ tốt hơn.
Cho nên nàng
cũng không dám tự mình dâng hương, chỉ nhận hương trong tay Ngũ phân
nhân, nàng lại đưa cho Tam Hoà, coi như là nàng đã dâng hương.
không chỉ có San Nương nửa tin nửa ngờ đối với thần phật, mà thật ra cả Ngũ lão
gia cũng như vậy. Cả nhà có lẽ là chỉ có mỗi Ngũ phu nhân là thành tâm.
Ngũ phu nhân cũng biết, liền sau khi dâng hương xong, khuyên Ngũ lão gia cùng San Nương trở về nghĩ ngơi, bà ở lại nghe kinh là được rồi. Lão
gia đương nhiên là không chịu, San Nương lại lười nghe hai người ò e,
liền đi lên một bước, chuẩn bị cáo lui, bỗng nhiên lại thấy một chú
tiểu đi đến bênh cạnh, nói là Đức Tuệ hoà thượng có lời mời đến Ngũ lão
gia. Phu nhân ở đó khuyên nhũ một hồi, hơn nữa kinh giảng cũng sắp bắt
đầu, lúc này Ngũ lão da, trăm dặn ngàn dò mà để lại phu nhân cùng nhà
hoàn bà tử, mang theo mấy người San Nương rời đại điện.
Hầu Thuỵ, Hầu Quyết tự nhiên không muốn cùng đi gặp lão hoà thượng với Ngũ lão
gia, liền chào ông một tiếng, mang theo tuỳ tùng đi dạo chùa.
San Nương vốn nghĩ đi về, nhưng nghe lão hoà thượng cho mời, lập tức nghĩ
đến hoà thượng đi cùng Viên Trường Khanh, không chừng ở chỗ ông ta lại
gặp được hắn. Mà nàng lại đang có chuyện muốn hỏi hắn cho nên liền quay
gót đi theo Ngũ lão gia.
đi vào tịnh thất của Đức Tuệ lão hoà
thượng, vừa vào cửa, quả nhiên nàng liền thấy được Viên Trường Khanh
đanh ở cùng lão hoà thượng.
Thấy bọn họ đến, lão hoạ thượng đột nhiên lấy tay áo quét bàn cờ, cười nói: “Hôm nay chỉ đến đây thôi.”
Ngũ lão gia nhìn Viên Trường Khanh, vốn là còn muốn hỏi hắn gì đó, bỗng
nhiên nghe được lời lão hoà thượng như vậy, lập tức đổi câu chuyện, chỉ
vào lão hoà thường, cười ha ha nói: “không phải là lão thua đó chứ?”
Lúc này Viên Trường Khanh đã đứng lên, bình tĩnh hành lễ vấn an Ngũ lão gia, gọi một tiếng: “Ngũ thúc.”
Xưng hô này làm cho lão hoà thượng vô cùng ngạc nhiên. Nhìn qua lại Ngũ lão
gia cùng Viên Trường Khanh hỏi: “Các ngươi là thân thích?”
Ngũ
lão gia cũng lười giải thích mối quan hệ phức tạp của bọn họ, liền mơ hồ mà xua xua tay, hỏi Viên Trường Khanh: “Con sao lại ở đây?”
Lão hoà thượng cười nói: “Ta là sư phó đỡ đầu của hắn.”
Người nhà phú quý thường sợ hài tử khó nuôi, liền khi hài tử còn nhỏ sẽ tìm
người xuất gia làm sư phó đỡ đầu, còn sẽ cho đứa nhỏ một pháp danh. Ngũ
lão gia tò mò hỏi “nói như vậy, người cũng có pháp danh? Gọi là gì?”’
“Trường Sinh.” Lão hoà thượng đáp thay.
Ngũ lão gia bĩu môi “Tục.” nói rồi, liền đuổi Viên Trường Khanh
qua một bên, ngồi đối diện với bạn cờ, xoa xoa tay nói với lão hoà
thượng “Hôm nay ta muốn rửa mối nhục lần trước.”
Lão gia tìm vui, mặc kệ San Nương, nàng vốn là có chuyện muốn hỏi hắn, liền đứng ở nơi đó mà hung hăng trừng mắt với hắn.
Viên Trường Khánh đưa mắt nhìn nàng, cười hỏi: “Thập tam muội muội có bằng lòng đánh với ta một ván cờ không?”
Nhìn hắn hơi cong khoé mắt, San Nương giật mình, đột nhiên quay người lại, ra ngoài
thất--- thật là rõ ràng không có cười người, vô duyên vô cớ cười cái
gì???
Viên Trường Khanh lại ngay ở lúc nàng xoay người sang chỗ
khác, đột nhiên thu hồi tươi cười. hắn vốn chính là người có tâm tư kín
đáo, chỉ nghĩ là muốn biết San Nương lúc này đang tức giận cái gì.
- --- Chỉ là, hắn không nghĩ đến, nhìn nàng tức giận, hắn lại có tâm trạng như thế này…
hắn khựng lại một chút, liền đi theo San Nương ra khỏi thiền thất.
Bởi vậy hắn không thấy được, Ngũ lão gia cùng Đức Tuệ hoà thường cùng quay
đầu nhìn bóng dáng hai người bọn họ. Ngũ lão gia nhíu nhíu mày, Đức Tuệ
hoà thượng dường như biết hắn suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên gọi một chú
tiểu đi vào mở cửa sổ đối diện ra, sau đó giơ tay đánh một quân cờ xuống bàn cờ, từ từ nói: “Trong chỗ của ta, có rừng trúc đặt một bàn
cờ không tệ, làm từ rễ cây điêu, từ cửa sổ này là có thể nhìn thấy
được.”
Kỳ thật khi lão gia và San Nương cùng đến đây,
cũng đã thấy được một bàn cờ gỗ đặt trong đình hóng mát. San Nương luôn
thích đồ cổ quái hiếm có, lúc ấy từng chạy đivào nhìn mãi không thôi.
Quả nhiên, chỉ lát sau, Ngũ lão gia liền nhìn thấy San Nương đi vào đình
hóng mát trước, chỉ là không khách khí mà ngồi xuống trước.
Viên Trường Khanh lại đứng ở đó một chút, mới kéo vạt áo ngồi xuống.
*·*·*
“Nàng tìm ta?” Viên Trường Khanh vừa ngồi xuống vừa hỏi.
“Ai tìm…” San Nương nghẹn nửa tiếng, liền đột nhiên ngừng lại, sửa lời: “Đúng vậy, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Viên Trường Khanh gật đầu một cái, quay đầu lại nhìn phía thièn phòng nói: “Muội muội uống trà gì?”
“Đừng có gọi ta là muội muội!” San Nương phản cảm mà cau mày “ta cũng khôngphải muội muội của người.”
Viên Trường Khanh chớp mắt, quay đầu lại nhìn nàng, cố ý gọi một tiếng “Thập tam nhi.”
San Nương bỗng dưng run lên, vuốt tay nói: “không được gọi ta như vậy!”
“Vậy ta đây nên gọi nàng thế nào? Hầu cô nương sao? Chúng ta không có xa lạ
như vậy?” Viên Trường Khanh quay đầu cười, hướng nơi nào đó làm cái dấu
tay.
Sang Nương cứng đờ người. Nàng biết, hắn đây là cố ý bắt bẻ
lại lời nàng tối hôm qua đã nói câu “Chúng ta không có quen thân như
vậy.” ----sự thật là, nói sao thì bọn họ cũng là “Biểu huynh
muội”, một tiếng ‘muội muội’ này cũng không quá….
“Tóm lại là, không được gọi ta là thập tam nhi!”
“Nhưng mà ta dường như càng thích gọi nàng là ‘thập tam nhi’.” Viên trường Khanh quay đầu, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn nàng.
Viên Trường Khanh vốn sinh ra đã trắng nõn, bởi vì bị thương, làm cho sắc
mặt, sắc môi của hắn tái nhợt, bởi vậy đôi mắt càng thêm sâu thẳm, nhìn
San Nương làm nàng có chút cảm giác choáng váng.
“Nàng
là đang giận ta.” Viên Trường Khanh nhìn thẳng vào nàng “Bởi vì nàng cảm thấy, ta là đang tính kế nàng chuyện gì. Nhưng ta không có.”
Bốn chữ cuối cùng, thế nhưng trong lời hắn nói lại có cảm giác oan ức.