San Nương không hiểu thực ra là hai bà tử trước mắt này.
Bà tử có tướng mạo cay nghiệt họ Mã (coi như rất hợp với gương mặt ngựa
của bà ta), là nhũ mẫu của Ngũ phu nhân; Bà tử mặt tròn họ Phương (San
Nương bày tỏ, họ này rất hay!), là a hoàn của phu nhân. Chẳng qua, ở
trước mặt Ngũ phu nhân, rõ ràng Phương ma ma không có địa vị bằng Mã ma
ma.
Ban nãy mới rời khỏi địa bàn của Lão phu nhân, Mã ma ma kia liền trách
cứ Phương ma ma: “Ngươi tính toán gì đó? Đón cô nương chuyện lớn vậy,
sao ngươi lại mở miệng nói?! Trở về xem phu nhân trách phạt ngươi thế
nào!”
Phương ma ma một bụng tức giận, nhưng cũng không dám biện bạch, chỉ cúi đầu im lặng.
San Nương vốn còn muốn thuận theo, cũng không có ý định mở miệng dưới
tình huống không rõ ràng này, chẳng ngờ Mã ma ma kia lại xoay người nổ
súng với nàng.
“Cô nương cũng thật là, đang tốt đẹp bị bệnh làm chi?! Còn ầm ĩ đến mức
bị lão phu nhân đưa về dưỡng bệnh! Sao không nghĩ cho phu nhân chứ...”
Bà ta còn chưa nói hết, San Nương đã đứng dậy.
Mã ma ma nhíu mày, nhìn San Nương bằng ánh mắt kỳ quái.
San Nương cười nói: “Ma ma là ai?”
Mã ma ma sững sờ, nhất thời không hiểu ý San Nương.
San Nương cười, lại hỏi: “Ma ma có biết ta là ai không?
Mã ma ma lại sững sờ.
San Nương liền biết, người này chỉ là cái chày gỗ. Nàng nhoẻn miệng
cười, nói: “Ma ma không biết à? Xem ra quả nhiên ma ma đã lớn tuổi, trí
nhớ sa sút hẳn.”
Nàng thoáng nhìn Phương ma ma, quyết định bán cho người này một ân tình, nói: “Ma ma trách lầm vị ma ma này rồi, hôm nay nếu không phải Phương
ma ma chữa lời, e rằng ma ma đã chọc phải đại – phiền toái. Ta khuyên ma ma đừng khó chịu nữa, muốn nổi giận gì đó, cũng nên nhìn rõ hẳn nói.”
Nói xong, khóe môi vẫn mỉm cười, khẽ gật đầu với Mã ma ma, rồi thản nhiên lướt qua bên người hai ma ma.
Theo sau nàng, đại nha hoàn Song Nguyên dẫn Tam Hòa, Tứ Hỉ, Ngũ Phúc,
còn có ma ma giáo dưỡng - Vương ma ma, cùng với đám tiểu nha hoàn đang
chờ ngay cửa, tất cả đều yên lặng đuổi theo. Một hàng người rồng rắn hầu hạ, trông cực kỳ khí thế, huống chi hành động cử chỉ của từng người đều chỉnh tề quy củ thể hiện phong phạm thế gia, vô hình trung lại làm tôn
thêm phong thái vẻ vang của chủ tử các nàng hầu hạ.
Tư thái này, lập tức ép Mã ma ma chỉ có thể làm mưa làm gió trong Ngũ phòng nhỏ nhỏ mất hết sự kiêu căng.
Mã ma ma là một cái chày gỗ, nhưng rõ ràng Phương ma ma không phải. Lúc
này ánh mắt Phương ma ma nhìn Thập tam cô nương không khỏi mang theo mấy phần thận trọng —— xem ra vị Thập tam cô nương bảy tuổi rời khỏi nhà
này, không giống vẻ bề ngoài… ừm, tươi cười đáng yêu.
Năm xưa, lúc đến tết, Phương ma ma từng nhận nhiệm vụ tới phòng chính
thỉnh an, nên bà cũng không xa lạ gì với Thập tam cô nương. Chỉ là, thời điểm đó Thập tam cô nương trông rất chững chạc, không dễ dàng cười với
người khác, nếu cười thì cũng cười một cách tôn quý thong dong, đâu
giống bây giờ… hoạt bát dí dỏm thế…
Dọc đường đi, hai vị ma ma đều lén đánh giá San Nương. San Nương vờ như
không biết, vẫn vểnh môi, vừa lòng thỏa mãn đến viện của mình —— cũng
đúng, mất một phen công sức của nàng, rốt cuộc mới được như ý nguyện,
lúc này nàng mất hứng mới là lạ.
Chẳng qua, nàng cao hứng, nhưng người khác thì sợ hãi. Vừa vào viện nàng liền thấy nét mặt hoảng loạn của đám tiểu nha hoàn, bà tử.
San Nương đã sớm biết, tin tức trong Tây Viên quả nhiên đều có một chân
của Phong thần, chỉ cần không ai cố sức giấu giếm tin tức thì chỉ trong
nháy mắt, toàn bộ người muốn nghe đều nghe được phong thanh.
Nhũ mẫu đứng cạnh cửa chờ San Nương, thấy San Nương trở lại, lập tức
nghiêng đầu dò hỏi. San Nương mỉm cười gật đầu với bà một cái, nhũ mãu
liền hiểu quả nhiên cô nương đã đạt được ý nguyện. Vì vậy bà cũng không
nhiều lời, xoay người trở vào buồng trong, thong dong trấn định thu dọn
rương y phục, trang sức của cô nương.
Ngược lại đám người Song Nguyên và Vương ma ma đi theo sau, mặc dù người đã trở về, nhưng đều có bộ dáng hồn không ở nhà.
Ngoại lệ duy nhất chính là Tam Hòa.
San Nương ngồi trên ghế bành ở tiền đường, chỉ có Tam Hòa còn nhớ tiến
lên rót chén trà cho nàng, sau đó mới cung kính lui xuống.
Kỳ thật phải nói rằng, lúc lão phu nhân sai người tới gọi, ắt hẳn trong
lòng vài người đều có tính toán. Hơn nữa San Nương cố ý dẫn theo toàn bộ nha hoàn, bà tử được đặt tên đến phòng chính, vì để những người này có
thể biết tiến triển của sự việc đầu tiên, cũng khiến nàng tiết kiệm chút lời nói.
San Nương liếc nhìn đám nha hoàn bà tử đứng trước mắt, cầm nắp đậy chén
trà lên, học cách của lão phu nhân ra vẻ gạt lá trà ngâm chưa thấm vị
trong chén trà, sau đó chẳng uống ngụm nào để chén trà sang một bên,
cũng không để ý đám nha hoàn của nàng, mà chuyển hướng sang hai ma ma
đang bị khí thế của nàng chế trụ là Mã ma ma và Phương ma ma trước, cười nhã nhặn nói: “Hai ma ma ngồi tí đi, đợi ta thu dọn ở đây một chút,
chúng ta lại…”
Nàng còn chưa dứt lời, Mã ma ma đã nói: “Cô nương đừng vội thu dọn, tốt
xấu gì cũng phải trở về thương lượng với phu nhân một chút mới được, sao cô nương có thể đi như vậy chứ?!”
"Hửm? !"
Đôi mắt lá liễu hẹp dài của San Nương khẽ híp lại, híp thành một vầng
trăng non cong cong, mặc dù trong mắt vẫn mang theo ý cười, nhưng nụ
cười ấy khiến sống lưng người ta rùng mình một trận.
—— Ma ma này rốt cuộc bị sao nhỉ, thực sự tưởng mình có mặt mũi lắm à? !
San Nương với hai kiếp làm người vẫn là lần đầu tiên gặp được một hạ
nhân không hiểu phép tắc thế. Lại còn là nhũ mẫu của Ngũ phu nhân chứ!
Vì bà ta là nhũ mẫu của Ngũ phu nhân nên mới tự cho rằng thân phận mình khác với người khác nhỉ.
Nghĩ vậy, San Nương nghiêng đầu lần nữa bưng chén trà mới bỏ xuống lên,
vừa mất tập trung cầm nắp chén đùa bỡn lá trà, vừa rũ mắt cười nói: “Ý
ma ma là, lời của lão phu nhân không tính, chỉ có phu nhân nói mới tính, đúng không?”
Nàng giương mắt nhìn Mã ma ma.
Nhất thời, Mã ma ma bị ánh mắt cười híp cả mắt kia của nàng nhìn đến mức không thở được.
San Nương lại mỉm cười, để chén trà xuống, nói: “Không biết ma ma ở
trước mặt phu nhân có dáng vẻ gì, nhưng nói thật, ma ma làm ta hết sức
khiếp sợ. Ma ma ở trong phòng ta,” nàng hất cằm về phía Vương ma ma,
“Chính là ma ma giáo dưỡng do lão phu nhân phái tới đấy, cho tới bây giờ vị ma ma này chưa từng không nghe lời ta, cũng chưa từng không có phép
tắc nói chuyện với ta. Ma ma cho rằng mình là ai? Còn nữa, bình thường
ma ma cũng nói vậy với phu nhân hả?!”
San Nương thật sự không biết, Mã ma ma luôn nói vậy với Ngũ phu nhân.
Mặc dù trước kia nàng không biết, nhưng thấy Phương ma ma đột nhiên rũ
mắt xuống, trong lòng San Nương chợt rùng mình, liền biết nàng lại đoán
trúng! Do đó vị Ngũ phu nhân không nhớ nổi dáng dấp kia thoáng cái phác
họa một bóng mờ trong đầu nàng.
Nhìn bà tử không biết phép tắc này, nghĩ tới phu nhân không màng thế sự
kia, San Nương nhịn không được vươn tay chống trán —— nàng chỉ nghĩ chạy ra khỏi Tây Viên là có thể sống thanh nhàn, nhưng giờ xem ra, trong nhà hình như cũng không thanh tịnh như nàng tưởng …
Phiền thật. San Nương âm thầm nhíu mày.
Mà Mã ma ma có lẽ cho tới bây giờ chưa từng bị mất thể diện như thế
trước mặt mọi người, lúc này đã đỏ mặt từ sớm. May mà sọ não của bà ta
vẫn chưa hoại tử hoàn toàn, mặc dù đè nén cơn tức giận, nhưng rốt cuộc
cũng biết rằng không thể chống đối San Nương ở trước mặt mọi người,
trong bụng lại âm thầm ghi nhớ món nợ này của San Nương.
San Nương lại nói: “Tuy nhiên ma ma nói cũng đúng, chỗ lão gia phu nhân
vốn không biết ta phải trở về, ma ma xác thực nên trở về thông báo một
tiếng mới đúng. Nếu không thì, cực khổ cho ma ma chạy đi chuyến này? Báo rằng ta theo sau trở về.”
Cân nhắc hơn thiệt. Dù biết Ngũ phòng không ổn, nhưng San Nương chẳng
muốn nán lại lâu thêm trong Tây Viên này, nàng xoay đầu nhìn chiếc đồng
hồ Tây Dương, “Còn chưa tới giờ Ngọ, chúng ta cứ từ từ dọn dẹp, có lẽ
trước khi trời tối sẽ thu thập xong. Thỉnh ma ma nói với phu nhân một
tiếng, nếu trong nhà không tiện phái xe tới đón, thì cùng lắm ta mượn xe của lão phu nhân vậy.”
—— Ý đó nghĩa là hôm nay nàng nhất định phải đi!
Thấy vẻ mặt ngơ ngác không phản ứng kịp của Mã ma ma, San Nương tao nhã
lễ phép hơi khom người với Mã ma ma, cười híp mắt nói một tiếng: “Làm
phiền ma ma đi chuyến này.”
Mã ma ma há miệng, nhưng chẳng nói được chữ nào, chỉ có thể nghiến răng
thi lễ một cái, không cam lòng lui ra ngoài —— cũng đúng thôi, lão phu
nhân đã lên tiếng, cho dù trở về thương lượng thế nào, Thập tam cô nương không thể không đón về.
Có điều một cô nương thứ xuất, trở về không phải vẫn kiếm ăn dưới trướng phu nhân sao!
Mã ma ma tự cho là đúng bí mật ném ánh mắt hung dữ về phía San Nương, gót chân chợt xoay, thở phì phì rời đi.
Mã ma ma đi rồi, Phương ma ma ngược lại rất cơ trí, chủ động xin đi giết giặc giúp nhũ mẫu thu dọn hành lý, lúc này San Nương còn những chuyện
khác phải xử lý, bèn cười đáp lại.
Chờ sau khi Phương ma ma vào nội thất, San Nương mới nghiêng đầu nhìn mấy nha hoàn và Vương ma ma.
Lúc này, mấy nha hoàn mất hồn đã tìm về ba bốn thần trí, đều rối rít lẩm bẩm muốn đi hỗ trợ, San Nương đưa tay ngăn các nàng lại, “Chuyện này
trước không vội, ngược lại chuyện hôm qua ta nói với các ngươi, các
ngươi suy xét thế nào rồi? Ta không ngờ ta sẽ đi nhanh vậy, vốn còn nói, nếu các ngươi có tính toán gì, ta sẽ cố hết sức giúp một tay, nhưng giờ xem ra có lẽ không giúp được. Chẳng qua, rốt cuộc các ngươi có tính
toán gì không? Muốn ở lại không?”
Lúc nàng nói chuyện, toàn bộ những nha hoàn khác đều đứng lại nghe nàng
nói, chỉ có Tam Hòa là không dừng lại, vẫn đưa tay vén rèm treo trước
cửa nội thất.
"Tam Hòa?" San Nương gọi nàng lại.
Tam Hòa xoay đầu cười nói: "Hiện giờ cô nương đừng gọi em, cô nương đã
nói, trước trời tối phải về nhà, thu dọn cho cô nương xong, em còn phải
thu dọn đồ đạc của mình nữa.”
San Nương nghe thế cười híp mắt, cũng không gọi Tam Hòa nữa, mà nghiêng đầu nhìn những người khác.
Song Nguyên, Tứ Hỉ và Vương ma ma, tất cả đều tránh né ánh mắt nàng, chỉ có Ngũ Phúc là thẳng thắn nhìn nàng.
"Sao?" San Nương hỏi.
Ngũ Phúc lắc đầu, lại nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau lại nhìn San Nương.
Dừng một chút, lại lắc đầu —— lần này lắc càng kiên định hơn, nói: “Đúng vậy, việc này cũng quá gấp gáp, chỗ em còn rất nhiều thứ cần thu dọn
đấy!” Nói xong, nàng cũng bước vào phòng.
Tam Hòa quyết định đi theo nàng, San Nương cũng không bất ngờ —— Nha đầu đó vốn chẳng có dã tâm gì, hầu hạ cho ai, đối với nàng ấy không có khác biệt lớn; Ngược lại sự lựa chọn của Ngũ Phúc khiến San Nương hơi bất
ngờ, nhưng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không bất ngờ lắm —— Mặc dù
Ngũ Phúc cũng có ‘lòng cầu tiến’, nhưng nàng ấy càng sợ phiền toái hơn.
Được rồi, dầu gì về điểm này, chủ tớ các nàng đều giống nhau.
Khóe miệng San Nương nhếch lên, nhìn rèm cửa vẫn đung đưa kia, xoay đầu
lại, nhìn những người khác vẫn cúi đầu tránh né ánh mắt nàng, cười nói:
“Cứ như vậy đi, Tam Hòa, Ngũ Phúc đi theo ta, mấy người các ngươi…”
Đột nhiên nàng ngừng một lát, ngón tay không tự chủ khẽ ấn thái dương
hai cái, lại lặng lẽ chậc lưỡi, lầm bầm một câu: “Phiền toái.” Vì nàng
chợt phát hiện, nàng đã bỏ sót một chuyện…