Tận đến lúc này, San Nương mới nhớ tới: “Ngươi sao lại ở chỗ này? Ngươi
làm sao mà biết ta xảy ra chuyện? Ngươi là tới một mình sao? Đệ đệ của
ta đâu? Ngươi có biết đệ đệ ta ra sao rồi không?”
một tràng câu
hỏi bắn tới như pháo, hỏi đến mức Viên Trường Khanh mỉm
cười một cái, nói: “Đệ đệ cùng nhũ mẫu của ngươi đều khỏe mạnh.
Ta không phải là tới một mình. Người ta mang đến đều tản ra tìm ngươi”
lại nói, “Còn chuyện khác tới chỗ tránh mưa ta sẽ nói rõ cho ngươi. Giờ
phải đi nhanh trời lại sắp mưa rồi.”
Như để xác minh lời hắn nói, trên bầu trời quả nhiên lại nổi lên một màn mưa bụi phiêu phiêu.
Viên Trường Khanh cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên nói, “Đắc tội.” Liền duỗi tay đỡ dưới đầu gối, đem nàng bế lên.
San Nương hoảng sợ, đột nhiên bắt lấy vạt áo Viên Trường Khanh, “Ngươi…… làm cái gì vậy?!”
“Ngươi có thể đi được chắc?” Viên Trường Khanh nhướn đuôi lông mày cười nói.
Nhìn cái rãnh nông trên cằm hắn, San Nương hơi hơi hoảng hốt một chút, lại
đột nhiên nháy mắt, lắc đầu, nói: “Ngươi…… có thể cõng ta.”
Viên
Trường Khanh không trả lời, chỉ nhìn thoáng qua cái chân bị
thương đang bó cùng chuôi kiếm. San Nương đành phải rũ mắt không lên
tiếng.
Viên Trường Khanh cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Ôm chặt ta.”
San Nương cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Ôm lấy cổ ta. Lúc này không thể kén chọn được**,” Viên Trường Khanh
lại nói, “Bây giờ muốn lên trên thì ta phải có một tay để bám lấy dây
leo.”
(**Thực ra đoạn này Viên Trường Khanh nói “Ngộ biến tòng
quyền", đúng theo tên chương mà mình không kiếm ra thành ngữ Việt nam
nào để dịch cho hay nên đành dịch theo nghĩa. Ai biết chỉ mình với mình
cảm ơnnnn!)
“một tay mà cũng có thể leo được?” San Nương nhịn không được hỏi.
“Thử xem chẳng phải sẽ biết sao?” Viên Trường Khanh hướng nàng hơi hơi mỉm
cười, trên cằm lại lần nữa cười ra một cái rãnh nông, khiến cho San
Nương trong lòng nhảy dựng vội vàng rời mắt đi. Rốt cuộc thì nàng cũng
miễn miễn cưỡng cưỡng mà quàng tay ôm lấy cổ hắn.
Viên Trường
Khanh quả nhiên chỉ dùng một cánh tay liền mang được hai người bọn họ
lên tới mặt đất. Rừng cây trong đêm mưa tối om, San Nương xoè bàn tay ra cũng không thấy ngón tay đâu. Viên Trường Khanh lại y như cầm tinh con
cú mèo, ôm San Nương nhẹ nhàng tự nhiên mà đi xuyên qua rừng cây. Rốt
cuộc vừa khéo trước khi trời đổ mưa to, hắn mang nàng chạy được
vào một căn nhà nhỏ trong khe núi.
Ngay trong khe núi thế mà lại
có một căn nhà nhỏ, chốt cửa cũng chỉ cắm một cái que gỗ lỏng lẻo. Điều
khiến San Nương càng kinh ngạc chính là Viên Trường Khanh gõ
cũng không thèm gõ cửa, cứ thế liền trực tiếp rút cái que gỗ đi, bế nàng vào thẳng nhà.
Trong nhà một mảng tối đen, San Nương vẫn như cũ
cái gì cũng không thấy. Viên Trường Khanh thì vẫn đích thực là kẻ cầm
tinh con cú mèo, vừa ôm nàng vừa phủi phủi giữa khoảng trống đen tuyền,
sau đó đem nàng hạ xuống, lại cẩn thận thu xếp tốt cho cái chân đau của
nàng, xong xuôi mới xoay người tránh ra.
Cuối cùng thì Viên
Trường Khanh cũng không phải con cú mèo thật, San Nương nghe tiếng hắn ở trong phòng va va đập đập vài lần mới tìm được mồi lửa. Lúc ánh lửa
sáng lên, San Nương mới biết hoá ra nàng ngồi ngay bên cạnh một cái lò
sưởi.
“Chúng ta cứ như vậy xông vào nhà người ta, có ổn không đó?” San Nương hỏi.
“Đừng lo.” Bằng sự thuần thục hoàn toàn không thích hợp với thân phận
của hắn, Viên Trường Khanh nhanh chóng nhóm lên một ngọn lửa trong lò
sưởi, lại lấy mấy khúc củi ở bên cạnh, thong thả thêm vào, khẽ nói, “Nếu có người tới, cùng lắm thì đem ngươi ra gán nợ là được rồi”
San
Nương ngạc nhiên, lập tức trừng lớn mắt. Nàng vẫn không thể tưởng tượng
được Viên Trường Khanh lại ngồi đây nói đùa với nàng…… Đây đã là lần thứ mấy rồi?!
Viên Trường Khanh ngẩng đầu nhìn nàng, hơi hơi mỉm
cười: “Nơi này vốn là để thợ săn thú trong núi nghỉ chân, ai cũng có thể vào.”
Vừa nói chuyện, lửa trong lò sưởi càng ngày càng đượm. San Nương lại vô tình mà phát hiện ra một kỹ năng siêu quần nữa của Viên
Trường Khanh.
Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía hắn,
vừa mới muốn khen ngợi hắn vài câu, thì thấy cặp mắt đen nhánh
kia đang nhìn nàng chằm chằm, một bộ dáng chờ khen
ngợi rõ ràng. đã thế thì nàng lại kiêu ngạo quay đầu, ra vẻ cái gì cũng
chưa nhìn thấy.
Nương theo ánh lửa, San Nương hướng xung quanh
đánh giá một phen, lúc này mới phát hiện ra căn nhà nhỏ này cực kỳ đơn
sơ. trên mặt đất phủ một lớp sàn gỗ khấp khểnh cao thấp lộn xộn, chính
giữa đào một cái lò sưởi. Cả nhà cả cửa chỉ có một cái nồi sắt mất vung
với một chồng củi để nhóm lửa trong góc tường. Ngoài ra thì không còn đồ vật nào khác.
Trong lúc San Nương đang đánh giá bốn phía, Viên
Trường Khanh đi đến bên đống củi, chọn ra mấy chạc cây tương đối thẳng
thớm, sau đó ngồi xếp bằng xuống bên cạnh San Nương, duỗi tay muốn mở
băng vải trên đùi nàng ra.
San Nương bị doạ nhảy dựng, gấp rút đè tay hắn lại, “Ngươi muốn làm gì?”
Viên Trường Khanh nhìn nàng, lại nhìn nhìn ngón tay nàng ấn trên bàn
tay hắn, bình tĩnh đáp: “Vừa rồi nhất thời tìm không thấy thứ gì thích
hợp, chỉ có thể tạm lấy chuôi kiếm ta làm nẹp nhưng rốt cuộc
cũng không đủ chống đỡ, phải sửa sang lại một chút.”
San Nương nhịn không được mà rụt vai lại.
Viên Trường Khanh biết nàng chính là sợ đau, vội nói thêm: “Ta sẽ tận lực nhẹ tay.”
San Nương nhìn hắn, đột nhiên xoay đầu đi, làm ra vẻ thấy chết không sờn nói: “Tùy ngươi đi.”
Viên Trường Khanh khẽ cười một tiếng, bất giác đưa tay suýt chạm vào đỉnh
đầu nàng. Lúc này hắn mới ý thức được động tác của bản thân không được
phù hợp, vội không giấu vết mà thu tay.
San Nương quay
đầu đi không thấy được bàn tay suýt chạm lên đầu mình. Nàng chỉ nghe
được tiếng hắn cười, lập tức tức giận, mạnh miệng nói: “Ta biết đâu được là ngươi muốn làm cái gì?! Lại nói, con người ngươi cũng thật là, trong lòng nghĩ cái gì chưa bao giờ chịu nói với ai. Ngươi không nói, ta làm
sao mà biết ngươi đang suy nghĩ cái gì?!”
Đây là lần thứ mấy
nàng nói như vậy với hắn?! Viên Trường Khanh liếc qua
nàng một cái, một bên vẫn thay nàng băng bó, một bên nói: “Ngươi đối với ta có thành kiến.”
“Cái gì?” San Nương ngẩn ra.
“Ngươi không phải muốn hỏi lòng ta suy nghĩ gì sao?” hắn ngẩng đầu nhìn nàng, “Lòng
ta đang nghĩ ngươi có thành kiến với ta.” hắn nhẹ tay đặt chân nàng
xuống, sau đó thẳng lưng nhìn vào mắt San Nương nói, “Từ ngày ấy khi
ngươi nói với ta, ta đã tận lực trong lòng nghĩ như thế nào
liền nói cùng ngươi. Chỉ là ngươi giống như vẫn luôn luôn không cách nào tin ta.”
San Nương yên lặng nhìn hắn. Ngọn lửa trong lò sưởi
chiếu vào ánh mắt thâm thuý của hắn, tựa như làm ánh mắt hắn cũng nóng
lên. Nàng đột nhiên mất tự nhiên, quay đầu nhìn thoáng qua lò sưởi, lảng sang chuyện khác: “Ngươi làm thế nào mà biết được ở nơi này có căn
nhà nhỏ?”
“Nơi này là sau núi.” Viên Trường Khanh đáp, đứng dậy lại đi đến bên đống củi, lại lần nữa chọn lựa vài nhánh cây đem tới.
San Nương hiểu ra gật gật đầu. Lần đó khi thư viện giúp quyên mộ hội điều
tra có cử học sinh đi thăm dò xung quanh, Viên Trường Khanh bị phân đến
sau núi, hẳn là khi đó biết được nơi này.
“Vậy, ngươi làm sao lại ở chỗ này?” San Nương lại hỏi.
Lúc này, Viên Trường Khanh cũng không biết từ nơi nào lấy ra một đoạn dây
cỏ, đem mấy nhành cây có độ dài tương đương bó thành một bó. hắn một bên bó một bên trả lời San Nương: “Ta vốn vẫn luôn ở chỗ này.”
“Ngươi không về kinh?”
“Có về nhưng đã sớm quay lại. Chỉ là tạm thời không vào Mai Sơn trấn.”
“Vậy ngươi……”
không đợi San Nương hỏi xong, Viên Trường Khanh liền cầm nhánh cây đã bó tốt lại
đây, một bên đem những nhánh cây đó hô biến thành một cái giá
đỡ, một bên nói: “Là như thế này, ta vốn tính toán hôm nay trở lại Mai
Sơn trấn, kết quả giữa đường gặp được một chiếc xe ngựa lật dưới sông.
Đem người cứu lên mới biết được hoá ra là người nhà ngươi.”
Thực
ra là, nhờ công Viên Trường Khanh ngày ấy ăn một đao lấy được chứng cứ,
triều đình rốt cuộc biết được chuyện mỏ vàng lậu. Hoàng đế tức giận,
lệnh cho Thái Tử tra rõ việc này. Thế là Viên Trường Khanh liền bị Thái
Tử phái đi, bí mật theo khâm sai trở về Giang âm phủ. Gần đây, trên dưới Giang âm phủ loạn thành một đoàn, chính là do những người có liên quan
cố ý khơi lên đủ loại rối loạn nhằm huỷ đi chứng cứ phạm tội. Trong lúc
điều tra đám du côn lưu manh bị tri phủ lợi dụng để huỷ diệt chứng cứ,
Viên Trường Khanh vô tình phát hiện ra Viên Sưởng Hưng lại có liên hệ
với đám người này. Cẩn thận tra xuống, hắn phát hiện kẻ giật dây chính
là chồng nhũ mẫu của San Nương. Bởi vì Viên Trường Khanh với Thập Tam
nhi có đôi chút để ý, lại cũng bởi vì Viên Sưởng Hưng kia thích nhất là
ngáng chân hắn, hắn tức khắc nâng cao cảnh giác, phái người nhìn chằm
chằm động tĩnh cả hai bên. Hôm qua người theo dõi tới báo, nói là đám
người kia có dị động. Tin tức trên Mai Sơn trấn cũng nói là San Nương
cùng Hầu Quyết hôm nay muốn xuống thôn trang. Viên Trường Khanh thấy
ngay sự tình không ổn. Chỉ là khi hắn tới thì đã chậm một bước.
Sở dĩ hắn tới chậm một bước lại là vì những kẻ kia tuy rằng được Viên
Sưởng Hưng uỷ thác bắt người nhưng sau khi bắt được tỷ đệ San Nương
lại không dựa theo kế hoạch của Viên Sưởng Hưng, chờ hắn tới trình
diễn một màn “anh hùng cứu mỹ nhân" mà nổi lên lòng tham muốn “đen ăn
đen". Bọn họ trực tiếp bắt cóc tỷ đệ San Nương kiếm tiền nên mới gây ra
kiếp nạn này cho nàng.
Viên Trường Khanh không đem ý đồ gây rối
của Viên Sưởng Hưng nói cho San Nương, chỉ thoáng nói sau khi hắn cứu
nhóm gia đinh nhà nàng, hợp lại với người của hắn tìm được ngôi miếu,
cứu Lý ma ma, lại tìm được Hầu Quyết —— nếu hắn không đoán sai, Viên
Sưởng Hưng xuống tay với San Nương chính là vì nhìn ra tâm tư
của hắn với nàng. Nếu chuyện này là do hắn mà
ra thì chính hắn sẽ đi giải quyết, tiện thể đòi lại công đạo cho San
Nương. Còn về phía San Nương, hắn không muốn nàng phải vì những chuyện
chưa xảy ra đó mà kinh sợ. Ít nhất hiện tại nàng còn chưa cần biết.
“nói như vậy, ngươi không gặp được đám người Quế thúc?” San Nương nghiêng đầu
hỏi, hoàn toàn không biết mình vừa thoát khỏi một mối nguy khác.
Viên Trường Khanh lắc đầu, ở trong đống củi chọn ra một nhánh dài
nhất, một bên nói: “Những kẻ đó không nhằm vào bọn họ, khả năng bên bọn
họ cũng không xảy ra chuyện gì lớn ”
hắn đem nhánh cây dài vừa chọn được bó chặt trước giá đỡ, sau đó cách cái giá nhìn San Nương hỏi: “Ngươi tin tưởng ta không?”
“Cái gì?” San Nương bị hắn hỏi đến sửng sốt.
“Ngươi tin tưởng ta không?” Viên Trường Khanh lại nói, “hiện tại mọi chuyện
khác đều không quan trọng. Nhưng có một việc, ta cần phải cùng ngươi
thương lượng một chút. Việc này rất quan trọng.”
“Việc gì?”
“Ta……” Viên Trường Khanh dừng lại một chút, tựa như đang cẩn thận chọn lựa câu từ. “Qua đêm nay, e là chúng ta……” hắn lại lần nữa dừng một chút, ngẩng đầu nhìn San Nương thở dài: “Ngươi, có lẽ là phải gả cho ta.”
“Cái, gì?!”
San Nương cả kinh, cằm suýt nữa rơi trên mặt đất.
Editor: Ô la la, cầu hôn rồi cả nhà ơi!! Mọi người đoán là bao nhiêu chương nữa sẽ rước nàng về nhà nào!