Có lẽ là bởi lần bắt cóc này chỉ là chuyện nhất thời nảy lòng tham, bọn
bắt cóc kia đều không phải là những kẻ có kinh nghiệm; có lẽ là bởi vì
San Nương chỉ là một nữ hài, vóc dáng cũng không lớn, hơn nữa thời điểm
bọn bắt cóc trói ba người họ, chỉ có San Nương làm bộ khóc thút
thít không có giãy giụa, khiến những tên đó cảm thấy nàng không có gì uy hiếp. Tóm lại, dây thừng trói tay chân nàng cũng không siết chặt giống
như trói Lý ma ma hay Hầu Quyết.
Sau khi Lý ma ma dùng răng giúp
San Nương cởi bỏ dây thừng trên tay, nàng xoay người cởi dây thừng cho
Lý ma ma rồi để bà đi tháo dây thừng trói Hầu Quyết, nàng lặng lẽ mò đến bên cửa sổ cẩn thận xem xét.
Gian phòng giam này trừ bỏ một cái
khóa ngoài cửa, trước sau còn có cửa sổ. Có thể kế hoạch bắt cóc được
lập định một cách vội vàng, nên dù cửa sổ hai bên được đóng bằng ván gỗ
nhưng tấm ván gỗ thoạt nhìn đều không dày lắm, đã thế trông rất sơ sài,
khe hở lớn đến mức chỉ cần dỡ xuống một mảnh ván là ba người San Nương
có thể dễ dàng chui ra.
San Nương xuyên qua khe hở trên tấm ván
cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài mưa rơi lớn hơn. Nghĩ rằng
bọn bắt cóc cũng không muốn dính mưa, lúc này trong sân một bóng người
đều không có. Nàng thấy trong sân không có người, liền chạy đến sau cửa
sổ, thử kéo tấm ván gỗ ra. Đáng tiếc sức lực nàng quá nhỏ, dùng hết sức
cùng lắm cũng chỉ làm tấm ván gỗ kia lay động một chút mà thôi.
Lúc này Lý ma ma đã cởi trói xong cho Hầu quyết, hai người đến chỗ San
Nương, ba người nắm lấy tấm ván gỗ cùng dùng lực, quả nhiên tấm ván gỗ
mơ hồ phát ra âm thanh rạn nứt. “Động rồi!” – Hầu Quyết hưng phấn kêu
lên một tiếng.
San Nương xoay tay lại liền vỗ cậu một cái, lại cảnh giác chạy đến bên cửa sổ nhìn ra xung quanh bên ngoài.
Trong sân vẫn không thấy một người, tiếng mưa rơi rào rào vừa lúc che đậy
động tĩnh bọn họ phát ra. San Nương vừa mới muốn xoay người, liền nghe
thấy phía sau âm thanh “răng rắc” vang lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy
hai người Lý ma ma và Hầu Quyết thế mà đã kéo gãy cả tấm ván gỗ. Tiểu
béo hưng phấn hướng về phía San Nương vẫy vẫy tay, San Nương nhìn lại
trong sân một lần nữa thấy không có người mới vội vàng chạy đến.
May mà gần đây Tiểu béo gầy đi, sau khi San Nương cùng Lý ma ma hợp lực đẩy cậu ra từ trong khe hở chật hẹp, San Nương cũng chui ra theo. Lý ma ma
tuy gầy nhưng rốt cuộc cũng là người trưởng thành, khi chui ra ngoài, bả vai của bà không biết vướng vào chỗ nào, nhất thời bị mắc kẹt, tiến lùi đều không được.
San Nương và Hầu Quyết liều mạng lôi kéo Lý ma
ma, bỗng nhiên liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận
tiếng nói chuyện, ngay sau đó là tiếng khóa cửa vang lên, hẳn là có
người đang mở cửa.
Lý ma ma nóng nảy, vội vàng đẩy San Nương và Hầu Quyết, thấp giọng quát: “Chạy mau, đừng quản ta!”
San Nương nhìn Lý ma ma, lại nhìn Hầu Quyết, đành cắn răng kéo Hầu Quyết
chạy như điên. Còn chưa chạy được bao xa, phía sau quả nhiên vang lên
tiếng hét to, cùng tiếng Lý ma ma hét chói tai: “Chạy mau!”
“Ma
ma…”, Hầu Quyết định quay đầu lại nhìn, lại bị San Nương gắt gao giữ
chặt, “Chạy!” – San Nương giục, chính mình nhịn không được quay đầu lại
nhìn.
Nhưng chỉ thấy trong đạo quán đổ nát kia nhanh chóng bị
tiếng hét to của Lý ma ma làm kinh động. Chỉ trong chốc lát, liền có
người cầm đuốc chạy ra khỏi đạo quán.
San Nương lại không thể
quay đầu lại nhìn, trong bóng đêm, nàng kéo Hầu Quyết bước thấp bước cao lảo đảo đi về phía trước. Mặc dù bị tiếng mưa ào ào ngăn cách, nàng vẫn có thể nghe thấy được tiếng la hét của bọn người đang đuổi phía sau
ngày càng gần hơn.
Bỗng nhiên Hầu Quyết trượt chân và ngã xuống,
kéo cả San Nương ngã theo. San Nương bò dậy, túm lấy Hầu Quyết và kéo
cậu lên, Hầu Quyết khóc, “Chân đệ…”
Đúng lúc này một tia chớp lóe qua, trong ánh chớp ngắn ngủi, San Nương nhìn thấy chân Hầu Quyết bị
mắc vào trong rễ cây, cũng không biết bị thương như thế nào. Mà phía sau tiếng quát tháo càng ngày càng gần. San Nương nhìn bốn phía, đúng lúc
nhìn thấy bên cạnh có một lùm cây rậm rạp, giấu một đứa trẻ
hẳn không thành vấn đề. Nàng vội sờ vào chân Hầu Quyết, kéo chân cậu ra, sau đó đẩy cậu vào trong lùm cây, thấp giọng dặn dò cậu: “Trốn ở đây,
đừng nhúc nhích, chờ ta tới đón đệ.”
Hầu Quyết định phản đối, San Nương trừng mắt nhìn cậu, sau đó nhẹ nhàng đi qua hướng khác.
Nàng đứng ở đó đợi trong chốc lát, thấy những người đó hướng phía Hầu Quyết
thăm dò, liền cố ý hét lên một tiếng, dẫn bọn người bắt cóc đuổi theo
hướng của nàng.
Trong núi ban đêm vốn tối đen, hơn nữa trời lại
mưa to. San Nương cơ hồ là dựa vào bản năng mà chạy trốn. một đường gập
ghềnh, cũng không biết đã ngã bao nhiêu lần, nàng chạy mãi vẫn không thể cắt hẳn ánh sáng lốm đốm của mấy cây đuốc sau lưng. Lúc này bên phải
phía trước bỗng nhiên xuất hiện rừng cây đen thăm thẳm. San Nương quay
người lại, không chút do dự chạy vào rừng cây.
Rừng cây trông đêm mưa tối đến nỗi duỗi tay cũng không thấy năm ngón. San Nương có rất
nhiều lần thiếu chút cũng giống Hầu Quyết bị vấp phải rễ cây, truy binh
sau lưng lại có đuốc chiếu sáng, mắt thấy những tên đó càng đuổi càng
gần, San Nương quay đầu lại thoáng nhìn, không nghĩ dưới chân không có
gì, không đợi nàng hét ra tiếng, cả người nháy mắt biến mất trong bóng
tối…
*.*.*
Khi San Nương tỉnh lại, mưa đã tạnh.
Trong đêm đen thi thoảng hiện lên một vài tia chớp, tiếng sấm ầm ầm cho
thấy bước chân của cơn mưa vẫn chưa đi xa, tùy thời có thể sẽ trở lại.
Có một lúc, San Nương nằm ở nơi đó và không biết bản thân đang ở nơi nào. Sau đó
nàng thử cử động một chút, lập tức cơn đau ập tới khiến nàng hít
thở không thông. Nàng nín thở yên lặng hồi lâu, cho đến khi cơn đau dần
dần lui tán, rốt cuộc mới vội vàng hít thở.
Nàng là bị thương ở chỗ nào sao?
San Nương buộc mình phải bình tĩnh lại, sau đó thật cẩn thận cử động cái
đầu, một chút lại một chút di chuyển ngón tay, cánh tay, thẳng đến khi
động đến chân trái, cơn đau kia một lần nữa ập tới, San Nương mới biết
được, hẳn chân nàng bị té gãy. Nàng nằm trên mặt đất, yên lặng nhịn cơn
đau khiến nàng chán ghét muốn ói, lại cố nửa ngày dũng khí mới có thể cử động cánh tay một chút, cúi đầu nhìn về phía chân nàng. Đúng lúc
này một tia chớp lóe lên, theo đó là tiếng sấm sét nổ vang, San Nương
liền nhìn thấy cẳng chân nàng bị gấp lại tạo thành một góc độ kỳ quái.
Trong lòng nàng run lên, nàng ngã mạnh lên mặt đất, không còn dũng khí
nhìn lần nữa.
Nương theo ánh sáng tia chớp, San Nương lúc này mới phát hiện, hình như nàng bị rơi vào một cái rãnh bị nước mưa bào mòn
thành cái cống ngầm. Xung quanh là một ít cây cối lộ cả rễ ra
ngoài. trên đỉnh đầu, dọc theo rãnh trông như một đường nứt nối liền với chân trời.
Nhìn giữa tầng mây, những tia sét như những con rắn
vặn vẹo, nàng đành phải suy nghĩ lung tung để dời đi cơn đau khó
nhịn trên đùi--- không biết Hầu Quyết ra sao,có nghe lời nàng nói mà
trốn cho thật tốt không… không rõ chân cậu có bị gãy hay không, dù sao
chân nàng khẳng định là bị gãy… Còn có Lý ma ma, cũng không biết ra sao, liệu những kẻ đó có giết bà không? Còn có nhóm Quế thúc và Ngũ Phúc, họ gặp phải chuyện gì? sẽ có người biết bọn họ bị bắt cóc sao? sẽ có người tới cứu bọn họ sao? sẽ có người biết nàng ở chỗ này sao?
… Cũng không biết nàng là ngất đi, hay là ngủ thiếp đi, đến khi nàng tỉnh lại cũng là bị mưa lạnh xối ướt mà tỉnh.
May mà ông trời còn có chút lương tâm, lúc này trời không mưa tầm tã như lúc trước mà có chút mưa phùn mênh mang.
Dù chỉ là mưa phùn nhưng rơi trên mặt cũng thật không dễ chịu. San Nương
rất muốn kéo mình tới chỗ nào đó để tránh mưa, nhưng lúc này đừng nói là động, ngay cả ngồi dậy cũng khiến nàng đau đớn quá mức chịu đựng, chỉ
muốn chết – chính là đau muốn chết, đau đến mức hận không thể chết luôn
cho hết đau!
Nàng sẽ chết sao?
Khi ý niệm này hiện lên
trong đầu, San Nương mới phát hiện, nàng thế mà một chút đều không sợ
chết. Là bởi vì nàng đã từng chết qua một lần rồi sao? Giống như
cũng không phải… Thời điểm biết mình bị bắt cóc, nàng còn thực sợ rằng
những tên bắt cóc kia sẽ giết bọn họ. Lúc bị bọn người đó kéo từ trên xe xuống rồi trói lại, nàng cũng rất sợ hãi; bị bọn người đó uy hiếp muốn
cắt tai chặt ngón tay, nàng vẫn thực sợ hãi; cả khi lôi kéo Hầu Quyết
chạy trốn, nàng cũng thực sợ hãi; vậy mà lúc này, một mình lẻ loi nằm ở
nơi không ai biết, chân tay muốn động cũng không động được, vậy mà
nàng một chút cũng đều không thấy sợ.
Cứ như vậy chết một lần nữa sao? Lúc này đây sau khi chết, ông trời còn để cho nàng trọng
sinh một lần nữa không? Nếu là như thế, sao lại có lần trọng sinh này?
Vì đâu để cho nàng mơ màng hồ đồ mà sống lại một lần như vậy, sau đó lại chết một cách khó hiểu? Hết thảy đến cùng là vì cái gì?
Cái chân bị gãy khi thì tê liệt khi thì đau đớn co rút mạnh mẽ. Khi cơn
đau đã đến mức tàn nhẫn, San Nương cảm giác như mình đã đi qua ranh giới sinh tử, cứ như vậy mà chết luôn cũng không sao cả, nhưng
nàng thật không cam lòng cứ như vậy mà chết đi…
một trận đau lại
đến, khi nàng đang gom góp lại hy sọng sống sót, trong gió bỗng nhiên
truyền đến một trận thanh âm va chạm vào nhau của kim loại, cùng
với một trận hô quát gào thét, nghe vào như là một đám người ở phía xa
xa đang chém giết nhau.
San Nương cả kinh, đột nhiên cử động cánh tay, lại không cẩn thận khễ động vào chỗ bị thương, đau đến nỗi khiến
nàng lập tức ngã trở lại mặt đất, nửa ngày đều không thổ nổi.
Sau đó một lúc lâu, cuối cùng cũng sống qua cơn đau này, nàng lúc này
mới nhẹ nhàng chậm chạp hít thở, từ từ mở mắt ra, lại dựng tai lên lắng
nghe một hồi động tĩnh, nhưng cũng chẳng nghe được cái gì. Nàng cười
khổ một chút, lẩm bẩm; “Tốt xấu gì thì cũng hết mưa rồi.”
thật vậy, mưa đã tạnh. Chỉ là, không ngờ ngay sau đó gió lại nổi lên. Gió lớn
thổi tan những đám mây, và như một kỳ tích trăng tròn lộ ra. Đám mây kia như không cam lòng lui bước, lượn qua ánh trăng, thoạt nhìn ánh trăng
như đang nhảy nhót chơi đùa trong mây.
Lúc gió nổi lên, toàn thân San Nương vốn đã ướt đẫm vì nước mưa bị thổi đến run rẩy. Lúc này nàng
vừa ướt vừa lạnh, vừa đói vừa đau, tư vị kia thật đúng là khó diễn tả*…
Nàng đang nghĩ tới, nếu bọn người đó đuổi theo, nhất định sẽ bị
bọn hắn bắt trở lại, đột nhiên liền nghe thấy trong gió mơ hồ truyền
đến một thanh âm. Chỉ là, thanh âm kia cách xa khiến người
nghe không rõ ràng.
*Nguyên văn: “Tư vị thật đúng là mọi cách…”, mình không biết diễn tả thế nào nên cho nó thành “khó diễn tả luôn”
San Nương cẩn thận chống khuỷu tay lên, dựng thẳng tai cẩn thận lắng nghe
lần nữa, liền nghe thấy thanh âm kia trở nên rõ ràng hơn một chút.
“Thập…”
Thanh âm gào thét nghe có chút khàn khàn. Cơn gió dần dần nổi lên mỗi lúc một điên
cuồng khiến thanh âm kia trở nên hỗn độn, khiến người
nghe không rõ người nọ đến cùng là đang hô cái gì.
San Nương tập
trung lắng nghe, chỉ chốc lát sau, không biết là do gió bớt thổi
hơn một chút hay thanh âm kia gần hơn một chút, thanh âm hỗn độn kia dần dần liền mạch, sau đó nàng bỗng nhiên nghe thấy thập phần rõ ràng tiếng gọi:
“Thập tam nhi!”
San Nương ngẩn ra. trên đời này chỉ có một người dùng cách uốn lưỡi như vậy mà gọi nàng – Viên Trường Khanh!
Nhưng không phải hắn vẫn đang còn ở kinh thành sao?
“Thập tam nhi!”
Tiếng gọi trong gió càng thêm rõ ràng, rõ ràng đến mức nàng có thể nghe ra sự nôn nóng trong thanh âm đó.
thật… là hắn? Tại sao hắn lại ở chỗ này?!
“Thập tam nhi! Nàng ở đâu? Trả lời ta!”
Lúc này đây, thanh âm càng thêm rõ ràng, cảm giác giống như là ở ngay trong rừng cây phía trên đỉnh đầu.
San Nương đột nhiên trợn tròn mắt, nàng đột nhiên ngồi dậy, nhưng quên cả
cái chân đau, một cơn đau không chút lưu tình ập tới đánh úp nàng,
nầng không nhịn được liền “A!” một tiếng kêu ra.
Theo tiếng thét
chói tai của nàng, thanh âm kia trong gió vì thế chợt tĩnh lại. một lát
sau, thanh âm kia có vẻ càng gấp gáp, nóng nảy, “Thập tam nhi, nàng ở
đâu?! Ta nghe thấy tiếng nàng, là nàng sao? Mau lên tiếng!”
Đau đến cả người run rẩy, San Nương suýt nữa chửi “má nó” – hỗn đản, thế nhưng vẫn làm nàng cất tiếng!
“Ta ở chỗ này…”
Nàng cuộn tròn thân mình, thật vất vả nhịn xuống cơn đau này, khi ngẩng đầu
nhìn lên phía trên, liền nghe được thanh âm của Viên Trường Khanh tựa
như cách nàng không xa, “Thập tam nhi! nói đi! nói cho ta biết nàng ở
đâu?”
San Nương hít vào một hơi, ngẩng đầu hướng về phía trên kêu: “Ta ở chỗ này! Coi chừng nơi này có cái…”
Nàng lời còn chưa dứt, bỗng nhiên liền nghe thấy trên đỉnh đầu truyền
đến một tiếng kêu rên ngắn ngủi. Hiển nhiên, nàng nhắc nhở đã muộn. San
Nương cho rằng, Viên Trường Khanh đại khái sẽ chật vật giống nàng mà lăn xuống khe suối, lại chỉ thấy ngay lập tức trong khi rơi Viên Trường
Khanh đột nhiên vươn một cánh tay ra, dù xung quanh tối đen vẫn có thể
chuẩn xác nắm được một cây dây leo, sau đó thân hình nhảy lên, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ màu đen, trong tiếng sấm mơ hồ, hắn thật tiêu sái lại cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng mà rơi xuống.
Nhìn chiếc lông
vũ màu đen to lớn rơi xuống bên cạnh kia, San Nương chớp mắt, ngơ ngác
phun ra hai chữ cảnh cáo cuối cùng: “… Đường dốc.”