Khách Nhân Bói Một Quẻ Không?
"Mau vào...mau vào...." Liễu Thúy Hoa mở cửa, tươi cười nói.
Hôm nay, lão công rốt cuộc cũng xong công tác chủ động mời Hạ Vân Ly đến
nhà làm khách. Liễu Thúy Hoa đương nhiên đối với chuyện này vô cùng cao
hứng.
Hạ Vân Ly đưa một hộp quà được gói tinh xảo cho Liễu Thúy Hoa, điềm đạm nói: "Liễu nữ sĩ, quà gặp mặt xin ngài nhận lấy".
Liễu Thúy Hoa lắc đầu, xua tay, vội nói: "Ây da!....sao được chứ, vốn
là chúng ta nên mời khách, đâu có lý để đại sư tốn tiền mua quà".
Hạ Tùng Bách lấy gói quà từ tay của Hạ Vân Ly, mĩm cười đưa qua, "Liễu nữ sĩ xin nhận lấy, đây là lễ cần phải làm".
Liễu Thúy Hoa nghe Hạ Tùng Bách nói cũng đành nhận lấy, dù sao người đưa quà có lòng nàng không nhận không được.
Lúc này, một nam nhân trung niên, thân hình hơi mập, gương mặt hòa ái đi
ra. Có lẽ vừa đi công tác về nên nam nhân trung niên vẫn mặc một thân
chính trang vest đen, quần tây, nhìn qua là dạng nhân sĩ tinh anh.
"Hai vị hôm nay đến thăm đã là món quà lớn nhất cho chúng tôi rồi, không cần khách sáo như thế".
Liễu Thúy Hoa cười cười, kéo qua nam nhân trung niên giới thiệu, "Hạ đại sư đây là lão công của ta, Vương Chí Dũng.
Lão công đây là Hạ đại sư Hạ Vân Ly, còn có sư phụ của người Hạ Tùng Bách tiên sinh".
Hai bên lại một phen khách sáo chào hỏi, Hạ Vân Ly cùng Hạ Tùng Bách
mới theo hai vợ chồng Vương Chí Dũng đến ghế sofa ở phòng khách ngồi
xuống.
Vương Chí Dũng lúc trước đã nghe được quá trình hữu
kinh vô hiểm khi tìm con trai của mình, đối với vị Hạ đại sư mà thê tử
luôn miệng nhắc đến thì tò mò không thôi, nay mới có dịp gặp mặt, quả
thật khác xa so với những gì ông nghĩ.
Tuy đã nghe thê tử nói
là vị Hạ đại sư này tuổi tác còn nhỏ nhưng ông không nghĩ là lại nhỏ đến vậy, trông quá non nớt không giống như hơn hai mươi nói mười bảy, mười
tám tuổi vẫn được.
"Nội tử nhiều lấn nhắc đên đại sư, hôm nay gặp mặt quả là tuổi trẻ tài cao", Vương Chí Dũng cười ôn hòa nói.
Hạ Vân Ly cũng quen người khác nói tuổi nàng nhỏ rồi, cũng vì gương mặt quá mức trẻ con này mà nàng cần sư phụ đến trấn tràng nếu không thì
nàng gọi lão nhân gia ở nhà nghỉ ngơi chứ không phải ngày ngày theo nàng chịu nắng nóng mưa phùn.
Hạ Vân Ly có gương mặt trái xoan,
gắn thêm một đôi mắt tròn to nên nhìn khá ngây thơ, hơn nữa người lại
nhỏ con chỉ vừa cao một mét năm, tay chân cũng nho nhỏ quả thật như trẻ
con vị thành niên chưa lớn.
Sau khi hỏi thăm rõ xuất thân
cũng như gia cảnh của hai thầy trò Hạ Tùng Bách, Vương Chí Dũng nhìn qua gương mặt chờ đợi của thê tử, ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Ly, nói: "Không
giấu gì Hạ đại sư, vốn dĩ ngài đã giúp gia đình chúng ta một đại ân, nên phải cảm tạ là điều đương nhiên, nhưng nội tử nghe được thân thế của Hạ đại sư lại nói với ta việc ngài đến giờ vì một vài lý do mà bỏ qua đi
học cảm thấy đáng tiếc. Hôm nay ý của chúng ta là hỏi ngài có ý muốn đi
học lại hay không".
Hạ Vân Ly hơi sửng sốt, Hạ Tùng Bách nghe
thế gắp gáp hỏi: "Thật sự, Vương tiên sinh ngài có thể làm tiểu Ly đi
học đại học lại".
Vương Chí Dũng cười gật đầu, khẳng định nói, "Tất nhiên, Hạ tiên sinh ngài cũng nghe nội tử nhắc đến ta là hiệu
trưởng đi, nhà của chúng ta bao đời là thư hương thế gia, trường đại
Ofrox chắc hẳn hai vị cũng có nghe, là gia tộc của chúng ta cùng một vài thế gia đại tộc dựng lên, ngoài những học sinh chính thức do trường
tuyển chọn, trường học còn nhận học sinh bàn thính. Học sinh bàn thính
là nhầm vào những học sinh có hoàn cảnh đặc biệt, bọn họ điều có người
đề cử mới có thể vào học".
Hạ Tùng Bách nghe thế quả thật vui
mừng, nói thật so với đoán mệnh thì việc có thể đi học ở một ngôi trường đàng hoàng làm ông càng tin tưởng.
Hạ Vân Ly nhìn Hạ Tùng
Bách vui vẻ liên tục hỏi những điều cần thiết cũng như thủ tục đi học
thì đành im lặng thuận theo, nói thật có đi học hay không nàng không để
ý, dù sao bản lĩnh của nàng để đó không nói đại phú đại quý nhưng nuôi
sống hai thầy trò vẫn có khả năng nhưng lão nhân gia vui vẻ như vậy thì
cũng tùy ông đi. Huống chi nàng không phũ nhận, đối với cuộc sống ở
trường đại học nàng cũng có chút kích động nhỏ, dù sao nàng cũng chỉ là
thiếu nữ mới lớn mà thôi, đối với cuộc sống thanh xuân vườn trường vẫn
có chút hứng thú.
Hạ Vân Ly và hạ Tùng Bách ở Vương gia dùng xong cơm chiều mới ra về.
Khi đi còn cầm theo một phong giới thiệu thư do chính tay Vương hiệu trưởng viết, có thứ này Hạ Vân Ly chỉ việc đem theo đủ giấy tờ tùy thân đến
gặp quản sự vụ của trường thì sẽ có đặc cách đi vào lớp.
Lúc
hai thầy trò đi về nhà đã là xẩm tối, Hạ Tùng Bách bắt một cái ghế đẩu
đi ra hàng hiên ngồi, tay cầm đẩu thuốc phì phèo hút. Hạ Vân Ly rửa sạch vài trái táo mà hai thầy trò ở bên đường mua, đem xắt thành miếng bưng
ra, học theo Hạ Tùng Bách ngồi bệch ở ghế đẩu, ăn táo.
"Tiểu
Ly....ngươi đã không nhỏ, tuy bản thân ta là sư phụ ngươi nhưng quả thật lúc ban đầu nhặt ngươi cùng mấy năm nuôi nấng, ngoài ra không có truyền thụ thực học gì cho ngươi, làm ngươi kêu ta một tiếng sư phụ quả thật
hổ thẹn". Hạ Tùng Bách miệng hút thuốc, nhìn về phía đường phố đã bất
đầu lên đèn. Khu nhà này cũng đã lâu đời, mấy năm nay đô thị hóa ngày
càng phát triển nên khu nhà lâu năm này càng nhìn càng thêm cũ kĩ. Nhưng đó lại là toàn bộ tài sản của Hạ Tùng Bách, trước sau gì ngôi nhà này
cũng thành vật thừa kế lại dưới tên của Hạ Vân Ly coi như là ông làm của hồi môn cho đồ đệ, sau khi ông chết Hạ Vân Ly cũng xem như có được một
chút tài sản, sau này gả chồng cũng không mất mặt.
Nếu Hạ Vân Ly có cách thoát khỏi "Năm tệ tam thiếu" thì Hạ Tùng Bách càng mong
nàng có thể gả cho người đàng hoàng, sinh con đẻ cái, an cư lạc nghiệp,
không cần khổ cực suốt ngày, ngồi lề đường đoán mệnh.
Hạ Vân
Ly cười cười, đưa một miếng táo cho Hạ Tùng Bách, nàng ghé lên lan can
của nhà chống cằm, nhìn về đoạn đường vắng vẻ của khu nhà, từ tốn nói:
"Sư phụ...người cứu mạng con, nếu không có người thì Hạ Vân Ly đã thành
bữa cơm cho lũ thú rừng ở trên núi rồi. Hơn nữa mấy năm si ngốc, người
không phiền chán mà nuôi con. Ân tình này trả thế nào cũng không hết,
đừng nói người hổ thẹn, người đã cho con quá nhiều, đối với con người
như gia gia. Nói thật nếu tuổi người trẻ thêm chút con có thể xem người
như cha ấy chứ!".
"Con nhóc này!....dám bảo ta già à!" Hạ Tùng
Bách giận dỗi, vươn tay không khách khí cú đầu Hạ Vân Ly, thổi rấu trừng mắt, một bộ dáng bị chọc giận.
"Ấy dà...sư phụ, coi chừng
đánh thêm vài cái, con lại thành ngu ngốc như trước, đến lúc đó người đi đâu mà khóc à!" Hạ Vân Ly ôm đầu xoa xoa bĩu môi nói.
Hạ Tùng Bách tức giận lại giờ giơ tay uy hiếp.
Hạ Vân Ly không dám đùa nữa, lại tiếp tục ghé vào lan can, nói tiếp:
"Người lo lắng cái gì sao con không biết, người yên tâm, con có chí lớn
lắm, nhất định không bao lâu sẽ không để người ngồi lề đường như thế
nữa. Con muốn mua một căn nhà làm thành chỗ công tác đến lúc đó nhìn
chúng ta có bao nhiều trang trọng à.....sư phụ có thể ngồi tại đó, giúp
con quản lý việc làm ăn, thích thì đi ra đoán chút ngày tốt lành gì
đó.... ...."
Hạ Tùng Bách nhìn đồ đệ huyên thuyên nói, trong giọng nói ngập tràn hy vọng vào ngày lành, ông tươi cười càng đậm.
"Sư phụ....con nhất định cho lão nhân gia người sớm chút hưởng thụ ngày lành, còn việc đi học, con cũng rất thích, người yên tâm, mọi chuyện sẽ theo chiều hướng tốt mà phát triển".
"Ân!....sư phụ cũng tin đồ đệ, sư phụ chờ đồ đệ mua nhà, còn cho sư phụ hưởng phước".
"Tất nhiên!, lão nhân gia ngài cứ chờ đi", Hạ Vân Ly giương mũi, liếc
mắt, bộ dáng như con gà trống cao ngạo khiến Hạ Tùng Bách nhìn mà ngứa
tay, bắt quá lời nói của Hạ Vân Ly khiến ông vô cùng cảm động.
Hai thầy trò vừa ngồi vừa trò chuyện đến gần chín giờ mới ai nấy về phòng.
Sáng sớm, Hạ Tùng Bách mang theo Hạ Vân Ly đin siêu thị mua dụng cụ học tập. Hạ Vân Ly khá may mắn khi nhận được thư giới thiệu trong thời gian này
vì chỉ cần thêm một tháng nữa thì trường đại học Ofrox sẽ không tiếp tục nhận tân sinh viên.
Sau khi hay thầy trò cuống một vòng siêu thị, Hạ Tùng bách đi về nhà còn Hạ Vân Ly bắt xe bus đến trường học để báo danh.
Trường Đại học Ofrox là trường tư thục tốt nhất của Đế Đô, còn gọi là trường
học quý tộc bởi đa số sinh viên của trường điều là công tử, tiểu thư.
Chỉ cần nhìn bãi gửi xe của trường toàn là các dòng xe cao cấp cũng đủ
khẳng định đẳng cấp của Đại học Ofrox.
Hạ Vân Ly đến là buổi học đầu giờ chiều, giữa một hàng siêu xe như BMW, Benz, Audi.....đưa
rước sinh viên của gia đình thì Hạ Vân Ly leo xuống từ xe buýt có vẻ hơi lạc bầy giữa những vị thiếu gia, tiểu thư.
Vừa bước xuống xe, Hạ Vân Ly cảm nhận được mấy tầm mắt khác thường bắn thẳng lại đây nhưng hiện tại trong lòng Hạ Vân Ly đang có chút kích động lại vừa thấp thỏm, nên cũng không để ý nhiều.
Nhìn đến vô số nam thanh nữ tú sôi nổi đi vào cổng trường, cảm nhận được sự xanh miết tươi xanh của tuổi
trẻ, Hạ Vân Ly cũng thấy lòng luôn bình thản của mình có chút nhộn nhạo.
Hạ Vân Ly đỉnh vài tầm mắt khác thường bước vào cổng đại học, nhìn từng dãy phòng sạch sẽ, khang trang, những hàng cây râm mát được xử lý gọn
gàng...... gió nhẹ phất qua, cây xanh lay động.
Thật là khiến Hạ Vân Ly cảm khái không thôi, vốn dĩ nàng nghĩ bản thân không quan tâm đến việc đi học nhưng đến nơi đây cảm nhận không khí của vườn trường,
nàng mới phát giác chỉ là bản thân không muốn nghĩ đến mà thôi đối với
được học đại học nàng cũng không phải không có mong chờ.
Chỉ là lúc tỉnh lại sau mấy năm si ngốc thì thời gian đã trôi qua, nàng không có cơ hội nữa nên cũng không nghĩ đến.
"Alo....Hạ đại sư, người đã đến trường học chưa?".
Hạ Vân Ly đang cảm khái thì tiếng chuông điện thoại vang lên, bắt máy
nghe được giọng nói thân thiết của Liễu Thúy Hoa, nàng mĩm cười trả lời, "Đã đến, Liễu nữ sĩ, ta không phải đã nói ngài gọi ta là tiểu Ly là
được".
"Ân...tiểu Ly, ta đã nói với lão công nhà ta, ngươi đang ở đâu, hắn có nhờ người đến đón ngươi".
Báo ra chỗ mình đang đứng, Hạ Vân Ly đứng chờ trong chốc lát thì có một nam sinh vội vã chạy tới.
"Hộc...hộc.....Ngươi hảo!......xin hỏi hỏi bạn là Hạ Vân Ly", Nam sinh thở dốc mấy cái, nhìn là vừa chạy gấp đến.
Nam sinh ngũ quan anh tuấn, dáng người thon dài, da thịt trắng trẻo hiển nhiên là bộ dáng của công tử.
"Ngươi hảo, ta là Hạ Vân Ly, xin hỏi....người là..."Hạ Vân Ly đối với sự vật
xinh đẹp luôn có hảo cảm rất cao, huống chi vị nam sinh này còn bộ dáng
ngốc manh quả thật chọt trúng manh điểm của nàng.
Nam sinh
nhe răng nở nụ cười sáng lạng, hồ hởi giới thiệu: "Ta là Thái Nhất Tân,
là cháu họ của Vương hiệu trưởng, thúc thúc nhờ ta đến hướng dẫn bạn".
Thái Nhật Tân đối với nữ sinh sự giảng mới đến rất có hảo cảm, hôm nay
hắn đang cùng nhóm thảo luận bài tập thì nhận được điện thoại của thúc
thúc, hắn cũng khá kinh ngạc, thúc thúc bình thường ngoài quản sự trường ra thì ít khi để tâm đến những việc vụn vặt khác, nhưng hôm nay lại phá lệ bảo hắn chiếu cố học sinh mới đến, hắn rất tò mò về vị học muội này, khi mới vừa gặp mặt hắn quả thật bị kinh diễm một chút, bởi dung mạo
đáng yêu cùng khí chất thanh thoát.
"Ngươi mua dụng cụ hảo hết sao?", Thái Nhất Tân vừa dẫn đường, quan tâm hỏi.
"Hảo", Hạ Vân Ly vừa đi vừa quan sát xung quanh, học viện có kiến trúc
theo kiểu Châu Âu cổ, từng dạng lầu như hình vòm, hành lang uốn lượn
theo từng dãy lầu, giữa học viện còn một quảng trường lớn. Khung cảnh
nhìn trang nghiêm mà đầy khí chất......giàu có.
Đúng a!...quả thật giàu có, đây là từ mà Hạ Vân Ly có thể nghĩ đến bây giờ.
Không hổ là trường quý tộc!
Thái Nhật Tân lén lút quan sát học muội mới đến, một thân quần jean, áo sơmi trắng đơn giản, không phải hàng hiệu đắc tiền, sang quý nhưng
thắng ở khí chất thanh lãnh, điềm mỹ, hắn thầm gật đầu, đa số những sinh viên thính giảng điều là có bối cảnh, một đám lẫn một đám mắt điều cao
hơn đầu, tuy không biết vị học muội này có quan hệ thế nào với Vương
thúc nhưng tính cách so với đám thính giảng kia quả thật tốt hơn một
trời một vực.
"Học muội, phía trước là kí túc xá cho sinh viên thính giảng, nếu không ở lại cũng không sao nhưng mỗi đầu tuần phải lam bản đăng ký chỗ quản lý kí túc xá" Thái Nhất Tân chỉ vào một khu tầng
nhà ba tầng nói.
Hạ Vân Ly gật đầu, nói lời cảm ơn rồi kéo
hành lý đi về kí túc xá, thật ra phòng ở của Hạ gia không xa trường học
nên Hạ Vân Ly không tính toán ở lại kí túc xá bất quá có chút quần áo,
đồ đạc vẫn muốn để lại đây đề phòng trường hợp cần đến.
Thời
điểm Hạ Vân Ly vào phòng ngủ, đã có hai người đang sắp xếp đồ đạc, là
hai mỹ nữ, một vị tóc uốn gợn sóng nhuộm màu hạt dẻ, một vị mỹ nữ khác
thì tóc cắt ngắn, uốn
Phòng kí túc xá như một gian nhà trọ
gồm bốn phòng nhỏ, mỗi người điều có phòng riêng, mỗi phòng có WC độc
lập, chỉ có nhà bếp, phòng khách là phải dùng chung.
Lúc này,
hai người kia đang tại trong phòng bếp để gia vị lại nhét vào tủ lạnh
vài thứ ăn vặt linh tinh, nhìn thấy Hạ Vân Ly đi vào, cả hai điều nhất
thời lộ ra nụ cười chào hỏi.
Vị mỹ nữ tóc gợn sóng vui vẻ lên tiếng, "Bạn là sinh viên thính giảng năm nay, quả là khéo, xin chào
mình là Cố Vân Tuệ, còn bạn này là Tưởng Hân, điều là sinh viên thính
giảng".
Cố Vân Tuệ tính cách khá sáng sủa, một thân váy đen
trễ cổ, lộ ra khe rãnh của bầu ngực tròn, thân hình lồi lõm đủ, mười
phần mười là tính cách nhiệt tình, còn vị mỹ nữ Tưởng Hân kia thì là
dạng khá lạnh nhạt, trên mặt đeo một gọng kính viền vàng nhìn khá nghiêm túc.
"Ngươi hảo..."
Quả nhiên lạnh nhạt, quy cũ,
nói cũng không như Cố Vân Tuệ huyên thuyên, Hạ Vân Ly cũng gật đầu đáp
lại, "Ta tên Hạ Vân Ly, sau này mọi người thỉnh chiếu cố".
"Đó là khẳng định, chúng ta cũng một phòng giúp đỡ là đương nhiên" Cố Vân
Tuệ nhiệt tình mười phần kéo tay Hạ Vân Ly đến trong bếp, còn lấy ra bản thân mua kem ly phân cho hai người hai hũ, thật khó tin là vị mỹ nữ
dáng người nóng bỏng như thế lại thích ăn vặt. Trong tủ lạnh đa số đồ ăn điều là nàng mua. Hạ Vân Ly ánh mắt lướt qua vòng eo mảnh khảnh kia lại nhìn mỹ nữ Cỗ Vân Tuệ vừa ăn hết một hũ kem tươi, đưa tay lấy một bọc
Snack đậu phộng.
Thật không hiểu cái bụng nhỏ kia làm sao mà chứa đủ từng ấy thức ăn!
Bởi vì phòng ở của kí túc xá không có dán tên, bởi vậy ai tới sớm có
thể lựa phòng. Cố Vân Tuệ và Tưởng Hân chọn hai phòng nhìn ra quảng
trường của trường đại học, Hạ Vân Ly bởi vì duyên cơ tự thân tu luyện
nên chọn một phòng có cửa sổ nhìn ra mặt hồ của trường.
Hạ Vân Ly vào phòng đem quần áo treo lên tủ, nàng không tính trường kỳ trụ ở
kí túc xá nên quần áo cũng không nhiều chi có bốn bộ, lại đem dụng cụ
rửa mặt bỏ vào trong WC. Hạ Vân Ly đối với bố trí của WC khá vừa lòng
đặc biệt là bồn tắm to để ở trong, nàng nghĩ có lẽ một tuần lại trụ ba,
bốn ngày hưởng thụ công dụng của bồn tắm mới được.
Hạ Vân Ly sắp xếp xong quần áo chuẩn bị ra ngoài mua đồ giải quyết cơm trưa thì một trận ồn ào ở phòng khách.
Một nữ hài mặc chiếc váy màu lam nhạt, tóc dài xõa đến vai, dung mạo
thuộc dạng xinh đẹp, trên tay mang theo vòng trần châu, đi theo nàng còn có gia gia, nãi nãi, ca ca.
"Ai u! tiểu công chúa, nhà trọ này thật nhỏ, thế mà gọi là trường quý tộc, ta thấy người liền đi theo biểu tỷ của ngươi trụ đi" Gia gia của nữ hài nói.
"Đúng à, công
chúa nhà ta trụ phòng điều là thiết kế riêng, đến đây không có người hầu thì thôi, ngay cả phòng ở bé tý như lỗ mũi thế kia, ủy khuất công chúa
nhà ta quá!" Nữ hài nãi nãi nói.
"Gia gia, nãi nãi ta thấy hay
là gọi điện thoại cho biểu tỷ làm biểu tỷ sắp xếp cho công chúa nhà ta
ngủ một phòng riêng biệt, lại mướn thêm vài người hầu phụ trách nấu cơm, quét dọn nữa". Nữ hài ca ca sau khi quan sát đủ phòng trọ cho ra kết
luận.
"Gia gia, nãi nãi, ca ca...ta không muốn dùng đặc quyền
của nhà mình đâu, chỉ cần cho căn phòng có cửa sổ hướng ra bờ hồ là
được, phòng cảnh cũng tú lệ, nhiều khi tâm tình thoải mái ta có thể ngắm ánh chiều tà trên hồ" Nữ hài hơi mĩm cười, đối với người nhà nói.
Hạ Vân Ly nghe nữ hài nói thì nhướng nhướng mày, không để ý mà đi qua bốn người kia tiến vào phòng bếp.
Nãi nãi của nữ hài nghe yêu cầu thì lập tức không nói hai lời tiến vào
căn phòng còn đang để cửa mở, nhìn một chút, thấy cửa sổ hướng về phía
quảng trường thì lập tức đi qua căn phòng đối diện, đang muốn mở cửa đi
vài thì nghe giọng nói lạnh nhạt phía sau, "Lão thái thái, khi muốn vào
phòng người khác phải hỏi qua chủ nhân có đồng ý hay không đã".
Hạ Vân Ly chỉ đi phòng bếp lấy ly nước khi trở về đã thấy nãi nãi của
vị nữ hài kia muốn mở cửa thì tức khắc ngăn cản, xem ra bạn cùng phòng
này khó sống chung, nhìn nhà này thì nàng cũng nhớ ra Cố Vân Tuệ đã từng nhắc đến lúc nãy.
Nữ hài gọi là Cao Ngọc Dung, gia đình có
một công ty kiến trúc, vì người xinh đẹp lại học tập giỏi nên vừa vào
trường đại học đã được bầu là hoa hậu giảng đường.
Cũng khá
xảo, ba người bạn cùng phòng của Hạ Vân Ly điều là hoa hậu giảng đường,
Cố Vân Tuệ là hoa hậu ngành ngân hàng, Tưởng Hân là hoa hậu giảng đường
ngành Hóa Học, còn vị Cao Ngọc Dung kia lại là hoa hậu ngành mỹ thuật.
Hiên tại chỉ còn Hạ Vân Ly là dân chúng tóc húi cua mà thôi.
Cao gia gia vội đi đến trước mặt Hạ Vân Ly, cười nói: "Ây u!..tiểu cô
nương, là như thế này, cháu gái của ta tương đối thích hoa cỏ tươi xanh, có thể hay không phiền toái tiểu cô nương nhường phòng cho nàng".
Cao Ngọc Dung đứng ở kế bên nãi nãi của nàng, nhìn Hạ Vân Ly, nhấp môi không nói gì.
Hạ Vân Ly liếc nhìn nàng một cái, thấy bộ dáng nhu nhược kia thì có
phần không thích, Hạ Vân Ly từ nhỏ đã bị sư phụ quăng vào rừng rèn luyện nên luôn có cá tính khá mạnh mẽ đối với những cô gái một bộ dáng nhu
nhược, không sức sống như Cao Ngọc Dung thì nhất định không có hảo cảm.
Đối với lời của lão gia gia có chút không đồng ý nhưng giọng điệu như cũ nhàn nhạt: "Phòng đối diện không có người".
"Nhưng là cháu gái ta thích phòng đối diện mặt hồ". Cao gia gia nói:
"Ngọc Dung nhà ta học mỹ thuật nên thích ở những phòng có cảnh sắc đẹp".
"Xin lỗi!...đồ vật của ta điều sắp xếp xong, không nghĩ đổi phòng".
Cao nãi nãi có chút không vui, "Tiểu cô nương, chúng ta thương lượng một
chút, Ngọc Dung nhà chúng ta làm nghệ thuật nên đối với hoàn cảnh đặc
biệt để ý, hy vọng ngươi thông cảm một chút".
"Ta cũng cần
không gian để ý, hơn nữa phòng ở này ta thích, quy định là ai đến trước
thì được chọn phòng, các người muốn giành phòng sau không đi sớm...xin
lỗi, ta cần về phòng", Hạ Vân Ly nhăn mày, không muốn cùng người nhà này nói nhiều, cất bước muốn quay về phòng.
"Ngươi làm sao ăn nói với gia gia, nãi nãi ta như thế, chỉ là một cái phòng, ngươi sao vô lý
quá vậy?" Cao Ngọc Dung quyệt miệng, không vui nói.
Hạ Vân Ly
bị giọng điệu oán trách của tiêu công nương làm cho tức cười, nàng không đổi phòng mình là vô lý, tiểu cô nương này ra cửa không mang não hay
sao? Nàng lười cùng người nhà này tranh chấp, tránh ra Cao gia gia đi về phòng nhưng bị não tàn quấn lên nào có dễ tránh thoát như vậy.
Ca ca của Cao Ngọc Dung hiển nhiên có chút trí thông minh, hắn từ trong túi móc ra một xấp tiền chừng một ngàn đồng, cười nói: "Tiểu cô nương,
ngươi xem, nếu ngươi đổi phòng cho Ngọc Dung thì ta cho ngươi một ngàn
này"
Hạ Vân Ly có chút không kiên nhẫn, nàng luôn đối với năng lực nhẫn nại của mình có tin tưởng, có khi vì tìm kiếm linh vật mà
trong núi sâu ngồi đợi một tuần liền vẫn không thấy gì nhưng đối với
những cực phẩm não tàn thì luôn cảm thấy ồn ào, phiễn nhiễu, quả thật có xúc động một tát chụp chết bọn họ.
"Ngại ngùng!...ta nói
không đổi là không đổi", Hạ Vân Ly nhẫn nại tính tình, như cũ nhàn nhạt
trả lời nhưng cánh tay đã đẩy ra ca ca của Cao Ngọc Dung, đem hắn đẩy
qua một bên.
"Nè...sao ngươi....." Cao Ngọc Dung nhìn thấy ca
ca mình bị đẩy qua một bên, tức giận muốn nói gì đó thì Cố Vân Tuệ cùng
Tưởng Hân lần lượt mở cửa phòng.
Cố Vân Tuệ nhíu mày, không
vui nhìn qua Cao Ngọc Dung, bởi vừa đến trường nàng kéo Tưởng Hân đi mua đồ ăn vặt nên quần áo vẫn chưa sắp xếp, vốn trở về thu dọn lại phòng
thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, mới đầu còn chưa để ý nhưng mãi vẫn
không thấy bên ngoài yên tĩnh lại mới đi ra xem, vừa ra đến thì nhìn
thấy Cao Ngọc Dung ngăn đón Hạ Vân Ly tuy không biết chuyện gì nhưng
theo bản năng nàng cảm thấy Hạ Vân Ly không phải gây chuyện trước.
Cố Vân Tuệ kiêu căng nhìn Cao Ngọc Dung, trào phúng nói: "A...là Cao
học muội à....sao thế, đã trễ thế này không mau thu dọn phòng nếu không
tối hôm nay Cao học muội phải ngủ dưới đất rồi". Quy định của trườn,
ngày đầu tiên phải ngủ ở kí túc xá.
Cao Ngọc Dung cắn môi,
ủy khuất nhìn ca ca, muốn hắn ra mặt giải quyết nhưng Cao Tuấn chỉ si mê nhìn Cố Vân Tuệ, đối với muội muội ủy khuất đã không thấy được.
"Cố tiểu...tiểu thư, thật đúng lúc..." Cao Tuấn lấp bấp, mặt đỏ lên, bộ dáng ngượng ngùng.