Hiền Phu
Dân chúng đế đô thường bảo nhau rằng, Chính quân của Mộc Vương phủ là một hiền phu mẫu mực.
Nhưng Chính quân của Mộc Vương phủ là ai? Chuyện kể ra thì cũng lắm dài dòng.
Tiên hoàng Thuận Chiêu tuy có nhiều hoàng nữ, nhưng mãi đến khi đã
luống tuổi mới hạ sinh được một hoàng nam, vui mừng khôn kể, lập tức
phong hiệu Thiên Châu hoàng tử, ý ví như minh châu trời ban, hết mực
cưng chiều. Đến tuổi cập kê, Thiên Châu hoàng tử gieo tú cầu chọn thê
chủ, Vĩnh Định tướng quân Mộc Lăng tình cờ đi ngang qua, bị tú cầu đập
vào đầu, thế là tự dưng cưới được hoàng tử về nhà. Tiên hoàng bấy giờ
thương con, lập tức phẩy tay ra lệnh sắc phong Mộc Lăng làm Mộc Vương
gia, trở thành vị vương gia khác họ đầu tiên trong lịch sử Đại Yên.
Lại nói, từ khi Mộc Vương gia và Thiên Châu Hoàng tử về chung một nhà, ân
ái keo sơn, cuối cùng ấp ra được hai con gái, đó là Phúc Vũ Quận chúa và Phiên Vân Quận chúa.
Phúc Vũ lớn hơn Phiên Vân mười lăm tuổi,
ngày Phúc Vũ đón Chính quân qua cửa thì Phiên Vân còn đi chưa vững. Mà
Chính quân của Phúc Vũ khi ấy, chính là Lý Mặc Thư, con trai trưởng của
Tả tướng đương triều.
Lúc Lý Mặc Thư quỳ dâng trà cho nhạc mẫu,
chợt thấy một bàn tay nhỏ xíu kéo kéo tay áo của mình. Y ngẩng đầu trông lại, chỉ thấy một nắm bột tròn tròn đang chớp chớp đôi mắt long lanh
cún con nhìn y, hai cánh tay ngắn ngủn không ngừng với về phía y, miệng
thốt lên mấy tiếng "tỷ phu ... ôm ... ôm ...", tuy nghe không rõ chữ
nhưng dễ thương muốn rụng tim. Mặc Thư nhìn về phía nhạc mẫu, nhạc phụ,
thấy hai người gật đầu cho phép, mới dám ôm lấy nắm bột nhỏ mềm mại kia. Nắm bột nhỏ rất tự nhiên hào sảng choàng tay qua cổ y, thân thiết líu
ríu gọi: "Tỷ phu ... Tỷ phu ..." Mặc Thư vốn không thích người khác chạm vào mình, nhưng với cô bé răng còn chưa mọc đủ này, y lại chỉ cảm thấy
hành động đáng yêu đó như gợn thật khẽ tới chỗ mềm mại nhất trong lòng
mình.
Đó là lần đầu tiên Mặc Thư gặp Phiên Vân.
Sau đại
hôn của Phúc Vũ Quận chúa và Lý công tử Tướng phủ độ một năm, Mộc Phúc
Vũ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Nghe đồn, nàng ta tham mê tửu sắc,
chung chạ với phường kỹ nam tiểu quan, rốt cục mang bệnh vào người. Thế
là năm mười sáu tuổi, Lý Mặc Thư mang tang thê chủ, trở thành quả phu
của Mộc Vương phủ. Người đời thương tiếc cho vị công tử được xưng tụng
là đệ nhất mỹ nam của Đại Yên thì ít, mà chỉ trích xì xầm y có số khắc
thê đoản hậu thì nhiều.
Hai năm sau, trong một lần lãnh binh xuất trận, Mộc Vương gia bị thương nặng, bởi vì tuổi cao nên không gắng
gượng nổi, cưỡi hạc về trời. Thiên Châu Hoàng tử đau lòng tột độ, từ đây xuất gia làm bạn kinh kệ, không hỏi việc đời.
Bốn tuổi, Mộc
Phiên Vân tiếp nhận vương vị Mộc Vương gia của mẫu thân, nắm giữ ấn
soái, quản lý sáu nghìn ấp, hai mươi vạn Mộc gia quân, cùng với vô số
sản nghiệp kinh thương trải dài từ nam chí bắc Đại Yên.
Thực tế,
một đứa bé bốn tuổi làm sao cai quản được tất cả những thứ ấy? Vì vậy,
ai cũng ngầm hiểu rằng, thực quyền ở Mộc Vương phủ đã nằm trong tay một
kẻ khác.
Mười tám tuổi, Lý Mặc Thư trở thành Đại quân của Mộc
Vương phủ, một tay lo liệu thu xếp trong ngoài ổn thỏa, một tay chăm nom dạy dỗ Phiên Vân Quận chúa nên người. Tuy can dự chính sự vi phạm phép
tắc của nam giới, nhưng Mặc Thư vẫn cẩn tuân phu đức, thay thê chủ quá
cố nuôi dạy muội muội, gồng gánh gia tộc, lại chưa từng có điều tiếng
làm ảnh hưởng tiết hạnh, đối nhân xử ôn hòa nhã nhặn, nhân từ độ lượng,
ngàn câu vạn chữ cũng không nói hết điểm tốt.
Vì thế, dân chúng đều tấm tắc khen thầm, Đại quân của Mộc Vương phủ thực là một hiền phu hiếm có.
Cho đến một ngày ...