Nó trở về dinh thự sau giờ học, nó thấy lạ là cái tên Zenshiro hôm nay
không đi học, mà thôi cần gì quan tâm tới hắn ta chứ, nó lên mở cửa
phòng và gọi tên Riko, thấy nó vào Riko giả ngủ say như chết, nó mỉm
cười ôm nhẹ Riko vào lòng, kiểm tra vết thương thì thấy lành lặn rồi nên cũng an tâm.
Sau đó chợt nó nhớ lại cái tên Zenshiro và nhìn Riko, có gì đó giống giống nhau, nhưng nó chẳng thể nào nghĩ ra được điều gì?
Ngày đẹp trời… sau giờ học, nó đi dạo trong công viên gần đó, bất chợt nó
thấy tiếng của một con chó con sủa, nó chạy theo tiếng gọi và dừng lại
trước một cái thùng giấy, bên ngoài có chữ “Hãy nhận nuôi chú chó đáng
thương này”.
Và con chó đó vẫy đuôi mừng rỡ, nhảy bổ lên người nó để được ôm, chú chó này chính là Hikaru, nếu hắn không cho cậu ở thì
cậu sẽ tìm cách để được vào dinh thự đó ở, hơn nữa cậu cũng mới phát
hiện ra, tổ tổng của nó mà kiếp trước từng nhận nuôi ông nội và bà nội
của cậu.
Hồi đó nạn dịch hoành hành, loài sói không thể sống được lâu, ông bà của cậu chỉ còn một cách là biến thành chó hoang và mong
được sự chăm sóc của con người, như vậy sẽ mau khỏi hơn, và nó chính là
người nhận nuôi hai con một đực một cái.
Ngay sau đó trời bất
chợt đổ mưa, Riko ở dinh thự biến thành dạng người cáo đang rất lo lắng
cho nó, vì đi học mà giờ này chưa về, bình thường thì hắn về sớm hơn nó
chừng năm phút, mà giờ cả một tiếng, mà trời còn đổ mưa nữa.
Bip bip… Tiếng còi xe của nó về, giây phút lo lắng này làm cho hắn không kịp biến lại thành cáo và rồi tức tốc ra mở cửa lớn.
“Tiểu thư đã về rồi, làm tôi lo lắng quá”
Hắn nhanh chóng quỳ một chân trước mặt nó, hai tay cầm bàn tay đang run lên vì lạnh của nó và nói những lời ngọt ngào, làm nó giật thót tim, không
biết hắn ta là ai, còn cái bộ dạng “không giống người” khiến nó càng
thêm sợ hãi.
Nhìn hắn bây giờ đang có cái đuôi dài ngoe nguẩy,
trên đầu mọc hai cái tai cũng đang ngọ nguậy, mái tóc màu bạch kim dài
đang bay lất phất trong gió lạnh, bàn tay thì mọc lên các móng vuốt dài
năm cen ti mét.
“Ngươi… ngươi… ngươi… là ai…”
Nó rụt tay lại, trấn tĩnh bản thân rồi nhìn cái tên chẳng giống người trước mặt mình, nói một cách chậm rãi.
“À… ê… ể… aaa… bị phát hiện rồi”
Bộ dạng luống cuống của hắn, giờ đây hắn không phân biệt được mình là gì
nữa rồi, người hắn đông cứng như tượng, rồi nhanh chóng biến ra thật
nhiều hình dạng khác nhau, trên miệng hắn thi nhau nhảy chữ:
“Biến thành thú nhồi bông, biến thành trẻ con, biến thành người, biến thành con cáo…. aaa… biến thành gì bây giờ”
Chỉ trừ biến thành con gái ra thì dạng nào hắn cũng biến, hắn biến nhiều
quá nên trở về trạng thái ban đầu luôn, ôm đầu khóc nức nở, chạy đi chạy lại trước mặt nó, làm nó chóng hết cả mặt, nhưng ngay sau đó nó cũng
trấn an lại nói, trong số những thứ hắn biến ra, nó đã nhìn thấy cái
tên:
“Yamanashi Zenshiro… là cậu à”
“Á… không… không tôi là…”
Nó nhìn chằm chằm vào hắn, nghe câu trả lời, nhưng ngay tức khắc hắn cảm
nhận được có ám khí quanh đây, ngửi mùi và xác định nhân vật, phát hiện
ra cái tên Hikaru đang ngồi trong ô tô của nó, hắn bay nhanh tới túm cổ
tên đó lôi ra ngoài, mắng một trận lôi đình, bao nhiêu nước miếng văng
tung tóe.
“Sao ngươi ngồi trong xe của Rumi hả? Ngươi có biết là
ta muốn mà không được không? Sao ngươi dám, ngươi còn không tha cho ta
ư, tuần trước ta không cho ngươi ở dinh thự, là ngươi bày trò sao, ngươi dám động vào Rumi ta cho ngươi chết”
“Ây, ây, ngài cáo đừng mạnh mồm thế, giữ thể diện đi, nước miếng văng hết vào người tôi rồi đây này”
Hikaru lấy từ đâu ra một cái khăn, thản nhiên lau mặt, vẫn bị hắn túm cổ.
“Mà cái mặt nạ che mặt của ngươi đâu rồi, sao không đeo vào cho nó giống
người xấu… Ngươi dám ngồi trên xe của Rumi, ta không tha cho ngươi đâu!”
Dứt câu hắn lấy ngay thanh kiếm ra và chém tên Hikaru, nhưng cậu ta cũng
nhanh tay, gạt tay hắn ra rồi nhảy bật ra sau, lấy hai con dao sắc nhọn
chĩa về hắn, cười nói:
“Nếu đeo mặt nạ vào thì người khác đâu thấy được vẻ đẹp của ta, ha ha”
Toàn cảnh bây giờ khiến nó chỉ muốn rớt quai hàm, từ đâu mà dinh thự nó mọc
ra hai người lạ mặt này, một tên thì cười như điên dại, còn một tên thì
là người thế nào, nó cũng không rõ, mà cái con cún nãy nó mang về nuôi
đi đằng nào rồi chứ, hai tên này còn đánh đấm, cãi nhau trước mặt nó
nữa.
Tâm trí nó cũng không rõ chuyện gì, nhưng lại đứng cổ vũ cho hai tên khác người kia, vì nó thích được xem đánh nhau ngoài thực tế
hơn là trên phim ảnh mà, cả hai nhìn nó gật đầu cái rụp rồi lao vào nhau mà chiến đấu.
Mười lăm phút sau, cả hai thở hổn hển, hắn nhìn
qua nó, thấy nó đang rất tâm đắc cổ vũ mà không biết mệt, hắn mỉm cười
một cái với nó rồi nhanh chân dùng chiêu thức cũ mà tên kia dùng với
mình, đó là đánh giấu tay đấy mà, thế nhưng kế sách này với Hikaru là vô nghĩa, vì chính con người cậu là thánh trò này, nên né tránh kịp thời,
còn cười chế nhạo hắn nữa chứ, làm hắn quê độ…
Một tiếng trôi
qua… nó giờ không còn sức mà cổ vũ nữa rồi, hai tên đó trâu thật, đánh
đến chiều rồi mà còn chưa ngừng, giọng của nó gần như không nói ra hơi
nữa rồi, ngồi thừ ra rồi thở hổn hển, miệng không ngừng nói, một tay giữ cổ họng, một tay xua xua.
“Dừng… dừng… lại đi, dừng lại đi”
Hai tên kia cũng đứng thở hổn hển không khác gì nó, nhưng hắn cũng nhanh chóng bay nhanh tới nắm tay nó, nói với giọng lo lắng:
“Rumi tiểu thư, em không sao chứ?”
“Nước, nước, tôi cần nước…”
Chân tay nó mỏi rã rời vì cổ vũ, miệng nó cũng khô khan, tên Hikaru nhanh
chân hơn hắn, dứt câu nói của nó, thì cậu cũng mang được cốc nước đá mát lạnh giơ ra trước mặt nó, vì khát nó chẳng quan tâm mà uống ngay, lấy
lại được phong độ thường ngày, bám sát vấn đề xảy ra và dùng lực đẩy
mạnh hai tên kia ra trước mặt mình, ngồi vắt chéo một chân mà phân xử:
“Nói… hai ngươi từ đâu chui ra?”
“Để tôi giới thiệu cho Rumi tiểu thư nhé?”
Tên Hikaru giành nói trước hắn, trong khi hắn cũng cùng nói nhưng bị tên đó ném ngay cái khăn dính nước miếng vào miệng, nên hắn đang đứng khạc nhổ kìa, nhưng cái tai vẫn luôn vểnh lên nghe hắn ta nói:
“Tôi tên
là Makishi Hikaru, tôi là một con sói thần-cực-đẹp-trai, dòng họ sói chỉ còn lại mình tôi, hiện giờ thì tôi không có chỗ nào để đi cả, tôi đã
biến thành chó con để được tiểu thư mang về nuôi, mong được Rumi tiểu
thư cho tôi ở lại dinh thự này, tôi sẽ làm người trông nhà cho tiểu
thư.”
Hikaru nói xong thì ẩn mình, chưa đầy 0.1 giây sau, cậu đã
xuất hiện ngay dưới chân nó, quỳ xuống cầu xin, biểu cảm trên khuôn mặt
cũng thay đổi bất thường, hắn và nó cũng phải bất ngờ với hành động vừa
rồi, quá nhanh quá nguy hiểm, nhưng hắn đâu thể đứng trơ trơ ra đó để
cho tên sói đó lộng hành, cái bản mặt tên đó còn quay sang chế nhạo hắn
nữa, hắn ném ngay cái khăn khi nãy đi rồi chạy nhanh tới nó, nhưng cái
khăn vừa mới chạm đất đã nghe giọng tên sói:
“Khăn đó của Rumi tiểu thư đấy, nhà ngươi dám ném đồ quý giá như vậy của tiểu thư đi sao?”
“A… Ngươi… tên sói hoang chết tiệt này…”
Chửi mắng thì có, nhưng hắn vẫn nhanh chóng chạy lại lấy cái khăn và phủi
phủi, nâng niu rồi phi tới nó, quỳ một chân xuống, một tay cầm tay nó,
giọng nói nghe êm tai lắm.
“Rumi tiểu thư… tôi chính là Cáo
thần-đẹp-trai trong truyền thuyết, tôi chính là Riko mà cũng chính là
Yamanashi Zenshiro, tôi từ một người biến ra, mong tiểu thư cho tôi ở
lại dinh thự này, tiểu thư chính là người mua tôi về từ tay của kẻ bắt
cóc, tạ ơn Rumi tiểu thư nhiều lắm, tôi sẽ làm theo tất cả những gì tiểu thư sai bảo.”
Trước mặt nó là hai tên, nói đúng hơn thì tên nào
cũng đẹp trai cả, một tên tự nhận mình đẹp-trai, tên còn lại tự nhận
mình cực-đẹp-trai thật khiến nó nhức đầu mà, còn quẫy đuôi với nó nữa,
cái tai ngọ nguậy… rồi nó như sực nhớ ra chuyện quan trọng.
“Cáo
thần và Sói thần ư? Tôi nghĩ chỉ có trong phim ảnh và truyền thuyết
thôi! Còn hai người chắc là từ rạp xiếc ảo thuật nào tới đây đúng không? Để ta gọi cảnh sát đưa hai người về nhà!”
Nó rất ngây thơ rút
chiếc điện thoại trong túi ra và bấm số, hai tên biết tình thế không mấy ổn định, rối rít giựt lấy điện thoại của nó, hắn nhanh tay hơn lên cầm
lên và có ý định tắt đi… thế nhưng con người của hắn đang là thần, nên
móng tay sắc nhọn của hắn vừa chạm vào là màn hình và bàn phím “hỏng” và còn có các dòng điện chạy chạy trước mặt hai người kia.
“Ngươi không biết dùng điện thoại ư, thật mất mặt cho thần như chúng ta mà”
Hikaru ôm mặt xấu hổ với hắn, cái tên này thường ngày thông minh lắm cơ mà, sao giờ lại “ngu” như thế chứ.