"Mặc, thời gian ngươi ở bên cạnh ta cũng không ngắn, ngươi nên biết tính cách của ta, ta
không thích cảm giác bị người lừa gạt, mặc kệ người chém giết." Mặc im
lặng khiến lòng Thiên Thiên căng thẳng, từ lúc Mặc vừa xuất hiện đã nhận lời mời làm quản gia của nàng thì nàng đã biết rõ thân phận của Mặc
nhất định không đơn giản, chỉ là hắn không nói nàng cũng không hỏi, thời gian trôi qua, nàng cũng không có ý định nghiên cứu vấn đề này, bởi vì
nàng tin hắn, nhưng hôm nay, lời Mộ Dung Hàn nói không thể làm nàng
không mở miệng hỏi hắn: "Đối với thân phận của ngươi, ta không có hứng
thú cũng không muốn biết, nhưng ta muốn biết một việc, ngươi xuất hiện
nhận lời làm quản gia của ta có liên quan đến hiện tượng thiên văn hay
không?"
Mặc không nói tiếng nào, im lặng đi vào trong nhà, sau
khi liếc mắt nhìn Mộ Dung Hàn thì tầm mắt ngừng ở trên người Thiên
Thiên, lẳng lặng nhìn nàng, chậm rãi nói: "Mười lăm năm trước, thái tử
mới chín tuổi của Thủy Nguyệt quốc đột nhiên bạo bệnh bỏ mình, mà cùng
một ngày đó, mẫu thân của thái tử là Hoa hoàng hậu không thể nào chấp
nhận được nỗi đau mất con nên cuối cùng lựa chọn thắt cổ tự vẫn.
Có điều người đời không biết, thái tử không phải vì bệnh tật mà chết, mà
là bị người đầu độc, khi thái tử trúng kịch độc chỉ còn lại một hơi thì
được sư huynh của Hoa hoàng hậu cứu, mà Hoa hoàng hậu vì muốn giữ tánh
mạng của hài nhi nên ban bố tin tức thái tử đã chết ra ngoài, thậm chí
nàng đã dùng tính mạng của mình tuyên cáo thiên hạ, chuyện thái tử chết
bất đắc kỳ tử là thật."
Lòng của Thiên Thiên giống như bị đập một cú nặng nề, nhìn đôi mắt vẫn lạnh nhạt trước sau như một khi đó thì
nàng thoáng nhói đau, nàng đã chạm tới nỗi đau của Mặc: "Mặc, thật xin
lỗi."
"Ta chính là thái tử năm đó không chết, Quỷ Y Tử chính là
sư huynh của Hoa hoàng hậu, năm đó, sau khi sư phụ đưa ta rời khỏi Thủy
Nguyệt quốc, trực tiếp đến Thương Lang quốc, ở nơi này, ta đã biết đến
một người đồ đệ khác của sư phụ, là Hàn.
Tin rằng nàng cũng từ
miệng Hàn biết được sư phụ tính ra hiện tượng thiên văn, biết nàng là
sao Thiên Vương, là người thống nhất thiên hạ trong tương lai, không đơn thuần chỉ có ba người là sư phụ, Hàn, và ta biết, đại hoàng tử Thương
Lang quốc là Ngao Thiên Tường cũng tình cờ có cơ hội biết được, từ nhỏ
đến lớn, mơ ước của Ngao Thiên Tường chính là thống nhất thiên hạ, hắn
biết được tin này thì nhất định phải có được nàng, nhưng nếu như cõi đời này thật sự bị hắn lấy được, cuộc sống sẽ không có một ngày yên ổn.
Sư phụ liền để cho ta âm thầm bảo vệ nàng, thật ra thì từ nhỏ, A Hoàng và A Hắc do mẫu hậu nuôi lớn, bọn họ có linh tính, kể từ sau khi mẫu hậu qua đời cũng biến mất theo, cũng là ngày đầu tiên, ta trở thành quản gia
của nàng, bọn chúng lại đột nhiên xuất hiện, không ngờ bọn chúng xuất
hiện lần nữa là bởi vì sự xuất hiện của nàng." Thật ra thì lần đầu tiên
khi hắn nhìn thấy nàng thì hắn đã thích nàng, nhưng hắn lại không hề nói ra, hắn chỉ nguyện vĩnh viễn đứng ở phía sau bảo vệ nàng.
Thiên
Thiên yên lặng không nói, giống như là đang suy nghĩ lời này là thật hay giả, lại dường như đang nghĩ tới tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, làm cho không người nào có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng
nàng.
Mộ Dung Hàn im lặng đứng bên cạnh, hắn không dám nói gì, sợ cứ như vậy mà mất đi nàng, ban đầu mục đích của hắn khi tiếp cận nàng
là bởi vì lời sư phụ nói, nhưng trong khoảng thời gian ở chung, hắn đã
dần dần quên đi quyền lợi, quên đi mục đích lúc đầu, hắn chỉ muốn ở bên
cạnh nàng thật tốt, nhưng bây giờ, . . .
"Mặc, ngươi có tra được người phía sau chủ mưu hạ độc ngươi không?" Thiên Thiên mở miệng hỏi,
nàng buông tha hiện tượng thiên văn trước, hiện tại quan trọng nhất là
phải bắt được người chủ mưu năm đó.
"Rồi!" Mặc gật đầu một cái, lên tiếng.
"Người nào?" Mặc kệ thân phận của Mặc là gì, hiện tại hắn là người của mình,
chỉ cần dám đả thương người của nàng, kết quả chỉ có một, chết!
"Hoàng hậu!" Mộ Dung Hàn mở miệng nói.
Thiên Thiên liếc mắt nhìn Mộ Dung Hàn, vừa liếc nhìn Mặc đang im lặng, một
người vì quyền lợi mà không tiếc tất cả, vì quyền lợi hại bao nhiêu
người, lại phải muốn bao nhiêu mạng người, vì sao người người đều mơ ước quyền lợi chí cao này?
"Mặc, ngươi đã đã tìm được người đó, tại
sao không báo thù? Còn muốn để ả tiếp tục phách lối sao?" Mặc cũng không phải là một người thiện lương, mối thù giết mẫu thân, sao hắn không
báo?
Mặc vẫn mím môi mỏng, không nói tiếng nào, cực kỳ yên tĩnh.
Còn Thiên Thiên lại đang suy tư, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, mở miệng hỏi:
"Là bởi vì Quý Thuần Hoàn!" Ngoại trừ Mặc là thái tử của Thủy Nguyệt ra
thì chỉ còn Quý Thuần Hoàn là thái tử, tuổi bọn họ tương đương, vừa là
huynh đệ ruột, chẳng lẽ Mặc niệm tình huynh đệ?
"Từ nhỏ đến lớn,
quan hệ của ta và hắn rất tốt, ta chỉ không đành lòng nhìn hắn thương
tâm." Hắn là đệ đệ duy nhất của mình, từ nhỏ người đệ đệ này rất lệ
thuộc vào mình, chính hắn cũng thật lòng thương yêu người đệ đệ này, chỉ không nghĩ tới người hạ độc hắn lại là nữ nhân kia?
Tình huynh
đệ! Thật sự chính là bởi vì tình huynh đệ này, nhưng Mặc niệm tình còn
Quý Thuần Hoàn thì sao đây? Hắn ta còn nhớ rõ huynh đệ này sao? Quý
Thuần Hoàn cũng không phải chưa từng gặp Mặc, nhưng sao hắn không nhận
ra Mặc chứ? Đáy lòng Thiên Thiên âm thầm nghĩ. Chỉ là coi như Mặc không
có ý định không truy cứu nữ nhân kia, không có nghĩa là nàng không truy
cứu.
"Thiên Thiên, chúng ta có thể lên đường rồi!" Bên ngoài đột
nhiên vang lên giọng nói hạnh phúc vui mừng của Hầu Quân Lâm, hôm nay là lần đầu tiên hắn và Thiên Thiên ở riêng cùng nhau, đương nhiên hắn vui
mừng.
"Được, chờ một chút!" Thiên Thiên liếc mắt nhìn hai người
bên trong phòng, rồi sau đó tùy ý rửa mặt một chút, rồi trực tiếp đi ra
ngoài cửa, xem ra hôm nay nàng bận rộn rồi.
"Lâm, chúng ta đi thôi!" Thiên Thiên chậm rãi nói.
"Ừ." Rốt cuộc đợi đến giờ phút này rồi, tối hôm qua hắn cũng đã nghĩ kỹ lộ
trình hôm nay, hắn nhất định sẽ quý trọng cơ hội lần này thật tốt, khiến lòng Thiên Thiên nghĩ về mình. Nhưng. . .
Mới vừa đi tới lầu dưới liền nghênh đón bóng dáng của hai người Tinh nhi và Điệp Huyên.
"Để chủ tử vì Điệp Huyên nhọc lòng!" Giọng nói mang theo vài phần tự trách nói ra từ trong miệng Điệp Huyên.
"Ừm, mặc kệ ngươi là Như Huyên hay là Điệp Huyên, ta tuyệt đối không cho
phép bất luận kẻ nào ức hiếp người của ta." Những việc Điệp Huyên trải
qua cũng khiến nàng đau lòng, tại sao người bên cạnh nàng đều sẽ có đoạn quá khứ đau lòng này đây?
"Đa tạ chủ tử!" Hốc mắt Điệp Huyên lập tức đỏ lên, dường như nước mắt đang ẩn nhẫn sắp rớt xuống.
"Đứa ngốc, Tinh nhi, chuẩn bị đồ ăn sáng xong chưa? Hôm nay chúng ta sẽ bận
rộn đây!" Ăn no mới có hơi sức, một lát nữa nàng sẽ để cho những người
ức hiếp người của nàng phải trả giá thật lớn.
"Tiểu thư yên tâm,
Hầu công tử đã sớm chuẩn bị xong tất cả!" Tinh nhi nhếch miệng cười nói, sau khi nàng rời khỏi sương phòng của tiểu thư thì cùng Điệp Huyên trực tiếp xuống lầu chờ tiểu thư, chỉ là không ngờ sáng sớm sẽ gặp Hầu công
tử đã cứu các nàng tối hôm qua đang ở lầu dưới, hơn nữa còn phân phó
chưởng quỹ chuẩn bị xong đồ ăn sáng, hơn nữa những món kia đều là điểm
tâm mà tiểu thư thích ăn.
Một lúc lâu sau. . .
"Thiên
Thiên, không phải chúng ta đang đi dạo sao?" Hầu Quân Lâm yếu ớt hỏi,
bởi vì hướng mà bọn họ bây giờ đi vốn không phải lộ trình mà hắn nghĩ kỹ đêm qua.
"Ừ, là đi dạo!" Bây giờ quả thật bọn họ đang đi dạo, chỉ là hiện tại, mục đích của hướng bọn họ đi thì lại khác.
"Thế nhưng. . ." Con đường này cũng không phải đường phố phồn hoa của Thủy
Nguyệt quốc mà là thông qua phủ thái tử, Thiên Thiên muốn đến phủ thái
tử sao?
"Chúng ta đi tìm người nào đó tính sổ trước rồi mới đi dạo Thủy Nguyệt quốc, thế nào?" Thiên Thiên cười một tiếng, chậm rãi nói.
"Được!" Thiên Thiên cười, đây là lần đầu tiên Thiên Thiên cười với hắn, không
phải là nụ cười nhạt nhòa, mà là nụ cười từ nội tâm, gương mặt Hầu Quân
Lâm cũng nở nụ cười.
Nghe vậy Điệp Huyên liền sững sờ, dĩ nhiên
nàng biết con đường này thông hướng nào, chủ tử nói tìm người nào đó
tính sổ, chẳng lẽ chủ tử thật sự đi tìm. . . Trước đó Tinh nhi đề cập
tới, nàng đã nói toàn bộ sự thật cho chủ tử biết rồi, chủ tử giúp nàng
tìm hắn tính sổ sao?
"Điệp Huyên, ngươi làm sao vậy?" Tinh nhi phát hiện Điệp Huyên khác thường, quan tâm hỏi.
"Không có gì!"
Rất nhanh, bọn họ đã đến phủ thái tử.
"Các ngươi là ai?" Thị vệ canh giữ ở trước cửa quát lớn nói.
"Đi bẩm báo với thái tử nhà các ngươi, kẻ thù của hắn tới." Thiên Thiên
lạnh lùng nói nhưng bước chân cũng không dừng lại, tiếp tục đi vào trong phủ.
"Đứng lại!"
Lông mày Hầu Quân Lâm cau lại, bàn tay
vung lên liền thấy bốn thị vệ đã bị ném ra ngoài. Cứ như vậy, hễ là nơi
bọn họ đi qua thì trên đất nhất định có thi thể của bọn thị vệ.
Nghe tiếng động chạy đến, sau khi Quý Thuần Hoàn nhìn thấy ba nữ và một nam
xông vào phủ thái tử, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt, hắn nghe nói người tới tự xưng là kẻ thù của hắn, ngược lại hắn tò mò kẻ thù của hắn sẽ là ai? Thì ra cái gọi là kẻ thù này là nàng.
"Quý thái tử,
thị vệ trong phủ của ngươi không chịu nổi một kích, ta thật sự lo lắng
cho sự an toàn của ngươi đấy." Thiên Thiên nhìn bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ, mỉm cười nói.
"Nếu như nàng lo lắng cho an toàn của
ta, vậy nàng nên sống ở bên cạnh ta, trở thành thái tử phi của ta, như
vậy nàng có thể bảo vệ ta rồi." Giọng nói mang theo vài phần lưu manh
thốt ra từ miệng Quý Thuần Hoàn.
"Hóa ra Quý thái tử cần nữ nhân
bảo vệ đấy!" Hầu Quân Lâm hơi mỉm cười nói, xem ra người nhớ thương
Thiên Thiên không ít, nhưng người trước mắt này lại không vừa mắt Thiên
Thiên.
"Thỉnh thoảng có nữ nhân bảo vệ cũng thật tốt." Quý Thuần Hoàn mỉm cười nói.
"Thì ra thái tử cũng thích được nữ nhân bảo vệ, nhưng không biết thái tử có
thích bảo vệ nữ nhân này hay không?" Nàng thật sự không cách nào tưởng
tượng nổi, Quý Thuần Hoàn có thể qua lại với Điệp Huyên là một người như thế nào? Với tính tình của Điệp Huyên, người nàng yêu hẳn không tệ,
nhưng người ở trước mắt này thật sự chỉ mất đi trí nhớ thôi sao?
Yêu một người có thể yêu đến tận xương tủy, cho dù mất đi trí nhớ cũng
không thể không hề có ấn tượng với người đã từng yêu sâu đậm.
"Nếu như nữ nhân kia là nàng, ta rất vui lòng bảo vệ." Quý Thuần Hoàn chậm rãi nói ra.
"Thật xin lỗi, làm nữ nhân của ngươi ta không có hứng thú!"
"Ta nhất định muốn nàng trở thành thái tử phi của ta." Dáng vẻ luôn lưu
manh của hắn lúc này vô cùng nghiêm túc, nhu tình vô hạn trong mắt bắn
ra.
"Ngại quá, không có cảm giác." Từ đầu đến cuối, nàng đều
không có cảm giác gì với người đàn ông này, huống chi hiện tại nàng còn
biết người đàn ông này còn từng có một đoạn quá khứ với Điệp Huyên.
"Quý thái tử, sao ngươi có thể như vậy? Rõ ràng trước kia qua lại với Điệp
Huyên, hiện tại lại dây dưa với tiểu thư nhà ta!" Tinh nhi không nhịn
được mở miệng quát.
"Nói rõ thử xem!" Hắn qua lại với nữ nhân khác lúc nào? Quý Thuần Hoàn lạnh lùng nói.
Thiên Thiên không trực tiếp trả lời mà đi tới đại sảnh, sau khi tìm một tư
thế thoải mái ngồi vào trên ghế dựa rồi mới mở miệng nói với Điệp Huyên: "Điệp Huyên, đây là chuyện của ngươi, tự ngươi nói cho hắn biết." Hôm
nay nàng không tới chỉ vì một mình Điệp Huyên, hơn nữa còn là vì Mặc.
Điệp Huyên thâm sâu nhìn thoáng qua chủ tử ngồi tựa vào ghế dựa, rồi sau đó
lại toàn thân phát ra khí lạnh liếc nhìn Quý Thuần Hoàn, bàn tay bất an
nắm chặt giấu trong tay áo, nàng nên nói thế nào đây?
"Điệp
Huyên, nói đi, nói cho hắn biết, nói cho hắn biết tất cả chuyện trước
kia của hai ngươi, nếu không hắn sẽ tiếp tục dây dưa với tiểu thư." Tinh nhi tiến lên lôi kéo tay Điệp Huyên, cho ánh mắt yên tâm rồi nói ra.
"Trừ phi ngươi muốn buông tha, nếu không thì nên dũng cảm mà cố gắng vì tình yêu của mình." Thiên Thiên mở miệng nói, dĩ nhiên nàng cũng nhìn thấu
lo lắng của Điệp Huyên, Điệp Huyên đang sợ sao? Sợ nói ra sẽ mang tới
hậu quả sao?
"Còn nữa, tất cả lo lắng của ngươi, sau tối nay cũng sẽ không xảy ra nữa!"
Bộ mặt Hầu Quân Lâm nghi ngờ nhìn Thiên Thiên và Tinh nhi tâm tình có chút kích động, cuối cùng tầm mắt lại rơi vào trên người Điệp Huyên đang có
chút lo lắng, họ đang diễn kịch câm gì sao?
Còn toàn thân Quý
Thuần Hoàn tản ra khí lạnh, từ lúc mới vừa nói chuyện với nhau, hình như hắn mơ hồ có thể đoán được, hắn và nữ nhân kia đã từng xảy ra chuyện gì đó?
Điệp Huyên gật đầu với Thiên Thiên một cái, rồi sau đó mở miệng chậm rãi nói, chậm rãi kể rõ tất cả chuyện xảy ra giữa bọn họ.
. . . . . .
"Vô tâm chỉ có mây trắng biết, nhàn rỗi nằm cao mộng hồ điệp. Bất giác gió
đông thổi qua lạnh lẽo, mưa đến cỏ huyên ra ba ly." Quý Thuần Hoàn nhẹ
giọng mở miệng nói, hiện tại trong đầu hắn dần hiện ra một bài thơ.
"Ngươi từng nói, bài thơ này rất thích hợp với ta, chỉ vì bên trong có tên
ta." Điệp Huyên nức nở nghẹn ngào nói, gò má cũng toàn là nước mắt
thương tâm, nàng cho là nàng sẽ không đau nữa, nhưng kể lại những chuyện đã qua, nàng vẫn đau như vậy.
"Ta không nhớ tất cả! Dĩ nhiên
cũng không biết tất cả chuyện ngươi nói hôm nay có phải là thật hay
không?" Sau khi Quý Thuần Hoàn hồi hồn thì nhẹ giọng nói, đối với nữ
nhân này, tuy hắn có một chút cảm giác quen thuộc, nhưng hoàn toàn không có cảm giác yêu.
"Ngươi. . . Chúng ta hà tất phải bịa những câu
chuyện này lừa ngươi sao?" Tinh nhi kích động quát, dù thế nào nàng cũng không thể ngờ, Quý thái tử sẽ là một người như vậy.
Thiên Thiên
không để ý đến Quý Thuần Hoàn, mà lẳng lặng nhìn Điệp Huyên đau lòng, mở miệng nói: "Điệp Huyên, bây giờ ngươi vẫn yêu hắn sao?"
"Không
yêu, cho tới nay, ta đều cho là mình vẫn yêu hắn, nhưng hôm nay đứng ở
trước mặt hắn, nói về quá khứ thì ta mới phát hiện, lòng của ta đã sớm
chết rồi, đã không yêu người nữa, dĩ nhiên cũng sẽ không yêu hắn." Điệp
Huyên lau nước mắt trên gương mặt, tròng mắt tản ra nhàn nhạt ánh sáng
loang loáng, giọng nói cũng trở nên thoải mái.
Thân hình Quý
Thuần Hoàn ngẩn ra, chẳng biết tại sao khi hắn nghe nữ nhân kia nói
không yêu thì tim của hắn nhói một cái thật đau.
"Được, đây mới
là người của ta." Dám yêu dám hận, nhân tài như vậy là người của nàng,
chỉ thật hi vọng Điệp Huyên có thể như nàng nói.
"Quý thái tử,
hỏi ngươi một chuyện, không biết ngươi còn nhớ rõ cái chết của Hoa hoàng hậu và thái tử của bà ấy không?" Thiên Thiên quay đầu nhìn Quý Thuần
Hoàn có chút sững sờ, lạnh nhạt hỏi.
"Nàng nói chuyện này để làm
gì?" Sắc mặt Quý Thuần Hoàn trắng nhợt, sao đột nhiên nàng lại đề cập
đến những chuyện này? Mà sao nàng lại hỏi chuyện này? Hay là nàng biết
điều gì?
"Ngươi làm việc trái với lương tâm rồi sao? Sắc mặt
trắng như vậy, chẳng lẽ cái chết của bọn họ có liên quan tới ngươi? Hoặc là bọn họ chết có liên quan đến mẫu thân ác độc của ngươi?" Thiên Thiên không bỏ sót sắc mặt trắng bệch của Quý Thuần Hoàn, còn có nghi vấn
chợt lóe lên.
"Nàng biết gì?"
"Nên biết cũng biết. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, chuyện năm đó, rốt cuộc ngươi có tham dự vào hay không?" Tính toán lại, năm đó đại khái hắn cũng là tiểu hài nhi tám chín tuổi, nhưng ở thời đại quyền lợi, dù là hài nhi năm tuổi cũng
sẽ làm ra chuyện khiến cho người ta không ngờ được.
Quý Thuần Hoàn không nói, lẳng lặng nhìn Thiên Thiên lười biếng ngồi tựa lưng vào ghế.
Sau một nén nhang, Thiên Thiên nhàn nhạt mở miệng nói: "Nể mặt ngươi từng
là huynh đệ của hắn, tạm thời tha ngươi một mạng, hôm nay cũng tạm thời
ghi sổ, chỉ là, nữ nhân kia. . . Ta sẽ không bỏ qua cho ả, nợ cũ nợ mới
ta sẽ cùng đòi về." Thiên Thiên lạnh giọng nói.
Vừa nói xong,
Thiên Thiên liền đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh, rời khỏi phủ
thái tử, mà đi theo phía sau nàng vẫn bốn người đồng hành giống như
trước.
"Gia. . ." Không vẫn ẩn thân từ nơi bí mật, sau khi Thiên Thiên đi thì hiện thân lo lắng nhìn thái tử.
"Đi thăm dò xem tất cả lời của nữ nhân kia có thật hay không? Còn nữa,
truyền ngự y!" Nếu như những quá khứ này là thật, vậy hắn thật sự bị mẫu hậu bỏ thuốc mất trí nhớ, chỉ ngự y mới có thể tìm được thuốc giải.
"Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm!" Thân thể Không chợt lóe lên, liền biến mất ở trong không trung.