Không lâu sau, Như Huyên đã biết, thì ra người phái người đến bắt các nàng
thật sự là người kia. Nàng đã rời khỏi nơi này, tại sao hắn vẫn không
buông tha cho nàng? Tại sao?
Khi Như Huyên vẫn còn đang đắm chìm
trong suy nghĩ của bản thân thì nàng và Tinh nhi đã bị vác tới một nơi
tối tăm. Ở đây tối đen như mực, xung quanh không có bất kỳ tiếng động
nào, sau khi hai người đó thả nàng xuống liền rời đi.
"Tinh
nhi..." Như Huyên cố gắng tìm kiếm trong bóng tối, mong bản thân có thể
tìm được Tinh nhi, nàng muốn biết Tinh nhi có được an toàn hay không. Là nàng làm liên lụy tới Tinh nhi.
Như Huyên mò mẫm trong phòng một lúc, rốt cuộc cũng tìm được một người trong góc phòng cách vị trí ban đầu của nàng không xa.
"Tinh nhi..." Ngón tay thon dài khẽ thăm dò ở chóp mũi của Tinh nhi, nàng rất sợ Tinh nhi gặp chuyện ngoài ý muốn. Nếu nàng ấy có mệnh hệ gì thì nàng sẽ tự trách đến chết. Bởi vậy, mãi đến khi cảm nhận được hơi thở mơ hồ, nhịp tim của nàng mới có thể ổn định lại.
"Rất xin lỗi!" Chỉ thấy Như Huyên nhẹ giọng nói ra.
...
Tây Lũng quốc
Hôm nay là ngày người Tây Lũng quốc liên hôn với Thủy Nguyệt quốc.
Trên đường phố, khắp nơi đều là không khí hân hoan. Không phải người dân vui mừng vì hôm nay là ngày hai nước kết thân, mà bởi vì hoàng thượng nước
bọn họ vừa mới ban hành một thánh chỉ khiến bọn họ vô cùng vui mừng.
Hai nước kết thân chính là chuyện rất đáng ăn mừng, vì vậy cả nước được
miễn thuế ba tháng, mặc dù thời gian không dài, nhưng có thể không nộp
thuế ba tháng cũng đủ để bọn họ không ngừng kích động. Đây cũng chính là lí do tại sao hôm nay bọn họ vui vẻ ra đường chúc phúc cho vị quận chúa này.
Mà người ngồi ở trong kiệu hoa được dân chúng chúc phúc,
quận chúa Thượng Quan Mạn Nhi, lại không hề vui vẻ với sự hâm mộ, chúc
phúc của dân chúng, dưới khăn voan đỏ thắm khuôn mặt nhỏ nhắn không hề
vui vẻ, trái lại, bây giờ đã ướt đẫm nước mắt dưới không khí vui vẻ này.
Nàng tuyệt đối không muốn hưởng thụ vinh dự này, lại càng không muốn trở
thành người hy sinh để hai nước kết thân. Nàng sớm đã có người trong
lòng, lại không thể nên duyên với hắn.
Mà thân hình nam tử đứng thẳng cách đó không xa như nghiêng ngả trong gió.
Bọn họ chính là Thiên Thiên, Hầu Quân Lâm và Mặc cưỡi ngựa không ngừng trở về.
"Mặc, giúp ta hỏi thăm một chút, người chủ động đưa ra yêu cầu kết thân với
hoàng thượng Thủy Nguyệt quốc là ai. Còn nữa, mục đích chủ động rời đi
của Thượng Quan Kiệt Hùng là gì?" Trực giác nói cho nàng biết, sắp tới
sẽ có chuyện lớn xảy ra.
"Dạ, chủ tử."
Rất nhanh, ba người lập tức biến mất ở chỗ cũ.
Mà cách nơi bọn họ vừa biến mất không xa, có hai người đã nhìn thấy tất cả.
"Kỳ, ngươi có phát hiện trong ba nam tử vừa mới rời khỏi có một bóng người
rất quen thuộc không?" Người đang nói chuyện chính là Hiên Viên Hạo. Bọn họ xuất hiện ở nơi này là bởi vì từ sau khi cáo lão, Thượng Quan Kiệt
Hùng vẫn tự giam mình trong phủ đệ. Bọn họ lo lắng Thượng Quan Kiệt Hùng sẽ nhân cơ hội này mà đi đến Thủy Nguyệt quốc.
Chỉ là, không ngờ bọn họ vừa tới đây, Hiên Viên Hạo đã phát hiện một bóng dáng rất quen thuộc.
"Đó có thể là ảo giác của chúng ta. Nhìn theo cách ăn mặc, bọn họ không
giống như người Tây Lũng quốc, hẳn là người buôn bán vào thành làm ăn."
Long Khải Kỳ nhàn nhạt nói.
Mặc dù trong lòng hắn cũng đồng ý với lời của Hiên Viên Hạo, nhưng lời hắn nói ra lời cũng là ý tứ của một người khác.
"Đúng vậy." Cách ăn mặc của ba người vừa rồi quả thật là khá giống với người
làm ăn buôn bán, nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy có một
người trong đó rất quen thuộc.
"Hạo, xem ra Thượng Quan Kiệt Hùng cũng không theo đoàn rước dâu rời khỏi Tây Lũng quốc." Bởi vì hắn mới
vừa lấy được một tin tức, theo hồi âm từ mật thám, lúc này Thượng Quan
Kiệt Hùng đang mở tiệc ở trong phủ. Đây cũng là lần đầu tiên Thượng Quan Kiệt Hùng lộ diện kể từ khi hắn ta cáo lão.
"Hả?"
"Đi,
nghe nói hắn đang mở tiệc ở trong phủ, bất kể là ai, cũng có thể vào phủ dùng cơm, vậy chúng ta đi xem bữa tiệc này một chút thôi!"