Ngày Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại mong đợi nhất bất tri bất giác cũng đã đến.
Con người đều rất hay quên, lại thêm tập quán với cao bỏ thấp, rất nhanh,
hào quang nhất thời của Ngũ nhạc kiếm minh hoàn toàn tiêu thất giữ đám
mây bụi mờ của lịch sử, không ai nhắc lại huy hoàng của năm tháng đã
qua, giang hồ dần dần bình tĩnh lại.
Đã không có Ngũ nhạc kiếm minh kiềm chế, Nhật Nguyệt thần giáo trên giang hồ đã là nhất gia độc đại không người dám trêu chọc.
Hơn nữa mấy năm nay, dưới sự lãnh đạo của Đan Vô Ngân, Nhật Nguyệt thần
giáo đã dần dần cố ý chuyển đổi hình tượng khiến sự phản cảm của rất
nhiều nhân sĩ giang hồ đối với Nhật Nguyệt thần giáo cũng giảm đi rất
nhiều. Lại thêm Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại tiến hành thanh lọc
những phần tử xấu trong nội bộ thần giáo, còn vận dụng tài phú cường đại mà xây dựng thiện đường ở khắp các phân đà trên toàn quốc, làm cho có
rất nhiều bình dân bá tánh không phải là nhân sĩ giang hồ cũng biết đến
đại danh của Đông Phương Bất Bại và Nhật Nguyệt thần giáo, đồng thời ấn
tượng đối với họ thật ra là vô cùng tốt đẹp.
Dưới sự thúc giục
của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân tự mình lật lịch, rốt cục cũng chọn ra được một ngày đại cát đại lợi, thích hợp để Nhậm Doanh Doanh, Khúc
Phi Yên, Lam Phượng Hoàng gả ra ngoài. Mà mấy thứ đồ cưới linh tinh của
ba tiểu nha đầu kia đều là do Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại tự mình xử lý, hầu như dời trống kho tàng kỳ trân dị bảo mà Nhật Nguyệt thần
giáo phải mất nhiều năm sưu tầm ở khắp nơi trong nước.
Những hòm
đồ cưới theo chân kiệu hoa của tân nương rời khỏi tiểu viện của Đông
Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, nói là mười dặm hồng trang cũng không hề
cảm thấy quá đáng, đoàn người đưa dâu của Nhật Nguyệt thần giáo đông đảo bề thế khiến mọi người líu lưỡi sợ hãi trước sự giàu có hào phóng của
bọn họ, phô trương như thế, sợ rằng ngay cả khi Hoàng đế lão nhi gả công chúa cũng chưa từng được thấy qua. Mà nhóm người Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân lại muốn thông qua sự phô trương này thông báo cho mọi
người biết trình độ được sủng ái của ba tiểu nha đầu này, ngăn chặn khả
năng các nàng bị khi dễ trong tương lai.
Kiệu hoa của tân nương
xuất phát từ nội viện của Đông Phương Bất Bại, dạo qua một vòng khắp Hắc Mộc Nhai rồi mới quay trở về phòng nghị sự, các tân lang đã sớm ở đó
chờ các nàng đến bái thiên địa. Sau đó các nàng sẽ được hỷ nương dẫn về
tân phòng chờ đợi trượng phu được mọi người chúc rượu xong quay về.
Ba người Lâm Bình Chi, Điền Bá Quang còn có Lao Đức Nặc bởi vì đã dám đoạt đi ba đóa kim hoa xinh đẹp cao quý nhất trong giáo mà khiến không ít đệ tử trẻ tuổi trong giáo sinh lòng ganh tỵ, cả ba bị người chuốc rượu đến mức ngã nghiêng không phân được phương hướng, cuối cùng phải do Đan Vô
Ngân đứng ra làm chủ đưa tân lang vào thiên thính2 nghỉ ngơi trước mới
khiến bọn họ không bị quẫn bách khi vào động phòng.
Ngồi trong
thiên thính chờ đợi ba tân lang có đủ mặt trưởng bối cao tầng của hôn lễ hôm nay, Đông Phương Bất Bại, Nhậm Ngã Hành, Khúc Dương, Đồng Bách
Hùng, Tang tam nương còn có Ngọc trường lão đều có mặt, “Ta nghĩ, các
ngươi nên biết chúng ta gọi các ngươi đến đây là vì cái gì.” Rốt cục vẫn là do Đan Vô Ngân lên tiếng.
Ba nam nhân liếc nhau, sau đó đồng thanh nói, “Biết, là vì Doanh Doanh Phi Yên Phượng Hoàng.”
Đông Phương Bất Bại gật đầu, “Doanh Doanh và Phi Yên không bao lâu sau sẽ
phải đảm đương trọng trách của Nhật Nguyệt thần giáo, tiểu Phượng Hoàng
nghiễm nhên đã là giáo chủ của Ngũ Độc giáo rồi, bản tọa giao ba nha đầu này cho các ngươi là muốn ngươi có thể phụ tá, giúp đỡ họ thật tốt. Nếu các ngươi dám có nửa điểm ý đồ không tốt hoặc dám khi dễ mấy tiểu nha
đầu của chúng ta, phải nên nhớ rằng, bản tọa hoàn toàn có thực lực đem
bọn ngươi băm thây vạn đoạn! Hiểu rõ chưa?”
Ba nam nhân lúc này
nếu như dám nói không rõ ràng là tuyệt đối ngu ngốc, huống chi từ sâu
trong nội tâm bọn họ luôn biết rằng mình sẽ không làm ra chuyện có lỗ
với thê tử, vì vậy đều trả lời rất sảng khoái, khiến cho đám người đang
ngồi trong thiên thính đều tương đối hài lòng.
Kế tiếp là gia
trưởng của ba nha đầu, Nhậm Ngã Hành, Khúc Dương còn có Ngọc trường lão
phân biệt gọi riêng bọn họ ra nói chuyện, một phen căn dặn cẩn thận cũng không ngoài cảnh cáo đối phương không được khi dễ bảo bối của bọn họ,
còn phải giúp đỡ, chiều chuộng các nàng nhiều hơn.
Đợi được đến khi ba tân lang say khướt, lung lay lắc lư trở về tân phòng thì trời cũng đã tảng sáng.
Ba vị tân nương sau khi thay xong phượng quan hà bí đều rất có giác ngộ đã trở thành nương tử của người, cố gắng giúp phu quân thu thập những thứ
linh tinh rồi đưa bọn họ vào giường.
Ba gian phòng khác nhau, ba
đôi phu thê bất đồng, thế nhưng ở trước khi ba tân nương yên giấc, ba
tân lang đều mở mắt chân tình thì thầm, “Doanh Doanh Phi Yên Phượng
Hoàng, ta yêu muội.”
Lo lắng cho ba đôi tân nhân chỉ vừa mới tân
hôn, hơn nữa muốn bọn họ hoàn toàn tiếp nhận toàn bộ sự vụ của thần giáo cũng cần phải có một đoạn thời gian thích nghi. Đan Vô Ngân và Đông
Phương Bất Bại lại tiếp tục phải nhẫn nại một đoạn thời gian nữa, thẳng
đến khi tuần trăng mật kết thúc thì dự dịnh “thoái ẩn giang hồ” của họ
mới bắt đầu được tiến hành.
Một tháng sau, Đan Vô Ngân và Đông
Phương Bất Bại rốt cục có thể yên tâm đem trọng trách của Nhật Nguyệt
thần giáo giao cho Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên, còn hai người cùng
nhau song túc song phi.
Bọn họ đương nhiên biết Doanh Doanh và
Phi Yên đều còn là hai tiểu nha đầu ham chơi nhất định sẽ tìm mọi cách
chối từ, bọn họ cả ngày cũng chỉ muốn ra ngoài dạo chơi, không hề có một chút cảm giác trách nhiệm và giác ngộ gánh vác nào.
Vì vậy, Đan
Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại hoàn toàn yên lặng chuẩn bị, trong một
đêm khuya thanh vắng, hai người lén lút mang theo hành lý, né tránh ánh
mắt mọi người mà rời khỏi Hắc Mộc Nhai.Ngày tiếp theo, Phân Phân từ sáng sớm đã thức dậy, chuẩn bị tốt điểm tâm gõ cửa phòng Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, “Đông Phương giáo chủ, Đan đại ca, nên dùng điểm tâm
rồi!” Thực sự rất kỳ quái, bình thường Đông Phương giáo chủ và Đan đại
ca đều rời giường rất sớm, ngày hôm nay tại sao lại trễ nãi thế này,
thậm chí mình đã gõ cửa lâu đến thế mà không có động tĩnh, chẳng lẽ là
đêm qua ngoạn cái gì đó quá mệt mỏi rồi?
Bởi vì đã ở cùng Đông
Phương Bất Bại một thời gian rất dài, lại nhận được sự cưng chìu của Đan Vô Ngân nên Phân Phân cũng lớn gan hơn nhiều, sau khi đợi một lúc lâu
cũng không nhận được sự đáp lại của người trong phòng liền thẳng thắn
đẩy cửa phòng.
“A!” Trong phòng phát ra tiếng thét chói tai của
Phân Phân, khiến Đồng Bách Hùng đang trên đường đến tìm Đông Phương Bất
Bại nghe thấy mà biến sắc, nhanh chóng chạy vọt vào, “Làm sao vậy, đã
xảy ra chuyện gì?” Không biết giáo chủ và Đan tiểu tử đã xảy ra chuyện
gì rồi?
Lúc Đồng Bách Hùng lòng nóng như lửa đốt vọt vào phòng, thì thấy Phân Phân hai mắt ngấn lệ cầm một tờ giấn đờ ra.
Đồng Bách Hùng tiếp lấy tờ giấy, vừa đọc xong nhất thời trên đầu đã giận đến bốc khói.
Ta và Tử Khiêm muốn thoái ẩn giang hồ, Nhật Nguyệt thần giáo giao lại cho
Doanh Doanh và Phi Yên, các ngươi phải giúp đỡ hai nàng thật tốt, đừng
nhớ.
“Hai người các ngươi đúng là không có nghĩa khí, lại dám bỏ
trốn!” Vì sao không mang theo ta đi cùng chứ! Trái tim nhỏ bé của Đồng
Bách Hùng rỉ máu.
Trong khi toàn bộ người trên Hắc Mộc Nhai bởi
vì đại BOSS và nhị BOSS cùng nhau bỏ trốn mà trở nên binh hoang mã loạn, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đã an an ổn ổn ra roi thúc ngựa chạy đến kinh thành, ngồi thuyền di theo Đại Vận Hà về phía Nam du ngoạn.
Con thuyền này đã được Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân bao trọn, vì vậy
hai người bọn họ có thể tự do ở trên thuyền ôm ấp, hôn nhẹ thậm chí đùa
giỡn lẫn nhau. Mặc dù ban đầu nhà thuyền bị những hành vi lớn mật giửa
ban ngày của họ khiến cho vô cùng kinh ngạc, thế nhưng nhớ đến dáng vẻ
bình thường của họ đều là tướng mạo đường đường, khí độ bất phàm, thì
không thể làm gì khác hơn là giả bộ cái gì cũng không biết, chỉ lặng lẽ
chống thuyền.
Mấy ngày đầu phiêu bạt lênh đênh trên thuyền thật
sự rất mới mẻ, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân hăng hái bừng bừng
cùng nhau thưởng thức phong cảnh mỹ lệ ven bờ, khi đến những địa phương
khiến họ hứng thú còn có thể rời thuyền du lãm một phen. Thậm chí hai
người còn cùng nhau ở trên thuyền câu cá, Đan Vô Ngân tinh thông bơi lộ
còn có một lần xuống nước đùa giỡn.
Thế nhưng qua một thời gian,
những hoạt động này cũng từ từ trở nên nhàm chán, vì không khiến cho
Đông Phương Bất Bại cả ngày phiền muộn Đan Vô Ngân mà bắt đầu suy nghĩ
xem có việc gì có thể giải sầu không. Tuy rằng Đông Phương luôn luôn lấy sở thích của hắn làm yêu thích, thế nhưng Đan Vô Ngân vẫn không nỡ để y buồn chán.
Sau khi trầm tư suy nghĩ hết mấy ngày, có một hôm
linh cơ khẽ đông, Đan Vô Ngân chợt nhớ đến những thứ đồ chơi rất lâu
trước kia đã bị hắn lãng quên, rất may khi thu thập hành trang hắn cũng
đã tiện tay mang theo vật đó, vừa lúc đang cần dùng đến. Sau khi hắn nhỏ to một phen bên tai Đông Phương Bất Bại, y cũng lộ ra nhãn thần hứng
thú.
Tâm động sẽ người sẽ động, vì vậy suốt hai ngày sau, ngoại
trừ thời gian ăn cơm, thuyền gia hầu như hoàn toàn không hề nhìn thấy
thân ảnh của Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại, chỉ là cả đêm đều nghe
được tiếng leng keng thùng thùng từ trong phòng vọng ra, sau đó thì mới
chợt hiểu đó là một đoạn âm thanh cầm tiêu hợp tấu thê thảm đến mức
khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Bất quá, càng lâu về sau lại càng
trở nên tốt đẹp, tối thiểu đã không làm lỗ tai người ta cảm thấy lùng
bùng.
Đợi đến nửa tháng sau, khi thuyền cũng sắp đến Hàng Châu,
Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân rốt cục xuất quan ra ngoài, vươn
người một cái thật sảng khoái trước ánh sáng mặt trời, Đan Vô Ngân quay
đầu lại mời Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương, hôm nay khí trời tốt như
vậy, không bằng chúng ta thử kiểm nghiệm thành quả mấy ngày qua một
chút.”
Đông Phương Bất Bại mỉm cười gật đầu, mấy hôm nay bọn họ
quả thật đã tốn không ít công phu học tập, y thật sự rất tò mò kết quả
khảo hạch đầu tiên trên phương diện này của mình và Tử Khiêm. Tay áo đỏ
rực khẽ vung lên, chỉ thấy một cây dao cầm từ trong phòng như có linh
tính chuẩn xác bay đến trong lòng Đông Phương Bất Bại, mà Đan Vô Ngân
cũng lấy ra ngọc tiêu đeo ở bên hông.
Hai người đi tới bên ngoài
boong thuyền, một ngồi một đứng, người đánh đàn kẻ thôi tiêu, một tiếng
đàn cao vút vang lên, sau đó Đan Vô Ngân đặt ngọc tiêu lên ngang môi, án theo cung thương, hòa cùng tiếng đàn của Đông Phương Bất Bại, không
gian dần dần cũng trở nên u nhã. Cầm âm bình hòa trầm tĩnh, tiếng tiêu
thanh u dìu dặt, hai thứ âm thanh giống như một hỏi một đáp vấn vương
quấn quýt khiến lòng người xao động. Qua một lát, tiếng đàn dần dần cao
vút, tiếng tiêu lại từ từ chìm thấp xuống, thế nhưng tiếng tiêu thấp mà
không đoạn, giống như tơ nhện theo gió phiêu lãng, liên miên bất tuyệt,
càng thêm xúc động ý tình.
Thuyền gia và bọn tiểu nhị chống
thuyền đều là thô nhân, làm sao có thể nghe ra âm luật thế nào, chẳng
qua chỉ là cảm thấy âm nhạc đặc biệt hài hòa khiến cho người ta không tự chủ được muốn cười rộ lên. Nhìn hai người đang hợp tấu hài hòa kia, mặc dù có chút quá mức kinh động nhân tâm, thế nhưng bầu không khí giữa bọn họ, còn có cái loại ăn ý kia khiến người ngoài thật sự không khỏi ước
ao.
Khúc nhạc vừa rồi thực sự đã mang theo cảm giác hạnh phúc.