“Ta yêu mọi người!” Doanh Doanh cười híp mắt nói ra cảm xúc từ sâu trong nội tâm của nàng, sau đó lôi kéo Khúc Phi Yên vẫn còn đang lo lắng
nhanh như chớp chạy đi, phía sau truyền đến đến tiếng gào ai oán của
Nhậm Ngã Hành, “Doanh Doanh, con yêu một mình phụ thân là được rồi,
những người kia phải dính líu vào làm gì!” Khiến hai tiểu cô nương đằng
xa phải che miệng cười trộm.
Doanh Doanh dùng “Yêu” để tiến công
có hiệu quả rõ rệt, nguyên bản Nhậm Ngã Hành và Khúc Phi Yên vốn định
phản đối cũng đều trầm mặc chấp thuận, cuối cùng mọi người quyết định để Khúc Phi Yên, Lam Phượng Hoàng và Doanh Doanh cùng nhau đi Hoa Sơn.
Đương nhiên, sau khi rời khỏi Hoa Sơn các nàng có thể lập tức trở về Hắc Mộc Nhai hay không cũng khó thể nói rõ, dù sao tiểu cô nương Khúc Phi
Yên vì chuyến hạ sơn lần trước nàng vẫn chưa khiến cho cả giang hồ long
trời lở đất mà canh cánh trong lòng đã lâu.
Nhìn ba giờ cô nương
ngồi xe ngựa càng đi càng xa, Đông Phương Bất Bại có chút bất đắc dĩ,
“Tử Khiêm, ngươi nói xem các nàng tại sao lại thích chạy ra ngoài như
thế, Hắc Mộc Nhai không tốt sao?” Y biết rõ trong hành lý của các nàng
đã thu thập không ít đồ đạc.
Đan Vô Ngân vừa cùng Đông Phương Bất Bại quay về nhà của hai người vừa nói, “Ham chơi chính là thiên tính
của tiểu hài tử sao, lẽ nào ngươi muốn có một ngày, các nàng đặt ánh mắt nhàm chán lên trên người chúng ta hay giáo chúng của Thần giáo?. Khi đó chỉ sợ những việc phải lo lắng cũng không chỉ thế này.” Thà ngươi chết
còn hơn ta chết1, chính đạo a, đành khiến các người cực khổ rồi
Vừa nghe Đan Vô Ngân nói như vậy, Đông Phương Bất Bại đột nhiên cảm giác kỳ thực các nàng thích ở bên ngoài vui đùa một chút cũng rất tốt.
Lúc này, huynh đệ chuyên quản bồ câu đưa tin trong Thần giáo vội vã chạy
đến đưa cho Đông Phương Bất Bại một tờ giấy, nội dung trên đó khiến cả
Đông Phương Bất Bại lẫn Đan Vô Ngân đều phải nhíu mày.
Lại nói về ba nha đầu Doanh Doanh, Phi Yên và Lam Phượng Hoàng, các nàng đang hăng hái bừng bừng đoán xem tên Lệnh Hồ Xung kia rốt cuộc muốn làm gì. Bỗng
nhiên, Điền Bá Quang vốn đang cưỡi ngựa theo bên cạnh chui vào xe ngựa,
thần sắc nghiêm túc cất tiếng.
“Đám tiểu nha đầu các ngươi, lần
này đến Hoa Sơn các ngươi nghìn vạn lần không thể bất cẩn, có hiểu
không!” Khác với đám nha đầu vẫn còn chưa nếm mùi đời, Điền Bá Quang đã
hành tẩu giang hồ nhiều năm nhạy cảm ngửi ra mùi vị không thích hợp.
“Ai nha nha, ngươi quản cũng không ít chuyện đâu, tuy rằng ta không thích
cái tên Lệnh Hồ Xung kia, thế nhưng ngay cả Vô Ngân thúc thúc cũng đã
từng nói, Lệnh Hồ Xung không phải loại người không có đầu óc.” Khúc Phi
Yên tùy tiện phất tay một cái, Lệnh Hồ Xung nếu dám động đến các nàng,
thì ban đầu cũng sẽ không tìm đến hợp tác với Nhật Nguyệt thần giáo.
“Khúc Phi Yên, ngươi nghiêm túc một chút cho ta! Chính đạo vũng không phải
chỉ có một mình Lệnh Hồ Xung!” Thái độ lơ đãng của Khúc Phi làm cho Điền Bá Quang nổi trận lôi đình, y lo lắng như vậy là vì ai chứ!
Thấy Điền Bá Quang thực sự nổi giận, Khúc Phi Yên liền ủ rũ hơn nhiều, cúi đầu vân vê vạt áo của Doanh Doanh.
“Điền đại ca, người thấy thế nào?” Doanh Doanh cau mày hỏi, nàng vốn cũng cảm thấy lời mời lần này của Lệnh Hồ Xung có chút quá đột ngột, có lời gì
vì sao lần trước các nàng ở Hoa Sơn lại không nói.
Điền Bá Quang
lắc đầu, “Ta cũng không biết, những khả năng có thể tính tới thật sự
nhiều lắm, cũng có thể sẽ không có chuyện gì xảy ra, ta chỉ muốn nhắc
nhở các ngươi một tiếng.” Sau đó lớn tiếng nói với Khúc Phi Yên, “Nhất
là ngươi!”
Sau khi Điền Bá Quang ra ngoài, Khúc Phi Yên đầu tựa vào cánh tay, buồn buồn nói, “Y đối với ta rất hung dữ!”
Doanh Doanh ôn nhu liếc nàng một cái, “Ta tin tưởng, nếu như ngươi ngoan
ngoãn một chút, đừng nên tự tìm rắc rối, Điền đại ca nhất định sẽ rất ôn nhu.” Không ngờ Khúc Phi Yên cổ quái tinh linh lại bị Điền Bá Quang ăn
đến gắt gao.
Hai ngày sau, đoàn người Doanh Doanh sau một tháng lại trở về tiểu viện dưới chân núi Hoa Sơn.
Sau khi phái người đưa tin cho Lệnh Hồ Xung, mọi người đều trở về chỗ ở đã được sắp xếp lần trước để nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, mắt phải của Doanh Doanh và Điền Bá Quang không ngừng giật lên,
sau đó lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng chém giết.
Mọi người
đều khẽ biến sắc, Doanh Doanh và Điền Bá Quang rút bảo kiếm bên người
ra, Khúc Phi Yên nắm chặt cán roi, còn Lam Phượng Hoàng thì túm lấy túi
độc vật, cùng nhau bước ra ngoài xem xét.
Tình hình chiến đấu bên ngoài vô cùng bất lợi, nếu không phải lần này đám người đi theo bảo vệ
Doanh Doanh đều là tinh anh của Nhật Nguyệt thần, sợ rằng bọn người tấn
công kia đã có thể xông vào. Thế nhưng, ngay cả là như vậy, bọn hộ vệ
trong chốc lát như thế đã có không ít người bị thương, hiển nhiên đám
người ngoài kia rõ ràng có chuẩn bị mới đến.
“Chuyện gì đã xảy
ra?” Nhìn thấy tràng diện như thế, bản lĩnh Thánh cô của Doanh Doanh lập tức hiện rõ, nàng không hề tỏ ra hoảng sợ mà tĩnh táo hỏi rõ những hộ
vệ bên cạnh.
Nguyên bản hộ vệ có chút khẩn trương cũng bị sự bình tĩnh của Doanh Doanh làm cho tỉnh lại, “Thánh cô, có người đánh lén,
xem chiêu thức, hình như là người của Ngũ nhạc kiếm minh.” Đối với chiêu số của đám người cả ngày đều hô hào muốn tiêu diệt Nhật Nguyệt thần
giáo bọn hộ vệ đều vô cùng quen thuộc, cho dù những người kia đã cực lực che giấu, thế nhưng thói quen nhiều năm khiến những hộ vệ có kinh
nghiệm rất nhanh nhận ra sơ hở.
Ngũ nhạc kiếm minh? Lâm Bình Chi
muốn tạo phản sao? Doanh Doanh không tin khả năng này lắm, Vô Ngân thúc
thúc nhìn người luôn rất chuẩn, nếu Lâm Bình Chi là người có dã tâm,
thúc ấy sẽ không bang trợ hắn trở thành chưởng môn phái Hoa Sơn, như
vậy, chỉ có…
“Ngươi xem trong đám người này có người của phái Hoa Sơn không?” Doanh Doanh hỏi hộ vệ kia.
Hộ vệ kia nheo mắt lại tỉ mỉ kiểm tra, một lát sau liền khẳng định, “Không có, đám người này có không ít người đến từ Tung Sơn, Thanh Thành, cũng
có một vài người của phái Hành Sơn, số còn lại chỉ là một ít binh tôm
tướng cua.”
Doanh Doanh tạm thời yên tâm, chỉ cần phái Hoa Sơn không có tham dự vào, tất cả tựu đều dễ xử.
“Ta là Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo Nhậm Doanh Doanh, chẳng biết tiểu
nhân hèn hạ phương nào lại dám đến đây làm rộn?” Doanh Doanh vận khởi
nội lực, khiến mọi người đều có thể nghe rõ thanh âm của nàng.
Chém
giết vẫn còn đang tiếp tục, bỗng nhiên một thân ảnh từ đằng xa nhanh
chóng xuyên qua đám người đang giao chiến kia đến trước mặt Doanh Doanh, trong lúc Doanh Doanh vẫn còn chưa kịp phản ứng thì Điền Bá Quang đã
vọt tới trước mặt nàng. Tiếp theo chỉ nghe “Đinh” một tiếng, thanh kiếm
trên tay Điền Bá Quang bị chấn gãy, bản thân của y cũng nôn ra một ngụm
tiên huyết.
“Hừ, tiểu tử không biết tự lượng sức.” Người mới đến tùy ý hạ thanh kiếm không hề hư hại trên tay xuống, lạnh nhạt mỉa mai.
“Xin hỏi các hạ có phải là chưởng môn phái Tung Sơn Tả Lãnh Thiền?” Nhậm
Doanh Doanh là Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo, đối với diện mạo của
những nhân vật nổi danh trên giang hồ vẫn có không ít kiến thức.
“Tiểu cô nương hảo nhãn lực.” Nói chuyện là trung niên nam tử theo phía sau Tả Lãnh Thiền.
Con ngươi của Nhậm Doanh Doanh chợt co rút, “Dư Thương Hải, Mạc Đại.” Nang
kinh hoảng trong một sát na, sau đó lập tức khôi phục lãnh tĩnh, “Thật
không ngờ Nhậm Doanh Doanh ta lại được mọi người coi trọng đến vậy,
khiến ba vị chưởng môn phải tự mình xuất thủ!” Nhậm Doanh Doanh biết,
lúc này nàng là điểm tựa tinh thần của những huynh đệ Nhật Nguyệt thần
giáo đang chiến đấu ngoài kia, nàng nhất định phải kiên đinh, tuyệt đối
không được hoảng loạn.
Thấy Nhậm Doanh Doanh cho dù đối mặt với
ba người bọn hắn vẫn có thể trấn định tự nhiên, ngay cả Tả Lãnh Thiền
cũng không tránh khỏi có chút thưởng thức tiểu cô nương này, bất quá
thưởng thức thì vẫn thưởng thức, việc tốt không thể không làm.
Ba người đồng thời giơ lên bảo kiếm, “Tiểu cô nương, ai bảo ngươi lại là
ma nữ tà giáo ai ai cũng có thể giết, kiếp sau nên chọn chỗ tốt mà đầu
thai đi.” Sau đó kiếm quang lóe lên, máu tươi ba thước!
“Các
ngươi là ai?” Đám người đang dương dương tự đắc kia bất chợt bị tập kích khiến đường kiếm nọ không kịp hạ xuống, chẳng những như thế, chỉ có Tả
Lãnh Thiền và Dư Thương Hải là nhanh chóng tránh thoát, mà võ công Mạc
Đại yếu hơn một chút thì phải chịu vết thương khá sâu trên tay. Mạc Đại
bưng cánh tay lớn tiếng hỏi.
Ở bên cạnh đám người Nhậm Doanh
Doanh đột nhiên xuất hiện hơn mười người hắc y nhân còn có bảy tám nữ
nhân mặc trang phục người Miêu.
“Đông Phương Bất Bại thật đúng là bỏ ra được, cư nhiên vì mấy tiểu nha đầu này mà phái ra cả thiếp
thân2 ám vệ.” Tuy rằng qua nhiều năm tranh đấu cùng Nhật Nguyệt thần
giáo, Ngũ nhạc kiếm minh vẫn luôn ở thế hạ phong, tuy nhiên như vậy cũng đủ để đám người Tả Lãnh Thiền biết bên cạnh Đông Phương Bất Bại có một
nhóm hộ vệ thần bí. Như vậy, xem ra đám người có thể đối mặt với ba
người bọn hắn mà vẫn không hề thua kém, chỉ có thể là nhóm ám vệ thần bí kia mà thôi.
Những ám vệ này hoàn toàn không nói lời nào, chỉ
cảnh giác hộ vệ người chủ nhân muốn bọn họ liều chết bảo hộ, mười người
bọn họ chia ra đứng ở những phương vị xảo diệu vây quanh đám người Nhậm
Doanh Doanh tạo thành một vòng bảo hộ vô cùng nghiêm mật.
Chẳng
biết từ lúc nào vòng chém giết bên ngoài đã đình chỉ, tất cả mọi người
đều cảnh giác nhìn đối phương cũng đồng thời chú ý thủ lĩnh bên mình.
“Tả chưởng môn, xin hỏi người hôm nay đến đây dự định làm gì?” Tuy rằng
Doanh Doanh biết bên cạnh mình có không ít ám vệ được Đông Phương thúc
thúc và phụ thân phái tới, thế nhưng nàng thủy chung vẫn không biết thực lực của bọn họ, hiện tại nàng đã có thể yên tâm bắt đầu thực hành “ngôn ngữ ngoại giao” mà Vô Ngân thúc thúc từng dạy.
Có lẽ Tả Lãnh
Thiền thật sự hận Nhật Nguyệt thần giáo đến thấu xương, gã thậm chí
không có hứng thú đánh thái cực quyền3 với Nhậm Doanh Doanh, chỉ là hừ
lạnh một tiếng, “Bọn tà giáo các ngươi hại ta thân bại danh liệt, thế
nào, còn không cho ta trả thù một chút sao?” Gã muốn đem mấy ma nữ này
bắt hết lại sau đó chà đạp đến chết, chỉ như thế mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng.
“Như vậy Mạc chưởng môn thì sao?” Dư Thương Hải
không cần phải nói, nhất định là ghi hận chuyện Bất Giới hòa thượng phá
hoại kế hoạch trở thành minh chủ võ lâm của hắn, như vậy Mạc Đại thì
sao, phải nhớ rằng Lưu Chính Phong của phái Hành Sơn đã từng nhận sự
giúp đỡ của Nhật Nguyệt thần giáo.
Trên mặt Mạc Đại lộ ra nụ cười hung bạo, “Lòng hiếu kỳ của tiểu cô nương thật lớn, nhưng dù sao các
ngươi cũng phải chết, ta đây sẽ hảo tâm cho các người một cái chết minh
bạch.” Thấy Mạc Đại đối mặt với ám vệ của Nhật Nguyệt thần giáo vẫn tỏ
ra việc đã được liệu trước, tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, “Ngày đó, ta phí hết tâm tư muốn diệt trừ Lưu Chính Phong, kế hoạch đã sắp
thành công lại bị đám… mà đầu các người chặng ngang một bước, khiến
những trù tính vất vả của ta bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ngươi nói
ta có nên giết chết các ngươi hay không, nếu các ngươi chết hẳn là Đông
Phương Bất Bại sẽ vô cùng đau lòng!”
Bỗng nhiên, Mạc Đại thẳng
tắp té ngã trên mặt đất, những phi tiêu ám khi giấu trong tay áo cũng
“Bang đang” không ngừng rơi khỏi người y.
Tả Lãnh Thiền và Dư
Thương Hải thấy mà rùng mình, là ai lại có năng lực không tiếng động
giải quyết Mạc Đại? Chẳng lẽ Đông Phương Bất Bại cũng đến đây!
“Tiểu Hắc thật ngoan, trở về thôi.” Thanh âm yêu kiều của Lam Phượng Hoàng
hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó chỉ thấy một con nhện thật lớn
chậm rãi leo lên bàn tay trắng nõn của nàng.
Doanh Doanh và Phi
Yên thoáng cái đã biết ai là hung thủ khiến Mạc Đại bất tỉnh, cũng tiến
đến bên cạnh Lam Phượng Hoàng cố nén sợ hãi sờ sờ khích lệ tiểu Hắc,
“Tiểu hắc giỏi quá!”
Nhìn gương mặt đang biến thành màu đen của
Mạc Đại, Tả Lãnh Thiền và Dư Thương Hải liền biết Mạc Đại trúng độc, cả
hai đều biến sắc, con nhện này lại có thể lợi hại như vậy!
Nhìn
thấy nét mặt hoảng sợ của Tả Lãnh Thiền và Dư Thương Hải, Lam Phượng
Hoàng đưa tiểu Hắc trở về túi chứa độc vật rồi đắc ý vỗ vỗ thắt lưng,
“Hừ, các ngươi ngoan ngoãn buông tay chịu trói đi, nếu không đừng trách
cô nãi nãi ta không khách khí!” Lam Phượng Hoàng bởi vì vừa rồi bị ba kẻ kia coi thường mà rất bất mãn, bởi vậy liền quyết định phải thị uy cho
tốt.
Tả Lãnh Thiền và Dư Thương Hải mặc dù đối với những độc vật
này đều rất sợ hãi, thế nhưng vẫn luôn coi thường những thứ… bàng môn tả đạo như thế, cả hai đều cho rằng vừa rồi chẳng qua là do Mạc Đại không
cẩn thận mới có thể trúng chiêu.
——————————–
1/ Thà ngươi chết còn hơn ta chết: Nguyên văn “Tử đạo hữu bất tử bần đạo”. Ý tại trong lời.
2/ Thiếp thân: chuyên dụng của một người, luôn để cạnh bên người. Thiếp
thân ám vệ là ám vệ được huấn luyện chuyên nghe lệnh một chủ nhân duy
nhất, thường tiềm hành bên người chủ nhân, không xa một bước.
3/
Đánh thái cực quyền: ý chỉ nói chuyện xa gần không đúng mục đích hoặc
thái độ trì hoãn gài bẫy trong ngoại giao nhằm chiếm được lợi ích lớn
nhất.